Vân Yên bị Dận Chân kéo ra khỏi phòng khách,gương mặt nàng không hiện rõ vui giận, còn Dận Chân hơi cong khoé môi lên. Hai vị công công đứng bên ngoài thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ mình làm vậy quả nhiên
chính xác, vội vàng đi sau hai người.
Quãng đường tuy không xa,
Vân Yên nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước mà yên lặng không nói
gì. Ngài ấy không sợ người khác nhìn thấy sẽ bàn tán ra vào ư? Có lẽ
ngài ấy không sợ thật, cũng may trên đường không gặp ai.
Dận Chân nắm bàn tay nhỏ bé của Vân Yên như người lớn dắt trẻ con, đi qua chiếc
cổng tròn và cây cầu cong, thỉnh thoảng chàng quay đầu nhìn nàng, trong
ánh mắt đong đầy hạnh phúc.
Họ bước vào mảnh sân trong Tứ Nghi
Đường, Tiểu Phúc Tử Tiểu Bảo Tử đang chờ đợi trong lo lắng bồn chồn,
thấy họ tay trong tay trở về, mắt hai người đều sáng lên, vội vàng đón
họ vào.
Hiển nhiên tâm trạng Dận Chân đang rất tốt, tìm một cái
cớ ban thưởng cho bốn người, rồi lại nhìn Vân Yên. Bốn vị công công cực
kì vui sướng tạ ơn ân điển của Tứ gia và phu nhân, chàng xua tay, bốn
người đều nhanh chóng lui xuống.
Dận Chân đưa nàng vào phòng ngủ, đi đến bên chiếc bàn nhỏ, di chuyển con nghê bằng ngọc, cánh cửa trên
tường dần dần mở ra, bên trong là một gian mật thất.
Vân Yên dừng bước nhìn chàng, chàng mỉm cười:
- Ngốc ạ, vào nhà mình thì sợ gì.
Dận Chân kéo nàng vào, ngoài ba bức tranh vẽ Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoàng phi, phía bên kia bàn thờ Phật Hoan Hỉ mờ ảo hương khói còn treo một
bức tranh vẽ một cô gái, khoé môi nàng mang theo nụ cười như có như
không.
Đúng vậy, đây chính là Phật đường ngày trước, cũng là nơi họ thành thân, bài trí không hề thay đổi, ngay cả chiếc giường lớn phủ
màn đỏ thẫm vẫn ở vị trí ấy.
Khi ánh mắt Vân Yên chạm tới bức tranh và đồ đạc trong phòng, cả người nàng thoáng lảo đảo.
Dận Chân hoảng hốt ôm lấy nàng, hỏi nàng có sao không. Chàng đã quyết định
không cho nàng uống thuốc, cũng không tìm đại phu ép nàng lấy lại trí
nhớ, chàng chỉ muốn đưa nàng về nhà, nắm lấy tay nàng, cùng nhau đi hết
quãng đường còn lại.
Năm ấy, chàng chỉ sợ nàng không chịu nổi,
mỗi lần nói chuyện với đại phu xong đều trằn trọc không ngủ. Giống như
khi nàng biết chuyện chàng bị Tử Ngưng hạ thuốc, dù nàng chưa từng một
lần oán hận, nhưng Đồng Nhi và Lung Nhi của họ đều không còn. Sau này vô số lần nhớ lại, nếu chàng không nói, đứa bé của họ sẽ mạnh mẽ sống tiếp không, sẽ xuất hiện kì tích không? Nhưng không có nếu như, không có gì
hết.
Dận Chân biết, nàng sẽ thấu hiểu, nhưng cũng sẽ đau lòng, sợ rằng nghe thấy tiếng pháo nổ ấy nàng sẽ không gắng gượng nổi qua mùa
đông, chàng không đánh cuộc nổi. Chàng chỉ muốn đưa nàng đi qua hết mùa
đông năm đó, nói với nàng thật ra những chuyện như vậy không hề quan
trọng, nhưng chàng đã thua bởi vận mệnh, cuối cùng vẫn đánh mất nàng.
Lão Bát và Lão Cửu đã cứu mạng Vân Yên, chàng cũng trả lại cho họ vô số
mạng người và cơ hội “Đông Sơn tái khởi” (1), nhưng không hề hối hận.
Vân Yên nhìn bức tranh trên tường, lắc đầu không nói thành lời. Dận Chân ôm nàng đến bên giường, sờ trán nàng, thấy sắc mặt dần trở về như cũ mới
yên tâm lại.
Vân Yên đờ đẫn ôm đầu gối, hờ hững nói:
- Ngài muốn cho tôi xem thứ gì?
Dận Chân gật đầu, “Ừ” một tiếng:
- Ta đi lấy.
