Nhìn thấy Tô Tiểu Lâu, trưởng công chúa mới vừa trở về sân sau khách điếm
kinh ngạc cực độ. Ta bảo Trần Nhất kể lại rõ ràng quá khứ của nàng ấy
cho trưởng công chúa và mấy đại nha hoàn trước mặt Tô Tiểu Lâu, thuận
tiện cũng nói ra thân phận của ta và trưởng công chúa.
Tô Tiểu
Lâu còn kinh ngạc hơn trưởng công chúa. Đối với việc làm của ta, trưởng
công chúa và Tô Tiểu Lâu đều hết sức không hiểu và lúng túng. Ta bảo
Trần Nhất nói ra sự bất hạnh và hoàn cảnh ra đời của nàng trước mặt mọi
người, Tô Tiểu Lâu có chỗ không thích, nhưng nàng cũng không nói gì, bởi vì ta nói: "Chúng ta nói một chút ngươi đã không thoải mái, về sau ngàn người nói vạn người chỉ ngươi nên làm cái gì?" Nàng lập tức không lên
tiếng, sắc mặt càng bình tĩnh hơn.
Nhìn ta và trưởng công chúa từ đầu đến cuối không có nửa phần khó chịu và khi dễ nàng, nàng rốt cuộc
không nhịn được hỏi: "Các ngươi không xem thường ta sao?" Ta cười: "Tại
sao phải xem thường ngươi? Ngươi cũng là người, chúng ta cũng là người,
không ai xem thường ai."
Trưởng công chúa nhún nhún vai: "Linh Tuyết thích ngươi, chứng tỏ ngươi tốt, ta không sao cả."
Chờ ta bảo mấy nha hoàn cùng nhau hành lễ với Tô cô nương thì hốc mắt nàng
đỏ lên lần nữa: "Ta không xứng". Xem giai cấp bóc lột này, nha hoàn của
ta và trưởng công chúa, đều là nữ quan có quan chức trong người, đi ra
ngoài còn có thể diện hơn đa số tiểu thư thiên kim của quan lại, nhà
giàu.
Trưởng công chúa cầm lấy tay nàng cười nói: "Nhi nữ giang
hồ, sao lại không dứt khoát tjế?" Lại đẩy Tử Yên qua chăm sóc nàng,
chúng nha hoàn vội vàng giành nhau tiến lên chào chủ tử mới, thần sắc
không có chút bất kính nào.
Tất cả đều kết thúc.
Ba ngày
sau, trưởng công chúa đề nghị lên đường trở về Nam Kinh, ta đồng ý,
người và vật không còn, không, quê hương chỉ có bề ngoài này thật làm ta sợ hãi, nên rời đi sớm, giữ lại những kỷ niệm tinh khiết về quê hương ở thế kỷ 21 tốt hơn nhiều, nơi này, đã không phải là nhà của ta.
Năm thứ sáu Gia Tĩnh ngày hai mươi tháng mười hai, ngày hết năm cũ âm lịch, chúng ta lại trở về biệt viện Đoan Kính vương phủ bên bờ hồ Mạc Sầu ở
Nam Kinh.
Độc Tiên tử Tô Tiểu Lâu thành nghĩa muội của Đoan Kính vương phi, nửa chủ tử của Đoan Kính vương phủ.
Lúc còn ở Trường Sa, một tháng đều nhận được hai lá thư tình ký tên Kiệt
lang, chỉ là thúc giục ta sớm ngày trở về Nam Kinh. Bây giờ trở lại Nam
Kinh, đổi thành một tháng bốn phong, chỉ hỏi ta bao lâu về nhà.
Ta lại trở về vai trò tình nhân thấp thỏm lo âu của Hoàng đế. Nhìn thấy
một đôi đẹp như Đa Tình công tử và Độc Tiểu Tiên cũng bởi vì đủ loại
nguyên nhân mà chia ly, trên thực tế, là Tô Tiểu Lâu bị Đa Tình công tử
bội tình bạc nghĩa, lòng ta lại càng không yên, thì ra, một nữ nhân xinh đẹp trong sáng thế, đã từng yêu sâu đậm thế, vẫn bị nam nhân vứt bỏ, ta không cam lòng, ta càng sợ, sợ mình dẫm lên vết xe đổ.
