Nếu nói trước đây từng đứa trẻ chết yểu khiến phủ Ung Thân vương đau đớn tột cùng, còn bây giờ, dường như đã trở thành một chuyện thường tình.
Trắc phúc tấn Niên thị vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp, cơ hội sinh con còn nhiều. Đây là lời an ủi của Đích phúc tấn Na Lạp thị
Vân Yên đứng bên cạnh Đích phúc tấn, khi ánh mắt Trắc phúc tấn Niên thị
nhìn thẳng vào nàng lần đầu tiên, nàng cũng phụ hoạ theo các nữ quyến,
bình thản nói:
- Xin Trắc phúc tấn giữ gìn sức khoẻ.
Đích phúc tấn Na Lạp thị cười với các nữ quyến trong phủ, bảo các nàng ở lại chỗ mình dùng cơm.
Vân Yên biết Trắc phúc tấn Niên thị sẽ sinh thêm nhiều đứa con nữa, đây là
đáp án mà lịch sử trả lời nàng, giây phút nàng lấy lại trí nhớ, khi nằm
trên lưng Dận Chân trong cơn bão tuyết, nàng đã biết tất cả.
Trong phủ Ung Thân vương chỉ còn lại ba tiểu a ca, trong các vị hoàng tử Dận
Chân là người có con cái đơn bạc, ngay cả những a ca còn trẻ tuổi như
Thập Tam A Ca, Thập Tứ A Ca còn nhiều con hơn Ung Thân vương. Đương
nhiên, người neo con nhất là Bát Bối Lặc Dận Tự, vì vấn đề con nối dõi
mà hắn hay bị Khang Hi khiển trách, thậm chí còn lấy làm lý do không thể lập hắn làm Thái tử để mắng, hễ không vui, là ông ta lại lôi chuyện đấy ra mắng. Mắng Bát Bối Lặc, mắng Bát Phúc tấn, người phụ nữ xinh đẹp
lạnh lùng có xuất thân cao quý ấy luôn có sự kiêu ngạo của phụ nữ hiện
đại, nhưng e rằng sẽ không được chết yên ổn trong thời đại này, thật
khiến người đời thổn thức.
Đã quá nhiều năm trôi qua, nàng hiểu
được nhiều điều hơn. Mỗi người phụ nữ trong phủ này đều có khổ đau chua
xót của riêng mình, có lẽ Trắc phúc tấn Niên thị mà nàng tận mắt thấy
khi vào cửa vẻ vang ra sao cũng như vậy, nàng ta ở trong Vương phủ chung quy cũng chỉ vì một người đàn ông, vắt kiệt cả tuổi xuân để đổi lấy tất cả, cuối cùng ngồi lên được vị trí quý phi chỉ sau ngôi hậu.
Nàng không hâm mộ, cũng không đố kị. Nàng tự nhủ với chính mình rằng, thứ đó không thuộc về nàng, cũng không liên quan tới nàng. Trái tim và sinh
mệnh chàng trao cho nàng, ai có thể dùng thân phận và địa vị để đổi
được?
Nhưng trái tim người phụ nữ đâu phải không có cảm xúc, nàng không thể quên đi con ngõ tối tăm trong đêm đại hôn ấy, nhưng khi đã
bước qua đường sống chết, mọi thứ dần dần không còn quan trọng nữa.
Con người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình. Những người phụ nữ trong
phủ hầu hạ Dận Chân nhiều năm như vậy, đều kính cẩn dè dặt, sinh con
dưỡng cái. Chàng đối với họ, tình cảm có, có lẽ có người nhiều, có người ít. Nhưng dù thế nào, người đã từng hầu hạ chàng vẫn đều là người của
chàng, là trách nhiệm của chàng.
Trách nhiệm ấy cũng là thứ người đàn ông phải gánh vác, dù trên triều đình nghi kị lẫn nhau, giả dối tàn khốc như thế nào, trái tim như trẻ sơ sinh trong lồng ngực chàng là thứ các thiếp thất không nhìn thấu nhất. Còn nàng, đã trở thành một thể với chàng.
Đôi khi, Vân Yên vừa mài mực, vừa nhìn góc mặt chăm chú
đang viết chữ của Dận Chân, suy nghĩ dần dần bay xa, hoài bão của chàng, lý tưởng của chàng, thiên hạ của chàng, có một ngày sẽ thành hiện thực.
Nhưng con đường này, chắc chắn không dễ đi. Chỉ cần họ nắm chặt tay nhau, để
chàng có thể thực hiện được hoài bão của mình, có gian khổ hơn nữa cũng
đáng giá.
