5. Nắm tay nhau cùng chết
Dực Phong, kế hoạch của ngươi đang tiến hành sao? Không sao, chúng ta quyết định thắng thua một lần. Bảo Binh Bộ Thượng Thư Cát Tồn Trung và Phụ
Thánh Tướng quân cùng đi trừ giặc Oa. Hừ, mấy tên giặc Oa dám vọng tưởng đất Đại Hán quốc của ta, không có cửa đâu, đánh một trận cho các ngươi
chạy hết trở về đảo nhỏ ấp trứng.
Dực Phong, không phải ngươi thèm muốn ngai rồng của trẫm sao? Trẫm muốn ngươi vĩnh viễn nhìn được nhưng không sờ được.
Linh Tuyết. . . . Mỗi lần nghĩ đến cái tên này, tim liền bị sự dịu dàng lấp
đầy. Ta ngây ngốc ở trong thư phòng cả một buổi chiều, chỉ nhìn tờ giấy
kia cười cười, trẫm, đã rơi vào trong lưới của một người tên là Trương
Linh Tuyết, không muốn cũng không thể tránh thoát.
Thì ra là. . . . Từ vừa bắt đầu, đôi mắt to tinh khiết khả ái kia, đã cứu rỗi cho linh hồn mất mác của ta. . . .
Dùng xong bữa tối, chờ đến trời đã tối hẳn, liền vội vàng đi vào đường ngầm
dưới sự hướng dẫn của ám về Trần Tam. Trần Tam chỉ vào một cái viện còn
sáng đèn ở bên phải, nhỏ giọng nói ra: "Đó chính là phòng của. . . .
tiểu vương phi."
Nghe lính ngầm giới thiệu, nàng và Tín thái phi
Triệu Trúc Tâm đều không thích người ta hầu hạ đi ngủ, cho nên vào ban
đêm thì trên này Hương Tạ hoàn toàn không có người không phận sự.
Hương Tạ quả nhiên thanh tỉnh như dự đoán, phòng của tiểu Linh Tuyết cũng
giống như con người của nàng, hào phóng, đơn giản, thoải mái, ấm áp,
dụng cụ không nhiều không ít, vừa vặn. Nhưng, chỗ đáng yêu nhất hấp dẫn
người ta nhất trong căn phòng chính là hai dấu chân không phải gót sen
ba tấc nhưng vẫn thanh tú đáng yêu được tùy tiện thêu bằng chỉ xanh ở
trên tấm chăn gấm. Không nghi ngờ chút nào, hai dấu chân không phải gót
sen ba tấc nhưng vẫn thanh tú đáng yêu này, nhất định là xuất phát từ
tiểu nữ nhân ồn ào đó rồi. Ha ha, nữ tử quý tộc khác có ai không phải
lấy chân nhỏ vẻ vang. Chỉ có nàng, có đôi chân mà nữ nhân khác chê bai
lại không chút để ý, thậm chí rất hả hê, còn bảo nha đầu giúp thêu bàn
chân của mình lên trên mặt chăn gấm, thật bướng bỉnh.
Ta thổi tắt ngọn đèn duy nhất trong phòng, ngồi trên mép giường nhẹ nhàng vuốt ve
dấu chân thêu trên mặt chăn, lẳng lặng ngồi ở trong bóng tối đợi nàng.
Bởi vì hơi thở của nàng tràn lan bốn phía, phiêu đãng trên không trung,
vô hình bao vây ta, thật là dịu dàng. . . . Ngọt ngấy.
Cảm thấy
chỉ trong nháy mắt, hoặc giả là khoảng một canh giờ, nàng rốt cuộc trở
về phòng rồi. Nghe được tiếng bước chân của nàng càng ngày càng gần,
liền có cảm giác mừng như điên từ từ dâng lên ở trong lòng. Trước tiên
ôm chặt lấy nàng, ôm nàng vào trong ngực, giống như có được toàn bộ thế
giới. . . . . .
