Trần Nhị bên cạnh cũng cảnh giác ngạc nhiên nói: "Ah? Sao ‘ Đa Tình Công Tử ’ và ‘ Độc Tiểu Tiên ’ có thể tiếp cận thành đôi vậy?" Phi Hồng nghe
xong, chợt nói: "Trên giang hồ quả thật chỉ có Đa Tình Công Tử Diệp Song Khê mới có phong thái tuyệt thế đó, và cũng chỉ có Độc Tiển Tiên Tống
Tiểu Lâu có tư thái khí chất khá vậy." Ta nghe giọng điệu của bọn họ như hết sức kinh ngạc, nói đến Đa Tình Công Tử thì giọng nói tuy hết sức
bình thản, nhưng không quá nhiều cảm xúc, mà ánh mắt nhìn Độc Tiểu Tiên
lại thêm mấy phần kinh ngạc. . . . và thương tiếc.
Oh, từ triều
đình đến giang hồ, ta vẫn không thể thích ứng hoàn cảnh ngay, nghe được
tin tức lá cải lớn trong giang hồ, liền nhanh chóng đề cao hăng hái N
cấp bậc. Trực tiếp hỏi Trần Nhị: "Đa Tình Công Tử và Độc Tiểu Tiên là
ai?" Trần Nhị khom người đáp: "Đa Tình công tử là nhi tử độc nhất của
Diệp phủ võ lâm đệ nhất thế gia, ngoài phụ thân Diệp Hiểu vân, là Võ Lâm Minh Chủ đời trước; thì mẹ hắn Tạ Vạn Tử, cũng là nữ nhi độc nhất của
Tạ gia ở Quan Đông, Diệp Song Khê chính trực có nghĩa khí, ngọc thụ lâm
phong, bình thường gặp qua thì không quên được, suy nghĩ nhanh nhẹn, tài năng trác việt, rất được nữ tử trong võ lâm yêu thích, dĩ nhiên, nổi
danh nhất vẫn là sự đa tính bác ái của hắn, so sánh được với Hoa Công Tử Liễu Vô Yên, người đời xưng là ‘ Đa Tình Công Tử. ’"
Hắn dừng
một lát, tiếp tục nói: "‘ Độc Tiên tử ’ Tô Tiểu Lâu, phụ thân là Giang
Dương Đại Đạo Tống Thế Hùng, mẫu thân là danh kỹ đệ nhất Tần Tiểu Tiểu - 20 năm trước danh chấn Đại Giang Nam Bắc Kinh Thành. 12 năm trước phu
thê Tống Thế Hùng song song gặp nạn trong một lần báo thù, trước khi lâm chung ông ấy đã giao nữ nhi cho huynh đệ kết nghĩa ‘ Mạc Bắc Độc Thánh ' - Uông Thanh Hồng, rồi sau đó cũng mất theo thê tử. Tô Tiểu Lâu chuyển
đến Đầu Độc Thánh môn, cũng là nhân tài hạng nhất, sau 5 năm ngắn ngủn
đã một mình ra ngoài lưu lạc giang hồ. Bản thân là một hồng nhan tuyệt
sắc hết sức cao ngạo lạnh lùng, lại bởi vì mẫu thân xuất thân quá thấp,
nên luôn bị người trong giang hồ coi thường, thỉnh thoảng có vài bằng
hữu giang hồ đồng tình cảnh ngộ của nàng, đã từng bênh vực lẽ phải, ra
mặt thay nàng, nàng lại không cảm kích chút nào, sau đó từ từ trở nên cô đơn hơn."
Thấy ta như có điều suy nghĩ, Trần Nhị thức thời không chen vào nói nữa.
Nhưng mà. . . . Ta lại nghĩ, một nữ nhân kiêu ngạo, hận người khác đồng tình
nàng, đáng thương nàng, còn hơn người khác khi dễ nàng. Các ngươi càng
đồng tình nàng, nàng càng không cảm kích, ngươi khi dễ nàng, nàng càng
xem như chuyện vặt, thà rằng các ngươi sợ nàng, còn hơn tỏ ra giả dối,
tạo thành kết quả như hôm nay, cũng không biết cái gì là nhân cái gì là
quả.
Nhìn các tài tử giai nhân bốn phía, oanh ca yến vũ náo
nhiệt. Không khỏi thở dài, a, người ta tốt hay xấu thì có gì liên quan
gì tới ta? Huống chi hiện tại hai người họ sải cánh cùng bay tạm thời
ghen chết vô số người, ngay cả ta cũng nhìn đỏ cả mắt! ~
Thôi, không nghĩ nữa, trở về nhìn nhi tử, uống rượu, ngủ là quan trọng.
