Sáng sớm, Vân Yên tỉnh lại từ trong giấc mộng say, nửa nghiêng nằm
nghiêng trong chiếc chăn hồng mềm mại, mái tóc đen dài sau gáy xõa ra
rối tung bên gối.
Trong màn trướng rộng rãi xa hoa thơm ngát,
hương thơm ấm áp thoang thoảng khiến lòng người say một nửa. Sau gáy có
hơi thở nóng hổi đều đặn phả vào, cùng với bàn tay lớn ôm bên hông, làm
cho nàng đều bối rối.
Vân Yên giật mình kéo tay chàng ra, xoay
người trên giường mở to mắt nhìn người đàn ông vừa mới chợp phía sau.
Mái tóc đen của nàng chậm rãi buông xuống, sau cùng bình yên xõa tung
trên bả vai, vạt áo trong màu trắng hơi xốc xếch, một bên vai hơi trễ
xuống làm lộ ra làn da trắng hồng, thấp thoáng nhìn thấy sợi dây màu đỏ
với mặt ngọc bội Dương Chi mà Dận Chân đeo cho nàng, gương mặt lúc mới
tỉnh ngủ đặc biệt quyến rũ.
Gương mặt mềm mại của Vân Yên thoạt
trắng thoạt đỏ, trong đầu hiện lên tất cả hình ảnh về chuyện xảy ra đêm
qua, không biết ngủ say tự khi nào và rời khỏi được vùng hoang vu kia.
Một lúc sau nàng mới chợt nhìn lại quần áo của mình, lúc này cái miệng
đang mím chặt của nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi Dận Chân tỉnh lại, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, chàng nheo mắt không nói lời nào, yết hầu cao cao trượt mấy cái.
Với chàng mà nói, mấy canh giờ ngắn ngủi qua, là một giấc mộng đẹp lâu rồi chưa có.
Nàng có vẻ cực kì thích ngủ, lúc cởi áo cởi giày nàng cũng chỉ khẽ ưm một
tiếng chứ không tỉnh lại. Đến khi chàng xử lý xong vết thương của mình,
liền chợt hoảng hốt đi vào phòng xốc màn lên, sợ rằng trong đó sẽ trống
rỗng.
May mắn, nàng vẫn ở đó, co tròn trong chiếc chăn gấm mềm
mại, tóc dài rối tung, cái miệng nhỏ đỏ tươi hơi chu lên, yên lặng ngủ
như một con mèo nhỏ.
Chàng áp người lên lưng nàng, khẽ vuốt nhẹ
mái tóc dài của nàng, lấy sợi dây ngọc bội chữ Chân ấm nóng trên cổ mình cẩn thận đeo lên cổ nàng, vật về nguyên chủ. Chàng nhẹ nhàng ôm lấy cơ
thể mềm mại nhỏ bé ấy, ngửi mùi tóc thân thương, cứ bất tri bất giác
chìm vào giấc ngủ như vậy, hoàn toàn ngủ say, lòng tràn đầy ấm áp yên
bình.
Dận Chân chậm rãi vươn người, làm vạt áo màu vàng trên
người hơi xốc xếch, để lộ ra lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch. Chàng gác
một tay lên trán mình, đôi mắt ưng sâu thẳm lại mông lung, giọng nói
cũng khàn khàn khi mới ngủ dậy, thậm chí còn có hơi thở mờ ám không rõ.
- Đêm qua phu nhân ngủ ngon chứ?
Trong màn trướng rộng lớn kín mít, Vân Yên bị chàng nhìn như vậy, lại nghe
thấy giọng nói khàn khàn từ tính trầm bổng của chàng, nháy mắt toàn thân đều nổi hết da gà.
- Ngài…
Thực sự là không có lời nào để nói, rốt cuộc nên cám ơn hay oán giận chàng đây?
Oán giận vì chàng đã kéo nàng từ Hòa Xuân Viên lên xe ngựa, tạ ơn vì lúc xe ngựa gặp nguy chàng đã bảo vệ nàng.
Tạ ơn vì chàng đã đưa nàng từ trong vùng đất hoang vu trở về phủ an toàn, oán giận vì chàng đã bế nàng lên giường của mình.
