Tháng mười năm Ung Chính thứ hai, Phủ Viễn Đại tướng quân Niên Canh
Nghiêu về đến kinh thành, toàn bộ quan viên dưới vương công đều phải ra
nghênh đón long trọng.
Phủ Viễn Đại tướng quân Niên Canh Nghiêu
uy phong lẫm liệt, ngựa tím cương vàng, ung dung ngồi trên yên ngựa, con ngựa thong thả bước đi, các vương công đại thần bên dưới chào hỏi y, y
nhìn thấy chỉ khẽ gật đầu không nói gì, tư thế oai hùng, kiêu ngạo sừng
sững. Cho đến khi Ung Chính đế ra, y mới nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa để nó chạy mấy bước, rồi mới xuống ngựa quỳ lạy, trong mắt các quan viên,
hành động này khiến ai cũng tức giận.
Để ban thưởng cho Phủ Viễn
đại tướng quân có công bình định Thanh Hải, Ung Chính tổ chức riêng một
bữa tiệc khao quân thịnh soạn ở cung Càn Thanh.
Vân Yên bế Lục
Thập, chơi đùa trong điện Dưỡng Tâm một lúc, cho đến bữa trưa vẫn không
thấy Ung Chính về, trong lòng đoán có lẽ ngài tham gia yến tiếc khao
quân. Dỗ Lục Thập ăn xong bữa trưa, nàng mới để bà vú bế về điện a ca để ngủ. Vân Yên chợp mắt đến buổi chiều vẫn chưa thấy ngài trở về, lo ngài uống nhiều, nàng bèn bưng canh sen bách hợp thường làm cho ngài, đi từ
cửa Tuân Nghi vào con đường dài phía đông, bước chân không nhanh không
chậm về phía cung Càn Thanh.
Buổi chiều, xung quanh cung Càn
Thanh vắng vẻ, Vân Yên thường tới lui giữa điện Dưỡng Tâm và cung Càn
Thanh, con đường cũng đã đi quá nhiều lần. Khi sắp tới trước cửa Nguyệt
Hoa, nàng bỗng vô thức cụp mắt xuống bởi hai bóng lưng quen thuộc.
Một người mặc cổn phục Thân vương, người kia mặc mãng phục Bối tử, một
người nho nhã ôn hòa, một người ngạo mạn kiêu căng, qua mười mấy năm
sóng gió của triều Khang Hi, Liêm Thân vương Doãn Tự và Cửu Bối tử Doãn
Đường vẫn khăng khít như hình với bóng. Ung Chính đế chưa từng cho phép
họ đến điện Dưỡng Tâm, Vân Yên và huynh đệ hai người họ đã rất lâu rồi
chưa gặp mặt nhau, không sớm không muộn, lại chạm mặt ngay giữa đường.
Tay Vân Yên bưng khay, cúi đầu cụp mắt cung kính hành lễ với hai người.
Nàng vẫn mang thân phận cung nữ, vẫn hành lễ như trước đây. Khung cảnh
này, thân phận này nàng đã thấy quá nhiều, nhiều đến nỗi nàng không nhớ
rõ nữa, chuyện đến ngày hôm nay, đôi bên còn có thể nói được gì?
Giọng nói lạnh lùng như nước của Cửu Bối tử Doãn Đường vang lên:
- Ta muốn hỏi đây là ai nhỉ… ngươi đang đưa canh đến cho hắn sao.
Y cười giễu cợt, hình như trong tiếng cười con mang theo sự thương hại và căm giận không thể hiện ra ngoài.
- Hắn ta còn đang tiệc rượu với quý phi và đại cữu đại tướng quân của mình, lấy đâu ra chỗ cho nô tài như ngươi đứng?
Y nhấn mạnh hai từ “nô tài”, sự khinh miệt như muốn bóc trần thân phận nàng.
Vân Yên nghe thấy y nói, trái tim như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt, trong
nháy mắt trở nên đau đớn, nỗi đau còn sót lại trôi qua trong chậm chạp.
Nàng vẫn cúi đầu, gương mặt không chút cảm xúc.
Liêm Thân vương Doãn Tự chau mày nói:
- Cửu đệ!
Cửu Bối tử Doãn Đường căm hận cười gằn:
- Bát ca, đệ chỉ nói sự thật cho đứa ngu nghe mà thôi. Nàng ta đi theo
hắn mười mấy năm sống chết không màng, rốt cuộc thì được cái gì? Hắn
phong cho nàng ta được danh hiệu nương nương gì? Nàng ta có biết mọi
người đều nói gì không… Chẳng qua chỉ là một con nô tỳ hằng đêm hầu hạ
Ung Chính trên long sàng mà thôi!