Trở lại biệt viện vương phủ, được Phi Hồng Lục Ngạc giúp đỡ rửa mặt thay
đồ, lại kiểm tra bài tập của Hàm nhi, thấy nó đã mệt mỏi, liền bảo Phi
Hồng dẫn đi xuống nghỉ ngơi. Lại theo thói quen chuẩn bị ra vườn hoa nhỏ nghỉ ngơi uống hai ly, Lục Ngạc đi theo phía sau cầm rượu Lê Hoa mới ủ, đến trong đình ở vườn hoa nhỏ ngồi vào chỗ của mình.
Lục Ngạc mới kịp châm ly rượu thứ nhất, thì có ma ma đến báo, Chu Thống lĩnh có chuyện quan trọng cầu kiến.
Gần đây bởi vì Chu Bột phải làm việc cho chủ hắn, nên ta không có cho hắn
thêm chuyện, cho nên bình thường không có gọi đến, hắn cũng không xuất
hiện trước mắt ta, hôm nay trễ như thế, hắn lại rỗi rãnh đến hậu hoa
viên cầu kiến, nhất định là vì chủ tử của hắn rồi!
Hắn đứng ở bên ngoài đình cúi đầu hành lễ, cười cười: "Làm phiền nương nương nghỉ
ngơi, bệ hạ gởi thư cho nương nương, ty chức không dám trễ nãi, đặc biệt đưa đến cho nương nương." Lục Ngạc vội vàng nhận lấy thư đưa tới, ta
tiếp nhận rồi xem xét, không khỏi buồn cười, đoán chừng Gia Tĩnh chưa
từng có kinh nghiệm viết thư tình, trên phong thư trắng nhách, nhưng
phía sau lại trịnh trọng đóng dấu ngọc tỷ ém miệng, cảm thấy hết sức tức cười và khôi hài.
Ngẩng đầu nhìn lên, Lục Ngạc, Chu Bột đều đã
thức thời lui xuống, mặt tràn đầy nụ cười mở phong thư ra, bên trong có
hai bức thư. Suy nghĩ một lát, cầm lên xấp thư dày mở ra một tờ, mở đầu
chính là "Tiểu Linh Tuyết chơi vui không? Xem ra nàng rất vui, tiêu dao
vui vẻ bên ngoài, ta thì mỗi ngày xử lý tấu chương cực kỳ không thú vị,
nàng thật là đáng hận. . . ." A, lại thấy vui vẻ đầy cõi lòng. Rõ ràng
là vui vẻ, lại còn làm nũng với ta, có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhíu mày khổ não lúc viết thư của chàng.
Kế tiếp chàng kể về những
chuyện hao tâm tốn sức trong triều. . . . Nghe người ta nói, khi một nam nhân, nhất là nam nhân cực kỳ kiêu ngạo, chịu nói ra sự khó xử và không suôn sẻ trong công việc với nữ nhân thân cận của hắn, thì hắn nhất định là yêu thảm nàng. Có lẽ. . . Ta phải tin tưởng chàng.
"Tiểu Linh Tuyết chậm chạp không chịu hồi kinh, nhất định là ta không đúng, khiến
nàng có tâm kết. Bây giờ nàng ra ngoài, ta thật sự hi vọng nàng chơi vui vẻ, lúc trở về nhà có thể vứt bỏ hết những việc trong quá khứ ra sau
đầu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau cười nhìn núi non, nâng khay ngang
mày." Nâng khay ngang mày? Hừ, nói thật dễ dàng, nam nhân này, cũng
thích nói ngon nói ngọt dỗ nữ nhân vui vẻ.
Cuối cùng, ở dưới chót chàng viết: "Mẫu đơn trong khu vườn trước Hương Tạ đã nở gần hết, loại
nào cũng có, hết sức xinh đẹp chói mắt, tiểu Linh Tuyết, bọn chúng đều
nở vì nàng, nàng không muốn trở về xem chút sao?" Ha, nam nhân này, thật như muốn ta trở về như thế? Nhìn chữ "Kiệt" nước chảy mây trôi ở chỗ ký tên, nơi sâu nhất trong đáy lòng dần dần mềm mại.
