Khóe môi Ung Chính hơi cong lên, nhìn vô cùng đẹp, ngón tay cái đeo nhẫn mân mê dưới mắt nàng:
- Nàng chưa từng giục ta đi ngủ, trước đây thế nào, bây giờ vẫn vậy. Ta
lại xót nàng, luôn muốn bắt nàng đi ngủ sớm, yêu cầu này có quá đáng lắm không?
Vân Yên mím môi, bàn chân xinh xẻo đeo tất lụa cuộn tròn
trên chân ngài, nàng ghé vào tai ngài nói nhỏ một câu, Ung Chính nghe
xong, bèn hôn một thật kêu lên gương mặt nàng.
Vân Yên đứng dậy
khỏi lòng ngài, quỳ xuống sắp xếp lại chiếc bàn nhỏ bên cạnh, Ung Chính
cũng đứng dậy ôm nàng từ phía sau, giúp nàng đóng nghiên mực. Vân Yên xỏ giầy rồi trèo xuống sập rồng, cẩn thận đặt xấp tấu chương đã phê chuẩn
xong lên chiếc bàn lớn, ôm đống tấu chương còn lại trong lòng, Ung Chính cũng xuống sập, bê chiếc bàn nhỏ bên theo nàng. Hai người mở cánh cửa
nhỏ, đi qua hành lang hẹp vào tiền sảnh, bước thẳng vào trong phòng ngủ
phía sau.
Vân Yên gọi Trần Phúc bưng nước vào trước, hai người
rửa mặt súc miệng xong mới trèo lên chiếc giường lớn chạm rồng, Vân Yên
thắp sáng mấy ngọn đèn đầu giường, cởi áo ngoài, buông tóc ra mới nằm
xuống gối, ôm chiếc chăn mềm mại màu vàng trước người.
Ung Chính
cũng mặc áo ngủ màu vàng, đặt chiếc bàn nhỏ lên chăn đệm. Ưu điểm của
giường lớn là rất rộng, nên hai người không hề cảm thấy chật chội.
Ung Chính đặt công văn và bút mực lên bàn, nghiêng đầu nhìn Vân Yên đang nằm bên cạnh.
Vân Yên hơi nhổm người dậy, khoác đoan tráo đã chuẩn bị sẵn lên vai ngài,
rồi giúp ngài sắp xếp thứ tự công văn khẩn. Ung Chính ôm bờ eo nhỏ nhắn
của nàng bằng tay phải, hôn lên môi nàng, bấy giờ nàng mới nằm xuống
cuộn người trong chăn, mỉm cười nhìn ngài.
Ung Chính dém chăn cho nàng, dịu dàng nói:
- Đừng quậy nữa, ngủ đi.
Vân Yên ngoan ngoãn gật đầu và nhắm mắt lại, cảm nhận ngón tay ngài mơn man trên gò má mình mấy cái rồi mới hạ tay xuống. Một lúc sau, nàng mở mắt
ra, nhìn bóng hình đang tập trung của người bên cạnh, thỉnh thoảng lại
cau chặt mày, thỉnh thoảng nét mặt còn đanh lại, trong lòng nàng yên
bình hơn bao giờ hết, nàng biết trời sẽ không sập xuống, tất cả sẽ ổn cả thôi.
Mơ mơ màng màng ngủ được một lát, khi mở mắt ra lần nữa,
bỗng nhận ra ngài đang nghiêng đầu nhìn mình, như một thói quen, nhưng
không cẩn thận bị nàng bắt được.
Vân Yên nheo mắt nhìn ngài mà cười, đôi tay mảnh khảnh rời khỏi ổ chăn lười biếng đặt lên gối, đêm đã rất sâu rồi.
Ung Chính nhìn nàng cảnh cáo, dùng mu bàn tay cọ lên gò má mềm mại của
nàng, định kéo cánh tay nàng nhét lại vào trong chăn. Vân Yên thuận thế
nắm lấy tay ngài, rồi ngồi dậy ôm eo ngài từ phía sau, nhìn công văn
trên chiếc bàn nhỏ, mái tóc đen tuyền rối bù buông xõa sau lưng áo vừa
đáng yêu vừa thoải mái.
- Công văn cuối cùng sao?