Vân Yên nhìn chàng lấy một cái rương nhỏ rất bình thường từ đầu giường ra,
động tác vô cùng cẩn thận, như nâng niu châu ngọc quý báu. Nàng đâu biết rằng, đây là vật người đàn ông ấy không tiếc mạng mình lao vào biển
lửa, ngay cả bốn chữ “châu ngọc quý báu” cũng không sánh bằng.
Dận Chân đặt chiếc rương nhỏ xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng mở ra...
Bên góc trái là một xấp ngân phiếu, từng tờ được xếp thẳng thớm chỉnh tề.
Bên cạnh là những tập thơ, từng cuốn được dùng kim chỉ đóng lại cẩn
thận. Cạnh bên tập thơ là mấy chùm chìa khoá lớn, trên từng chùm đều
được đánh kí hiệu. Thứ bắt mắt nhất là một chiếc lư hương nhỏ đơn giản
rẻ tiền, cũ kỹ vì đã dùng trong nhiều năm, nhưng được lau sạch sáng
bóng.
Ánh mắt Vân Yên rơi xuống chiếc lư hương, đồng tử bỗng
nhiên co rút lại, một lúc lâu sau mới nhìn thấy cái tráp nhỏ bằng bằng
sừng tê giác ở góc trong cùng.
Dận Chân đưa tay nhẹ nhàng lấy cái tráp nhỏ ra, mở trước mặt nàng, bỏ từng tầng xuống...
Hai lọn tóc bện vào với nhau dùng sợi dây đỏ buộc lại, chiếc nhẫn hồng ngọc mắt phượng, lá thăm nguyệt lão đã mốc vàng, chiếc răng hổ tráng men, và cả, một tờ giấy hôn thư...
Dận Chân chậm rãi mở tờ hôn thư ra, dòng chữ tiểu Khải nhỏ bé thanh tú nhưng rắn rỏi hiện lên, nét chữ cứng cáp.
”Nguyệt Lão làm mối, trời đất làm chứng, kết thành phu thê, bạc đầu không xa.
Ngày hai mươi chín tháng chín năm Khang Hi thứ bốn mươi bảy, Ái Tân Giác La Dận Chân, Vân Yên.”
Nổi bật trên tờ giấy là hai dấu vân tay
dưới tên của họ, nhưng có lẽ do nhiều năm tháng trôi qua, màu sắc vân
tay đã ngả sang màu nâu.
Đó là máu tươi cùng với những năm tháng tuổi trẻ, chỉ để lại hai dấu vân tay đã ngả màu, nhưng trường tồn mãi mãi.
Nếu không còn tờ hôn thư như vậy, chàng phải đi đến nơi nào trên thế gian
này tìm chứng cứ, chứng minh chàng là người chồng đã kết tóc với nàng?
Dận Chân cúi đầu nhìn ngón cái tay trái của mình và dấu vân tay trên tờ hôn thư, rồi ngẩng đầu nhìn Vân Yên, như đang quay về đêm thành thân tám
năm trước, trái tim xúc động.
Vân Yên ngẩn ngơ nhìn chàng, bàn
tay hơi run rẩy, nàng cúi đầu lặng lẽ mở lòng bàn tay phải mình ra, nhìn ngón cái của mình, tỉ mỉ so sánh với dấu vân tay trên hôn thư.
- Vân Yên, ngày mai là tròn tám năm chúng ta thành thân. Trước khi
thành thân, chúng ta còn có mười năm nắm tay nhau. Mười tám năm trải qua sóng gió, ta luôn muốn tặng nàng những điều tốt đẹp nhất, nhưng lại làm sai quá nhiều. Sau này, nàng muốn sống những ngày thế nào, chỉ cần nàng vui vẻ, ta đều nghe theo. Ta chỉ cần, nàng ở lại mái nhà này, chúng ta
sẽ không bao giờ chia xa nữa.
Giọng nói Dận Chân du dương và dịu
dàng, như mang theo hồi ức và tình cảm đong đầy đi qua hơn nửa đời
người. Đã rất lâu rồi chàng mới nói dài như vậy, dường như chỉ khi đối
mặt với nàng, chàng mới bộc bạch nỗi lòng và nói nhiều đến thế, hết lần
này đến lần khác, trái tim tràn ngập hình bóng nàng.
Vân Yên cụp
mắt xuống, trước sau không hề nói gì, như đang nghiêm túc so sánh dấu
vân tay. Cuối cùng nàng ngẩng đầu chỉ vào dấu tay trên hôn thư:
- Cái này nhìn không rõ lắm.
Dận Chân đang chìm trong tình cảm nồng nàn, bỗng nghe thấy Vân Yên thốt ra
câu ấy, sắc mặt thoắt cái tái xanh, chỗ nào nhìn không rõ, giấy trắng
mực đỏ rõ ràng vậy mà!
