Làm giai cấp bóc lột thật sự thoải mái, hoàn toàn hợp với bản tính hưởng thụ của ta, thời gian qua, thật đúng là vui thích.
Giang Nam núi xanh nước trong người đẹp, ta rất thích hoàn cảnh như vậy, thứ
không tốt duy nhất là, một Hoàng đế thần kinh thác loạn cứ bày ra đủ
loại cưng chiều.
Tết Đoan Ngọ mùng 5 tháng 5 năm Gia Tĩnh thứ 5,
Hoàng Đế Gia Tĩnh hạ chỉ: nha hoàn nhất đẳng Phi Hồng, Lục Ngạc theo hầu Đoan Kính vương phi làm việc chừng mực, thanh tao lịch sự, phong làm
trật nhị phẩm Thục Nghi, khâm thử.
Căn cứ cung luật đại Hán: Thục Nghi, là nữ quan đệ nhị đẳng trong cung, chỉ dưới sáu thượng quan, đứng đầu chúng nữ quan, phàm là nữ quan thì đều có thể quản, thấy các tần
phi dưới cấp tần như Tiệp dư, quý nhân, tài tử, mỹ nhân, đều có thể
không cần hành lễ.
Cho cung nữ của Đoan Kính vương phi như ta
nhận chức vị nữ quan, Hoàng Đế Gia Tĩnh rõ ràng có lòng dạ Tư Mã
Chiêu[1] —— người ngoài đường đều biết. Ta đổ mồ hôi đầm đìa. Giả như
giờ phút này ta còn ở Kinh Thành, không biết có phong chức cho mấy nhóm
khác trong Đoan Kính vương phủ luôn không?
[1]Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Nguỵ, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.
Mùng 9 tháng 6 năm Gia Tĩnh thứ năm, Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ ban cho Trương
phủ ở Nam Kinh một tấm biển do tự tay mình điền chữ —— biệt viện Đoan
Kính vương phủ. Tất cả quy củ đều làm theo như quy cách Thân Vương Phủ.
Hôm treo biển, thành Nam Kinh thật náo nhiệt nha, ở chỗ thì ta không thể
miêu tả cụ thể được, xin mọi người tự động tưởng tình hình người đi bộ
trên đường phố vào tuần lễ vàng (là ngày nghỉ kéo dài từ 30/9 - 7/10 của người TQ)
Mùng 1 tháng 7 năm Gia Tĩnh thứ 5, Hoàng Đế Gia Tĩnh
hạ chỉ: từ ngày hôm nay, tất cả vật tiến cống từ Giang Nam đều tiến cống đến biệt viện Đoan kính vương phủ trước, đợi Đoan Kính vương phi chọn
đồ tốt xong mới tiến kinh.
Đây là mấy chuyện lớn, mấy vụ ban thưởng cách mười ngày nửa tháng từ trong kinh đến là không kể đấy.
. . . . . .
Nam nhân này hắn bị điên rồi, không thể phủ nhận, loại thế công tình yêu
gióng trống khua chiêng này, được một hoàng đế diễn dịch rất có lực
thuyết phục, cũng càng có thể đánh động lòng người.
Tình cảnh này, ta không biết là nên tức hay nên cười.
Dĩ nhiên, từ trên xuống dưới Trương phủ thì cực vui mừng. Hiện tại Trương
quản gia không được gọi là quản gia nữa mà gọi tổng quản. Thím Tài nói,
trước kia bà ở trong Nam Kinh, cũng chỉ có thân phận người làm của một
thân thích trong vương phủ, hiện tại ra cửa, trên đường đụng phải xe
ngựa của Thành quận vương phi bên cạnh, Thành quận vương phi cũng mời bà đi trước, gặp mặt còn tôn xưng một tiếng: "Thím Tài."
Ta vừa vui vừa lo, sợ có người đục nước béo cò, nên lên tiếng: trên dưới Trương
phủ cùng với các loại sản nghiệp dưới tên Trương phủ, nếu dám dùng danh
nghĩa làm xằng làm bậy ở trong Nam Kinh, lấn lướt lũng đoạn thị trường,
một khi tra xử, nghiêm trị không tha.