Từ khi Dận Chân đưa mạng sống của mình cho nàng, tính
mạng của nàng cũng đã thuộc về chàng. Khát vọng của chàng, cũng là tâm
nguyện của nàng. Chàng không nên là thân vương nhàn tản vĩnh viễn trong
căn phòng này giấu nghề tài năng bào mòn, chàng phải là vua Ung Chính
đứng trên đỉnh quyền lực sau vua Khang Hi, để thiên hạ không còn tham
quan, để bách tính không còn đau khổ.
Dận Chân đặt bút xuống, nghiêng đầu, dùng ngón út tay trái gõ lên đầu gối Vân Yên, mỉm cười:
- Đang nghĩ gì thế? Nhìn ngốc chưa kìa.
Vân Yên hồi hồn nắm lấy tay chàng, cúi đầu cười đáp:
- Không có gì, thấy chàng càng ngày càng anh tuấn thôi.
Dận Chân nhìn nàng một cái, kéo tay nàng:
- Qua đây.
Vân Yên bị chàng kéo, xoay người một vòng ngồi trong lòng chàng. Dận Chân
vuốt nhẹ tóc mai, kề trán mình lên trán nàng, dịu dàng nói:
- Đồ ngốc!
Vân Yên cũng nở nụ cười, biết chàng đã hiểu hết. Nàng dựa người vào lồng
ngực chàng, để mặc nắng ấm hoa chim, gió mát ngày hè bên ngoài cửa sổ.
Khi Dận Chân nhận được tin của môn hạ Đới Đạc từ Phúc Kiến gửi tới, chàng
vô cùng tức giận, chỉ mắng một câu “Kẻ tầm thường tự cho mình là thông
minh” rồi vứt thư lên bàn. Vân Yên vừa xoa nhẹ lòng bàn tay chàng vừa
cầm thư lên xem, nàng không biết được hết chữ phồn thể, nhưng đọc ra
được nội dung sơ sơ.
Nhìn thấy hai chữ “Đài Loan”, tim Vân Yên nhói lên.
Trong thư Đới Đạc viết: “Nô tài kiểm tra Đài Loan, ngoài biển xa, khắp mọi
nơi, đất đai màu mỡ bạt ngàn. Nhưng Đạo Đài Loan (1) còn thiếu
một, kiêm quản lý binh mã tiền bạc lương thực, nếu điều nô tài đến chỗ
đó thay chủ tử quản lý huấn luyện, cũng có lợi nếu phải rút lui sau
này.”
Y còn giữ cho Dận Chân một con đường lùi, đoạt ngôi không thành công thì lui về phòng thủ Đài Loan ư?
Câu từ muốn mưu cầu chức quan tự cho mình là thông minh cũng thật vụng về.
Chưa nói tới chuyện trong bức thư y gửi cho Dận Chân có ý giữ cho chàng
một con đường lùi, đoạt ngôi không thành thì lui về phòng thủ Đài Loan,
nếu rơi vào tay người có ý đồ riêng, sẽ trở thành bằng chứng, chứng minh Tứ hoàng tử Ung Thân Vương ngoài mặt hướng Phật, nhưng âm thầm nuôi
binh tạo phản, khiến tất cả công sức bao lâu nay của chàng đổ xuống sông xuống biển trong nháy mắt.
Nói chính xác, Đới Đạc không được coi là tâm phúc của Dận Chân, y cũng không thật sự nhìn thấu được suy nghĩ
của chàng. Nếu Dận Chân muốn để lại đường lùi, cũng không dùng y.
Trước đây có mấy lần y cũng nói mấy lời tự cho là giỏi giang bác học, vạch
trần sách lược dự tính của Dận Chân, khiến chàng rất không hài lòng, sau đó đã từng cảnh cáo y, nhưng lo y ở kinh thành nói linh tinh sẽ làm
hỏng việc của mình, nên Dận Chân tống cổ đến những nơi xa như Hàng Châu
Phúc Kiến. Y hết lần này đến lần khác viết thư khóc lóc đau khổ cầu xin
về kinh thành, mỗi lần đều dùng ngôn từ thể hiện sự thông minh tuyệt
đỉnh không lẫn được vào đâu. Nhưng Dận Chân muốn thành công, buộc phải
bình tĩnh nhẫn tâm, có thuật đối xử với kẻ dưới, ân huệ và uy nghiêm đều phải dùng, người muốn làm nên nghiệp lớn cần phải trả giá rất nhiều.