Vân Yên
thấy trên tay ngài chỉ còn lại một tờ, chữ viết chi chít, chỉ đọc được
mấy từ “Phủ Viễn Tướng quân Niên Canh Nghiêu.” Ung Chính gật đầu, vòng
cánh tay trái qua eo nàng, ôm cơ thể ấm áp thơm tho ấy vào lòng mình, sợ nàng bị lạnh.
- Là chuyện bình định Thanh Hải, trận quyết chiến cuối cùng sắp diễn ra rồi.
Giọng nói của ngài cất lên lúc nửa đêm hơi khàn khàn, mang theo đôi phần mệt
mỏi, vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh, vô cùng dễ nghe.
- Quyết định rồi ư?
Vân Yên tựa người vào lồng ngực ngài, dịu dàng hỏi.
- Ừ!
Vân Yên nhìn tờ tấu chương cuối cùng đã được phê xong, bèn cùng ngài thu
dọn công văn, Ung Chính thả lỏng gân cốt, tựa người ra phía sau, tiếng
hừ trong miệng cũng vô cùng lười biếng.
Vân Yên mỉm cười nhìn
ngài, vừa hay nhìn thấy một câu trong tập công văn, chỉ đọc lướt qua mà
làm nàng cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa trườn người qua ngài, đặt chiếc
bàn nhỏ xuống dưới giường.
Ung Chính đưa tay ôm chặt nàng lại, vây nàng trong lòng mình, nói thầm vào tai:
- Hửm?
Vân Yên mỉm cười, hắng giọng, nghiêm túc đáp:
- Trẫm là đàn ông như thế đấy! Tính cách như thế đấy! Hoàng đế như thế đấy!
Ung Chính nghe xong bèn lườm một, cắn nhẹ tai nàng, hàm hồ nói:
- Trẫm là đàn ông thế nào... Nàng biết không?
Vân Yên cười không ngừng, ôm cổ ngài, rỉ tai nói nhỏ:
- Đọc cái này... khi thiếp ngủ, còn không biết chàng và mấy vị đại thần thân ái của chàng nói mấy lời buồn nôn nữa hay sao.
Ung Chính bế nàng ngồi lên eo mình, tỳ lên trán nàng:
- Sao ngửi có mùi giấm đâu đây nhỉ.
Vân Yên khẽ kêu ai da, cười rồi trượt khỏi eo ngài như chú mèo con mềm mại, kéo chăn chui vào ổ nhiệt ấm áp, nghiêng người nhắm mắt lại, quả thật
nàng hơi buồn ngủ rồi. Mơ màng nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ của áo
ngài phía sau, ngài thổi tắt nến, kéo màn lại.
Tấm chăn sau lưng
lại được kéo ra, thân hình cao lớn nóng hổi dán chặt vào người nàng, bàn tay dày rộng ấm sực từ eo luồn vào, không biết cố ý hay vô ý mà quẩn
quanh trên làn da ở eo, làm nàng cảm thấy hơi ngứa.
Trong chăn, Vân Yên túm được bàn tay ngài đang đặt trên bụng dưới của mình, rầm rì nói:
- Mệt lắm rồi, tranh thủ ngủ một lúc mà còn lên triều.
Ung Chính vùi đầu vào mái tóc trên hõm vai Vân Yên, ngửi mùi hương vấn
vương trên người nàng, ôm chặt người nàng lại, kẹp bàn chân nàng vào
chân mình:
- Ừ.
Vân Yên cảm thấy trên cổ nhột nhột, ừ hử
một tiếng rồi xoay nửa người lại ôm ngài, ngài đưa tay giữ lấy bờ vai
nàng, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi đỏ hồng.Vân Yên cũng ôm cổ ngài, ngón tay níu lấy chiếc áo trong mỏng manh, yên tĩnh đáp lại nụ hôn của ngài.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, cuối cùng môi hai người vẫn kề sát nhau, thì thầm
dỗ ngủ. Nàng vùi đầu vào cổ Ung Chính, ôm eo rúc vào trong lòng ngài,
bàn tay nhỏ nhắn cởi bím tóc ngài theo thói quen, hai người quấn quýt
lấy nhau cùng đi vào giấc ngủ.
Gần đến cuối năm, đại lễ sắc phong mà hậu phi hằng mong rốt cuộc cũng đến. Trừ phong chủ vị tần phi, những thị thiếp cũ trong phủ trước đây như Võ thị, Quách thị, Trương thị, Lý
thị... cũng được phong làm quý nhân thường tại, không sót một người.