Cấm quân thị vệ đều ở trong biệt viện Đoan Kính vương phủ, Gia Tĩnh sợ ta có chuyện, lệnh bọn họ
thường trực 24 giờ. Ta thấy bọn họ cũng mệt, nên định một chế độ. Phân
hai ca thay phiên làm việc, mười ngày một lần, buổi sáng thao luyện
không trực ban, buổi trưa và buổi chiều có thể nghỉ ngơi hoặc tự động
giải trí. Mỗi lần đổi phiên 1000 người, phân hai ban sớm, tối, thay
phiên 2 ca. Vốn bọn họ cảm thấy cực hứng thú với điều khoản ta ban bố,
nhưng nhớ tới quân lệnh như núi, cũng có chần chờ, ta ra lệnh Chu Bột
cầm khay cung nâng miếng ngọc bội Bàn Long kia, lượn quanh bãi tập một
vòng, mọi người đều hoan hô: Ngô hoàng vạn tuế, nương nương Thiên tuế.
Dĩ nhiên, những chuyện này không đủ khiến ta đau đầu, nhức đầu nhất là:
quý phụ, mệnh phụ lớn nhỏ trong Nam Kinh, đều muốn nhân cơ hội làm thân
với Đoan Kính vương phi đang được sủng, ba ngày hai bữa lên phủ thỉnh an lấy lòng. Lịch sử lại tái diễn. Đáng tiếc hiện tại không có một trưởng
công chúa có thể làm dữ, ta ra lệnh cấm quân thị vệ dùng lý do sức khỏe
Đoan Kính vương phi yếu kém, cần tĩnh dưỡng, cản hết ở ngoài cửa.
Đã biết Gia Tĩnh quyết tâm muốn dây dưa với ta cả đời, trong thiên hạ, đều là vương thổ, bản nhân từ lúc ra đời tới nay chưa từng ra ngoài cửa,
không xác định được giọng điệu mang hơi hướm tiếng Anh có hù dọa đồng
bào châu Âu thời Trung Cổ không.
Cho nên. . . . Việc đã đến nước
này, không bằng hưởng thụ cuộc sống bây giờ thật tốt, tranh thủ để mình
tận lực sống vui vẻ, nói cách khác là muốn hành động tùy ý trong phạm vi nhất định.
Lịch sử quả nhiên tái diễn lần nữa, ta đường đường
Đoan Kính vương phi, muốn ra phủ hóng mát một lát, còn phải ra phủ từ
cửa hông. . . . Tốt nhất còn là buổi tối.
Dẫn theo Phi Hồng, Trần Nhất và Trần Nhị, say mê cuồng nhiệt chạy thẳng tới mảnh đất đẹp đẽ mà
những nữ nhân xuyên qua trong Tấn Giang hướng tới —— mười dặm bên sông
Tần Hoài.
Nhớ tới kiếp trước trên internet giới thiệu, nói Tần
Hoài Phong Quang Đái ở thành nam của Nam Kinh, nước chảy từ sông Hoài ở
Đông Thủy quan phía đông đến cầu Tần Hoài, qua cầu Văn Đức, cho đến dải
đất sông Tần Hoài dọc theo cửa thành ở Tây Thủy quan, bao gồm ngõ phố
hai bờ sông Tần Hoài, gần đó là thắng cảnh Hòa Phong, từ năm 1800, nơi
này luôn là một trong những nơi phồn hoa nhất Nam Kinh, được khen "Mười
dặm rèm châu". Tần Hoài Phong Quang Đái lấy sông Tần Hoài làm trục, miếu Phu Tử làm trung tâm, có phong cách Minh Thanh, đường phố quanh miếu
hợp nhất văn hóa, du lịch, buôn bán, phục vụ. Năm 1990 được chọn làm một trong 40 thắng cảnh du lịch ở Trung Quốc.