Nghe thấy câu này, sắc mặt Vân
Yên trắng bệch, bàn tay đang bưng khay cũng run lên, đốt ngón tay mảnh
khảnh xanh xao. Gương mặt Liêm thân vương Doãn Tự cũng không còn điềm
đạm ôn hòa, hắn nắm lấy cánh tay Cửu Bối tử Doãn Đường, quát:
- Lão Cửu, đủ rồi.
Hai mắt Cửu Bối tử Doãn Đường đỏ ngầu, y nhếch môi:
- Coi như bây giờ đệ mới biết, lòng độc ác của huynh đệ chúng ta cộng vào cũng không bằng nó.
Liêm Thân vương Doãn Tự không nói gì thêm, hắn quay đầu lại nhìn Vân Yên…
- Vân Yên…
Bờ môi Vân Yên hơi tái đi, nàng chậm rãi ngước mắt lên, trong mắt chỉ có
sự thản nhiên, giọng nói bình tĩnh như thanh kiếm hai lưỡi đâm thẳng vào trái tim hai người, không có tổn thương, chỉ mang theo sự an tĩnh sau
khi bị tổn thương.
- Nô tỳ đa tạ hai vị vương gia… Nhưng thân
phận nô tỳ đúng là như vậy… vĩnh viễn không thể sánh bằng các vị nương
nương cao quý ở hậu cung… đi theo ai cũng không thay đổi được điều ấy…”
Nàng ngừng lại, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
- Canh của nô tỳ nguội mất rồi, nô tỳ xin cáo lui.
Liêm Thân vương Dận Tự bỗng nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay trái đang bê khay của nàng, giọng nói khàn khàn:
- Nàng còn trách ta sao?
Vân Yên cụp mắt mỉm cười, bình thản khẽ lắc đầu, sau đó lùi về phía sau hai bước, quay người bước đi.
Bóng lưng nàng gầy gò nhỏ bé trong con ngõ sâu hun hút với tường đỏ ngói
xanh, dần dần biến mất dọc theo bức tường cung cấm cao lớn.
Vân
Yên quay trở lại điện Dưỡng Tâm, Lan Tịch cảm thấy vô cùng kì lạ khi phu nhân đi nhanh như thế, vội vàng đỡ lấy cái khay đưa cho tiểu thái giám
Lưu Nhị Kỳ, canh trong bát rõ ràng không vơi đi một giọt. Lan Tịch thấy
sắc mặt Vân Yên rất tệ, cũng không đi gặp Hoàng thượng, bèn hỏi phu nhân bị làm sao.
Vân Yên xua tay chỉ nói hơi mệt, vào trong nghỉ
ngơi, dặn dò mọi người đừng làm phiền mình, rồi đẩy cánh cửa phía sau
tấm bình phong khắc hoa văn rồng vàng “Trung Chính Nhân Hòa” của chính
điện, bước vào tẩm cung phía sau tiền sảnh. Lan Tịch đáp vâng, đè lo
lắng trong lòng mình xuống, cùng thái giám lặng lẽ lui ra ngoài.
Vân Yên cởi áo ngoài, thả tóc, mặc váy ngủ hai dây, ngẩn ngơ đứng trước
tầng tầng lớp lớp màn trướng của chiếc long sàng tám cột mái cong khắc
hoa văn rồng bằng gỗ tử đàn rộng rãi.
Nàng chưa từng quan sát kĩ
chiếc long sàng mà mình đã ngủ gần hai năm qua như bây giờ, gỗ tử đàn
đen tuyền, hoa văn rồng tinh xảo… Chân giường, thành giường, ván giường, lan can… đều là rồng năm móng, không dưới trăm con, mỗi con đều sinh
động như thật, dường như đang uốn lượn chuyển động xung quanh giường.
Nàng vén rèm lên, khẽ khàng chui vào chăn đệm thêu rồng vàng rực, trong bức
màn rộng lớn, nàng nhìn chằm chằm con rồng năm móng cưỡi gió đạp mây
trên đỉnh giường, đôi mắt nó dữ tợn, râu dài, kiêu ngạo đứng trên đỉnh
nhìn xuống thiên hạ.
Đôi mắt của mọi người đều sáng rõ, những
điều “người khác” nói đều là chân lý, từng câu từng chữ cũng không sai,
nàng chấp nhận tất cả. Không phải không đau, nhưng nàng đâu có cách nào
để nói với người trong thiên hạ rằng, nàng là vợ của Ung Chính, chỉ đành mỉm cười cho qua.
Vân Yên vùi mặt vào gối, nhắm mắt lại, cảm
thấy toàn thân mệt lả, chóp mũi vấn vương mùi hương quen thuộc. Hình như nàng chưa từng để tâm phân biệt, trước đây luôn là mùi đàn hương nhang
khói, bây giờ có thêm cả long diên hương ngào ngạt của đế vương. Trong
đầu nàng, nét mặt và câu nói của Liêm thân vương Doãn Tự và Cửu Bối tử
Doãn Đường dần dần chìm xuống, tan biến vào trong bóng đêm.