Cho nên
lui về Nam Kinh, không thèm để ý mấy phong thư gửi tới dồn dập, mỗi
người trông coi một phương với Gia Tĩnh Hoàng Đế, nhớ nhung vẫn tốt hơn
sinh ra chán ghét mỗi ngày.
Bây giờ ta, vẫn cự tuyệt ‘ trao đổi
tình cảm ’ với quý phụ thành Nam Kinh, cùng trưởng công chúa vùi ở trong phủ không ra cửa, thỉnh thoảng trêu chọc Hàm nhi không thường về nhà,
nó đã cao hơn rồi, cũng biết nhiều chuyện hơn, biết việc đời khó khăn,
ta rất kiêu ngạo, có nhi tử vạn sự sung túc.
Đoan kính vương phủ
vẫn được thánh thượng ban thưởng không ngừng. Vừa mới bắt đầu chỉ là Gia Tĩnh Hoàng Đế ban thưởng. Sau đó, Thái hậu cũng không chịu cô đơn, cũng ban thưởng. Chỉ có hơn chớ không kém lúc còn ở kinh thành. Trong lúc
nhất thời, lưu lượng người ở mấy đường phố gần Đoan Kính vương phủ lại
tăng thêm (đường phố chính của vương phủ người rỗi rãnh không được đến
gần), giá đất ở mấy khu gần đó tăng cao, có thể làm hàng xóm với Đoan
Kính vương phủ thì đều là quý tộc. Cửa hàng buôn bán tốt hơn, ăn xin
nhiều hơn, dòng người tán loạn, mấy tháng ngắn ngủn đã trở thành vùng
đất phồn hoa mới ở Nam Kinh.
Chưa từng nghe đến Đoan Kính vương
phi, nói rõ ngươi không phải là con dân Đại Hán triều, chưa nghe tin mới nhất về Đoan Kính vương phi, nói rõ ngươi không phải là người Nam Kinh, chưa nghe nói hoàng đế lại ban thưởng thứ gì mới, nói rõ ngươi không
phải là người trong xã hội thượng lưu Nam Kinh. Tên côn đồ cắc ké ở
thành Nam Kinh, ra khỏi thành cũng có thể diện hơn ở chỗ khác, dù sao,
bọn họ đã thấy tường rào ở biệt viện vương phủ là hình dáng gì. Hoặc đã
từng đánh một trận với thân thích lụi bại nào đó của dòng họ Trương ở
bến tàu.
Đoan Kính vương phi, trở thành đối tượng cho nam nữ già
trẻ trên dưới cả nước mơ tưởng lần nữa. Là một phụ nhân (phụ nữ đã có
chồng) lại có thể được thánh sủng, mà còn cưng chiều đến vô pháp vô
thiên, sánh được với Dương quý phi thời Đường Minh Hoàng. Nam nhân mơ
mộng đều cảm thấy có thể gần gũi là may mắn, nữ nhân trực tiếp hơn, mọi
người hận không thể phi thân trở thành Trương Linh Tuyết, hưởng thụ
thánh sủng.
Kiên trì ba ngày uống ít, năm ngày uống nhiều với
trưởng công chúa, trời trong ngắm trăng, trời mưa ngắm cảnh, những ngày
sau này thoải mái mà tự tại, . . . . Chỉ là không có chàng.
Tình
cảm của trưởng công chúa và Vô Yên rơi vào cảnh đẹp, trên căn bản đã đạt tới trạng thái ngồi với ta và Tiểu Lâu mà vẫn mặt mày đưa tình. Liễu Vô Yên này, a, thật không biết nên nói hắn như thế nào mới tốt, nhớ năm đó cũng là lãng tử phong lưu duyệt nữ vô số, cư nhiên lại xem trưởng công
chúa vừa mắt, còn có thể nhìn nhau, tâm sự, nước chảy đá mòn cũng nói
yêu, ừ, không tệ, ta thưởng thức lãng tử biết quay đầu lại nhất.