Tín thái phi Triệu Trúc Tâm thật sự quan tâm Linh Tuyết. Biết được điều này, ta cũng không còn ghét bà ta như xưa, có lẽ. . . . Cũng là một nữ nhân đáng thương, nhưng bà ấy không nằm trong phạm vi mà ta quan tâm. Nhưng bà ấy là người bên cạnh tiểu Linh Tuyết, ta
vẫn rất kiên nhẫn nói cho bà ấy biết, phụ hoàng không hề phụ bà ấy, chỉ
là. . . . Tình thế bắt buộc. Triệu Trúc Tâm có một khoảnh khắc không cam lòng, nhưng bà rất nhanh tỉnh táo lại từ trong hồi ức, thái độ nghiêm
túc hỏi: "Ngươi chuẩn bị đối đãi Linh Tuyết như thế nào?" Ừ, có thể quan tâm Linh Tuyết chứng minh bà ấy cũng không phải quá xấu, ta trịnh trọng dùng giọng của một Đế Vương hứa hẹn: "Nàng —— Trương Linh Tuyết, một
ngày nào đó sẽ là hoàng hậu trẫm yêu mến nhất, sau đó. . . . Cả đời đều
thế."
Bà ấy yên tâm, ta cũng bỏ qua khúc mắc, quay đầu lại đi tìm bảo bối của ta, nhưng. . . . Chỉ tìm được một tiểu tinh linh đã say;
một tiểu tinh linh làm rung động lòng người; cả đời đều thế.
Nàng say cũng thật đáng yêu, rất lớn mật và nóng bỏng. . . . Nhìn nàng mệt
mỏi vô cùng ngủ thiếp đi, ta rất là hài lòng. Nguy rồi, ta quên báo cho
nàng: về sau phải ít uống rượu, không tốt cho sức khỏe. Nhìn nàng ngủ
say sưa, ta cười cười, hôn nhẹ lên trán nàng, không sao, trẫm có thời
gian cả đời để nhắc nhở nàng. . . .
. . . . . .
Nghe ám vệ báo, nàng chủ động mời ta qua phủ nói chuyện, ta rất vui mừng, tiểu nha đầu này rốt cuộc nghĩ thông suốt? Đi tới trên đảo, nhìn thấy nàng đang
chờ ta trên hành lang, đột nhiên nhớ lại, loại cảm giác này gọi là hạnh
phúc.
Thấy nàng chần chờ suy nghĩ, tựa như cuối cùng đã hạ quyết
tâm, rất dễ nhận thấy không phải vô tình, ta yên tâm, chỉ cần không phải không quan tâm ta là được rồi. (trẫm xấu hổ, cư nhiên sợ bị nàng ghét
bỏ) Nữ tử giảo hoạt không vâng lời hung hãn này cugn4 có lúc phải do
dự, ta rất kiên nhẫn nhìn nàng, tự giác hạ thấp thân phận, lấy ra nhu
tình đã che giấu ba mươi năm để đợi nàng.
Ha ha, nha đầu đáng yêu này cư nhiên làm ra một hiệp nghị ở chung gì đó. Tuy nói từ chữ viết. . . . Có lẽ không phải bút tích của người nổi tiếng, xem thành tích mà
nàng nhếch nhác, khổ cực bận rộn làm ra, ta sợ nàng tức giận, nên nghiêm túc xem kỹ từng chữ từng câu về các điều khoản. Ha ha, quả có phong
cách của nàng, đáng yêu, ấm áp, thẳng thắn. Xem một điều, liền muốn hôn
nàng một cái, lại xem một điều, lại muốn hôn nàng, vậy mà, thấy tâm tình thấp thỏm của nàng, mắt to chuyển nhanh như chớp, hơi không được tự
nhiên. Đúng vậy, những điều khoản này vốn cũng không có gì, nhưng đứng
trên lập trường của một hoàng đế và một thân vương phi để xem. . . . thì hơi hà khắc, nàng có phản ứng lo lắng là bình thường, nhưng, ta vẫn ký
mà không nói hai lời, dù sao tim đã mất, huống chi mấy điều khoản này
cũng không ảnh hưởng ranh giới cuối cùng của ta. . . .
