Sáng sớm mở mắt ra, liền suy nghĩ đến hôm nay sẽ lên đường đến Trường Sa,
quê hương a quê hương, ta tới đây! Đang tựa vào giường mơ ước về quê
hương mỹ lệ đáng yêu của ta thì bom ném vào trong chăn của ta!
Trưởng công chúa điện hạ đến rồi!
Độc nhất vô nhị Đại Hán triều, có ‘ Ngọc Diện Hoàng Lang ’ làm phò mã , tỷ
muội thân thiết có thân phận tôn quý của bổn vương phi không sớm không
muộn đã đến Nam Kinh rồi!
Sau mười giây trợn mắt hốc mồm, ta lập
tức phản ứng kịp, lấy xu thế thần tốc rời giường mặc quần áo rửa mặt,
vừa mặc vào quần áo trong, thanh âm vốn rất lạnh nhưng lúc này lại hơi
kích động của trưởng công chúa điện hạ từ phòng bên ngoài truyền vào:
"Cũng biết Đoan Kính vương phi được thánh sủng nhất của chúng ta còn
chưa rơi giường!" Ta cố gắng đè xuống tâm tình kích động trong lòng, bất đắc dĩ liếc mắt qua, tùy ý mang đôi giày thêu hoa vào, chạy thẳng về
phía trưởng công chúa Cẩn Ngọc mới vừa vào cửa, ôm tỷ ấy theo đúng tiêu
chuẩn thế kỷ 21 rồi trực tiếp hất tỷ ấy ra, lại chạy đến chỗ Úy Lam cô
nương sau lưng tỷ ấy, cười thật là ân cần: "Uý Lam, ta rất nhớ điểm tâm
của ngươi, điểm tâm của ngươi có nhớ ta không?"
Tử Yên ở một bên che miệng cười nói: "Vương phi chủ tử vẫn như xưa. Xem, xiêm áo cũng không mặc chỉnh tề. . . ."
Ta nghiêm nghị giải thích: "Biết không? Cái này kêu là thành ý, nghe nói
mọi người tới, y phục ta cũng không mặc. . . ." "Là không kịp mặc chứ?"
Trưởng công chúa thuận miệng đưa đẩy.
Mọi người lại buồn cười.
Đợi ta mặc quần áo xong rồi dàn xếp cho nhóm người của trưởng công chúa, đã là một lúc lâu sau rồi. Giờ phút này đang ngồi trong cái đình nhỏ ở
vườn sau nhàn nhã uống trà ôn chuyện với trưởng công chúa, trưởng công
chúa nhìn nhìn ta. Rốt cuộc nhẹ nhàng hỏi: "Muội muội tốt, gần đây như
thế nào?"
Ta vô cùng căng thẳng trả lời: "Giấu nghề, thành tích
nổi bật". Tỷ ấy sửng sốt, tiếp theo cười to: "Muội thôi đi, còn không
biết muội à? Muội giấu nghề lúc nào chứ? Ở kinh thành xa xôi cũng nghe
nói muội đi dạo thanh lâu mấy lần đấy!"
Ôi, tin tức này cũng
không phải là ta nói ra, đoán chừng tiểu đệ hoàng đế của tỷ ấy cũng sẽ
không nói, vậy cũng chỉ có Liễu Vô Yên rồi. Ôi trời tán gái cái kiểu gì
đây chứ, không có chuyện gì lại nói nhảm.
Quen trưởng công chúa
lâu ngày, biết tỷ ấy là một người tùy hứng ở trước mặt tri kỷ, cho nên
cũng không nói nhảm, trực tiếp nói cho tỷ ấy biết: Ta chuẩn bị xuôi đến
Trường Sa phía nam. Tỷ ấy sửng sốt: "Ta vừa đến muội liền muốn đi? Vậy
chúng ta cùng nhau đi." Ta như có điều suy nghĩ hỏi: "Vậy. . . . Liễu Vô Yên Liễu đại hiệp có đi hay không?" Mặt tỷ ấy đỏ lên, giận nói: "Ta nào biết, ta vừa mới tới." Ta không buông tha cơ hội tốt để nhạo báng tỷ
ấy, lập tức thuận thế hỏi: "Hay là. . . . Tỷ ở lại đây tâm sự với hắn
trước." Vừa dứt lời, bên ngoài sân truyền đến tiếng tiêu du dương. Ha,
người cổ đại theo đuổi nữ tử, đều dùng chiêu này, hắc, ngươi đừng nói,
nữ tử thời cổ đại đều thích chiêu này, nhìn gương mặt tràn đầy thùy mị
của trưởng công chúa liền biết.