Cầm ly rượu Lê Hoa lên, chậm rãi uống xong hai ly, lại cầm bức thư khác lên xem tiếp,
mở ra xem, không khỏi buồn cười, tờ giấy này quả đúng là bổ sung cho
phong thư trắng nhách. Bên trên le que mấy chữ: "Vừa nghĩ đến thư này ít nhất phải qua tay ba người, sẽ có thêm mấy người đọc được từ 'Linh
Tuyết bảo bối" trên mặt thư, trẫm liền cảm thấy hết sức không thoải mái, suy nghĩ tới lui, nên viết thế này!"
Ta cười ha ha, cầm rượu
ngon uống một hơi cạn sạch, bước nhanh trở về phòng, Lục Ngạc khéo léo
đã sớm chuẩn bị đầy đủ Văn Phòng Tứ Bảo. Ta cầm tay nhỏ bé của Lục Ngạc
lắc lắc: "Lục Ngạc ngoan, hiểu lòng người như thế, về sau ta nhất định
không nỡ tùy tiện gả ngươi đi, quá đáng tiếc." Nàng đỏ mặt lui ra ngoài.
Đi tới trước bàn ngồi vào chỗ của mình, ta vẫn cảm thấy hết sức vui vẻ,
biết mình yêu nam nhân này, cũng biết tình yêu của mình tuyệt không vĩ
đại, nhưng ta hiểu biết rõ, ở cổ đại đưa mắt không quen này, chàng yêu
ta, cưng chiều ta, để mặc cho ta tự do, vậy là đủ rồi, đủ để ta yêu
chàng. Dĩ nhiên, ta sẽ không nói cho chàng biết, có người nói người yêu
nhau phải thẳng thắn nói ra tình yêu. Nhưng. . . . Một khi tình yêu biến thành chàng chàng thiếp thiếp, một ngày cả hai nói ‘ ta yêu ngươi ’ một trăm lần, thì thần tiên cũng chán nản. Người đó, có lẽ sẽ không mệt
mỏi, nhưng chắc chắn càng thêm kiêu ngạo.
Không khỏi ‘ xì ’ cười
một tiếng, cười viết: "Kiệt lang thật có nhã hứng, đưa một bức thư cũng
không quên đóng dấu ngọc tỷ, ừ, quả thật đủ phân lượng.
Giang Nam núi xanh, nước trong, người càng đẹp hơn, nhưng ta không muốn nói tỉ mỉ ra hết ở đây, dù sao cả giang sơn đều là của chàng, nghe nói lúc chàng
làm thái tử cũng thích ra ngoài đi dạo, cho nên ta hiểu biết rõ, chàng
đã biết rồi, chỗ ta tới, chắc chàng cũng đã tới, nhiều lời vô ích. Giang Nam cảnh tượng vô hạn, Kiệt lang có ý hạ giá đến du lịch không?
Thật ra thì mỗi người chúng ta đều tự đeo xiềng xích cho mình, tự nhốt kỹ
trong lao tù, không thể nhúc nhích, cũng coi là lo sợ không đâu. Nhưng
Kiệt lang đối đãi với ta như thế, thì xiềng xích này sẽ có một ngày tự
động rơi ra, ngày ta trở về chính là lúc mây mù đã tan, đến lúc đó, hi
vọng Kiệt lang sẽ không chê ta kiểu cách lại khó dây dưa.
Mẫu đơn không phải nở vì ta, chúng là do chàng trồng, chàng tỉ mỉ che chở lớn
lên, cho nên là nở vì chàng. . . . Ta tạm thời không trở lại, muốn đến
Trường Sa (thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc)du lịch, đã từng mơ thấy cảnh
tượng trong mộng, sau khi tỉnh lại vẫn hết sức ao ước, lần này ra ngoài, cũng muốn thực hiện nguyện vọng lâu nay. . . . Lần này không muốn dẫn
nhóm thị vệ của chàng đi theo, chỉ dẫn theo Trần Nhất Trần Nhị, và 20
thị vệ được tuyển ra, những người khác, đều ở lại Nam Kinh, đợi ta từ
Trường Sa trở lại liền về nhà.
. . . . Cứ muốn chú thích từ ‘
Kiệt lang ’ ở trên phong thư, tốt nhất là khiến những nữ nhân muốn chiếm vị trí bên cạnh chàng nhìn thấy, hừ, xem ai dám lên tiếng? Ta lấy Bàn
Long ngọc bội diệt nàng!"