Thật là
thích cảm giác tên ta và tên nàng đặt song song cùng nhau. Thấy ta lưu
loát đồng ý cũng ký tên, nàng rất mừng, giật nảy mình, giống một con khỉ con, lập tức chạy đến trong lòng của ta, nhón chân lên dùng sức ôm chặt cổ của ta, mặc dù hô hấp có chút không thuận, nhưng ta rất thích phương thức biểu đạt vui mừng của nàng, trực tiếp lại đáng yêu. Nàng cười lớn
nói ta là người tốt, ta hơi sửng sốt, nghĩ đến về sau sẽ đả kích Dực
Phong, hoặc giả nói là hành động đối với cả Tín thân vương phủ, mặc dù
sẽ chuyển nàng đến dưới sự bảo vệ của ta, nhưng theo tính tình không nói cảm giác chỉ nói nghĩa khí của nàng, không thể không gián tiếp thương
hại nàng, ta ôm sát nàng, vẫn uyển chuyển nói cho nàng biết, ta không
phải người tốt, chỉ tốt với một mình nàng, vĩnh viễn. Những người khác,
không có ở trong phạm vi quan tâm của ta. Ta cũng là lần đầu tiên cảm
thấy, ta là một nam nhân, dáng dấp cao thật có chỗ tốt, ít nhất, có thể
cho nàng một chút cảm giác an toàn, có thể khiến nàng an tâm.
Bởi vì, ở trong lòng của ta, khi ta cố ý dịu dàng, nàng rất nhanh liền buồn ngủ, một đêm này, chưa từng có ‘ hoạt động ’ thân mật hơn, chỉ ôm chặt
lấy nàng, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với nhau mấy câu, thấy nàng
không đề phòng, chỉ nở rộ nụ cười dịu dàng vì một mình ta. . . . Luôn
luôn tin vạn vật thuận thánh ý như ta, cũng lần đầu tiên thành tâm yên
lặng cầu nguyện: ông trời phù hộ, để cho ta và nàng vĩnh viễn ân ái,
hạnh phúc, không xa không rời. . . .
Tín thái phi Triệu Trúc Tâm
đã qua đời, mặc dù biết nàng rất kiên cường, vẫn lo lắng nàng sẽ chịu
không nổi, thỉnh thoảng chạy qua trên đảo, thấy nàng không có khóc lớn
đại náo, chỉ lý trí xử lý sự kiện, chỉ có lúc không ai, mới có thể ôm ta lẩm bẩm nói nhỏ: ta sẽ hạnh phúc, tất cả mọi người sẽ hạnh phúc, ngươi
cũng vậy. . . .
Dực Phong rốt cuộc bắt đầu hành động, biết ta
chèn ép giặc Oa mà hắn muốn liên hiệp, liền hợp tác với Sở Vương thúc
thừa dịp đêm giao thừa bách quan tề tụ liền hành động tiêu diệt ta và
phái bảo vệ hoàng thượng.
Ta ngồi một mình trong thư phòng, nghe
ám vệ hồi báo nhất cử nhất động của bọn họ, Dực Phong, tên đần độn này,
biết cái gì gọi bọ ngựa bắt ve không? Cả lão thần tử như Cát Tồn Trung
cũng lôi ra, hừ, người trong cuộc không rõ ràng, chắc là muốn ngai rồng
của ta đến điên rồi. Ta muốn là ngươi, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm
cấp thấp như vậy.
Cả kế hoạch cho tới bây giờ, Dực Phong rất hài
lòng, Sở Vương thúc rất hài lòng, trẫm cũng rất hài lòng, trừ Linh Tuyết không biết chuyện. . . . Ta không muốn tổn thương nàng, nhưng xung đột
vừa xảy ra, nàng ở vị trí khó xử, thế nào cũng bị thương, ta trái lo
phải nghĩ, dằn lòng: thôi! Thôi! Cùng lắm thì qua chuyện này về sau, ta
ngày ngày lấy lòng nàng, ngày ngày tới dụ dỗ nàng, để nàng làm hoàng hậu yêu mất nhất của trẫm. Muốn ta bởi vì nàng buông tha cái kế hoạch này,
Linh Tuyết, nàng biết, ta không làm được, nhưng buông tha nàng. . . .