Ta chân thành hi vọng Liễu đồng
học này là một tiểu tử khỏe mạnh. Dù sao, trưởng công chúa đã 35 tuổi.
Nàng còn chưa trải qua việc đời, quan trọng nhất là, nàng vẫn muốn một
đứa bé, đứa bé thuộc về chính nàng. Người cổ đại không giống người hiện
đại, người hiện đại cho rằng qua 30 tuổi còn sinh con thì không tốt,
nhưng nữ nhân ở cổ đại quá 40 tuổi nhưng vẫn muốn sinh con thì rất
nhiều, người cổ đại không có thú vui nào vào ban đêm, cho nên. . . .
Không thể làm gì khác hơn là buổi tối sớm tắt đèn nghỉ ngơi, thuận tiện
làm vài việc yêu thích, cuối cùng lại làm ra quà tặng nhỏ.
. . . . . .
Trưởng công chúa và Vô Yên vẫn liếc mắt từ xa chứ không đốt đèn nói chuyện cả
đêm. Biết người cổ đại không quen với tình yêu phát triển nhanh, cho nên ta cũng không nói gì, chỉ say mê cuồng nhiệt lôi kéo trưởng công chúa,
để Phi Hồng Triệu Hàm ở lại Nam Kinh đi theo bên người Ngụy Tiến. Dẫn
theo Lục Ngạc và Trần nhất Trần Nhị cùng 20 thị vệ, và người của phủ
trưởng công chúa phủ, sau khi chậm trễ nử tháng liền chính thức theo
đường thủy đi tới Trường Sa.
Trừ khổ cực dọc theo đường đi không
nói, mười ngày đã đến Trường Sa —— quê hương của ta - cũng là một trong
những kinh thành quan trọng nhất Đại Hán triều.
Vậy mà. . . . Thấy một số quang cảnh rồi, tất cả nhân tử nhớ nhà lập tức đều chết từ trong trứng nước, rất là bị đả kích.
Thư viện Nhạc Lộc[1] thì có, nhưng quả là khác xa với thư viện ở thế kỷ 21
sáu trăm năm sau. Ít nhất. . . . Nó là nguyên trạng, mà cái gồm 30 phần
mà ta đi thăm là phiên bản đã chỉnh dung mấy mươi lần. . . . Thậm chí
mấy trăm lần.
Kết Tử châu[2] cũng có, nhưng phía trên là cỏ dại mộc đầy, không có đình không có các, căn bản là vùng đất cằn sỏi đá.
Chùa Khai Phúc cũng có —— nhưng những người bán hàng rong nhân cơ hội bán đồ nhà Phật lại không có, bến xe Tân Hà cũng không có, xe ta-xi cũng không có, quang cảnh bốn phía quả là một trời một vực với thế kỷ 21.
Trường Sa này, Trường Sa của Đại Hán triều, không có nhà cao tầng, không có
những trò giải trí, tất cả đều xa lạ, những phong cảnh đã từng quen
thuộc đều không còn, hiện tại ở trước mặt, lại đều là xa lạ và cách trở.
. . . . . .
Không có quảng trường quen thuộc ngày mồng một tháng năm, không có quán rượu
đầy phố thân thiết như ‘ Mị Lực Tứ Xạ ’, ‘ Tô Hà ’, dao động trước mắt
đều là cảnh mộng xa xôi.
Chứng kiến Trường Sa trước mắt chênh
lệch quá nhiều so với trong ấn tượng, chỉ còn là một thành trì phía nam, chỉ có cùng tên Trường Sa, hoàn toàn thay đổi, tất cả đều biến chất.
Cũng không biết rốt cuộc Trường Sa bây giờ mới đúng, hay là Trường Sa ở
thế kỷ 21 mới đúng.