“Nàng ta có biết mọi người đều nói gì không… Chẳng qua chỉ là một con nô tỳ hằng đêm hầu hạ Ung Chính trên long sàng mà thôi!”
“Hắn ta còn đang tiệc rượu với quý phi và đại cữu đại tướng quân của mình, lấy đâu ra chỗ cho nô tài như ngươi đứng?”
Cửu Bối tử Doãn Đường nắm chặt cánh tay nàng mà nói: “Để ngăn chúng ta gặp
ngươi, ngay cả cung Càn Thanh hắn cũng không cho phép vào. Để ngăn Hoằng Huy gặp ngươi, ngay cả lễ đăng cơ hắn cũng không cho nó về! Hắn chính
là tên điên đáng sợ nhất, mỗi ngày mỗi đêm ngươi ngủ cạnh hắn mà không
thấy sợ sao?”
Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, có mộng mị hay không, khi bừng tỉnh mở choàng mắt, sau lưng đã ướt rượt mồ hôi. Nàng
nằm sấp trên gối ngẩn ngơ một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy người mình tê rần, da gà gai ốc không hiểu sao đều dựng đứng, ánh mắt nàng chầm chậm
tỉnh táo trở lại, nhìn thẳng vào bóng hình người đàn ông xa lạ bên ngoài bức màn mỏng…
Đâu đây ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí.
Người ấy trầm mặc đứng sừng sững cách chiếc giường khoảng hai bước, chầm chậm dừng lại, dáng người cao lớn cường tráng có gì đó rất quen thuộc, mặc
áo giáp quân trang đại tướng quân uy nghiêm lẫm liệt, để râu quai nón
nên thoạt nhìn càng thêm mạnh mẽ, trên người toát ra khí phách hiên
ngang quyền thế như nghìn binh vạn mã, đôi mắt sắc bén sâu thẳm không hề có men rượu, ánh mắt nóng rực ấy dường như có thể nhìn thấu bóng người
đang nằm trên long sàng.
Vân Yên nằm nghiêng trên chiếc long sàng rộng lớn, chiếc váy ngủ quấn trong chiếc chăn thêu rồng vàng rực, để lộ bả vai mảnh khảnh và cánh tay ngọc ngà, đường cong sống lưng và bờ eo
nữ tính đều không có gì che đậy, tuy cách một tấm màn, nhưng dường như
người nọ đã nhìn thấy.
Vân Yên nằm sấp trên giường, không cử
động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đang đứng bên ngoài, bàn tay nắm
lại thật chặt, cả người nóng bừng như lửa đốt. Cơn giận dữ tột cùng dâng lên trong lòng, từ lỗ chân lông tỏa ra khắp nơi, ngay cả thân hình nhỏ
bé không kìm được mà khẽ run lên.
Y nghĩ y là ai? Lại dám to gan ngang nhiên như thế, dám tự ý xông vào cấm địa tẩm cung của đương kim hoàng thượng sao?
Nếu không có cơn đau nhói từ lòng bàn tay, nàng vẫn còn ngỡ rằng mình đang nằm mơ.
Niên Canh Nghiêu!
Mấy năm không gặp, sự tàn ác chỉ thuộc về quân nhân trên người y càng thêm
nặng nề, mùi máu tanh đi theo khóe mắt chân mày y như hình với bóng, oai hùng tàn nhẫn, không ai có thể nhìn thấu được ánh mắt y.
Lúc
này, nàng chưa từng nghi ngờ y có phải là người đưa nàng ra khỏi con ngõ ấy trong đêm đó hay không, vì vốn y chính là người gan to bằng trời.
Hiện giờ y công cao vọng trọng, em gái lại là sủng phi trong hậu cung, cả
nhà Niên gia nở mày nở mặt, xưng vương xưng bá. Sao y lại dám ngông
cuồng to gan nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt ấy? Chẳng lẽ y tức giận
thay cho em gái quý phi cao quý của mình, nên đến đây hỏi tội nàng sao?
Nàng là bí mật trong tẩm cung được hoàng đế Ung Chính canh giữ nghiêm ngặt,
chẳng qua chỉ là con nô tỳ hầu hoàng đế ngủ hằng đêm trên long sàng, một bí mật không được coi là bí mật trong hoàng cung. Vậy nên, y mới dám
nhìn nàng như vậy, nàng không phải là nương nương, không phải là chủ tử
để Niên đại tướng quân khom lương uốn gối.
Qua một bức màn, ánh
mắt họ lặng lẽ giao với nhau, nét mặt bình tĩnh của Vân Yên không hề
thay đổi, ánh mắt hai người giằng co như dây đàn bị kéo căng.