Vân Yên cắn môi, nàng thật sự rất oán giận, thế nhưng cho dù ở bất cứ lập
trường nào, thì một tỳ nữ như nàng đều không có tư cách oán giận một
Vương gia, vì toàn bộ thiên hạ đều là của gia đình Ái Tân Giác La bọn
họ.
Dận Chân thấy nàng suy nghĩ lung tung, khóe miệng chợt hơi
nhếch lên, muốn dang tay ôm nàng vào lòng, kết quả nàng sợ hãi cuống
quít dịch người về phía sau, nhưng càng lùi càng vào sâu bên trong.
Vân Yên lùi cho đến khi chỉ còn chút chỗ trống, bởi vì giường vô cùng lớn,
thậm chí còn lớn gấp đôi cái giường lúc trước của bọn họ, là chiếc
giường Bạt Bộ (1) mà Dận Chân trong lúc còn ở Nhiệt Hà đã thiết kế rồi
sai người ở kinh thành gấp gáp chế tạo từ cây gỗ tử đàn, sau đó khắc hoa văn mạ vàng lên giường.
- Tứ gia, đa tạ ngài đã cứu nô tỳ, nhưng nô tỳ cần phải trở về Hòa Xuân Viên.
Giọng nói của nàng có vẻ khá bình tĩnh nhưng kì thực mũi chân nhỏ bé trên giường lại hơi khẽ run.
Dận Chân nhíu mày lại, cơ thể khẽ động, bất ngờ đưa tay nắm lấy cổ chân
mảnh khảnh của nàng, trong nháy mắt nhoài người lên ép nàng dưới thân.
Vân Yên hoảng sợ đến môi trắng bệch, nằm ở dưới thân chàng ngơ ngác
nhìn.
Vẻ mặt của Dận Chân thực sự không nhìn ra vui giận, chàng
chậm rãi vén những sợi tóc tán loạn ở cổ nàng, giơ ngón trỏ lướt qua gò
má ấy, vô cùng say đắm xúc cảm mềm dịu quen thuộc kia.
- Tỉnh lại là biến thành ngốc nghếch, nàng là vợ ta, đây là nhà của chúng ta, nàng còn muốn đi đâu nữa?
Vân Yên hơi nghiêng đầu đi nhưng tránh không được, ngón trỏ của chàng thân
mật vuốt ve, thân thể của nàng dán sát vào người chàng, cách lớp quần áo nàng rõ ràng cảm nhận được xúc cảm nóng bỏng cứng rắn bên trong, toàn
thân khẽ run lên, lỗ tai như sắp bị thiêu cháy, hơi thở rối loạn. Nàng
hơi nhíu mày đẩy bả vai của chàng ra, căng thẳng gọi:
- Tứ gia…
Bỗng cổ họng Dận Chân trượt một cái, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, nhìn
nàng không dời mắt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt trán, giống như đang vỗ về
nàng đừng sợ hãi.
- Nàng thật sự là Vân Yên, nàng chỉ mất đi trí nhớ mà thôi…
Vân Yên cắn môi, ngẩn người mông lung, rồi bỗng nhiên hỏi:
- Ai có thể chứng minh?
Dận Chân chợt khàn giọng, chàng ngập ngừng mới nói:
- Nô tài ở Tứ Nghi Đường này đều có thể làm chứng.
Vân Yên lại nói:
- Lẽ nào tôi là Ung thân Vương Phi?
Câu hỏi khiến Dận Chân sửng sốt, không ngờ thời khắc chật vật hiếm có trong cuộc đời người đàn ông này lại chính là lúc này.
- Không phải.
Vân Yên bình tĩnh nói:
- Hay tôi là tiểu thiếp của ngài?
Dận Chân kiên quyết phủ định:
- Đương nhiên không phải.
Khóe môi Vân Yên cong thành một nụ cười cực kì nhạt nhẽo, bình tĩnh mà dịu dàng nói:
- Tôi không phải Ung Thân Vương Phi, cũng không phải tiểu thiếp, vậy
nhiều lắm tôi chỉ là một nô tài, tại sao lại nói tôi là thê tử? Tuy rằng nô tỳ không biết vì sao Tứ gia lại nhận sai, nhưng nô tỳ biết thân phận của mình, thật sự không thể mạo nhận, xin Tứ gia ân điển cho nô tỳ trở
về.