Ta hơi hối hận, thì ra, tất cả đều không trở
về được, ban đầu không hề chùn bước đi theo sau lưng Kim Đồng nhập hồn
trọng sinh, chỉ nói cuộc sống mới bắt đầu, tương lai tốt đẹp đang chờ
ta. Vốn tưởng rằng về sau mỗi lần nhớ nhung người nhà và bạn bè ở thế kỷ 21, chỉ cần trở về Trường Sa cổ đại đi một vòng, cảm giác nhớ nhà gì
đều có thể trị tận gốc. . . . Tất cả đều là lời khốn. . . Quay đầu không được nữa.
Quê hương lại không giống quê hương, quê hương mà
không phải quê hương. Khiến ta không còn kích động hớn hở trước khi đến, chỉ còn lại mất mác. Vốn tưởng rằng có sông nước quen thuộc cho ta
tưởng nhớ, nhưng cảnh sắc quen thuộc đặt trong hoàng cảnh xa lạ, chỉ làm cho ta cảm thấy sợ hãi.
Bao hết nhã gian ở hậu viện của khách
điếm xa hoa nhất thành Trường Sa, lẳng lặng ở trong lầu nhỏ phía sau với trưởng công chúa. Trưởng công chúa đều hứng thú đối với tất cả quang
cảnh xa lạ, bởi vì Liễu Vô Yên một mực yên lặng đi theo phía sau, nên
tâm tình tỷ ấy cũng không tệ lắm. Nhưng con người tỉ mỉ như tỷ ấy vẫn
rất nhanh nhận thấy được ta có cái gì không đúng, kết quả liền bỏ đi
niềm vui, cũng không còn tự cho là đúng mà nói một chút nhìn như quan
tâm cũng không đau không nhột, chỉ lẳng lặng theo ta quan sát chung
quanh. Ta nói mệt mỏi, tỷ ấy liền phân phó mọi người nghỉ ngơi, ta đứng
dậy tỷ ấy vội vã đi theo, ai, cảm giác có bằng hữu —— thật không tệ.
Ta muốn về nhà, thật, hiện tại có cảm giác mãnh liệt, nơi có hoàng đế Gia
Tĩnh - Trần Kiệt, có chàng ở chung với ta, đó mới là nhà của ta. Trường
Sa —— không trở về được, chỉ là một kỷ niệm.
Trưởng công chúa
cùng ta nửa tháng, yên lặng nhìn ta dù đưa đám nhưng vẫn kiên trì, rốt
cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi thăm: "Linh Tuyết, muội muội tốt,
chúng ta nên trở về Nam Kinh."
Ta lắc đầu một cái, lúc này là
chân chính nổi giận hoàn toàn. Cố chấp không muốn rời đi, chỉ phí tâm
bắt được một thứ gì đó mơ hồ trong tiềm thức ở nơi xa lạ mà quen thuộc
này.
Tỷ ấy thở dài, không còn nhắc tới nữa, chỉ tận tâm tận lực khiến mình vui vẻ, khiến ta vui vẻ.
Ta một mực nổi giận nên sa sút, mê mang, sự nổi giận này lại đạt tới cực điểm khi gặp được nữ tử như thi như họa đó.
Ngày hôm đó, là đông chí âm lịch. Theo như tập tục mà những người ở Trường
Sa truyền lại, thì phải ăn xôi gạo nếp thập cẩm. Chúng ta ăn bữa trưa ở
khách điếm, trưởng công chúa nói tỷ ấy muốn đến chùa Khai Phúc cầu
nguyện, thấy vẻ mặt ta mệt mỏi, cũng không ép ta, để ta ở khách điếm
nghỉ ngơi cho tốt.
Sau khi tỷ ấy đi, ta nhàm chán vòng tới vòng
lui ở trong khách điếm, ngày ngày ngủ đến mệt, liền quyết định đến đầu
Trường Giang tham quan. Mặc cho Lục Ngạc dùng áo khoác ngoài bằng lông
chồn bao bọc ta chặt chẽ, dẫn theo Trần Nhất Trần Nhị, một hàng ba người lặng lẽ đi tới sông Tương. Bên bờ sông Tương không có đường lớn ven
sông mà ta quen thuộc, không có người người tràn lan, chỉ là vùng đất
vắng vẻ. Đang nhớ nhung quá khứ, thì thấy một nữ tử phục sức tinh xảo
vuốt bụng đứng ở bờ sông, cô độc, cô đơn, nghiễm nhiên có ý theo sóng
biến mất.