Khi nàng nghĩ y sẽ nhấc chân lên, bên ngoài tiền sảnh bỗng vang lên tiếng
động khe khẽ, nàng có thể cảm nhận rõ ràng người bên ngoài màn nhìn nàng một lần cuối cùng, rồi xoay người ra ngoài.
Vân Yên tựa người
vào gối thở hắt ra, gương mặt trắng bệch, nhắm mắt lại không nói gì, mồ
hôi sau lưng vã ra như tắm, trong lòng cũng mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Nàng biết chắc chắn Ung Chính đưa Niên Canh Nghiêu về điện Dưỡng Tâm,
nếu không y sẽ không vào được. Nhưng Niên Canh Nghiêu dám một mình tự ý
xông vào phòng ngủ phía sau tiền sảnh, chắc hẳn vì do đến lúc vắng vẻ,
nàng quả thật không biết trên thế giới này còn người đàn ông nào to gan
lớn mật dám làm như thế.
Thời gian quá dài, dài đến nỗi ai cũng thay đổi cả rồi.
Niên Canh Nghiêu không còn là tham tướng trẻ tuổi năm nào bế đứa bé từ trong lòng nàng, dỗ dành rằng để chú bế cháu nhé, giờ đây đã trở thành Niên
đại tướng quân quyền thế nghiêng trời, nắm giữ một nửa giang sơn của
Hoàng đế.
Doãn Tường không còn là Thập Tam A Ca Dận Tường, cậu
thiếu niên có trái tim sáng trong như trăng ấy giờ đã bị tật ở chân,
nhưng trở thành Hòa Thạc Di Thân vương gia uy nghi dưới một người trên
vạn người.
Dận Chân không còn là Tứ A Ca ham lễ phật không được
trọng dụng, ngài đã trở thành hoàng đế Ung Chính gánh trên vai xã tắc
Trung Hoa, nắm giữ con người non sông.
Chỉ có Vân Yên vẫn là Vân Yên.
Bức tranh trong mơ chợt tái hiện lại trong đầu nàng, hỗn loạn và lẻ tẻ, bát đĩa bị rơi xuống đất.
Vân Yên không buồn ngủ, nàng ngồi trên giường khoác thêm áo lụa, xỏ dép lê
rồi đi vào trong tiền sảnh, càng đi gần đến tiền sảnh càng nghe thấy
tiếng nói chuyện loáng thoáng, nàng quay người trở về, cài chốt cửa lại, khoanh tay ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa sổ, trầm mặc không nói gì.
Cách mấy mét phía ngoài cửa sổ là bức tường gỗ màu đỏ mà Ung Chính lệnh cho
cung nhân xây thêm bên ngoài điện Dưỡng Tâm còn có vi phòng (1) đông tây bao xung quanh điện, trong viện có viện, vừa kín đáo lại an toàn, muốn
nghe trộm nhìn trộm cũng không thể.
Nàng chợt nhớ đến Tứ Nghi
Đường, nhớ đến chiếc giường đơn sơ trong Phật đường, nhớ đến chiếc
giường Bạt Bộ mà ngài tự tay thiết kế. Hương hoa quế mùa thu say đắm
lòng người.
Khi nàng bừng tỉnh từ trong mơ lần nữa, trời đã sập
tối, bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng loảng xoảng của đồ dùng, làm tim nàng giật thót. Nàng không phân biệt nổi hình ảnh Niên Canh Nghiêu xuất hiện bên ngoài long sàng là thật hay trong mơ nữa.
Vân Yên kéo cửa ra, đi thẳng đến tiền điện.
Nha hoàn thái giám đều đồng loạt quỳ xuống đất, ai nấy đều run cầm cập, mặt đất bừa bãi như có cuồng phong vừa đi qua, mảnh vỡ của bình hoa tách
trà rải rác đến noãn các phía tây.
- Tất cả cút hết cho trẫm.
Điện Dưỡng Tâm phăng phắc như tờ, trong phòng bỗng vang lên tiếng quát khàn
khàn đầy tức giận, sau đó là tiếng loảng xoảng chói tai, bầu không khí
đáng sợ khiến chân tay người khác mềm nhũn.
Mấy thái giám vừa quỳ vừa bò lui ra ngoài, sắc mặt người nào cũng tái xám, ngay cả tay của
thái giám tổng quản Tô Bồi Thịnh cũng bị mảnh vỡ cứa vào, máu chảy đầm
đìa, tất cả đều chứng minh cơn giận lần này của hoàng thượng đáng sợ đến cỡ nào.
Đương kim thiên tử, sấm chớp đùng đùng.
Tô Bồi
Thịnh thấy Vân Yên, ánh mắt như gặp được thần cứu thế, thở phào một hơi
nhẹ nhõm, nhìn nàng cầu xin, không dám nói ra thành lời.
