Vân Yên và và mấy cô bé Phúc Nhi, Bích Nguyệt đều là tiện tịch, đều là
những nha hoàn làm việc nặng thấp kém nhất trong điền trang. Những nha
hoàn khác thường xem thường bọn họ, đùn đẩy tất cả các công việc nặng
nhọc dơ bẩn nhất cho họ làm.
- Vân Yên, ngươi chuyển toàn bộ củi vào nhà bếp đi, nhanh lên một chút, chậm chạp là biết tay ta.
Một đại nha hoàn ăn mặc đơn giản chỉnh tề tay chống eo kiêu ngạo sai bảo
nàng. Vân Yên buông cái chày đang giã gạo trong tay xuống, cung kính
nói: “Vâng, tỷ tỷ.” Đại nha hoàn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, hất cằm xoay người bước đi.
- Quá coi thường người khác rồi, nó nghĩ mình là ai chứ!
Bích Nguyệt đang giã gạo bên cạnh nhịn không được nói nhỏ. Phúc Nhi vội vàng lấy khuỷu tay huých vào cánh tay con bé, nói:
- Bà cô nhỏ của tôi ơi, cô nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy chúng ta lại gặp rắc rối.
Vân Yên tìm dây thừng, đi đến sân nhỏ bên kia, trong sân chất đầy một đống
củi. Vân Yên ngồi xổm xuống, bắt đầu buộc thành từng bó một, chỉ một lát sau đầu đã ra đầy mồ hôi, trên tay cũng đã xuất hiện vài vết thương do
bị củi gỗ đâm. Phàm là những a hoàn có chút thân phận đều không muốn làm những việc này, nhưng Vân Yên là tiện tịch. Đúng vậy, là nha hoàn tiện
tịch thấp kém nhất, là nha hoàn tiện tịch đến xách giày cho chủ tử cũng
không xứng. Đến nơi này, càng khiến nàng hồi tưởng lại số phận xuất thân quyết định cuộc sống của con người như thế nào. Vì vậy, hai người Bích
Nguyệt, Phúc Nhi có thể thỉnh thoảng thừa dịp không có người để oán
trách, oán trách những nha hoàn coi thường họ, oán trách ông trời, oán
trách xuất thân chính mình, nhưng Vân Yên vẫn không kêu rên một tiếng
khi làm việc. Làm việc thì có gì không tốt? Ít nhất không phải nghĩ
chuyện kiếp trước kiếp này, sẽ không còn nhớ lại những ký ức vỡ vụn về
hy vọng xa vời. Dù là kiếp nào, nàng cũng không có thời gian để thương
hoa than nguyệt. Đó là công việc của những tiểu thư nhà có tiền.
Nàng bắt đầu chuyển từng bó từng bó một, cố hết sức khiêng vào phòng chứa
củi. Quần áo bằng vải thô đã bị mồ hôi thấm ướt, nàng cũng không hề để
ý. Trên khuôn mặt non nớt thanh tú không có bất cứ cảm xúc nào. Làm cho
đến giữa trưa, cuối cùng cũng vất vả chuyển xong đống củi trên mặt đất.
Cơm của hạ nhân trong phòng bếp cũng bị vét hết sạch, Vân Yên đành ôm
một bụng rỗng quay lại phòng giã gạo.
- Vân Yên, qua đây, tôi và Bích Nguyệt giấu cho cô một cái bánh bao nè.
Phúc Nhi lấy một bọc giấy dầu gói bánh bao từ trong tay áo ra.
Vân Yên nhìn cái bánh bao, lại nhìn hai cô bé đều mặc quần áo vải thô. Cúi đầu mấp máy đôi môi khô nứt:
- Cám ơn hai người, Phúc Nhi, Bích Nguyệt.
- Còn không mau đi rửa tay, mau ăn đi, nhân lúc nó còn nóng.
Bích Nguyệt giả bộ trừng mắt với Vân Yên. Vân Yên mỉm cười đi tới thùng nước múc nước rửa tay. Đau như bị muối xát. Xòe tay ra xem, chi chít những
vết thương mới và vết thương cũ chồng chất lên nhau. Nàng thở dài một
tiếng, đôi tay này, quả là xách giày cho người ta cũng không xứng mà.
Rửa tay xong cầm lấy bánh bao, từng miếng từng miếng một ăn hết, cảm giác
đói tới mức lưng dán bụng cũng giảm đi phân nửa. Nàng vội vàng tiếp tục
cùng hai cô bé bắt đầu giã gạo.
Một hai canh giờ luôn chân luôn
tay trong nhà bếp đến trước giờ chuẩn bị cơm tối, ba người cuối cùng
cũng nâng cái lu đựng gạo đã giã xong lên chuyển đi. Vừa đặt cái lu
xuống, không kịp lau mồ hôi, bỗng nghe thấy giọng nói của quản gia vang
lên bên ngoài, mọi người đều nhòm vào trong sân.
- Có chuyện gì vậy?
Bích Nguyệt ngó đầu ra ngoài cửa xem xét.
- Chúng ta mau ra xem thế nào đi, chắc quản gia muốn giáo huấn gì rồi.