Vân Yên nghiêng đầu nhìn Dận Chân, chàng đã nguôi giận hơn phân nửa, nheo mắt, hôn lên trán nàng, kéo nàng ngồi vào lòng mình.
Vân Yên rất tự nhiên trải phẳng tờ giấy trắng phau trong tay lên bàn, đặt
cẩn thận ngay ngắn. Dận Chân đưa tay lấy bút lông trên giá, chấm một ít
mực, múa lượn trên trang giấy:
”Nếu ngươi ở kinh thành biết cách
cư xử, ta tuyệt đối đã không đối đãi với ngươi như thế. Ngươi là loại
người mà, ta đối xử với ngươi như người tài, ngươi còn quay lại mắng ta
ghê gớm hơn. Nếu ngươi vẫn giữ cái mưu đồ ấy, chưa gặp tai hoạ, đã bị
ông trời lên án. Ta khuyên ngươi nên làm tốt chức Đạo của mình.”
Vân Yên nhìn chàng, nhẹ nhàng chầm chậm thổi khô mực. Dận Chân hỏi:
- Thế nào?
Vân Yên cười đáp:
- Đúng là Ung Thân vương giả dối, người dưới truớng chàng không thể quá
ngốc được, ngốc quá chàng sẽ coi thường, cần phải có người thông minh
hơn, không thể biết trong lòng chàng nghĩ gì, mà có biết cũng không được nói ra, cúc cung hầu hạ. Chàng muốn y ngậm chặt miệng mà còn viết bao
nhiêu từ đường hoàng thế này, nào là “ông trời lên án”, nào là “tai
hoạ”, đúng là lời nói ác độc. Ai da, muốn làm thuộc hạ của chàng để kiếm miếng cơm ăn thật khó quá đi.
Dận Chân nghe vậy giả vờ trừng mắt vỗ mông nàng một cái, ôm nàng nở nụ cười quở trách:
- Thiên hạ này cũng chỉ có mình nàng dám bôi xấu ta thôi, làm như tướng công không cho nàng ăn no vậy.
Vân Yên kêu lên một tiếng “ai ui”, đẩy chàng ra, gấp tờ giấy rồi nhét vào
trong phong thư, bảo chàng viết họ tên bên ngoài. Sau đó đứng dậy cất
vào trong một ngăn để thư tín bí mật của tủ sách rồi khoá lại.
Bát Bối Lặc Dận Tự quả thật cũng là một người rất tài giỏi, sau nhiều chìm
nổi mà vẫn giữ vững được cái danh “hiền đức“. Từ khi hắn dần lấy lại
quyền lực thì thường xuyên tuỳ giá làm việc, tuy không bằng trước đây,
nhưng vẫn là hoàng tử có thế lực nhất. Vị trí Thái Tử bỏ trống đã lâu,
quần thần bắt đầu đề nghị lập trữ, Khang Hi lấy lí do cơ thể không thoải mái mặc kệ tất cả.
Thu qua đông đến, sức khoẻ Nhân Hiến Hoàng Thái
Hậu bảy mươi bảy tuổi đột nhiên yếu đi, nằm liệt giường không dậy nổi.
Sau khi Khang Hi ra đời ba tháng thì có vị đích mẫu này, mẹ con thân
thiết sáu mươi tư năm. Đặc biệt sau khi mẹ ruột Hiếu Khang Chương Hoàng
Hậu và bà nội (tổ mẫu) Hiếu Trang Văn Hoàng Hậu khuất núi, mẹ con hai
người đã đi qua hơn nửa triều Khang Hi, còn thân thiết hơn cả mẹ đẻ.
Khang Hi vô cùng lo lắng cho Nhân Hiến Hoàng Thái Hậu bệnh nặng, thức
trắng đêm dài, thậm chí còn tự tay bón thuốc, vì vậy chuyện lập ngôi
Thái Tử và thế lực phân chia của thủ lĩnh bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ Mông Cổ
là Sách Vọng A Lạp Bố Thản làm ông ta cực kì phiền não, sức khoẻ cũng đi xuống rõ ràng.
Trong triều Dận Chân bắt đầu né tránh mũi nhọn
chuyện hối thúc lập trữ quân mới, mỗi ngày không quản mưa gió đến Ninh
Thọ cung hỏi han bệnh tình, tự tay bón thuốc.