Tiểu Lâu cô nương cũng sáng sủa hơn trước kia rất nhiều, an tâm chờ sanh,
thỉnh thoảng cũng tới tâm sự với ta và trưởng công chúa, nói chuyện về
tình hình mới nhất của bảo bảo.
Thường tự nhủ, phải biết đủ để vui.
Đêm đó, trưởng công chúa tìm đến phòng ta uống rượu rồi hỏi: "Lại không
vui?" Ta trầm mặc, thở dài nói: "Không có biện pháp, đang suy nghĩ sau
khi hết thánh thưởng long ân, ta làm sao chịu được kiếp sống ở lãnh
cung." Trưởng công chúa sẳng giọng: "Cái gì, muội thật là, đều nói muội
là người rộng rãi thông suốt nhất, vậy mà, cực kỳ nhỏ mọn chính là
muội." Ta còn chưa đáp, đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Lục Ngạc mở cửa, mời Tô Tiểu Lâu ngoài cửa vào cửa. Tử Yên bên kia cười nói: "Nô tỳ biết giờ phút này trưởng công chúa điện hạ nhất định uống rượu chung với
vương phi nương nương, Tô cô nương không ngủ được, cho nên nô tỳ đề nghị cô nương tới đây ngồi chung với hai vị chủ tử."
Thấy Tô Tiểu Lâu vẫn hơi không thoải mái, ta đứng dậy cười nói: "Đúng vậy, ngồi chung
đi. Nhưng Tử Yên nè, hôm nay không thể để cho Tô cô nương uống rượu,
muội ấy là người có thai, uống rượu không được tốt."
Trưởng công
chúa nắm tay Tô Tiểu Lâu cười nói: "Tô cô nương dài Tô cô nương ngắn,
gọi vậy không được tự nhiên, về sau gọi muội Tiểu Lâu nhé. Muội cũng
đừng gọi trưởng công chúa điện hạ, vương phi nương nương, trực tiếp gọi
tên đi." Người không để ý gò b1o nhất là người có thể an ủi người nhất,
trưởng công chúa vừa nói như vậy, sắc mặt của Tiểu Lâu quả nhiên phóng
khoáng hơn, cười cười: "Đời này Tiểu Lâu thật có múc, được hai vị tỷ tỷ
để mắt, muội. . . ." Vội vàng ngăn trở lời cảm tạ của Tiểu Lâu, ba người ngồi xuống lần nữa, Tiểu Lâu cũng là nữ tử giang hồ thích uống rượu,
điểm này rất được lòng ta. Cộng thêm chính nàng lại giỏi về độc, rất
biết chăm sóc mình, cho nên ba người cũng không nói nhảm, trực tiếp uống rượu tán gẫu.
Tiểu Lâu, trừ đi võ công không tệ, dụng độc rất
tốt, con người cư nhiên rất đơn giản trong sạch. Cũng khó trách, từ nhỏ
lớn lên trong sư môn, đệ tử độc môn, không ai nói chuyện với nhau, trở
ra giang hồ cũng chỉ thấy được hai loại người: xem thường nàng và nàng
xem thường. Cho nên, một lời không hợp chính là ngươi chết ta sống, dĩ
nhiên là đơn thuần rành mạch, chỉ là. . . . Xuống tay rất ác độc.
Ta nói cảnh tượng cảnh sắc ở Nam Kinh, trưởng công chúa kể chuyện lý thú ở kinh thành, Tiểu Lâu nói điều mới lạ trong giang hồ, cư nhiên cũng trò
chuyện với nhau thật vui.
Cuối cùng, đã gần đến đêm khuya, ba
người tửu lượng đều khá, chỉ hơi say. Tiểu Lâu rốt cuộc nói đến: "Vốn
tưởng rằng Đa Tình công tử nhất định đa tình, vậy mà. . . ." Ta ngắt
lời: "Cõi đời này, ngoài mặt rất nhiều tình người, vô cùng vô tình, đa
tình đều là giả tượng, nói một cách thẳng thừng, tự luyến cuồng, chỉ
thích chính hắn."