Thần sắc của Dận Chân có một vẻ thâm trầm gì đó không biết
tên, trong đáy mắt có đau đớn khắc cốt ghi xương, cũng có yêu chiều khôn cùng.
Ở hòn non bộ, lão Bát đã từng hỏi chàng, muốn cho nàng nhớ lại cái gì? Nhớ lại những đau xót thống khổ chàng từng hành hạ nàng
sao? Đúng vậy, nàng đã quên nhà của bọn họ, đã quên tất cả đã từng tốt
đẹp, cũng như quên hết đau khổ.
Vân Yên mất trí nhớ, nhưng nàng
vẫn là Vân Yên quật cường bình tĩnh. Nàng có gì đó không giống với lúc
trước, giống như đã mất đi gông xiềng cầm cố linh hồn nàng, có lúc tựa
như viên ngọc thô chưa được mài dũa tỏa ra hào quang rực rỡ.
Năm
đó, chàng sẩy chân vào vòng lao ngục, lão Bát được hưởng vinh sủng rộng
lớn, thế nhưng có chết nàng cũng chưa từng rời bỏ chàng mà chọn lão Bát. Bây giờ, nàng cho rằng nàng là Bạch ca, lão Bát thất sủng mất bổng lộc, chàng là thân vương, nhưng nàng lại không muốn cùng chàng hưởng vinh
hoa. Không biết do vận mệnh trêu ngươi hay trời cao vui đùa, chàng chợt
bắt đầu hiểu được một phần cảm nhận năm đó của lão Bát.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Dận Chân hơi nghiêng đầu khẽ ho nhẹ một tiếng: - Chuyện gì?
Giọng nói của Tô công công truyền vào:
- Chủ tử… Bát gia tới… Hiện đang đợi bên trong phòng khách…
Ánh mắt Dận Chân trầm xuống, chậm rãi nói:
- Biết rồi.
Đến nhanh thật, rốt cuộc là hắn đến vì bằng chứng vụ án Thác Hợp Tề hay vì
nàng? Có lẽ là cả hai, bệnh thương hàn trong người hắn trong một đêm đã
khỏi lên hơn nửa.
Dận Chân chậm rãi vuốt đỉnh đầu Vân Yên, nói:
- Đây là nhà của nàng, tất cả mọi thứ đều là của nàng, cả nô tài cũng vậy. Nàng ngủ tiếp một lát đi, chút nữa ta sẽ quay lại.
Nói xong liền đứng lên đi ra, còn cẩn thận kéo chăn gấm đắp lên người nàng, dém góc chăn thật kĩ, sờ sờ gò má nàng, sau đó vén màn lên bước xuống
giường, không quên thả màn xuống.
Vân Yên mở miệng, cuối cùng
biết mình nói gì cũng phí công. Đã giải thích đến mức như vậy, nàng
không biết nên làm gì mới có thể khiến chàng thả nàng ra. Nàng càng
không biết tại sao Bát gia lại tới, sức khỏe như vậy sao lại đến phủ Ung thân vương, hắn biết nàng ở đây sao? Đến là để đưa nàng trở về sao?
Nàng cứ nằm im lặng, mãi cho đến tận khi dần dần không còn nghe tiếng rửa
mặt thay y phục bên ngoài nữa, nàng mới nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt băn
khoăn nhìn bốn phía, cẩn thận vén màn trướng ra, hạ chân trần xuống,
muốn đi tìm áo ngoài của mình.
Đầu giường có tay vịn, cột giường
được chạm trổ hình hoa lan, màn trướng bằng lụa mỏng thơm ngào ngạt, bên ngoài màn trướng là một cái bàn sách, bàn trang điểm tinh xảo, hành
lang xinh đẹp bao xung quanh, toàn bộ đều được điêu khắc mạ vàng từ gỗ
tử đàn, cả cái giường Bát Bộ giống như một gian phòng nhỏ kín đáo mộng
ảo, làm người ta cảm thấy hết sức ấm áp kiều diễm.