Xếp giấy thư vào trong phong thư, quả
thật viết ‘ thân gửi Kiệt lang ’ trên bì mặt, lại tự mình hả hê một lần, mới dùng hồ dán lại. Lại nhìn bức thư chàng gửi bên cạnh, dấu hiệu ngọc tỷ sáng loáng phía sau đập vào mắt, vòng vo tròng mắt qua lại, nhất
thời can đảm, gở xuống Bàn Long ngọc bội luôn đeo trên váy, đè xuống
trên dấu mục đỏ, rồi hung hăng ém xuống miệng thư, hình rồng phía trên
quả là không tệ, cầm phong thư lên cười ha ha, lớn tiếng kêu Lục Ngạc đi vào.
Lục Ngạc nghe tiếng vào, nhìn thấy cái bàn bừa bộn, Bàn
Long ngọc bội bị tùy ý nhét vào khay mực dóng dấu thì kinh hãi, vội vàng sợ hãi kêu: "Tiểu tổ tông, sao có thể chơi ngọc bội này như thế?" Thấy
vẻ mặt lo âu không giống như trước của nàng, liền kỳ quái: "Ngọc bội này thế nào?"
Nàng vội cầm ngọc bội lên, cẩn thận lấy một cái khăn
ra, nghiêm túc lau. Trong miệng nói lẩm bẩm: "Chủ tử ngài không biết,
hai ngày trước Chu Thống lĩnh đã nói lộ ra miệng, nô tỳ mới biết Bàn
Long ngọc bội này là tín vậy ‘ Như Trẫm ở đây ’ của Thánh Tổ Hoàng đế,
trong tình thế cấp bách có thể triệu tập binh lực trong thành."
Đổ mồ hôi, vật này quả nhiên không dễ chơi, ta đỉnh đạc mang theo nó ra
cửa cũng không phải một lần rồi, Chu Bột lại đặc biệt chạy đến trước mặt Lục Ngạc ‘ nói lỡ miệng ’, nói vậy vật này tương đương với một khối
binh phù rồi.
Ta thấy kỳ quái, quỷ chết tiệt Gia Tĩnh, chơi vui
quá sao, lại cho ta củ khoai lang phỏng tay này? Không sợ ta lấy lông gà làm lệnh tiễn? Khụ. . . . Không đúng, là lấy lệnh tiễn làm lông gà. . . Không không không, lộn xộn cái gì, tóm lại, không sợ ta tạo phản sao?
Ừ. . . . Không đúng, ngộ nhỡ ta chưa có tạo phản, bị người có lòng nhìn
thấy, thì làm sao ta sống tốt được nữa? Đến lúc đó không phải náo loạn
cả ngày lẫn đêm? Ta còn chơi quỷ gì!
Cười cười nũng nịu nhìn Lục Ngạc, ta giơ giơ thư trong tay lên: "Đây không phải là ngươi tới ta đi sao?"
Nàng thở dài: "Chủ tử, vật quan trọng như vậy, chỉ có ngài không xem nó ra
gì, thôi, nô tỳ lau sạch cho ngài là được." Cái gì không xem ra gì, ta
căn bản không biết nó là cái gì mà? Còn tưởng rằng chỉ là vật tùy thân
của Hoàng đế, đeo lên chỉ có tác dụng khoe khoang thôi.
Ta thấy
nàng cẩn thận lau, khó khăn nuốt ngụm nước miếng, hỏi: "Vật quan trọng
như vậy tại sao lại là ngọc? Nếu ngộ nhỡ ta không cẩn thận làm rớt, nó
có vỡ không?"
Xem chừng ác ý trong ánh mắt của ta quá mức rõ
ràng, Lục Ngạc liền cầm miếng ngọc cách xa ta, gương mặt cảnh giác: "Chủ tử, ngài muốn thử?" Lại nghĩ nghĩ, đỏ mặt cười nói: "Hôm nay chủ tử sao vậy. . . . thật bướng bỉnh? Bệ hạ vạn tuế lại nói ngọt gì với ngài?"
Ta cười cười, đúng vậy, hôm nay quá mức hớn hở ra mặt, làm người, thu lại
tốt hơn. Nhận lấy ngọc bội Lục Ngạc đã lau sạch, đưa thư cho nàng, dặn
dò: "Sáng sớm mai, đưa thư này tới cho Chu Bột, bảo hắn truyền vào kinh
ngay, không được sai sót."
Nàng gật đầu một cái, cầm lên nhìn
nhìn bìa mặt thư, thấy mấy từ phía trên, nhất thời lại đỏ mặt, cũng
không che giấu được nụ cười.
Ừ, muộn rồi, nên đi ngủ thôi, xem ra, thời tiết ngày mai rất đẹp!
. . . . . .