Trên vai Vân Yên choàng chiếc áo khoác mỏng, chân đi dép lê, mái tóc dài dùng
khăn tay buộc vào đơn giản, thân hình mảnh mai lặng lẽ đứng trong căn
phòng bừa bộn hơi nghiêng đầu ra hiệu cho mọi người, tất cả cung nữ thái giám đều tự giác lùi xuống.
Vân Yên cẩn thận tránh các mảnh vỡ,
nhẹ nhàng bước vào noãn các phía tây. Ung Chính mặc long bào cát phục
ngồi trên sập rồng, nghiêng đầu nheo mắt còn sắc mặt nàng không nhìn rõ, đường cong dưới cằm mạnh mẽ cương nghị, tay trái nắm chặt vịn ghế tinh
xảo, móng tay dài được chăm sóc tỉ mỉ trắng bệch, cả người đều toát lên
lửa giận ngùn ngụt, hằn rõ ràng bốn chữ “Người chớ tới gần”.
Tách trà tráng men quý giá trên chiếc bàn nhỏ cũng đã bị ném vỡ, tấu chương
vương vãi trên mặt đất, mảnh vỡ đồ sứ ngổn ngang bừa bãi dưới chân giầy
rồng vàng rực của ngài.
Vân Yên không lên tiếng, khẽ khàng quỳ
xuống bắt đầu xếp lại tấu chương, sau đó dọn dẹp những mảnh sứ vỡ, người ngồi trên sập rồng quay đầu lại, cúi người kéo nàng lên.
- Nàng đừng động vào!
Vân Yên hơi lảo đảo, tay bám vào ống tay long bào của ngài theo phản xạ,
ngã vào lòng ngài. Nàng im lặng tựa người vào lồng ngực ngài, không nói
gì hết, chỉ đưa tay giúp ngài vuốt phẳng cổ áo long bào, rồi yên tĩnh ôm lấy ngài.
Từng phút từng giây trong chiếc đồng hồ nước trôi qua, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Trong điện Dưỡng Tâm mênh
mông, chỉ có hai người đang ngồi trong noãn các phía tây, tất cả nô tài
đều lui ra điện ngoài không dám vào.
Lồng ngực Ung Chính nhấp nhô mấy cái, cuối cùng đưa tay đỡ lấy gáy nàng, nheo mắt, giọng trầm xuống:
- Cả đời trẫm chưa từng phụ ai, cũng hận nhất người khác phụ trẫm.Vân Yên sửng sốt, trong lòng lờ mờ hiểu ra:
- Chiều nay… không thuận lợi sao?
Gương mặt Ung Chính hiện lên nụ cười lạnh lùng:
- Trước quyền lợi và tiền tài, người có thể trước sau không thay đổi quá ít, trẫm đoán chính là hắn.
Trong lòng Vân Yên đã có đáp án, xưa nay làm bạn với vua như làm bạn với hổ,
tấu chương rơi xuống đất ấy, con người kiêu ngạo về khả năng dùng binh
của mình ấy chắc chắn đã đi quá giới hạn của thần tử trước mặt Ung
Chính, mà tính cách của vị cửu ngũ chí tôn này lại quá nhạy cảm. Nàng
quá hiểu người đàn ông của mình, một người trong mắt không chứa nổi hạt
cát.
Nàng rũ mắt gục đầu trên vai ngài, bên mũi vấn vương mùi
Long Diên Hương ngày càng nồng nàn trên vạt áo, bàn tay nhỏ bé cũng vô
thức níu lấy tua rua trên tóc sau gáy ngài.
- Thập Tam cũng là người như thế…
Sắc mặt Ung Chính dịu xuống, vòng qua mái tóc dài sau lưng ôm nàng càng chặt hơn.
- Và cả nàng nữa.
Vân Yên khựng lại, chầm chậm mở mắt, ánh nến trong mắt nàng dần dần đong đưa.
- Mọi chuyện phải cẩn thận.
Ung Chính mỉm cười, ánh mắt chuyển sang xấp tấu chương rơi trên đất.
- Trẫm không đề phòng Niên Canh Nghiêu, không vì gì cả, chỉ là không cần thiết.
Giọng nói ngài đầy khinh thường, như trước đây từng dạy dỗ một nô tài tên
Niên Canh Nghiêu đã quỳ rất lâu trong sân Tứ Nghi Đường.
Vân Yên ừ một tiếng, rồi buồn bã nói:
- Thiếp bỗng nhớ Tứ Nghi Đường, nhớ hoa quế trong viện chúng ta, muốn trở về.
Nét mặt Ung Chính trở nên dịu dàng hơn, bàn tay vuốt nhẹ sống lưng nàng, khẽ nói:
- Chờ ta thêm hai tháng nữa, ta sẽ đích thân đưa nàng về, được không?