Vân Yên làm ngơ, nhẹ nhàng nói tiếp:
- Gần như không khác nhau là mấy, nhưng chỗ này không rõ lắm, hơi mờ.
Dận Chân suýt nữa ngất vì tức thở, lồng ngực chàng phập phồng mấy cái, dù
chứng cứ rõ rành rành trước mắt nàng cũng không thừa nhận. Dận Chân bèn
kéo tay nàng.
Vân Yên hơi chau mày rút tay về, bỏ từng thứ vào
trong tráp, đóng lại rồi đặt vào tay chàng, trong đôi mắt đen trắng rõ
ràng hiện lên dịu dàng và bình tĩnh.
- Điều đầu tiên, chiếc giường bên ngoài chỉ mình tôi ngủ.
Dận Chân nhận lấy cái tráp, nghe nàng nói xong, đôi mắt chim ưng đen tuyền ngạc nhiên mở to nhìn nàng chằm chằm.
- Còn ta thì sao?
Vân Yên vẫn nhắm mắt làm ngơ với nét mặt ung dung uy nghiêm của chàng, nở
nụ cười, Dận Chân thoáng ngẩn người, trái tim phiêu du, nhưng giây tiếp
theo chàng quay đầu đi, đứng dậy ra ngoài.
Ra khỏi Phật thất,
ngồi trong sảnh ngoài uống trà, sắc mặt Dận Chân vẫn như mây phủ đỉnh
núi, chàng ngước mắt nhìn Vân Yên đang vào thu dọn giường Bạt Bộ qua tấm bình phong, nếu muốn nàng cuối cùng đồng ý ở lại, thì đây là điều quan
trọng nhất, nghĩ vậy sắc mặt chàng dần tươi tỉnh trở lại.
Dận
Chân ước chừng canh giờ, trong lòng hơi do dự, sau đó hạ quyết tâm bước
vào phòng, đi đến bên giường Bạt Bộ rồi vén màn lên, thấy Vân Yên đang
cởi giầy, cong mông quỳ trên giường gấp chăn đệm, bờ eo nhỏ nhắn uyển
chuyển, bờ mông như trái đào mật, vô cùng đáng yêu.
Chàng đi
trên tấm thảm lông dê nên không hề phát ra tiếng động, không do dự ôm eo nàng từ phía sau, gò má cũng kề sát quệt nhẹ vào gò má nàng. Vân Yên
giật mình thót tim, sợ hãi kêu lên thành tiếng, nàng đẩy chàng ra khi
nghe thấy tiếng cười quen thuộc, hơi cau đôi mày thanh tú lại nhìn
chàng.
Dận Chân yêu thương vén tóc mái nàng lên:
- Hôm nay Hoàng a mã và Thái Hậu nương nương về đến Sướng Xuân Viên, ta
và các hoàng tử khác phải đến thỉnh an, nhanh thì trước tối sẽ về ăn cơm với nàng, chậm thì đến đêm mới về được. Lát nữa Tiểu Nguỵ Tử sẽ điều
vài tiểu nha hoàn nghe lời qua đây, nàng chọn mấy người thuận mắt giữ
lại giúp nàng giải sầu, muốn chơi gì cứ sai bảo nô tài trong viện là
được, phu nhân.
Vân Yên gật đầu, cũng không nói nhiều, xuống
giường đeo giầy định ra ngoài. Bỗng nhiên người phía sau ôm chặt lấy
nàng, giọng nói Dận Chân trầm trầm tràn đầy sự săn sóc cất lên:
- Nàng sẽ chờ ta về, đúng không?
Sau khi Dận Chân ra ngoài, một mình Vân Yên ngồi trong màn rất lâu. Nàng
cúi đầu nhìn ngọc bội trên cổ, chậm rãi vuốt ve, im lặng trong yên tĩnh.
Trong Tứ Nghi Đường, yên lắng chỉ còn lại tiếng thở của nàng.
Tô công công nhanh chóng đưa năm sáu tiểu nha hoàn đến chờ trong sân, rồi y đi vào mời Vân Yên ra. Nàng đặt lại ngọc bội vào vạt áo, đeo giầy ra
khỏi phòng.
- Phu nhân, đây là những tiểu nha hoàn được
Vương gia cho dạy dỗ trong Viên Minh Viên, đều chờ người về để hầu hạ,
bọn họ đều lớn lên cùng nô tài, nhân phẩm tính cách diện mạo đã qua chọn lọc kỹ lưỡng, Vương gia đã kiểm tra, dặn phu nhân chọn mấy người thuận
mắt giữ lại cho mình.
Vân Yên gật đầu, vô cùng tuỳ ý. Ánh mắt
nàng rơi trên những cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc trang phục
thị nữ giống nhau, cùng thỉnh an đều tăm tắp, tuổi tác tuy nhỏ nhưng
thoạt nhìn rất có quy củ.