Đương nhiên, số lượng phi tần cũng không nhiều hơn.
Theo quy tắc
hậu cung, tất cả phi tần đều phải hành lễ chúc mừng Hoàng hậu Na Lạp
thị, phi tần từ quý phi trở xuống phải hành lễ với quý phi, nhưng Ung
Chính hạ chỉ miễn nghi thức hành lễ chúc mừng quý thị Niên thị cung Dực
Khôn, trong vô hình, địa vị một đế một hậu trở nên rõ ràng hơn.
Trong con mắt của những kẻ bàng quan, Vân Yên như một người không danh không
phận trong hoàng gia, ít nhất, với Trắc phúc tấn Lý thị đi theo ngài từ
thuở còn thiếu nữ, hưởng vinh sủng hơn nửa đời người khi còn son trẻ,
hiện giờ là Tề phi bằng mặt mà không bằng lòng, nàng ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Có lẽ, còn có cả Tống thị.
Trận tuyết ngày giao thừa
năm Ung Chính đầu tiên bỗng lớn lạ thường, cả Tử Cấm Thành như khoác
trên người tấm áo lông màu trắng dày sụ, đẹp đẽ và thư thái.
Một
mình Ung Chính đứng trong noãn các phía đông điện Dưỡng Tâm nhìn ra bên
ngoài, lặng yên ngắm nhìn Tử Cấm Thành kiêu ngạo hùng vĩ trong ngày đông lạnh lẽo, thế giới cô quạnh đều là tuyết.
Vân Yên đi tới nhẹ
nhàng khoác cho ngài chiếc áo chồn tía, ngài ôm nàng vào trong lòng, hai người cùng ngắm giang sơn ngoài cửa sổ.
Núi sông vô tận, còn người, trọn đời có tình.
Cuối cùng trong cung cũng có không khí vui mừng, Ung Chính nhận nuôi ba cô
con gái, là con gái của phế thái tử Dận Nhưng, Hoàng thập tứ đệ Di Thân
Vương Doãn Tường và Hoàng Thập Lục đệ Trang Thân Vương Doãn Lộc, trong
hậu cung rốt cuộc có tiếng cười đùa của tiểu cách cách, Hoàng hậu Na Lạp thị cũng vui mừng khôn xiết, nhưng con cái trong cung Dực Khôn của Quý
phi Niên thị vẫn chết yểu, tình hình sức khỏe nàng ta cũng không khả
quan, may mắn có Lục Thập A Ca Phúc Huệ an ủi đôi phần. Dưới gối các vị
chủ tử các cung đều có con cái, cuộc sống trôi qua bình yên.
Hai
huynh đệ Hoằng Lịch và Hoằng Trú thỉnh thoảng được Ung Chính triệu đến
thư phòng phỏ phía bắc cách noãn các phía đông điện Dưỡng Tâm hỏi han
kiểm tra chuyện học hành. Có lẽ do bẩm sinh, cũng có lẽ do đi theo Khang Hi, nên Hoằng Lịch trưởng thành hơn nhiều so với Hoằng Trú, Ung Chính
càng thêm dốc lòng dạy dỗ cậu, số lần gọi cậu đến một mình cũng không hề ít, đôi khi còn nghiêm khắc hơn so với bình thường. Người mà các a ca
ngưỡng mộ nhất là bát a ca tiểu Lục Thập, chỉ cần nhìn thấy tiểu Lục
Thập bốn tuổi béo mũm mĩm, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Ung Chính đều tan chảy hết.
Thỉnh thoảng Vân Yên bưng trà, hoa quả vào đưa cho cha con họ, Hoằng Lịch vẫn ngoan ngoãn như hồi bé khi nhìn thấy Vân Yên, không hề ỷ mình là hoàng a ca mà kiêu ngạo.
Thời gian thấm
thoắt như thoi đưa, đầu năm Ung Chính thứ hai, trận chiến Thanh Hải đến
giai đoạn cuối cùng, nhưng quốc khố trống rỗng, không thể cung cấp thêm
tiền, mối nguy cận kề sớm tối. Phủ Viễn đại tướng quân Niên Canh Nghiêu
dâng sớ nói Ung Chính yên tâm, không những y tự nghĩ cách giải quyết vấn đề lương bổng, mà còn bình tĩnh quyết đoán hạ lệnh cho các tướng tá
“Chia đường thâm nhập, lật đổ sào huyệt” của địch ngay trong trận chiến
quyết định cuối cùng. Binh mã mỗi ngả đội gió đạp tuyết, ngày đêm không
nghỉ xông lên phía trước, đại quân mạnh mẽ càn quét quân địch, tung
hoành nghìn dặm, với thế thắng như chẻ tre, đội quân tây chinh toàn
thắng rực rỡ.