Thảm lông dê
mềm mại trải trên giường Bạt Bộ cọ vào lòng bàn chân nàng, ngay cả tiếng bước chân cũng im ắng. Nhưng bốn phía xung quanh không thấy bóng dáng
quần áo nàng đâu. Nàng nghe bên ngoài có tiếng đóng cửa cọt kẹt, liền
nín thở, lặng lẽ vén tấm màn tuyệt đẹp lên bước ra.
Không biết vì sao tất cả đồ bày biện trong phòng ngủ lại làm cho nàng cảm thấy hơi
choáng váng, theo trực giác nàng nhìn thấy một cái rương gỗ màu đỏ tươi
trong góc phòng, đi tới, nhẹ nhàng mở nó ra, bên trong là những bộ quần
áo mới tinh, giày thêu tinh xảo.
Nàng cầm một chiếc váy màu vàng ở trên cùng lên giũ ra khoác lên người, cài nút áo từ dưới nách lên ngực, lúc này mới phát hiện ra trên cổ có thêm một sợi dây đỏ, kéo sợi dây ra nhìn, là một mảnh ngọc bội Dương Chi được gọt giũa tinh tế tỉ mỉ, sáng
lấp lánh, một chữ Chân phóng khoáng ở giữa, ở trên cùng còn có một vết
màu đỏ giống như vết máu mờ thấm vào ngọc, ngực nàng bỗng nhiên đau
nhói, phải vịn vào rương gỗ mới dần dần trở lại bình thường.
Quần áo ấy vậy mà vô cùng vừa vặn, giày thêu cũng thế, giống như được may
theo số đo của nàng. Nàng rũ mắt lẳng lặng đứng trong phòng ngủ, chỉ hơi sửng sốt rồi lại ngẩng đầu lên, tết tóc lại thành bím như thị nữ thường ngày, nhưng không có dây buộc, cho nên nàng trở về giường Bạt Bộ, xốc
gối lên mới nhìn thấy dây buộc tóc của nàng trước đó. Tết tóc xong nàng
đi ra ngoài. Lúc đẩy cánh cửa phòng ngủ chạm trổ ra, hai nô tài đang làm việc ở trước sảnh đồng loạt nhìn nàng, lập tức quỳ xuống.
- Phu nhân.
Hai người này chính là Tiểu Phúc Tử và Tiểu Bảo Tử, bây giờ họ đã là công
công có có quyền có chức trong Vương phủ, các nô tài cùng những nữ quyến trong hậu viện đều gọi họ một tiếng Trần công công, tiểu Trương công
công.
Vân Yên đứng đó không nói gì, yên lặng nhìn hai người bọn họ đang đưa tay áo lau nước mắt, cuối cùng mở miệng nói:
- Ai dẫn tôi đến phòng khách?
Hai người đều buông cánh tay đang lau nước mắt xuống, ngẩng đầu lên, nhìn nhau.
Tiểu Phúc Tử mắt đỏ hoe hơi chần chừ nói:
- Phu nhân… Vương gia không cho phép đâu, người…
Tiểu Bảo Tử cũng phụ họa theo:
- Phu nhân… Lát nữa Vương gia sẽ trở về.
Vân Yên hơi nhíu mày lại, hờ hững nói:
- Tôi đang muốn tìm ngài ấy, các anh luôn gọi tôi là phu nhân, nhưng lại
muốn can ngăn tôi, hoặc là phu nhân này thực sự không có địa vị, hoặc
các anh thực sự không biết phép tắc hầu hạ?
Mấy câu nói làm sắc
mặt Tiểu Phúc Tử và Tiểu Bảo Tử trở nên trắng bệch, vội vàng dập đầu
thỉnh tội. Từ trước đến nay bọn họ nào có thấy Vân Yên nói chuyện như
vậy, xưa nay nàng chưa từng mảy may đôi co làm khó dễ hạ nhân, cho dù là vào đêm hôm ấy.