Tâm tình tốt, tự nhiên ngủ thật thoải mái, mở mắt ra mặt trời đã chiếu cao
rực rỡ rồi, ai, mùa hè phương nam, luôn nóng đến không cách nào chịu
được, cũng may trong phòng có băng, nếu không làm sao mà sống tiếp được? Vậy mà nghĩ lại: trước kia ở thế kỷ 21, đi học ở 'lò lửa' Trường Sa,
mùa hè nóng nực, bốn cô gái ngủ chung một phòng, chỉ có một cây quạt
trần, thổi qua thổi lại đều là gió nóng, cả đêm đều không ngủ được bao
nhiêu, luôn dậy sớm tắm nước lạnh, hoặc là dậy trễ, không tắm chút nào,
nhưng vẫn say mê cuồng nhiệt chạy thẳng tới phòng học, chưa từng kiểu
cách như thế, ngày ngày luôn vui vẻ ra mặt, hi hi ha ha, cũng hết sức
thoải mái, sao bây giờ đến xã hội cũ lại không chịu được rồi?
Ở
trên giường suy nghĩ lung tung một phen, đợi hết cơn buồn ngủ, đang muốn kêu Phi Hồng lấy nước rửa mặt. Phi Hồng đã vội vội vàng vàng gõ cửa đi
vào, thấy ta tỉnh, cười mất tự nhiên: "Chủ tử, Triệu lão phu tử ở phía
trước viện cầu kiến chủ tử." Thấy thần sắc nàng, ta liền biết nhất định
là tiểu tử Triệu Hàm kia lại có phiền toái.
Bất đắc dĩ lắc lắc
đầu, giờ phút này Lục Ngạc cũng chạy vào cười: "Chủ tử, ta đưa thư cho
Chu thống lĩnh rồi, hắn bảo ta chuyển cáo chủ tử, trong vòng hai ngày
nhất định đưa đến kinh." Để hai nàng giúp đợ, rửa mặt xong, thay thường
phục, cùng Phi Hồng đi ra viện.
Dọc theo đường đi không khỏi
cười: Triệu lão phu tử này là phu tử có tiếng ở Nam Kinh, bây giờ chịu
dạy nó, thật sự là cho rất nhiều mặt mũi. Vậy mà Hàm nhi này, thông minh quá đáng, mới hai tháng, đã cảm thấy ông ta cũ kỹ không thú vị, thường
thỉnh thoảng đùa bỡn làm khó ông ta. Phu tử này đến tố cáo, cũng không
phải là lần một lần hai rồi, ai, làm thế nào đây?
Kể từ sau khi
ra kinh, nó càng ngày càng hoạt bát, nhưng tính tình lại càng ngày càng
tựa như phụ thân của nó, ta rất nghi hoặc, mặc dù thông minh, ta cũng
thấy rất tự hào, nhưng dã tâm quá lớn, thật khiến người khác lo lắng.
Thật ra thì ta cũng không muốn nó học cái gì, chỉ là muốn thông qua kiến thức có thể khiến cho nó hiểu rõ, không cần phải có địa vị cao mới tôn
quý.
Trong lúc suy nghĩ thì đã đến cửa phòng khách, chỉ thấy
Triệu lão phu tử đang lo lắng đi tới đi lui trong sảnh, Hàm nhi biết lần này lại kinh động ta, không nói tiếng nào đứng ở một bên.
Triệu
lão phu tử thấy ta vào, đứng lên tức giận: "Vương phi nương nương minh
xét, tiểu thế tử cơ trí phi phàm, lão phu ngu độn, không dám dạy bảo."
Ta khom người cười một tiếng, ra hiệu dâng trà ngon tiến cống lên cho
lão phu tử, đợi uống trà xong, hết giận không ít, mới chậm rãi mở miệng: "Vì sao lão phu tử nói thế?" Ông ta nhíu nhíu mày: "Lão phu không dám
tự xưng học phú sâu rộng, nhưng dầu gì cũng đọc đủ thi thư, tiểu thế tử
cư nhiên. . . Cư nhiên. . . . . . Người nói thành khẩn, người nghe khinh thường, ai! Nương nương nên mời cao minh khác đ!" Coi bộ ông ta không
giống người dối trá gian xảo, thật khó xử cho ông ta đã lớn tuổi còn bị
Hàm nhi trêu cợt.