Đời này cũng không thể. Mặc kệ là ai muốn thêm phiền, ta đều sẽ không bỏ qua hắn.
Vào rạng sáng giao thừa, ta đến khuê phòng của nàng,
hơi hơi đau lòng, bình thường nàn hi hi ha ha, một khi tức giận lại rất
hung, thấy đôi mắt mông lung, dung nhan khi ngủ vẫn không bình tĩnh của
nàng, ta rất là do dự, nhưng thấy nàng mở hai mắt ra mỉm cười nhìn ta,
ta vẫn nhịn không được, hung hăng muốn nàng, hận không thể đụng vỡ nàng, nắn thành viên thịt nhỏ, nuốt vào trong bụng, tan vào trong máu thịt
của ta, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia cách. . . .
Đêm
giao thừa, chuyện rất thuận lợi, ta vẫn là Hoàng đế, Dực Phong lại thành cường đạo. Hừ, mấy tên giặc này, biết quan hệ của trẫm và Linh Tuyết,
chủ mũi kiếm vào nàng, phút cuối cùng còn chạy trốn? Người muốn thương
tổn nàng, chạy đến chân trời góc biển, ta cũng muốn tiêu diệt hắn/nàng,
cho dù là chết rồi, ta cũng vậy muốn tìm ra ngoài đâm xác. Lập tức giải
quyết họa lớn trong lòng, ta ngoài vui vẻ ra, vẫn có chút đau lòng, rốt
cuộc vẫn thương tổn nàng. . . . Lần đầu tiên thấy bộ dáng luống cống của nàng, lòng ta đau quá đỗi, Linh Tuyết, bảo bối của trẫm, yên tâm, từ
nay về sau sẽ không để nàng chịu chút uất ức nào, ta bảo đảm! ! !
Mùng năm tháng giêng, thật sự không chịu nổi sự lạnh lùng, sự không nghe
không thấy, thờ ơ ơ hờ của nàng. Cho nên ta uyển chuyển bảo Lưu Thái hậu ra mặt mời nàng vào cung.
Từ sau khi nàng vào cung không lâu, ta đã chờ ở bên ngoài Từ Ninh cung, không để ý ánh mắt suy đoán của Chu
Tam và đám thái giám cung nữ, cũng không để ý mấy nữ nhân hậu cung dẫn
dắt cung nữ tiểu thái giám ‘ đi ngang qua ’ hoặc là cố ý ‘thỉnh an Từ
Ninh cung ’, chỉ đứng trông, bảo những nữ nhân kia cút về địa phương của mình hết. Cũng không để ý sự lạnh lẽo vào tháng giêng, chỉ cố chấp đứng trông, giống như ta bỏ lỡ lần này, nàng sẽ không thuộc về ta nữa. . . .
Thái hậu nói chuyện với nàng một hồi lâu, biết ta đang đợi nàng, cho nên Lưu Thái hậu cũng không giữ quá lâu, để nàng ra khỏi Từ Ninh cung.
Nghe nói nàng sắp ra khỏi, ta có chút thấp thỏm, rốt cuộc phải nói với nàng
thế nào? Ta không thể rời xa nàng, xin nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta?
Nhìn thấy nàng, ngược lại an tâm, rõ ràng là nói ngon ngọt mời nàng ở lại
làm hoàng hậu của ta, ra khỏi miệng lại thành cợt nhã giai nhân. . . .
Nàng mắng ta ‘ không biết xấu hổ ’ ta sửng sốt, tim ta đã mất, hồn cũng
mất, còn cần mặt mũi làm chi? Đối với nàng, ta có thể để xuống tôn
nghiêm hoàng đế mà dính chặt lấy. Ta hẹn nàng đến Càn Thanh cung nói
chuyện, dù sao, bắt một Hoàng đế cúi người xưng tiểu nhân ở trước công
chúng, đối với ta đối với nàng đều không tốt. Nhưng nha đầu này, mỗi lần đều có bản lãnh làm cho ta hỏng mất. Nàng cư nhiên ôm chặt cửa kiệu kêu la: "Ta không đi, đánh chết ta cũng không đi." Thật là quá mức lưu
manh.