Ở thế kỷ 21, ta chưa
có duyên tới Nam Kinh, ngược lại từng bay đến Thượng Hải năm ba lượt, ta đã mê mẩn Tần Hoài Bát Diễm trong lời đồn từ lâu. Bởi vì sông Tần Hoài
là đất ngợp trong vàng son của vương công quý tộc ở đại Hán triều,
"Thuyền đầy tiêu trống, ngày đêm không dứt", ở trong mười dặm bờ sông
ngắn ngủn này, từng trình diễn không ít chuyện tình đẹp đẽ buồn bã.
Kể từ sau mấy lần ra ngoài kinh chơi với ta, Phi Hồng liền rất có hứng thú với việc mặc nam trang xuất hành, mỗi lần mới vừa nói tới muốn dẫn nàng ra cửa, nàng liền chuẩn bị thỏa đáng thật sớm, giả bộ làm thị đồng áo
xanh, đáng yêu nhất chính là phối hợp thêm vẻ xinh đẹp không kèm chế,
hết sức chói mắt.
Mỗi lần Lục Ngạc đều sửa soạn cho ta một kiểu
dáng, thường phục áo tơ trắng khăn vuông. Ta hết sức không thích áo tơ
trắng này, nhớ trước kia xem văn của Diệc Thư, nghe nàng nói về cách ăn
mặc của nam nhân, nàng nói nam nhân mặc đồ trắng là sĩ diện nhất, ngây
thơ khoe khoang, nam nhân thành thục đa số đã trở lại nguyên trạng,
không cần dựa vào một bộ áo trắng để hấp dẫn lực chú ý, điểm này ta hết
sức tán thành.
Nam nhân thế kỷ 21, thì ta không nói, nam nhân cổ
đại, đều thích mặc đồ trắng nhất, nói ví dụ: đại phò mã, Liễu Vô Yên (
người này hơn nửa đêm còn mặc áo trắng khoe khoang, thấy thật rõ ràng)
nói ví dụ: bộ áo Gia Tĩnh mặc vào năm thứ tư.
Ta thích nhất mặc
nam trang màu xanh dương nhạt, màu xám nhạt hoặc là màu xanh đậm. Nữ
trang thì thích tím nhạt, đỏ nhạt. Lục Ngạc hết sức bất đắc dĩ, chỉ đành phải cọn một vài tấm vải màu sắc khác trong những vật liệu tiến cống
mau nam trang khác.
. . . . . .
Đêm đầu hè ở Tần Hoài, dọc theo sông hết sức náo nhiệt, mùi thơm nhàn nhạt khắp nơi, sênh ca lảnh
lót, mỹ nhân trên những thuyền hoa trong tầm mắt đều cầm quạt tròn, búi
tóc nghiêng nghiêng, động lòng người.
Thuyền hoa lênh đênh, sênh ca trắng đêm, Tần Hoài thật là phồn hoa.
Đi lên trên hành lang của một chiếc thuyền hoa được đặt tên là ‘ Mạt Lỵ
Hương Phường ’, má mì đã sớm tinh mắt nhìn thấy đoàn người chúng ta, vụt tiến lên, chuẩn bị kéo tay của ta nịnh nọt. Bị Trần Nhất âm thầm cản
ra, bà sửng sốt, ngay sau đó cười đến hết sức vui mừng: "Vị gia này hôm
nay là lần đầu tới Mạt Lỵ Hương Phường của chúng ta phải không? Mau mau
mời vào, một lần lạ, hai lần quen, gia đến thêm mấy lần, bảo đảm ngài
hàng đêm mất hồn quên đường về! ~~" cười cười nịnh nọt, chọc cho cả
người ta nổi da gà như măng mọc sau mưa. Phi Hồng cô nương đã bị thẹn
đến cả khuôn mặt đỏ bừng, ta cười cười cầm quạt cợt nhã lướt quanh trên
mặt nàng, chẳng nói đúng sai đi theo má mì vào thuyền hoa.
Nhìn
mấy bảng hiệu trên hoa bảng, bảng hiệu của vị cô nương xếp thứ nhất đã
lật qua, vị thứ hai chính là La Hương Nhi, ta chỉ quạt vào bảng hiệu của La Hương Nhi, má mì càng cười vui vẻ hơn, tự động dẫn đoàn người chúng
ta lên phòng của La Hương Nhi ở lầu hai thuyền hoa.