Ta kinh hãi, vô cùng đau lòng vì những nữ tử coi thường mạng sống của mình, mặc kệ nguyên nhân là gì, chẳng lẽ sống còn khổ hơn chết? Không để ý ánh mắt ngăn cản của Trần Nhất Trần Nhị, lắc đầu một
cái lặng lẽ đến gần nàng, mặc dù nàng đắm chìm trong thế giới tràn đầy
bi thương của mình, nhưng có người ngoài đến gần, vẫn rất cảnh giác,
nhanh chóng xoay người lại đối mặt ta, tay trái rũ xuống một bên cũng
vội che chở bụng của mình.
Nữ nhân này ta biết, nàng chính là Độc Tiên Tử Tô Tiểu Lâu ba tháng trước cùng nhau sát cánh chèo thuyền du
ngoạn với Đa Tình công tử mà ta nhìn thấy ở bên sông Tần Hoài. Ta sớm
thấy Tô Tiểu Lâu này có gì đó quen quen, giờ phút này mặt đối mặt đứng,
mới phát hiện, thì ra dáng vẻ của Tô Tiểu Lâu có tám chín phần tương tự
với Tín thái phi - bà bà xuyên qua tiên phong của ta, nàng cũng là nữ
nhân bị người ta bội tình bạc nghĩa, cho nên người này ta nhất định cứu.
Ta mở to hai mắt nhìn nàng. Nàng thấy ta không có địch ý, nhưng không có
tự cho là đúng mà khuyên giải đôi câu nên cũng không lên tiếng.
Nàng thấy ta không nói gì, suy nghĩ một lát rốt cuộc mở miệng: "Ta đã gặp
ngươi. Hôm đó ngươi mặc nam trang du ngoạn ở bên sông Tần Hoài." Lần này đến phiên ta sửng sốt, ban đầu ta đi dạo ở trên bờ sông, tâm sự nặng
nề, nàng du ngoại trong hồ, vui mừng kích động, sao lại chú ý tới ta?
Thấy nghi vấn trên mặt ta, nàng chậm rãi nói ra: "Ban đầu ở bên sông Tần Hoài, toàn là đám người ham sắc ham rượu, duy chỉ có ngươi là hạc đứng
trong bầy gà, khí thế tôn quý. Nhất là bên cạnh có cao thủ tuyệt đỉnh
che chở, sao lại không khiến người khác để ý?" Ta cười cười: "Cao thủ
tuyệt đỉnh? Ngươi nhận ra ai à?" Nàng nói: "Lúc ấy chỉ nhìn chằm chằm
qua bờ sông, thấy đoàn người các ngươi có khí thế khác biệt, còn về phần là ai, chúng ta cũng đoán không ra."
Nhưng khi ánh mắt của nàng
quét qua trên người Trần Nhất đang cung kính đứng bên cạnh thì sắc mặt
rốt cuộc biến đổi: "Quả nhiên thật quá phách lối, cư nhiên mời được ‘
Ảnh Tử ’ làm hộ vệ. Lúc ấy chắc cũng là Ảnh Tử ở bên cạnh."
Trần
Nhất bên cạnh chỉ yên lặng, vẻ mặt lại không buông lỏng chút nào, ta
nhìn Trần Nhất, trấn an cười một tiếng, lại quay đầu hỏi Tô Tiểu Lâu:
"Hắn không muốn ngươi và đứa bé sao?" Nàng kinh hãi, bị dọa đến nỗi vội
ôm bụng, cả giận nói: "Ngươi nói cái gì? Hắn là ai? Sao ngươi biết ta có đứa bé?" Đổ mồ hôi, tiểu cô nương hành tẩu giang hồ ở cổ đại này, dù võ công lợi hại hơn nữa, cũng luôn đơn thuần dễ dàng bị lừa. Vừa thấy
người ngoài liền liều mạng ôm cái bụng hơi lộ ra, không phải có đứa bé
thì là cái gì? Chẳng lẽ muốn mọi người cho rằng ở trong đó chỉ cất giấu
một cái gối?