Khi tin tức thắng lợi truyền đến kinh thành, qua Tử Cấm Thành, vào điện Dưỡng Tâm, tất cả mọi người mong chờ tin thắng lợi
này đều sôi trào! Xôn xao về người đàn ông truyền kỳ tên Niên Canh
Nghiêu!
Từ đó, uy danh “Niên đại tướng quân” của Niên Canh Nghiêu cũng vang dội khắp biên thùy phía tây. Em gái là sủng phi, anh trai là
trọng thần, cái tên Niên Canh Nghiêu lúc này tỏa sáng rực rỡ, chấn động
triều đình.
Đại thần lập công trong trận chiến bình định Thanh
Hải, Ung Chính vui mừng ra mặt. Vân Yên cùng ngài đến điện Dưỡng Tâm
chúc mừng thắng lợi, nàng cũng vô tình đọc được nội dung tấu chương gửi
qua lại giữa Niên Canh Nghiêu và ngài, trong ngài có một phần tính cách
trẻ con như vậy, yêu ghét ân oán rõ ràng, nàng luôn hiểu, đã ngột ngạt
quá lâu, nàng không thể không để ngài giải tỏa, tuy rằng đúng là lời lẽ
rất sến súa.
Ung Chính viết vào tấu chương của Niên Canh Nghiêu
rằng: “Không chỉ lòng trẫm vui mừng khôn nguôi, mà con cháu đời đời của
trẫm và thần dân đất nước này đều cùng chung niềm vui. Nếu có kẻ quên
ơn, thì ấy không phải con cháu của trẫm; nếu có kẻ hai lòng, thì ấy
không phải triều thần con dân của trẫm. Nếu trẫm không phải là hoàng đế
mẫu mực, thì không thể đền đáp xứng đáng cho khanh; nếu khanh không phải là đại thần xuất sắc, thì không thể đáp lại sự tri ân ta dành cho
khanh. Ta nguyện cùng khanh làm tấm gương để người muôn đời noi theo.”
Ung Chính không chỉ nói, mà còn ban thưởng đặc biệt rất nhiều. Lúc trước,
vì có công lớn trong bình định Tây Tạng và bình định loạn Quách La Khắc, Niên Canh Nghiêu đã được thụ phong là tam đẳng công và nhị đẳng công
(7), đồng thời cả nhà được nhập vào kỳ Tương Hoàng. Lần này nhờ bình
định chiến sự Thanh Hải mà được thăng lên làm nhất đẳng công. Ngoài ra,
còn ban thưởng tử tước do con trai Niên Bân kế thừa, phụ thân Niên Hà
Linh được phong là nhất đẳng công, thêm hàm thái phó. Tin vui đến với
trên dưới Niên gia nhiều tới tấp không ai sánh bằng, chỉ thiếu không
trực tiếp thăng Quý phi Niên thị lên Hoàng quý phi.
Thật ra Ung
Chính vẫn coi như vừa lòng Quý phi Niên thị, Vân Yên cũng hiểu, Niên thị trong phủ cũ mười năm, một lòng tận tụy hầu hạ ngài, hiền thục kính
trọng, sinh con dưỡng cái, thêm nữa nhị ca Niên Canh Nghiêu dốc sức phục vụ trước và sau khi ngài đăng cơ, bình định ngoại bang ổn định đất
nước, người có lòng dạ như vậy sao ngài lại không thích cho được?
Nếu như không có sự tồn tại của nàng, khi còn trẻ Ung Chính sẽ thích Lý
thị, trung niên sẽ thích Niên thị, về già không biết sẽ thích vị mỹ nữa
nào. Lý lẽ này rất đơn giản, không hề phức tạp, thỉnh thoảng nghĩ tới mà lòng nàng đau xót, thậm chí còn chơi xấu ngài, trêu chọc ngài, nhưng
sau đó lại cảm thấy mình thật trẻ con.