Thôi, thôi, ẵm nàng đến là được, suy nghĩ một chút ôm giai
nhân yêu thích đi tới đi lui trong địa bàn của mình, cảm giác hẳn là
không tệ.
Nàng chần chờ một cái chớp mắt, nói ra lý do không đi lại là: đến cung Hoàng đế an nghỉ, danh tiếng gì cũng bị mất!
Ha ha, nhiều năm sau ta vẫn thích dùng chuyện này để làm nàng xấu hổ, nói
nàng lúc ấy chỉ nhớ rõ ẵm vào sẽ bị mất danh tiếng, nhưng không nghĩ một mình vào tẩm cung của hoàng đế thì cũng không còn danh tiếng gì sao,
huống chi ở đêm 30 không phải đã sớm bại lộ gian tình sao?
Thấy
nàng xem thường nói chuyện với ta, ánh mắt lại hết sức lành lạnh, trong
lòng biết chuyện lớn không ổn, lần này nàng nhất định là muốn bỏ chạy.
Vội vàng lấy ra chuyện nàng để ý nhất: tánh mạng mọi người trong vương
phủ —— để giữ lại nàng. Biết tính tình của nàng, thích mềm không thích
cứng, lại yêu quý nhất tánh mạng của mình và người khác, vốn muốn cho nô tài trong vương phủ nếm chút khổ sở, nhưng vì nàng, thôi, bỏ qua cho
những nô tài không biết chuyện kia đi, dù sao, nàng mới là quan trọng
nhất. Dực Phong —— Dực Phong ta cũng tạm thời bỏ qua cho hắn, dù sao ta
luôn có cơ hội diệt hắn, nhưng hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất
để diệt hắn, ta phải suy nghĩ vì cuộc sống sau này của Linh Tuyết, không thể để cho nàng chịu tội danh thê tử tội thần và bị người khác chỉ
trích, ta phải tìm thời cơ tốt nhất để cho nàng lên vị, làm hoàng hậu
của trẫm.
Nàng quả nhiên cười, khi ta mềm giọng xin xỏ, nàng rất
vui vẻ. Nàng cũng rất lớn mật. . . . Sau khi ta hoàn toàn lấy ra thành
ý, nàng cư nhiên hỏi ta có muốn dẫn nàng đi thăm long sàng của ta hay
không! ~ bảo bối của ta, người khác không được, nàng muốn gan rồng cũng
được, huống chi lần ‘ đi thăm ’ này, nam nhân nào cũng muốn, không đúng, hừ, nam nhân khác không có cơ hội này, bởi vì. . . . Trẫm sẽ không cho
hắn cơ hội, nam nhân trộm nhìn nữ nhân của ta, kết quả chỉ có một! ! !
Long sàng này là đồ riêng của trẫm, phục vụ cũng chỉ có một mình Chu Tam,
cung nữ đều không được vào, nữ nhân hậu cung càng không được phép đi
vào, hầu ngủ có chỗ khác. Nhưng mà ta lại không ngại tiểu Linh Tuyết
chia sẻ với ta. . . . Linh Tuyết, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu thành tâm của ta mà hoàn toàn tin tưởng ta .
Trẫm ăn sạch sành sanh xong
không ngại tự mình xử lý ‘ hậu quả công việc ’. Lần đầu tiên tự xử lý
sạch sẽ cho mình xong, lại lần đầu tiên giúp nữ nhân xử lý, mặc dù trong quá trình xử lý từng nhìn ‘ tác phẩm ’ nuốt nước miếng mấy lần. Trẫm
khi dễ mình lần nữa: người ba mươi tuổi, bình thường luôn có định lực
làm người ta kiêu ngạo, hôm nay sao lại thế? Chưa từng thấy nữ nhân sao? Cần như vậy không?
Nàng tỉnh lại, thấy ta loay hoay vui vẻ, mắc
cỡ vô cùng, cổ họng ta căng thẳng lần nữa, khụ, ‘ tác phẩm ’ hoàn thành, bước kế tiếp nên làm cái gì? A, đúng rồi, mặc quần áo.