Ta tận lực dịu dàng giải thích: "Hắn là ai ta không
biết, nhưng ngươi đau lòng thế này, hắn tóm lại là một người bạc tình
bạc nghĩa." Tô Tiểu Lâu sửng sốt, mấy phen biến sắc mặt, cuối cùng không nhịn được rơi lệ: "Hắn không quan tâm ta nữa, hắn nói cha mẹ hắn chê ta xuất thân không tốt, không thể vào cửa Diệp gia, bọn họ. . . . Bọn họ
cũng nhục nhã ta, nói xấu mẹ ta, hắn. . . . Hắn cũng nói không muốn làm
cho cha mẹ hắn đau lòng."
Ta lạnh lùng tiếp lời: "Cho nên chỉ có thể nhịn đau buông tha mẹ con các ngươi thôi."
Nàng thấy thần sắc ta nghiêm nghị, trong lòng càng thêm uất ức: "Ta xuất
thân không tốt thì thế nào? Ngay cả hắn cũng không muốn ta, ta sống còn
có ý nghĩa gì? Ta. . . . Ta chết cho hắn xem."
Ta lắc đầu một
cái, nghiêm mặt nói: "Ta đã từng nghe nói: nữ nhân dùng tánh mạng của
mình để đánh cược tình yêu đã quá thời hạn của nam nhân, kết cục nhất
định là thua, hành động tự tử của người bị người không yêu của ngươi
biết, trừ tăng thêm ghét cay ghét đắng ra thì không còn chút tác dụng
nào khác. Ngươi là ngươi, hắn là hắn, bản thân tự tử, không liên quan
hắn, hắn và ngươi không có chút quan hệ. Nếu như ngươi may mắn đánh cuộc thắng, phu quân bị hành động của ngươi làm cảm động, khuất phục dưới dư luận của xã hội, vậy chúc mừng ngươi, nhưng sau đó ngươi càng thất bại
hơn. Bởi vì dưa xanh hái không ngọt, dưa chỉ bị ép chỉ có thể lấy đi
nuôi heo."
Nàng hiển nhiên bị lời nói của ta làm cho ngây ngẩn cả người, sau nửa ngày suy tư mới run rẩy hỏi: "Vậy ta nên làm cái gì?"
Ta xem thường: "Đương nhiên là sống tiếp thật tốt. Tốt hơn cả lúc sống chung với hắn."
"Ta nhất định có thể sống tốt hơn trước kia sao?" Nàng lau nước mắt hỏi. Ta thở dài, khó trách người ta lừa ngươi, bởi vì dáng dấp ngươi thật sự
rất dễ nhìn lại quá dễ lừa gạt. Nếu như mà ta bảo ngày mai nhất định sẽ
tốt hơn, giờ phút này nàng chắc chắn tin không nghi ngờ.
Nhưng
theo nguyên tắc nói thật, vẫn rất có trách nhiệm nói cho nàng biết:
"Không nhất định, có lẽ. . . . Sẽ sống tệ hơn, có lẽ còn tệ hơn cả tình
hướng mà ngươi có thể chịu đựng."
Quả nhiên lời nói thật luôn đả
thương người, nàng cắn cắn môi không nói. Một hồi lâu mới yếu ớt nói:
"Nếu kém hơn, vậy sống tiếp còn có ý nghĩa gì? Huống chi trời đất bao
la, ta lại không chỗ dung thân."
Ta cười: "Ngươi đi theo ta đi."
Nàng lại cảnh giác nhìn ta: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi muốn giúp ta?
Tại sao tốt với ta?" Ta cười rực rỡ hơn: "Bởi vì ta nguyện ý! . . . .
Ngươi có nguyện ý hay không?"
. . . . . .
Gia Tĩnh năm thứ sáu ngày hai mươi tám tháng mười một, Đoan Kính vương phi thiện lương
đáng yêu thu nhận được một nữ tử tuyệt sắc ở bên bờ sông Tương, . . . .
kèm theo cả một đứa bé chưa ra đời.