Tiểu Phúc Tử chợt nhớ tới cái năm chấn động ở
Viên Minh Viên kia, đó là lần duy nhất y biết phu nhân có vị trí thế
nào. Y dập đầu rồi ngẩng đầu lên nói:
- Phu nhân, chúng nô tài
có lỡ lời gì, mặc phu nhân trách phạt, địa vị của phu nhân ở trong lòng
Vương gia vô cùng lớn, đương nhiên không có người nào có thể hơn, nô tài sẽ dẫn phu nhân qua đó.
Vân Yên gật đầu, không nói tiếp nữa, đi theo Tiểu Phúc Tử ra cửa lớn của Tứ nghi đường.
Đi thẳng ra ngoài viện, Vân Yên yên lặng nhìn quang cảnh xung quanh, lúc
đi tới cây cầu cong, nàng bỗng xuất hiện cảm giác rung động. Phòng khách cách rất gần sân trong thư phòng, trên đường không gặp người nào, chỉ
có hai nha hoàn và gã sai vặt lạ mặt, nhìn thấy Tiểu Phúc Tử bọn họ đều ở từ xa gọi Trần công công, Tiểu Phúc Tử xua tay, bọn họ cũng chỉ dám
liếc Vân Yên rồi đi qua, nhưng không nhận ra.
Hai người đi qua
cửa vòm, vòng qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, đúng lúc gặp Tô
công công cùng Trương công công đang đứng canh ngoài cửa. Hai người vừa
nhìn thấy Tiểu Phúc Tử dẫn Vân Yên đến, mặt khẽ biến sắc.
Vân Yên vừa nhìn thấy y, nhận ra ngay y là gã sai vặt trên xe ngựa ngày ấy,
hiển nhiên là nô tài cực kì thân cận của Tứ gia. Tiểu Phúc Tử vừa muốn
mở miệng giải thích, nàng đã nói thẳng:
- Tôi vào tìm ngài ấy, có cần phải xin chỉ thị của anh không?
Tô công công và Trương công công đồng loạt phất tay áo quỳ xuống đất tỏ ý không dám, Vân Yên trực tiếp đẩy nhẹ cửa đi thẳng vào.
Hai tay nàng nắm vào nhau, lẳng lặng vòng qua ngoài phòng khách, loáng
thoáng nghe thấy tiếng người đang nói chuyện bên trong, nàng đi từng
bước từng bước tới, không nghe thấy âm thanh gì nữa.
Vân Yên đi
tới gần cửa tròn chạm trổ làm từ gỗ sưa, chỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi
của Bát bối lặc Dận Tự, bóng lung khi mặc thường phục màu xanh nhạt vẫn
thẳng tắ và đẹp đẽ như trước đây, nhưng có phần ngập ngừng.
Dận
Chân với tư thái ung dung ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ sưa, bỗng nhạy cảm quay đầu lại nhìn nàng, chàng không lập tức đứng lên, nhưng bàn tay đặt ở đầu gối đã nắm chặt lại, ngón tay cái bấm mạnh lên ngón tay trỏ, đôi
mắt đen nhánh dừng trên người nàng, không di chuyển nửa phần.
- Bát gia.
Nàng nhẹ nhàng gọi một câu như trước đây, bước chân của hắn hơi dừng lại,
nàng muốn biết, tại sao hắn biết nàng đang ở đây, chung quy nàng cũng
chỉ là một tỳ nữ, nhẹ tựa lông hồng.
Không khí đóng băng như đàn sắp đứt dây, ba người đều không nói chuyện cử động.
Bát bối lặc Dận Tự đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn
không quay người lại, mà nhấc chân dứt khoát đi tới đẩy cửa cánh ra, cửa kêu lên một tiếng cót két, vang vọng trong phòng khách, còn hắn càng đi càng xa.
Ánh nắng sáng sớmj nam sắc vàng lên bóng lưng rời đi của Dận Tự, nhưng rất nhanh đã biến mất không để lại một vết tích.
Dận Chân chậm rãi đứng dậy, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chạm hoa
rỗng rồi tản mát đi, chiếu lên gò má chàng. Chàng đi tới trước mặt Vân
Yên, nắm tay nàng, đôi mắt mang theo ấm áp và trầm tĩnh, mỉm cười nói:
- Nàng vừa hỏi ta ai có thể chứng minh, bây giờ ta sẽ dẫn nàng đi xem một thứ.