Thời tiết dần dần
chuyển lạnh, gió tuyết thay phiên. Hằng ngày Vân Yên đều dậy rất sớm,
khoác thêm cho chàng một chiếc áo choàng chồn tía thật dày, mặc kệ tuyết lớn tiễn chàng ra ngoài vào cung. Mỗi lần chạng vạng trở về, trên đôi
giầy đã ướt sũng vì tuyết.
Vân Yên không biết các hoàng tử khác
thế nào, nhưng nàng biết có lẽ không phải ai cũng giống Dận Chân, ngày
ngày hiếu thuận. Trừ Ngũ A Ca Dận Kỳ được Hoàng Thái Hậu nuôi nấng và
Dận Chân đến bầu bạn ra, sự thật cũng không còn ai.
Dù đã tập hợp tất cả thần y tài giỏi trong thiên hạ, nhưng bệnh tình của Nhân Hiến
Hoàng Thái Hậu vẫn không có chuyển biến gì, ngay cả Khang Hi cũng chuyển đến sống ở Thương Chấn Môn, không quay về tẩm cung. Mọi người đều hi
vọng bà có thể chịu đựng qua mùa xuân cuối cùng. Vậy mà trời không chiều lòng người, mùng bốn tháng mười hai, Nhân Hiến Hoàng Thái Hậu bệnh tình nguy kịch.
Sức khỏe Khang Hi thời gian này rất yếu, hai chân
sưng phù đi đứng khó khăn. Ông ta dùng khăn mềm quấn hai chân lại, ngồi
kiệu mềm đến cung Ninh Thọ, tự tay bón thuốc cho Hoàng Thái Hậu. Một lão già sáu mươi tư tuổi như Khang Hi quỳ trước giường Nhân Hiến Hoàng Thái Hậu, hai tay cầm tay bà và nói: “Mẫu thân, nhi thần ở đây.” Lúc này,
Hoàng Thái Hậu không thể nói gì, giây phút cuối cùng như hồi quang phản
chiếu, nhìn ông bằng ánh mắt sáng rõ, mang theo sự lưu luyến và cảm kích vô ngần vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Trong cung, các hoàng tử và
cung nhân xung quanh đồng loạt quỳ xuống, không ngừng gào khóc. Khang Hi quá đau buồn, rút kiếm của thị vệ cắt đứt tóc mình, lấy bím tóc ấy làm
lễ để tế đích mẫu, khóc đến nỗi suýt ngất đi. Mọi người hoảng hốt, loạn
như cào cào, ngự y vội vã cấp cứu, kê thuốc an thần cho Khang Hi.
Sau đó, ông ta ở lại Thương Chấn Môn rất lâu mà không chịu ra ngoài. Ngay
cả giao thừa, tết nhất, cả đất nước đều chìm trong bi thương bởi Khang
Hi để tang mẹ. Khi Khang Hi về cung Càn Thanh, ông ta đặt thuỵ cho Nhân
Hiến Hoàng Thái Hậu là “Hiếu Huệ Chương Hoàng Hậu”, tổ chức quốc tang,
an táng tại Hiếu Đông Lăng, cúng tế tại Thái Miếu.
Tết năm nay gió thảm mưa sầu, Dận Chân mặc đồ tang nhìn rất trang nghiêm, nhưng mỗi lần từ cung trở về, đôi mắt đều hoe đỏ.
Chạy đôn chạy đáo khiến sức khoẻ chàng yếu đi, cũng không có khẩu vị. Vân
Yên hỏi kỹ đại phu về tình hình sức khỏe chàng, mỗi ngày tự tay sắc Nhị
Trần Thang (2), chăm sóc dạ dày cho chàng, đầu xuân tình hình mới dần
tốt lên.
Dù đọc sách hay luyện chữ, dù trong thư phòng hay trong
phòng ngủ, Vân Yên luôn ở bên cạnh chàng. Ngay cả đêm khuya nàng cũng
giúp chàng sao chép kinh văn. Đôi khi hai người thật sự không muốn xa
nhau, Vân Yên sẽ đi cùng chàng ra ngoài, đứng chờ chàng cùng với Tô công công, đón chàng về nhà, cả ngày bên nhau như hình với bóng.
Ngày mười hai tháng ba, các quan lại lấy chuyện lập Hoàng Thái Tử để xin
thỉnh an. Khang Hi viết chỉ dụ: Việc Hoàng Thái Hậu còn chưa đến trăm
ngày, chưa hết quốc tang, vậy mà vẫn bất kính thỉnh cầu chuyện này, trẫm không thể hiểu được. Các quan lại dâng tấu phải tạ tội vì sự ngu dốt.