Vân Yên gật đầu đồng ý, đứng dậy khỏi chân ngài:
- Thiếp dọn dẹp chút rồi dùng cơm…
- Á…
Vân Yên chợt kêu nhỏ một tiếng, người cũng đứng không vững, Mặt Ung Chính
biến sắc, dường như đã nhận ra chuyện gì, vội vàng ôm đầu gối bế nàng
lên, kiểm tra dưới chân nàng…
Mảnh sứ sắc nhọn đâm xuyên qua chiếc dép mỏng, làm rách lòng bàn chân nàng, máu chảy đầm đìa, nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc dép lê.
Vân Yên cắn môi chau mày mà không kêu đau, nhưng sắc mặt rõ ràng in hằn sự đau đớn.
Gương mặt hàng ngày vẫn uy nghi nghiêm khắc của Ung Chính tràn đầy sự ăn năn, trong lòng xót xa tự trách mình vứt tách chén dưới chân nàng, nếu biết
sẽ làm thương đến nàng ngài đã kiềm chế lại rồi. Ngài vừa hỏi nàng có
đau không, vừa tìm khăn sạch nhưng không thấy, bèn lấy vạt áo long bào
bịt vào vết thương dưới chân cho nàng, hét gọi nô tài truyền thái y đến.
Điện Dưỡng Tâm nhốn nháo rối loạn, Ung Chính bế Vân Yên vào trong lòng để
thái y rửa sạch vết thương và băng bó. Vân Yên khẽ hít một hơi thật sâu, sắc mặt Ung Chính càng tệ đi, ngay cả thái y cũng căng thẳng, sợ xảy ra sai sót sẽ bị hỏi tội.
Vất vả cầm máu băng bó xong, Tô Bồi Thịnh lại theo thái y đi lấy thuốc, trong điện trở về yên tĩnh, Vân Yên càng
yên tĩnh hơn. Nàng nhắm mắt nằm trên long sàng, dường như đã quen với
những vết thương nhỏ như thế này rồi.
Hạ nhân trong điện Dưỡng Tâm thấy vậy, biết rằng Vạn Tuế Gia đã nguôi giận rồi, bèn vội vội vàng vàng dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ.
Bị thương ở chân như bị bệnh nặng, Ung Chính không chỉ không cho phép nàng xuống giường, ngay cả chuyện như bón cơm cũng trở thành việc quan trọng của thiên tử. Vân Yên muốn tự làm, đều bị ngài từ chối, đành phải để
mặc ngài. Vết thương lành miệng, người nàng cũng béo lên.
Phủ Viễn Đại tướng quân Niên Canh Nghiêu lại đi, sau khi vừa bái kiến vua xong, thì nhận được chỉ dụ của Ung Chính:
“Hễ là thần tử, mưu toan lập nghiệp thì dễ, nhưng thành công thật sự thì
khó; thành công thật sự mà dễ, thì bảo vệ sự nghiệp lại khó; bảo vệ sự
nghiệp mà dễ, thì giữ được cả đời lại khó. Nếu dựa vào công lao mà tạo
phản, tất biến ơn thành thù, chuyện này trước nay đều có.”
Chỉ dụ cảnh cáo này giống như tín hiệu nguy hiểm, sau này, tình cảnh Phủ Viễn
đại tướng quân Niên Canh Nghiêu đột ngột bước ngoặt.
Giường của
đế vương, há có thể để người khác ngủ say? Người đàn ông hô mưa gọi gió
trong thiên hạ, so sức mạnh thì ngài mạnh hơn bất cứ ai. Hoàng đế Ung
Chính là người cực kì nhạy cảm, suy nghĩ kín kẽ, thủ đoạn chính trị cứng rắn.
Ngài càng ngày càng qua lại thân thiết với các quan viên
địa phương, thể hiện cả ân và uy, dần dần vạch ra giới hạn với thân tín
của mình là Niên Canh Nghiêu. Để tranh thủ bảo vệ tính mạng mình, tấu
chương tố cáo việc xấu của Niên Canh Nghiêu cao như núi. Còn những người không thích Niên Canh Nghiêu đều hiểu lần này hoàng thượng muốn cảnh
cáo y, nên lập trường càng thêm vững vàng; còn những người liên quan đến Niên Canh Nghiêu, Ung Chính ra hiệu cho họ càng phải nâng cao cảnh
giác, giữ thái độ không thân và không dính líu gì tới y, chỉ quỳ dưới
chân thiên tử.
Trong quá trình điều tra Niên Canh Nghiêu, tất cả
mọi chuyện tra ra càng làm Ung Chính thêm tức giận. Tự tung tự tác, kết
bè kéo phái, tự mình dùng binh, tham tài tham lộc… Sau khi chuẩn bị
xong, Ung Chính ra tay mà không hề nể tình.