Tất cả mọi chuyện đều
không cần phải nói ra thành lời, nói rồi cũng không có ý nghĩa gì, tình
cảm của ngài với nàng, nàng hiểu rõ là được. Đời người như vậy, biết đủ
là vui. Những chuyện trên triều nàng cũng chưa từng hỏi nhiều, chỉ quan
tâm nhiều hơn đến bữa ăn giấc ngủ của ngài, cơ thể ngài dần khỏe hơn,
tinh thần cũng tốt hơn.
Khi rảnh rỗi Ung Chính sẽ dẫn Vân Yên
đếên các nơi trong điện Dưỡng Tâm để đề hoành phi, chính sảnh tiền điện
treo bốn chữ “Trung Chính Nhân Hòa”, noãn các phía tây nơi xử lý chính
sự và hội họp bí mật thì tự tay đề “Cần Chính Thân Hiền”, ngay cả cánh
cửa nhỏ của hai lối đi tiền sảnh cũng ghi “Điềm Triệt” và “An Đôn”. Hỏi
Vân Yên có đẹp không, nàng đều cười đáp đẹp.
Lúc này, Ung Chính
mới cởi bỏ gánh nặng tiền tuyến phía tây trên vai xuống, quốc khố cũng
dần dần được giải quyết, ngài bắt đầu mở rộng cải cách bài trừ hủ bại
“Hao tiễn quy công” mà tuần phủ Sơn Tây Nặc Mân đưa ra, khởi công xây
dựng thủy lợi các nơi, tập trung phát triển nông nghiệp, dốc lòng dốc
sức trong việc chính sự bộn bề.
Mỗi đêm ngài đều phê chuẩn tấu
chương bên Vân Yên, điện Dưỡng Tâm được xây dựng đông ấm hạ mát giúp
người ở dễ chịu. Vân Yên tỉnh giấc, nằm bên cạnh khẽ khàng quạt cho
ngài, mỗi lần phê xong một tấu chương, ngài đều có thói quen nhìn nàng,
hai người nhìn nhau chăm chú rồi mỉm cười. Thỉnh thoảng, Vân Yên lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nhưng vẫn cầm cây quạt trong tay, đặt nó
trước người, nhìn vô cùng đáng yêu. Ngài thấy vậy bèn lấy cây quạt
xuống, nhẹ tay nhẹ chân đắp lại chăn cho nàng, sau đó tiếp tục quay lại
với đống tấu chương.
Chính sự dần dần đi vào quỹ đạo, sức khỏe
của ngài cũng ngày càng tốt hơn, tinh thần rất hăng hái, nàng không biết tại sao người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lại có thể dẻo dai như vậy. Vậy mà khi thấy một sợi tóc bạc trên đầu ngài, nàng lại đau lòng khi chàng
về tuổi già, ảo giác ấy từ đâu ra?
Mùa thu năm Ung Chính thứ hai, Niên Canh Nghiêu, “Phủ Viễn Đại Tướng Quân”, “Nhất đẳng công” uy danh bốn bể, về đến kinh.
- HẾT CHƯƠNG 191 -
(7) Có 9 bậc quý tộc được ban thưởng tuỳ theo lòng dũng cảm, thành tích
hoặc sự xuất chúng. Trừ hai bậc cuối cùng, tất cả các bậc còn lại đều
được chia thành nhiều cấp khác nhau.
• Dân công thường được gọi
tắt là Công. Tước “Công” được ban cho dân thường, còn tước “Quốc công”
chỉ dành cho thành viên hoàng tộc.
• Hầu
• Bá
• Tử
• Nam
• Khinh xa đô uý
Các tước trên chia thành 4 đẳng: Nhất đẳng kiêm “Vân kị úy”; Nhất đẳng; Nhị đẳng và Tam đẳng.
• Kị đô uý
• Vân kị uý
• Ân kị uý thường không ban thưởng bởi công lao mà được ban cho con trai
thừa kế của Vân kị úy khi Vân kị úy qua đời. (Theo vi-wikipedia)
(8) “Hao tiễn quy công”, hay còn gọi là “hỏa hao quy công”, là một trong
những biện pháp quan trọng của triều Ung Chính thời Thanh nhằm nâng cao
sự liêm khiết. Khi quan địa phương trưng thu tiền thuế sẽ lấy lý do là
hao hụt khi vận chuyển để thu thêm tiền của dân, vì vậy số tiền hao hụt
rất lớn, nên gọi là “hỏa hao”.