Nàng cảnh giác nhìn ta, ánh mắt vẫn còn tỏa ra xuân tình. Trẫm để mặc cho mình
cảnh cáo nàng: đối nghịch với trẫm nữa, trẫm sẽ không nhịn. Dù sao cũng
đã xử lý qua một lần rồi, lần thứ hai sẽ thuần thục hơn nhiều. Nàng rất
thức thời im lặng, mặc ta thi hành kế lớn mặc quần áo.
Hài lòng
nhìn thành tích của mình, thì ra cảm giác giúp nữ nhân mặc quần áo. . . . Cũng rất hạnh phúc, từ sau khi biết nàng, ta liền biết thì ra ta cũng
có lúc hạnh phúc.
Nhiều năm về sau trẫm mới phát hiện, việc thích xử lý và giúp nàng mặc quần áo sau khi xong chuyện, không qua tay ai
cả, có lẽ là thói quen tốt để lại từ lần đó, trẫm cũng là nam nhân tốt
đó —— thích nghe nàng khen ngợi ta như vậy.
Khụ khụ, thuận tiện nói một câu: trẫm càng thích giúp tiểu Linh Tuyết cởi quần áo.
. . . . . .
Ta muốn tiểu Linh Tuyết làm hoàng hậu của ta, chuyện này có chút phiền
toái, không, có lẽ là phiền toái lớn. Phiền toái nhỏ đến từ sự phản đối
của đại thần trong triều, nhưng mấy chuyện này không cần gấp, trẫm là
một Hoàng đế, còn có thể mặc cho người khác định đoạt mọi chuyện sao?
Phiền toái lớn là —— chính tiểu Linh Tuyết không đồng ý. Chuyện này thì
hơi phiền toái, nàng là người cố chấp, khi quyết định một chuyện, một
vạn con ngựa cũng không kéo về được. Sao nữ nhân này lại không hiểu, địa vị của nàng càng cao, càng ít bị tổn thương đây? Nữ nhân cố chấp rất
khiến ta hao tổn tâm trí.
Dực Phong vẫn phải chết, nhưng không
phải ta xuống tay, ta chỉ lợi dụng một ‘ truyền thuyết ’. Trừ Linh
Tuyết, bất kỳ người nào ta cũng có thể độc ác, một kích phải trúng.
Nhưng nàng. . . . Ai, thôi, không nói, tóm lại, trẫm đều nhận.
Lúc đó nàng không có tức giận, chỉ là thất vọng. Nàng không gặp ta, thông
qua ám vệ ta biết nàng muốn ra khỏi Kinh Thành giải sầu trước tiên, cũng được, tùy nàng đi, có lẽ đi dạo bên ngoài một thời gian, mệt mỏi rồi,
nhớ ta thì sẽ trở lại. Rất lưu loát bảo người ta bố trí tất cả công việc hạ Giang Nam.
Trên thực tế, ta vẫn không yên lòng. Chu Tam hỏi:
có người nhân cơ hội hãm hại nàng hay không. Hừ, trẫm sẽ không để cho ai có cơ hội đó. Ta để ám vệ tốt nhất lại cho nàng, cũng đưa cấm vệ quân
giỏi nhất cho nàng, nhân số không thể thiếu, vừa cần làm người khác sợ,
lại phải âm thầm bộc lộ rõ thánh ý —— ta muốn khiến tất cả mọi người
biết, nàng, Trương Linh Tuyết, ngày xưa là Tín thân vương phi, hôm nay
là Đoan Kính Thân Vương phi, ngày mai chính là hoàng hậu độc nhất vô nhị được sủng ái nhất Đại Hán triều ta.
Ngày xưa phụ hoàng để lại ám vệ tốt nhất ở lại bên cạnh Tín thái phi Triệu Trúc Tâm, trẫm từng không hiểu, hiện tại, ta hiểu. . . . Trần nhất: phó thủ lĩnh Ám Cung, am hiểu khinh công và ám khí, năm xưa lấy thân phận sát thủ ‘ Ảnh Tử ’ hành tẩu giang hồ, công phu rất là cao. Trần Nhị: đường chủ đệ nhị đường của Ám
Cung, am hiểu dùng độc, từng lấy thân phận con cháu hoàng gia bái Đường
Dũng - đại đương gia Tứ Xuyên đường môn làm sư, con cháu Đường thị không ai biết.