Trưởng công chúa cười to, vỗ bàn cảm khái với
Tiểu Lâu: "Nguyên tưởng rằng. . . . Truyền thuyết mà thôi, ta thường
ngày thấy thiên kim nhà giàu, có ai không giả có học, xuất khẩu thành
văn, nào không gò bó sáng sủa thế?"
Ta nháy mắt: "Muội biết
không? Đời ta hận nhất hai loại người, nữ nhân tự cho là có học vấn và
nam nhân tự cho là ngày thường xinh đẹp." Tiểu Lâu ngẩn ngơ, mừng rỡ.
Từ đó, ba người lấy tên gọi nhau, tâm đầu ý hợp.
Dĩ nhiên, tâm đầu ý hợp, là từ ngủ nương chung với nhau. Bởi vì dưới sự
hướng dẫn của vương phi nào đấy, công chúa nào đó và một cao thủ võ lâm
cũng đã quen ngủ trễ dậy trễ.
Cứ như vậy xuân qua đông tới, vốn
tưởng rằng thời gian cũng chỉ trôi qua như thế. Nhưng vào một buổi sáng
mùa đông sáng sủa, một tin sấm sét giữa trời quang: Thánh giá cỉa Hoàng
Đế Gia Tĩnh hạ Giang Nam.
Chàng ấy cố ý, bởi vì lúc ta nghe nói chuyện này thì thuyền rồng đã tới bên ngoài thành Nam Kinh rồi.
Khó trách chàng ấy vốn gửi bốn phong thư một tháng, nhưng tháng này mới một phong, làm hại ta suy nghĩ lung tung hồi lâu. Chàng còn cố tình phong
tỏa tin tức với trong phủ ta, nhìn ta, trưởng công chúa và Tiểu Lâu say
rượu chín giờ còn chưa tỉnh liền biết. Đại khái cũng không biết chàng
muốn hạ Giang Nam.
Ngày hôm đó, ta uống không ít đang ngủ say
sưa, thấy trưởng công chúa chỉ mặc quần áo trong vội vội vàng vàng chạy
vào trong phòng ta liều mạng lắc ta, ta cố gắng mở mắt ra, nhìn trưởng
công chúa hoàn toàn không có hình tượng. Thầm nghĩ không tốt, nhất định
sẽ có chuyện lớn. Định thần nghe tỷ ấy nói, quả nhiên là chuyện lớn, hơn nữa lớn vô cùng: hoàng đế tiểu tình nhân của ta tới. Hơn nữa. . . . còn đang ở ngoài thành.
Thấy ta rốt cuộc ý thức được tính chất
nghiêm trọng của chuyện này, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau
một hồi lâu, rốt cuộc, cùng nhau thét chói tai. Tiếng thét chói tai của
hai nữ nhân vô cùng có tính công kích, Tiểu Lâu ở viện bên cũng dậy, bọn nha hoàn và những thị vệ lớn nhỏ đều giật mình, hỏi: chủ tử làm sao
vậy?
Ta và trưởng công chúa vội vàng rửa mặt lung tung, lại mặc
trang phục vào đàng hoàng. Suy nghĩ một lát, kéo Tiểu Lâu nghiêm mặt
nói: "Tiểu Lâu, nam nhân của ta tới, ta và chàng có chút mâu thuẫn, cho
nên phiền toái lớn rồi. Nhưng. . . . Muội là muội muội ta, vẫn phải gặp
chàng một lát, mặc vào y phục xinh đẹp nhất ở nhà chờ chúng ta đi."
Trưởng công chúa ở một bên cười to ầm ầm, hai người rốt cuộc không còn
khẩn trương, vội vội vàng vàng mang theo 2000 thị vệ gia đinh, cùng nhau chạy tới bờ sông.
Nghe Chu Nhan = cung nữ tỷ tỷ xinh đẹp tiếp
ứng ở ngoài thành nói: "Bệ hạ nghe nói vương phi còn chưa ra nghênh đón, cực kỳ tức giận, bách quan Nam Kinh đã quỳ nửa canh giờ ở bờ sông rồi,
chưa thấy gọi dậy, còn. . . . . Còn đập ly rồng đấy." Ta trừng mắt,
trách taầy, rõ ràng là ngươi muốn đùa với ta, hiện tại ta trễ có thể
trách ta sao! Đập đập đập, hừ, ngươi đập đồ của mình, ngươi cho rằng ta
gấp à! Hừ, ở trước mặt văn võ bách quan bởi vì một nữ nhân đến trễ mà
tức giận, nói ra cũng buồn cười.