Đi tới cửa
phòng của La Hương Nhi ở lầu hai, đúng lúc gian phòng đối diện có tiểu
nha đầu bưng nước trà đi ra, nhìn qua cửa phòng, đang ngồi bên trong,
lại là người quen cũ của chúng ta —— Ngụy Tiến. Hắn là Thám Hoa Lang năm Gia Tĩnh thứ ba, từng làm Lại bộ Thị trung, chính ngũ phẩm, chính xác
là làm quan trước mặt vua.
Lại nhìn Phi Hồng có vẻ mặt khiếp sợ
sau lưng, ta cười cười, đẩy cửa vào. Một vị lão nho sinh ăn mặc giống
như nhân vật sư gia trong kịch thấy bọn ta không mời mà vào, hấp tấp đi
tới cả giận nói: "Người ở đâu không có nguy củ, không thấy Ngụy đại nhân ở đây sao?"
Ngụy Tiến vốn đang uống rượu, nhìn thấy ta rồi, hơi
sững sờ trong nháy mắt, lão nho sinh vừa quát, tay hắn run lên, ly rượu
rơi vãi, toàn bộ đổ lên bàn, hắn không có thời gian trông nom những thứ
kia, vội vàng quát bảo ngưng lại: "Trương sư gia, không được vô lễ." Vội vã đi tới, đang định hành lễ, ta giơ quạt cản, cười nói: "Ngụy đại nhân thật có nhã hứng, hôm nay huynh đệ đều đến nơi phong nguyệt, không cần
lễ ra mắt, nếu không ngại, huynh đệ ta đã gọi La Hương Nhi, hay là, mời
hai vị mỹ nhân cùng nhau bồi được không?"
Hắn sửng sốt, ngay sau đó cung kính ôm quyền thở dài: "Tất cả đều theo ý
Linh huynh." Lại đảo mắt phân phó sư gia: "Trương sư gia, tới đây ra mắt Linh công tử đi, hắn. . . . Là người quen cũ của ta ở kinh thành."
Lúc mới quen hắn thường uống rượu nói chuyện với ta ở Nhất Phẩm cư, sự kiện gian phu huyên náo xôn xao, chắc hắn cũng biết Linh công tử là Tín thân vương phi, sau đó đêm 30 năm Gia Tĩnh thứ tư lại xảy ra chuyện đó, hắn
là mệnh quan triều đình, lại rất được Thánh Ân, lúc ấy ta là tiêu điểm
của mọi người, hắn làm sao không biết được?
Trương sư gia rất là
khôn khéo, thấy Ngụy đại nhân cũng cẩn thận, liền cười làm lành nói:
"Không biết Linh công tử là người quen cũ của đại nhân, xin công tử chớ
trách." Ta cười gật đầu một cái, La Hương Nhi bên kia quả nhiên ôm cầm
đi vào, đứng chung với mỹ nữ mặc áo tơ trắng trang điểm trang nhã ở góc
phòng. Ngụy Tiến vội vàng giới thiệu: "Vị này chính là Mạt Lỵ cô nương." Mạt Lỵ cô nương này là người sống quen trong phòng trần, khách khí vén
áo thi lễ, coi như là chào hỏi.
Ngụy Tiến để ta ngồi trên ghế
chính, lại kêu gã sai vặt dâng rượu và thức ăn. Ta cười hỏi: "Sao hôm
nay Ngụy đại nhân lại có nhã hứng này. . . . ?"
Mặt hắn đỏ lên:
"Thành quận vương hẹn tiểu đệ lên đây nói chuyện, Thành quận vương thấy
tiểu đệ đến nay còn độc thân, cho nên. . . ." A, thì ra là con rùa vàng, thất kính thất kính.