Hai người họ đều là nhân tài xuất thân từ dòng thứ của
quý tộc Đại Hán triều, từ nhỏ đã được chọn làm sứ giả Ám Cung. Về sau,
về sau đợi Linh Tuyết an toàn hồi kinh, trẫm liền thưởng cho bọn họ xuất thân, đường đường chánh chánh làm con cháu tôn thất.
Nhưng trẫm
vẫn không yên lòng, 2000 cấm vệ quân này, mặc dù vô cùng trung nghĩa,
nhưng cũng là sống an nhàn sung sướng, sợ không phục quản giáo, ai, thôi để thủ lĩnh của họ —— Chu Bột tự mình dẫn đội đi.
Như vậy, cuối cùng là không còn sơ hở rồi.
Ngày tiễn đi, ta biết rõ nha đầu lười kia chắc chắn sẽ không đi sớm, hạ
triều liền dẫn cấm vệ quân sớm chờ ở ngoài cửa, nàng nhìn thấy ta, rất
là chột dạ, dĩ nhiên, cũng rất vui vẻ, ta thở dài, nàng có thể vui vẻ
cũng không uổng bố trí của ta.
Trước khi đi cố ý để tất cả mọi
người thấy trẫm thân mật và coi trọng nàng, xem ai cả gan dám lơ là
nàng. Suy nghĩ một lát vẫn không yên lòng, cuối cùng, cả bảo bối trẫm
cũng cho nàng —— Bàn Long ngọc bội, thấy ánh mắt nàng vô cùng nhạt, liền biết nàng không biết vật này quan trọng cỡ nào, không chừng hôm nào sẽ
bị vỡ vụn, thôi thôi thôi, vỡ thì vỡ, chỉ cần nàng bình an trở về là
tốt. . . .
. . . . . .
Bởi vì nhớ nhung nàng, trẫm không
để ý hình tượng mấy lần mặt dày, ban thưởng, ân điển không ngừng cho
nàng. Trẫm chính là muốn huyên náo chân trời góc biển, cả nước đều biết, cho tiểu tử không để ý này nhớ kỹ chút, biết mình là nữ nhân của trẫm.
Đảo mắt một năm trôi qua, ta ba lần bốn lượt thúc giục nàng hồi kinh, nàng
lại không trở về, nói muốn đế Hồ Bắc du ngoạn, huống chi không phải nàng nói đi Hồ Bắc rồi sẽ vệ kinh sao? Lại thấy đại hoàng tỷ tự mình nghênh
ngang hạ Giang Nam, suy nghĩ một chút hai nữ nhân tóm lại chắc là sẽ
không gây loạn gì.
Trẫm nghĩ xong, trở lại liền phong nàng làm hoàng hậu, như vậy. . . Nàng vĩnh viễn là vợ cả của trẫm rồi.
Loạn thì không có ra loạn gì, chỉ là Linh Tuyết từ Hồ Bắc trở về Nam Kinh,
không biết sai lầm chỗ nào, cư nhiên lại ở Nam Kinh không trở về. Trẫm
một tháng gửi bốn phong thư, nàng vẫn thỉnh thoảng trả lời một phong,
đối với đề nghị về nhà lại không tuân theo, vẫn ở Nam Kinh chơi thật
vui.
Nữ nhân này, nữ nhân đáng chết này, lại dám bỏ qua mặt mũi
của trẫm, làm cho trẫm vô tâm ngắm hoa, vô tâm ngâm thơ, chán ghét nữ
nhân hậu cung, cả ngày vùi đầu vào chính vụ. . . . Và nhớ nhung nàng,
nàng cư nhiên hất tay không về.
Trẫm quyết định, trẫm muốn theo
như đề nghị của nàng trong thư —— hạ Giang Nam. Trẫm nhất định phải bắt
nữ nhân không chịu về nhà đó trở lại. . . . Hung hăng đánh cái mông
nàng.
Nhất định. . . . . .