Phúc Nhi vội vàng kéo Vân Yên cùng Bích Nguyệt bên cạnh. Ba người nhanh
chóng chạy vào trong sân, đã có một đám hạ nhân tập trung ở đó. Một bà
quản gia gầy gò đứng ở phía trước.
- Đã đến đông đủ hết chưa? Sau này cứ lười biếng thế này thì định làm việc ở phủ hoàng tử thế nào?
Giọng nói sắc bén của bà quản gia vang lên bắt đầu giáo huấn.
- Quản gia dạy bảo đúng ạ, mọi người đã đến đủ rồi ạ .
Gã sai vặt đứng đầu bước lên vừa cười vừa trả lời..Quản gia nhìn đám nô tài đứng đông nghịt trong sân, ai cũng cúi gằm đầu xuống, tằng hắng một cái bắt đầu lên tiếng:
- Hiện tại các ngươi đứng đúng vị trí, xếp thành hàng cho ta.
Nàng, Phúc Nhi và Bích Nguyệt ba người xem xét lại vị trí của nhau, cùng giúp mọi người xếp thành một hàng.
- Mấy ngày trước, Vạn Tuế Gia đã chỉ dụ cho các vị hoàng tử trưởng thành
được mở đường xây phủ. Trong đó có kỳ chủ kỳ Tương Bạch của chúng ta –
Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc, đây là chuyện lớn vô cùng quan trọng. Các
ngươi bình thường cũng gọi chân tay nhanh nhẹn, quy củ nên dạy cho các
người các ngươi đều đã biết. Hiện tại hai phủ bối lặc vừa mới xây, lại
gần nhau, đúng lúc này cần đến hạ nhân, các ngươi vô cùng có phúc, có
thể vào được phủ hoàng tử là phúc khí mà bao nhiêu người mấy đời không
tu được! Các ngươi tới đấy nhất định phải cẩn thận chăm chỉ, nếu không
cẩn thận đầu của các ngươi!
Bài giáo huấn dài đầy kích động của quản gia đã khiến các hạ nhân trong sân xôn xao hẳn lên.
- Các ngươi trật tự!
Quản gia quát lớn một tiếng, âm thanh như ong vỡ tổ phía dưới bỗng nhiên im bặt.
- Các ngươi tách thành hai nhóm, số lẻ đến phủ Tứ gia, số chẵn đến phủ Bát gia.
Những hạ nhân xung quanh bắt đầu báo số của chính mình, Vân Yên đứng ở giữa
Phúc Nhi và Bích Nguyệt, đợi sau khi Phúc Nhi báo số chẵn thì Vân Yên
chính là số lẻ, Bích Nguyệt lại là số chẵn. Ba người họ cứ ba mặt nhìn
nhau như vậy rồi tự động tách ra thành hai nhóm.
Sau khi giáo
huấn kết thúc, hạ nhân đều tung tăng như chim sẻ quay về phòng thu dọn
đồ đạc, chuẩn bị ngày hôm sau đến phủ hoàng tử báo danh. Nghe nói Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc là hai hoàng tử trưởng thành được đương kim hoàng
thượng sủng ái nhất đấy.
Ba người Phúc Nhi, Bích Nguyệt, Vân Yên trên đường quay trở lại phòng cho hạ nhân đều không nói gì.
Trở lại căn phòng đơn sơ, vành mắt Phúc Nhi hoe hoe đỏ kéo tay Vân Yên:
- Vân Yên, từ nay về sau chúng ta không thể làm bạn được nữa rồi, cô phải tự chăm sóc cho chính mình đấy nhé.
- Không phải quản gia nói rằng hai phủ Bối Lặc gần nhau sao, có lẽ có lúc chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Bích Nguyệt tiếp lời nói.
”Ừ” Vân Yên cúi đầu trả lời, yên lặng nắm tay hai người.
- Tỷ tỷ, hai tỷ cũng phải cẩn thận đấy.
- Nghe nói, Bát Bối Lặc nổi danh là Bối Lặc hiền đức, có phải không?
Bích Nguyệt túm tay áo Phúc Nhi.
- Hình như là vậy, chỉ là không biết chủ tử Tứ Bối Lặc của Yến Vân là người như thế nào nhỉ? Ít người nhắc tới quá.
Phúc Nhi ngước đầu lên nhìn Vân Yên. Vân Yên chỉ lắc đầu. Nàng tuy là một cô gái xuyên không, nhưng đáng tiếc chỉ là một cô sinh viên khoa học tự
nhiên tốt nghiệp đại học Tam Lưu, không thông thạo lịch sử lắm. Con trai của Khang Hi lại quá nhiều, nàng cũng không rõ là ai với ai. Về phần đi đâu làm việc cho ai, Tứ Bối Lặc, Bát Bối Lặc hay Bối Lặc nào đó đều là
vận mệnh do ông trời đưa đẩy, Vân Yên đã sống nửa đời người, sẽ không bị những chuyện này làm mình thấp thỏm không yên.
Ba người vừa líu
ríu nói chuyện, vửa thu dọn hành lý chỉ vẻn vẹn vài bộ quần áo chuẩn bị
ngày mai rời khỏi chỗ này, cười cười nói nói đến đêm khuya mới ngủ.
Lúc này không ai biết được, số phận đang chờ đợi ba người phía trước là như thế nào?