Nàng thong thả đi qua từng người, bất
giác nhớ lại những ngày tháng sống cùng đám nha hoàn Tiểu Nha Tiểu Đào ở biệt trang Đài Loan và Xuân Hoà Viên, hiện giờ không thể quay về nữa
rồi...
Nàng tỉnh táo lại, nhìn những cô bé đoan trang thanh tú, nhưng không hề có ai được gọi là xinh đẹp
Ánh mắt Vân Yên dừng trên một cô gái có khuôn mặt trái xoan:
- Em tên là gì?
Cô gái đó hơi căng thẳng, sững sờ một giây. Vân Yên tinh mắt thấy cô bé có gương mặt tròn tròn bên cạnh đang âm thầm nắm tay cổ vũ cô nàng. Cô bé
lập tức lanh lợi trả lời:
- Bẩm phu nhân, nô tỳ tên là Lan Hà ạ.
Vân Yên lại đưa mắt nhìn cô bé bên cạnh:
- Còn em tên gì?
Cô bé cụp mắt, ngoan ngoãn nói:
- Bẩm phu nhân, nô tì tên là Lan Tịch.
Vân Yên hỏi:
- Hai người là chị em ư?
La Tịch nhanh nhảu đáp lại:
- Bẩm phu nhân, chúng nô tỳ không phải là chị em ruột. Tên của nô
tỳ đều do Vương gia đặt, vì phu nhân thích hoa ngọc lan, nên tên của
chúng nô tì đều lấy chữ “Lan” làm đầu.
Lan Hà cũng gật. đầu, nụ cười rạng rỡ ở khoé miệng khiến lòng Vân Yên ấm áp.
Nàng trầm mặc nói:
- Vậy ư?
Các cô gái đồng loạt đáp “Vâng.”
Ánh mắt Vân Yên phiêu đãng đến mấy cái cây ở góc sân, một lúc sau hồi hồn lại nói với Trương công công:
- Tôi hơi mệt, để Lan Hà và Lan Tịch lại, những người còn lại đưa về Viên Minh Viên đi.
Nói xong nàng bước vào phòng.
Trương công công vội vàng đáp vâng, Lan Hà và Lan Tịch lập tức quỳ xuống tạ ơn, rồi đi theo sự sắp xếp của Trương công công.
Buổi trưa Dận Chân không về, một mình Vân Yên ăn cơm, ăn đến khi no cứng
bụng, ngủ trưa một giấc thật ngon, khi ngủ dậy tết một bím tóc đơn giản, sau đó kêu Tiểu Bảo Tử tìm một quả cầu đá, gọi Lan Hà và Lan Tịch ra
sân đá cầu.
Hai cô bé Lan Hà và Lan Tịch đều không ngờ lần đầu
tiên hầu hạ chính là đá cầu với nàng, hơn nữa tận mắt thấy phu nhân đá
cầu, quả thật chỉ biết tán thưởng. Tuy lúc mới bắt đầu còn hơi dè dặt,
nhưng nói cho cùng đều là những cô bé có tính cách cởi mở, chẳng mấy
chốc trận đấu náo nhiệt hẳn lên. Sau đó Vân Yên gọi Tiểu Bảo Tử Tiểu
Phúc Tử cùng tham gia, đáng tiếc hai người đó không biết chơi. Quả cầu
bay lên rồi rơi xuống, vẻ uy nghiêm ngày thường của đại công công không
còn, mọi người chơi mà cười nói vui vẻ.
Dận Chân về nhà ngay
trong đêm, gấp gáp chạy lên cầu với ống tay áo mang theo gió, từ xa đã
có thể nhìn thấy ánh đèn màu vàng ấm áp từ trong phòng hắt ra, bước chân vốn nhanh lại càng thêm nhanh, Tô công công đi phía sau cũng không đuổi kịp.
Chàng vào phòng, nhẹ nhàng vén màn trướng lên, Vân Yên đang vùi người trong chăn ấm ngủ say sưa, giống như đứa bé ngủ thiếp đi sau
khi chơi mệt, mái tóc dài vừa mới gội xong khô một nửa xoã tung trên
gối, khuôn mặt thanh tú hơi ửng đỏ như say, càng ngắm càng nhỏ bé hơn,
vẫn là cô thiếu nữ lương thiện như gà con mới nở trong trí nhớ của
chàng, nhưng vẻ đẹp dịu dàng ấy, tăng lên theo năm tháng.
- HẾT
(1) Đông Sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về Đông Sơn, triều đình
nhiều lần ra mời nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc
nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời xưa dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc
việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chinh, làm quan
đến chức Tư Đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông sơn phục khởi” dùng để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế,
quay lại võ đài chính sự quân sự.