Tết năm nay Vân Yên
nhận được một món quà, Ung Chính tuyên bố đổi phủ Ung vương thành “Cung
Ung Hòa”, thậm chí khi đưa nàng đến cung Ung Hòa, còn kéo nàng vào sau
long sàng trong phòng ngủ phía đông.
Ung Chính nắm tay nàng sờ
lên cằm một con rồng trên tay vịn ẩn trong long sàng, tay ngài hơi dùng
lực, Vân Yên kinh ngạc phát hiện ra, cái cằm ấy bỗng nhiên hạ xuống, còn bức tường bên cạnh cũng chầm chậm mở ra.
Là một con đường bí
mật, ở bên ngài, nàng đã quen với thói quen xây dựng những cơ quan ẩn
trong tẩm cung của ngài, nhưng mật đạo này thoạt nhìn vô cùng sâu.
Vân Yên đứng im không cử động, Ung Chính kéo kín áo choàng trên vai nàng,
bàn tay trượt xuống nắm lấy tay trái nàng rất tự nhiên.
- Đường về nhà hơi xa, nếu đi mệt rồi, để ta cõng nàng.
Vân Yên ngạc nhiên:
- Thông tới Tứ Nghi Đường ư?
Ung Chính mỉm cười, nhéo má nàng, dắt nàng cùng bước, dìu nàng xuống từng
bậc thang, đi vào trong mật đạo. Cánh cửa ngầm chầm chậm khép lại sau
lưng ngài, trong mật đạo như một nơi khác cách xa thế giới bên ngoài.
Hai bên đường đi, cách một đoạn lại có đuốc, nhưng hơi lạnh cũng rõ ràng
hơn, may mà hai người đều khoác áo lông chồn, tay nắm tay đi về phía
trước, tiếng giầy ma sát với mặt đất cũng vang vọng khắp mật đạo, vô
cùng rõ ràng.
Đi được một đoạn, bước chân Vân Yên dần chậm lại,
góc trán cũng rịn mồ hôi. Ung Chính dừng bước, nhìn nàng, ngón tay cái
đeo nhẫn ngọc lau nhẹ trán nàng mấy cái, rồi thong thả đưa lưng quỳ
xuống trước mặt nàng.
Vân Yên hiểu ý ngài, bèn nói nhỏ:
- Không sao đâu… Thiếp chưa mệt.
Giọng nói dịu dàng của nàng vang khắp con đường, trở nên to lạ kỳ, còn vọng ngược lại, chính nàng nghe còn cảm thấy không quen.
Ung Chính nghiêng đầu, tay chắp sau lưng ra hiệu:
- Nghe lời nào, chân nàng đâu khỏe.
Vân Yên nhếch môi, dịu dàng nằm trên bờ lưng rộng lớn phủ áo choàng chồn tía của ngài, thủ thỉ bên tai ngài rằng:
- Chân thiếp đã khỏi từ lâu rồi.
Ung Chính mím môi không nói gì, khóe môi hơi cong lên thành nụ cười ẩn ý.
Ngài dùng sức chắp hai tay ra sau, gác chân nàng lên eo mình, dặn nàng
“ôm chặt”, rồi nhẹ nhàng đứng lên, cõng nàng đi về phía trước, từng bước từng bước một.
Hai người gần như cùng nhớ lại khung cảnh trong
đêm bão tuyết lạnh lẽo ấy, Vân Yên kề gò má mình bên cổ ngài trong vô
thức, suy nghĩ như quay về giây phút đó, con đường phía trước không biết sẽ dẫn đi đâu, nhưng hai trái tim đều buộc chặt vào nhau. Giọng nói hơi khàn của nàng cất lên:
- Có phải thiếp nặng hơn trước đây không?
Ung Chính dịu dàng đáp lại:
- Nặng hơn mới tốt.
Vân Yên hết khóc lại cười, hơi thở nóng rực phả vào tai ngài:
- Thêm một tuổi lại già một tuổi, thiếp chỉ sợ chàng mệt.
Tay phải Ung Chính bất ngờ rời khỏi chân nàng, vỗ vào mông nàng một rồi nhanh chóng đặt về vị trí cũ, hơi xốc nàng lên:
- Lúc nào ta cõng nàng cũng dư sức, lúc về sẽ phạt nàng.
Vân Yên khẽ hừ một tiếng, co người lại, không tức giận mà còn bật cười, yêu thương ôm cổ ngài, nũng nịu cọ má mình vào cổ ngài như chú mèo con:
- Tướng công... chàng tốt quá.
Rõ ràng Ung Chính đã mềm lòng, nhưng ngoài miệng vẫn đùa cợt:
- Vừa mới nói phạt nàng, đã dẻo mồm dỗ ta rồi.