Ta thuận thế mượn đề tài hỏi: "Ngụy huynh
thong hiểu văn thư, sao vẫn độc thân?" Thần sắc hắn buồn bã, rồi lại
cười: "Trước khi tiểu đệ đạt công danh, từng có hiền thê, nhưng cuộc
sống khổ cực, thê tử không chịu khổ được, nên về nhà mẹ đẻ, sau đó tiểu
đệ lên kinh, mới biết nàng có người khác, cho nên. . . . Thành toàn mọi
người. Hôm nay một mình nhậm chức, cũng tiêu dao tự đắc, cho nên không
sao." Thì ra là. .. . lại một đôi phu thê không thể cùng chung hoạn nạn.
Ta thu lại cười đùa, thần sắc nghiêm chỉnh: "Ngụy huynh không cần phải lo
lắng, hậu phúc vô cùng" nghĩ đến ban đầu hắn cao ngạo tự nhiên, nói to
kế sách kháng địch ở Nhất Phẩm cư trong kinh, sau đó lại lĩnh chức trong triều, không biết hôm nay sao trở lại Nam Kinh nhậm chức? Nghũ đến đây, không khỏi hỏi ra.
Hắn sửng sốt, kinh ngạc nhìn ta: "Linh huynh
không biết? Tiểu đệ vốn là quan ở kinh thành, đầu tháng tư hoàng thượng
lệnh ta làm Án Sát S Nam Kinh ứ, chính tam phẩm đại phu. Lần này ra
kinh, là bệ hạ đặc biệt sai khiến." Dứt lời có điều ngụ ý nhìn ta. Nhìn
hắn giấu diếm ngôn từ, muốn nói lại thôi, ta chợt hiểu ra: ước chừng là
Gia Tĩnh sợ ta ở Nam Kinh chịu uất ức, đặc biệt cho Ngụy Tiến đến Nam
Kinh nhậm chức, thuận tiện âm thầm chăm sóc, hắn cư nhiên làm được như
vậy. . . .
Thấy thần sắc ta hoảng hốt, hắn không tiện lên tiếng, ngược lại Phi Hồng nhẹ giọng thúc giục: "Chủ tử, chúng ta còn xem tiết
mục không?" Ta liền lên tinh thần, vừa nói câu được câu không với Ngụy
Tiến vừa xem tiểu Mạt Lỵ và La Hương Nhi ca múa. Văn hóa của nữ tử thanh lâu vẫn luôn rất tốt, hai nàng một người đứng đầu bài, một người là
bảng nhãn, càng thêm không giống với cô nương khác. Xem biểu diễn chuyên nghiệp của hai người nàng, vì ta có suy nghĩ trong lòng nên không thể
chú tâm thưởng thức, một khúc vừa xong, ta ra lệnh Phi Hồng thưởng, Ngụy Tiến để mắt nhìn Phi Hồng, đột nhiên cả kinh: "Vị Tiểu Đồng này chính
là tiểu hiệp sĩ lúc trước ra tay dạy dỗ Tuấn Kiệt huynh sao?" Ta cười
gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Hồng, cư nhiên đỏ bừng rồi.
Năm đó Triệu Tuấn Kiệt đẩy ngã đứa trẻ, ngại vì Gia Tĩnh ở đó, lúc ấy ta
cũng không có bày tỏ, sau đó. . . . Lại đến Phượng Hoàng Sơn trang với
cùng Gia Tĩnh, nhưng ta vẫn canh cánh trong lòng, cho nên hai ngày sau
lại lệnh Phi Hồng lén ra tay dạy dỗ hắn. Chuyện này ta cho là thần không biết quỷ không hay, nào ngờ Ngụy Tiến cũng biết, nhưng nhìn bộ dáng
động tình của Phi Hồng, ta vẫn rất vui vẻ, dù sao, nàng cũng 20 tuổi, ở
cổ đại sớm nên xuất giá rồi. Kể từ sau khi ta xuyên qua, Phi Hồng Lục
Ngạc bị nhiễm tính khí của ta, nên tâm khí cực cao, tất nhiên không nhìn trúng mấy nô tài khác, ta cũng không muốn uất ức tùy tùy tiện tiện gả
họ đi, cho nên chần chờ mãi, nếu nàng ấy đã để ý, hôm nay Ngụy Tiến cũng miễn cưỡng coi là nhân sĩ thành công rồi, dù phải gánh thêm nghề nghiệp bà mai ở cổ đại, ta cũng nhận, vì hạnh phúc của các nàng, ta ắt sẽ toàn lực thúc đẩy.