Thế lực của Bát Bối Lặc Dận Tự dường như đã đến bước không gì áp chế được,
ngay cả vua Khang Hi một đời chinh chiến, một ông vua lão luyện ung dung cũng cảm nhận được.
Lúc này, Khang Hi nhận được thư cầu viện của Lạp Tạng Hãn từ Tây Tạng, thủ lĩnh bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ là Sách Vọng A
Lạp Bố Thản đã xuất binh tấn công Tây Tạng. Khang Hi vừa quyết định trợ
giúp thì nhận được tin Lạp Tạng Hãn đã chết trận. Sách Vọng A Lạp Bố
Thản phái Sách Lăng Đôn Đa Bố dẫn sáu ngàn quân xuất phát từ Hoà Điền,
vào Tây Tạng từ con đường phía tây, một đợt tấn công đánh bại Lạp Tạng
Hãn. Tiếp theo đội quân đánh chiếm Lạp Tát, giết Lạp Tạng Hãn, thiết lập sự thống trị mới trên toàn Tây Tạng. Vua Khang Hi công bố chỉ dụ, lập
tức lệnh cho thị vệ Sắc Lăng và Tây An tướng quân Ngạch Luân Đặc thống
lĩnh quân đội, đến Tây Tạng. Nhưng trong thời gian mấy tháng, chiến sự
liên tiếp bất lợi.
Hoàng đế Khang Hi tuy không khoẻ nhưng vẫn đề
nghị ngự giá thân chinh Tây Tạng, xuất binh bình định phản loạn Sách
Vọng A Lạp Bố Thản, đề nghị này đương nhiên bị các triều thần khuyên
ngăn và phản đối. Khang Hi cho phép, chọn ra một người xuất sắc trong số các hoàng tử, khâm phong “Đại Tướng Quân Vương”, thay vua ngự giá thân
chinh, đồng thời bắt đầu tăng cường nơi đóng giữ ở Bát Kỳ, củng cố sự
thống trị của triều đình ở Đài Loan.
Tin tức này truyền ra ngoài, trong nháy mắt cả triều đình nhốn nháo như kiến bò trong chảo lửa. Từ
khi chuyện lập trữ bị bác bỏ, đến bây giờ lựa chọn hoàng tử để khâm
phong “Đại Tướng Quân Vương”, thay thiên tử xuất chinh. Tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi không bình thường, phong “Đại Tướng Quân Vương” cho
vị hoàng tử được chọn để nắm quyền quản lý ba trăm nghìn binh mã gần như đồng nghĩa với việc lập trữ!
Đảng phái của các hoàng tử hầu hết
đều bắt đầu hoạt động sôi nổi, lôi bè kéo cánh, có thể trở thành “Đại
Tướng Quân Vương”, cũng coi như là người nối nghiệp Khang Hi.
Bát Bối Lặc Dận Tự nghiễm nhiên là người được chọn nhiều nhất, người ủng hộ rất nhiều. Thập Tứ A Ca Dận Trinh cũng có tâm tư của riêng mình, so với Dận Tự, hắn có tài năng quân sự hơn.
Các vị hoàng tử còn lại như Tam A Ca Thành Thân vương Dận Chỉ, vị hoàng tử chỉ chú trọng học thuật
thì khó có thể liên quan đến, nhưng có suy nghĩ riêng. Ngũ A Ca Thuần
Thân vương Dận Kỳ sau khi Hoàng Thái Hậu mất, tính tình lạnh nhạt ôn
hoà, chưa bao giờ tham gia việc tranh giành ngôi Thái Tử. Thất A Ca
Thuần Quận vương từ bé chân đi khập khiễng, tuy vẫn luôn dẫn quân đánh
trận, nhưng thương tật của vị a ca này cũng đã định trước sự vô duyên
với ngôi trữ quân. Còn Thập Tam A Ca Dận Tường vốn không thua kém gì
Thập Tứ A Ca, nhưng đã hoàn toàn mất đi sự sủng ái của hoàng thượng,
bệnh tật liên miên.
Chỉ vẻn vẹn trong vòng mấy tháng, cả triều
đình đều nổi sóng ngầm vì bốn chữ “Đại Tướng Quân Vương”, không ai nhắc
tới lập trữ nữa.
Còn Ung Thân vương Dận Chân, chàng không nghĩ
tới ư? Nhưng, dù là sức ảnh hưởng của Lão Bát hay tài năng quân sự của
Thập Tứ chàng đều không so được, chàng không hề có kế sách chiến thắng.