Nhưng ta vẫn vô cùng bội phục
cung nữ tỷ tỷ xinh đẹp này, nàng chính là cô nương có võ công cao dọa
người trong đêm giao thừa năm Gia Tĩnh thứ năm lại bưng trà dâng nước
cho ta.
Nhìn gương mặt quen thuộc của nàng, liền liên tưởng đến
tiểu thụ có gương mặt tuyệt sắc võ công cao cường, ta thốt ra: "Cô
nương, ngươi và Chu Tiểu Tam là tỷ đệ à?" Nàng sửng sốt, vạn không nghĩ
tới vào lúc này ta lại nghĩ đến chuyện này, vẫn cười trả lời: "Bẩm nương nương, Tam nhi là đệ đệ ruột của nô tỳ."
A, thì ra là như vậy, nói đi nói lại đều là mấy người quen.
Còn chưa đợi ta cảm khái xong, đã đến bờ sông. Vén rèm lên liền thấy, cả
bến tàu vốn êm đẹp lại lặng ngắt như tờ, chiếc thuyền rồng lấp lánh ánh
vàng lẳng lặng đậu ở bên bờ, thị vệ trên thuyền đều quỳ, bên bờ còn có
quan lại dân chúng quỳ đậy, cho nên tiếng bước chân của đám gia đinh và
thị vệ, tiếng leng keng của xe ngựa lập tức phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.
Giờ phút này đám người đang quỳ rối rít lặng lẽ dời qua hai bên, bọn thị vệ dừng lại cách bờ sông không xa, quỳ xuống. Mặc cho xe ngựa của ta
đinh đinh đương đương chạy nhanh đến trước bến tàu mới dừng lại. Trần
Nhất đánh xe, Trần Nhị đã sớm quỳ xuống, Uý Lam, Lục Ngạc một trái một
phải nhảy xuống, sau đó lưu loát đỡ ta và trưởng công chúa xuống xe, mới vừa xuống xe, liền cảm thấy tất cả người đang quỳ đều thở phào nhẹ
nhõm. Lúc chúng ta xuống xe, bóng dáng vàng óng ánh trên thuyền rồng
cũng xuống thuyền.
Khi ta và trưởng công chúa sửa sang lại xiêm
áo chuẩn bị hành lễ thì bóng dáng cao lớn cao ngạo vàng óng ánh đó không sớm không muộn vừa đúng đi tới trước mặt, vừa đúng giữ chặt ta đang
muốn hành lễ, ta không dám cho rằng là do tâm tình hắn không tệ, quỷ đều nhìn ra được giờ phút này hắn cực kỳ khó chịu, nhất là sức lực hắn dùng để nắm tay ta, má ơi, nếu không phải có nhiều người, ta thiếu chút đã
kêu đau rồi.
Mặt Hoàng Đế Gia Tĩnh không vui, rốt cuộc mở thánh
khẩu: "Không cần đa lễ, đều dậy đi." Tất cả mọi người được giải thoát
chầm chạp bò dậy. Cho dù là ai quỳ trên mặt đất một canh giờ cũng không
thể vui vẻ.
Nhưng mà tâm tình ta vẫn rất buồn bực, là do nam nhân trước mặt này ảnh hưởng. Giờ phút này Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ vĩ đại
nhất Đại Hán triều đang dùng bộ mặt không có cảm xúc nhìn chằm chằm ta,
tức giận thỉnh thoảng thoáng qua trong mắt như đang tố cáo ta không
đúng.
Hoàng đế rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thấy vận may không tốt, ta và hắn lại còn giằng co, không nóo câu nào thì
thật không tốt. Ta ho một tiếng, chú ý bốn phương nói: "Ừ. . . . Hôm nay thời tiết tốt!" Nói xong chính mình cũng khi dễ mình, quả nhiên là nói
nhảm.