Cánh môi mềm mại của Vân Yên hôn lên cổ ngài, cười ôm ngài mà không nói gì. Ung Chính cũng bật cười, vừa cõng nàng đi vừa cười.
Hai người đi rồi lại dừng, mất gần hai nén hương mới tới nơi, coi như vận động gân cốt.
Tứ Nghi Đường vẫn giống như trước đây, tất cả kiến trúc sắp xếp làm hai
người quay về quãng thời gian ấy, hồi ức đều bắt đầu từ những kí ức
tuyệt đẹp nhất.
Ra khỏi Tứ Nghi Đường, cả vương phủ đều không
thay đổi gì, nhưng lại cô quạnh hơn. Ung Chính dắt tay Vân Yên sải bước
vào trong vương phủ, các nô tài đều đồng loạt quỳ xuống thỉnh an, hô
“Vạn Tuế Gia, phu nhân”, ngài nói với nàng rằng, nàng chính là nữ chủ
nhân duy nhất của cung Ung Hòa.
* * * * *
Chiếc cầu được
xây để nối liền mật đạo cung Ung Hòa và điện Dưỡng Tâm là chiếc cầu
thuận lợi nhất, giúp hai người có thể xuất cung bất cứ lúc nào, trở
thành một bí mật to lớn trong điện Dưỡng Tâm.
Vân Yên giữ im lặng với Ung Chính, dù là chuyện Di Thân vương Doãn Tường và Cửu Bối Tử Doãn Đường hay là chuyện Niên Canh Nghiêu xộc vào tẩm cung. Những việc cần
biết ngài luôn biết, nàng không muốn mang ra làm tâm sự vợ chồng, để rồi ảnh hưởng đến các quyết định của ngài trên triều.
Tháng ba năm
Ung Chính thứ ba, quan lại bẩm báo rằng xuất hiện điềm lành “trời trăng
hợp một, năm sao kết nối.”, Ung Chính đế rất thích những chuyện may mắn, nên vô cùng vui mừng, ban thưởng cho các quan viên, Phủ Viễn đại tướng
quân Niên Canh Nghiêu cũng dâng sớ khen ngợi Ung Chính thức khuya dậy
sớm, chăm lo việc nước, nhưng chứ viết trong sớ hơi tháu, vô ý sơ suất
viết nhầm “Triều càn tịch thích” (Sớm hôm cần mẫn) thành “Triều càn tịch dương”. (ý chỉ triều đại của hoàng đế chỉ trong sớm chiều).
Ung
Chính đế kị nhất người khác nói mình già, trong khắp thiên hạ, chữ già
này cũng chỉ có Vân Yên dám nói đùa với ngài, nhưng đổi lại là người
khác, cho một trăm lá gan cũng không dám vuốt râu hùm.
Ung Chính
cực kì tức giận về hai chữ “Tịch dương” (Chỉ ánh chiều tà), cho rằng y
mượn chuyện này để ám chỉ mình, nói Niên Canh Nghiêu vốn không phải là
người làm việc sơ suất, lần này chắc chắn cố ý không viết “Triều càn
tịch thích”, đồng thời hai chữ “tịch dương” là ám chỉ tuổi tác ngài cao, cho rằng y “Ỷ mình có công mà bất kính với vua”, vì vậy công lao của
Niên Canh Nghiêu ở Thanh Hải, còn phải xem Ung Chính có đồng ý hay
không.
Ung Chính dứt khoát thay đổi quan viên Tứ Xuyên và Thiểm
Tây, trước tiên cách chức thân tín của Niên Canh Nghiêu ở Cam Túc là
tuần phủ Hồ Kỳ Hằng, thay quyền và điều Tổng đốc Tứ Xuyên Nạp Thái về
kinh, để không ai có cơ hội làm loạn.
Tháng tư, Ung Chính nắm
chặt toàn bộ cục diện, hạ lệnh cách chức Tổng đốc Xuyên Thiểm của Niên
Canh Nghiêu, lệnh cho y giao nộp ấn Phủ Viễn đại tướng quân, điều sang
làm Hàng Châu tướng quân.
Vinh sủng hiển hách vững như thành vàng của cả nhà Niên gia bỗng chốc sụp đổ chỉ trong một đêm.
Tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi chết chóc, bức thành che chở duy nhất
của Niên gia chỉ còn lại em gái của Niên Canh Nghiêu, nhận ân sủng trong những năm Khang Hi cuối đời, sinh ba nam một nữ nhưng giờ chỉ còn “một
ấu tử Phúc Huệ được nhận sủng ái” – Quý phi Niên thị trong hậu cung Ung
Chính đế.
- HẾT CHƯƠNG 192 -
(1) Vi phòng: Chỉ nơi thay quần áo tắm rửa của các phi tần trước khi thị tẩm hoàng đế.