Chàng ngày đêm suy nghĩ, bí mật nói chuyện với mưu sĩ, Vân Yên có thể
nhìn ra.
Vân Yên chỉ biết chàng là vua Ung Chính trong tương lai, nhưng chưa từng được nghe chàng sẽ là “Đại Tướng Quân Vương.” Nàng lục
lọi lại trí nhớ trong đầu mình, nhưng không tìm thấy danh hiệu và những
công trạng ấy của vua Ung Chính. Nhưng, nàng không chắc chắn có phải sẽ
khiến chàng làm lỡ mất cơ hội hay không. Đương nhiên, nếu cơ hội này
thật sự tồn tại.
Một buổi đêm mùa hạ, sấm chớp đì đùng, mưa như trút nước.
Vân Yên nằm trong lòng Dận Chân, yên tĩnh ngủ trong màn trướng giường Bạt
Bộ, nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, hai người đều tỉnh giấc.
Dận
Chân vuốt nhẹ gương mặt nàng để nàng không sợ. Vân Yên ôm eo chàng, nằm
sấp trên lồng ngực chàng như chú mèo nhỏ tìm vị trí dễ chịu nhất, ghé
sát cổ chàng chậm rãi nói, chàng cũng vậy, không phải sợ gì hết.
Dận Chân ngẩn người, Vân Yên nhẹ nhàng nói tiếp:
- Chàng cũng hi vọng được làm Đại Tướng Quân Vương đúng không?
Bàn tay trên eo nàng nắm chặt lại, Vân Yên chậm rãi bò dậy, mở hai chân
ngồi lên eo chàng, Dận Chân nửa ngồi nửa nằm, ôm nàng ngồi lên eo, để
nàng nằm sấp lên lồng ngực mình, lấy chăn mỏng đắp lên lưng nàng. Làm
xong, chàng mới khàn khàn đáp:
- Ta muốn, nhưng gần như không thể.
Đúng vậy, chàng đã từng nói chuyện với mưu sĩ tâm phúc và Dận Tường, cơ hội quá mỏng manh.
Vân Yên nâng gương mặt chàng lên, hôn một cái khích lệ đầy yêu thương lên
môi chàng như ban thưởng cho câu trả lời thẳng thắn, bàn tay nhẹ nhàng
áp lên lồng ngực chàng, má hai người cận kề gần gũi.
- Vậy Đại Tướng Quân Vương chắc chắn chẳng khác nào...
Vân Yên ngập ngừng, khẽ khàng thốt ra:
- Ngôi vị đế vương ư?
Đúng vậy, nàng không nói trữ quân, mà là ngôi vị đế vương. Phế Thái tử hai
lần chìm nổi làm trữ quân mười bốn năm, cuối cùng vẫn vô duyên với ngôi
vua. Vậy Đại Tướng Quân Vương giống thật mà giả khác gì ngôi vị Thái tử? Chỉ bởi vì ba trăm nghìn quân sao?
Dận Chân nhìn chăm chú vào
mắt nàng, như chợt hiểu ra. Vân Yên biết suy nghĩ trong mắt chàng đã
phiêu dạt đến nơi xa. Nàng chỉ hỏi chàng hai câu, không muốn làm ảnh
hưởng đến bất kỳ sự lựa chọn nào của chàng. Dận Chân là người gần gũi
với nàng nhất, nàng luôn biết, chàng thông minh như thế. Có điều người
trong cuộc u mê người ngoài cuộc tỉnh táo, khi chàng mệt mỏi sẽ cần sự
nâng đỡ từ đôi tay nàng.
Dận Chân ôm Vân Yên lại, hôn sâu lên môi nàng, dùng gò má kề sát khuôn mặt nàng.
- Ta nghĩ, ta biết mình nên làm thế nào rồi.
- HẾT CHƯƠNG 178 -
(1) Đạo Đài Loan: Thời Thanh, đạo là đơn vị hành chính dưới tỉnh. Đạo Đài
Loan là một trong những quan nha cao nhất trên đảo Đài Loan.
(2)
Nhị Trần Thang gồm các vị thuốc: bán hạ chế, trần bì (vỏ quýt), phục
linh, chích thảo, sinh khương, ô mai; được dùng trong chữa chứng đàm
thấp gây ho, với các triệu chứng: ho đờm trắng, ngực đầy trướng, lợm
giọng, buồn nôn, chân tay nhức mỏi, chóng mặt hồi hộp, rêu lưỡi
trắng...