Thấy ta lại mất hồn, Ngụy Tiến rốt cuộc lên tiếng
hỏi: "Linh huynh tới Giang Nam đã hai ba tháng rồi, Kinh Thành xảy ra
chuyện lớn, nói vậy huynh đài cũng không biết?"
Ta hồi hồn cười một tiếng: "Hả? Có chuyện lớn gì?"
Hắn thấy thần sắc ta không giống giả bộ, ngây người trong chốc lát, một hồi lâu há hốc mồm cứng lưỡi hỏi: "Tháng năm năm nay, Hoàng thần tướng dâng biểu xin nghỉ bệnh, bệ hạ cũng đồng ý Hoàng đại nhân từ quan quy ẩn,
vốn tưởng rằng mới sẽ tuyển thần tướng mới từ trong lục bộ thượng thư,
nhưng bệ hạ lại hạ lệnh bỏ bớt chức trung thư tỉnh và thần tương, chỉ
giữ Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo, và lục bộ Thượng Thư, do bệ hạ trực
tiếp quản hạt." Dứt lời nhìn ta một cái thật sâu.
Lại sợ ta không hiểu, đang muốn giải thích, ta phất tay ý bảo không cần. Ta không hiểu, a, có ngu nữa cũng biết, hắn đang cải cách dứt khoát trong triều. Hoàng thần tướng là thế lực lớn nhất phản đối giữ lại người trên dưới phủ Tín thân vương, sau đó Hoàng Đế Gia Tĩnh trực tiếp cho ta từ Tín Quận Vương phi lên Đoan Kính vương phi, hắn cũng hết sức phản đối, nghe nói còn
liên hiệp một nhóm triều thần liều chết thẳng thắn can gián, bị Thánh
thượng lấy lý do chuyện riêng cản lại, lại hạ cấp, phạt tội chúng quan
thẳng thắn can gián, làm cho trên dưới trong triều náo loạn, trừ Hoàng
thần tướng. Còn nửa đưa nửa đẩy cho Hoàng thần tướng nghỉ bệnh, còn cách quan chức của ông ta, kể từ đó, dù Hoàng thần tướng muốn từ quan thật
hay giả vờ, thì đường lui của ông ta cũng đã bị cản rồi. Mà bây giờ nhìn biểu tình của Ngụy Tiến, chẳng lẽ cho rằng Hoàng thần tướng về hưu,
chức thần tướng lại bị triệt tiêu, đều là bởi vì ta.
Không phải
là không kinh ngạc, nhưng người sang tự nhiên biết, nói Gia Tĩnh vì tốt
cho ta, ba ngày hai bữa không cố kỵ chút nào khen thưởng, phong tước,
thì đều có thể. Nhưng vì ta mà tùy ý làm bậy ở trong triều, dùng giang
sơn xã tắc khiến mỹ nhân vui vẻ, a, cũng không biết là đánh giá cao ta
hay là đánh giá thấp hắn.
Thông qua sự quan sát vài năm nay, đã
biết hắn không phải một hôn quân vì nữ sắc vứt bỏ giang sơn. Hắn có
nguyên tắc của hắn, dù hắn sủng ta như thế, nhưng vẫn chọn một bộ phận
lớn đại gia khuê tú từ nhà các quan viên trong triều vào cung để lung
lạc lòng người. Chỉ là hắn cực ít thân cận họ thôi.
Muốn hắn
buông tha ta? Không thể nào. Muốn hắn buông tha giang sơn? Càng không
thể nào. Hỏi hắn giữa hai bên lấy bên nào bỏ bên nào? Hắn chắc chắn dùng biểu tình khinh thường vạn vật nói: thiên hạ còn chưa có ai dám ép trẫm lựa chọn như vậy, vĩnh viễn! ! !
Bên kia Ngụy Tiến bởi vì ngồi
chung với người có thân phận lúng túng như ta, còn có hai ngự tiền (ám)
thị vệ không kiêu ngạo không tự ti coi chừng, rất là không được tự
nhiên, hiện tại thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của ta, lại khách khí một
phen liền lấy cớ có chuyện đứng dậy cáo từ, ta cũng không có ý lải nhải
nhiều chuyện với hắn liền phất tay một cái ra hiệu hắn lui xuống.
Bên này tiểu Mạt Lỵ và La Hương Nhi ở trong chốn trăng gió hàng năm, có ai
không phải nữ tử hiểu chuyện? Thấy Ngụy Án Sát Sứ cũng cúi đầu khom lưng đối với ta, xem chừng đã nhìn ra được là nữ giả nam, nhưng đạo đức nghề nghiệp thật là tốt, biết tốn tiền vẫn là đại gia. Liền kì kèo mè nheo
tiến đến phía trước, hỏi: gia còn muốn nghe khúc nào?
Còn nghe
khúc nào? Đâu còn nghe được khúc nào nữa. Mọi người bên cạnh đều vô ý có ý dùng nhiều cách nhắc nhở ta: ta được thánh sủng cỡ nào, phải tiếc
phúc!
Lệnh Phi Hồng trọng thưởng hai cô nương, dẫn theo Trần
Nhất, Trần Nhị đi ra thuyền hoa trong tiếng kinh hô: "Gia, ngài đi mạnh
giỏi, rãnh rỗi trở lại nha!" của má mì.
Đi ở bên bờ, chỉ cảm thấy tiếng cười ánh đèn khắp mười dặm, ca nữ thuyền hoa đùa giỡn bên sóng,
các giai nhân sắc màu rực rỡ, nhìn quanh sinh tình, chỗ phồn hoa náo
nhiệt như vậy, ta lại cảm thấy vô hạn trống trải và tịch mịch.
Trong lúc bất chợt, chỉ nghe nơi xa truyền đến tiếng tiêu vang dội, khúc nhạc du dương, thanh âm không cao không thấp, lại hoàn toàn lất át tiếng
oanh ca yến vũ ở sông Tần Hoài. Ngay cả người không thông ngũ âm, không
hiểu âm luật như ta cũng nghe được tình yêu sâu đậm sầu não trong đó. Vì sao lại có khúc nhạc nhu tình như thế ở nơi trăng gió này? Nghe thanh
âm hình như từ đầu nguồn truyền tới. Phi Hồng khâm phục: "Thật là nội
lực cao thâm." Trần nhất, Trần Nhị thấy thế, cũng vội nhích lại gần.
Qua hồi lâu, từ đầu sông có một chiếc thuyền chạm khắc tinh xảo chậm rãi
xuôi dòng xuống. Ta giương mắt nhìn, thuyền kia không lớn, lại hết sức
tinh xảo. Chỉ có một khoang thuyền chính và hai khoang phụ, đều thắp đèn dầu sáng ngời, hết sức đẹp mắt, tiếng tiêu kia chính là từ trong miệng
một nam tử bên cửa sổ khoang thuyền chính truyền ra.
Ở ngọn đèn
dầu làm nổi bật, có thể thấy rõ thần thái nam tử kia, quả nhiên tướng
mạo đẹp. Một đôi mi dài, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao gầy, không
dùng khăn trùm đầu như mấy nam tử hiện nay, tóc đen được dùng ngọc bó
chặt đơn giản, trang phục màu trắng, đơn giản lại phiêu dật. Giờ phút
này hắn vừa thổi tiêu vừa dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn nữ tử đối
diện. Tướng mạo nàng kia cũng đẹp. Thanh mà không lãnh, mị mà không yêu, sáng rỡ khắp nơi, màu da như tuyết, mặt mày như vẽ, ánh mắt nhu thuận
tràn ngập yêu say đắm đang đáp lại nam nhân thổi tiêu, nói trắng ra chỉ
một câu —— Thật là đáng kinh ngạc.
Ta thở dài: người ta mới là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, một đôi bích nhân.