Ta ho một tiếng: "Nhi tử không tốt, khiến tiên
sinh phí tâm, đã như vậy, tiên sinh nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian,
đợi ta dùng gia pháp giáo huấn nó rồi bàn lại." Ông ta vội vã đứng lên:
"Vậy thì không cần, tiểu thế tử còn nhỏ, lại lộ ra thông minh quá mức,
chỉ cần khiến nó khiêm tốn lại là được."
Triệu lão phu tử thấy ta đã không còn kiên trì ý kiến, ngồi một hồi liền đứng dậy cáo từ.
Thấy Hàm nhi vẫn cung kính đứng ở một bên, ta thở dài, lên tiếng kêu: "Hàm
nhi, đi qua chỗ mẹ." Nó nhăn nhó đi tới trước mặt, níu lấy góc áo của ta cầu xin tha thứ: "Mẹ, tha Hàm nhi lần này thôi, lần sau nhi tử không
dám nữa." Nghe nó mềm giọng làm nũng, thật sự là không giận nỗi. Liền
hỏi: "Hàm nhi ngoan, rốt cuộc con muốn một tiên sinh thế nào?" Nó nghe
giọng điệu của ta có chuyển biến, ngẩng đầu cười nói: "Mẹ, Triệu lão phu tử giảng bài thật sự là quá không thú vị, hài nhi muốn học những gì có
ích hơn." Đầu ta đau không dứt, điều có ích? Con cảm thấy cái gì mới là
có ích?
Nhìn thấy Phi Hồng ở bên cạnh cười trộm, ta bĩu môi, hừ,
tất cả đều bao che, rốt cuộc tới khi nào mới có thể làm cho Hàm nhi trở
thành một người chánh trực? Ta còn tính sắp tới đến Trường Sa một
chuyến, cứ như vậy, rốt cuộc nên dẫn nó theo không? Thấy Phi Hồng rãnh
rỗi đứng ở một bên uốn éo khăn tay, tâm vừa động, nảy ra ý hay, vui vẻ
nói: "Hàm nhi, lý luận không bằng thực hành, con đã bảy tuổi rồi, ta tìm tiên sinh cho con, con đến học bản lãnh thật sự với hắn." Mặt mày nó
tươi rói: "Mẹ, là vị tiên sinh nào?"
Ta nhìn Phi Hồng cười rực
rỡ: "Ta tìm cho con một tiên sinh làm quan, hắn tài hoa hơn người, túc
trí đa mưu, ăn nói khéo léo, là người cực quang minh lỗi lạc, mỗi ngày
con đi theo hắn, nhìn hắn làm quan như thế nào, chăm lo cho dân ra sao." Ta hao hết môi lưỡi, nó quả nhiên cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Là ai?"
Mặt mày ta hớn hở giải đáp đáp án: "Là Án Sát Sứ Ngụy Tiến Ngụy đại nhân."
Trong dự liệu thấy Phi Hồng ngây người như phỗng, nháy mắt ra hiệu bổ sung:
"Hàm nhi, không phải con còn muốn học võ với Phi Hồng tỷ tỷ sao? Mẹ cho
Phi Hồng tỷ tỷ đi theo con bảo vệ con mỗi ngày, rồi dạy con học võ vào
lúc tiên sinh không rãnh luôn, như thế nào?" Nó vừa nghe, mừng đến huơ
tay múa chân: "Vậy thì tốt quá."
Thấy mặt Phi Hồng đã vô cùng đỏ, khoan thai tự đắc mà nói: "Như vậy, hai người liền theo ta đến quan nha một chuyến."
Ném Hàm nhi cho Phi Hồng xử lý, ta vội vàng đi trở về phòng, nhìn thấy Lục
Ngạc, hơi suy nghĩ một lát, hỏi: "Lục Ngạc, ngươi mang chính trang của
ta ra ngoài sao?" Nàng sửng sốt: "Mang ra ngoài, thế nào, hôm nay chủ tử đã nhớ phải mặc?"
Thần thái ta sáng láng kể hết chân tướng với
Lục Ngạc, nàng cũng cười: "Vậy thì tốt quá, tỷ tỷ vốn có tâm, chủ tử lại tác thành."
"Hì hì, ta chỉ cho bọn họ cơ hội, nếu như tiểu tử
Ngụy Tiến kia không biết quý trọng, thì không phải do ta" thấy Lục Ngạc
cảm thán, liền bổ sung: "Nếu về sau Lục Ngạc cô nương của chúng ta có
người yêu, chủ tử ta nhất định cũng sẽ tác thành chuyện tốt ."
Nàng thẹn thùng giận: "Chủ tử thật không biết thẹn, cứ giễu cợt hai nô tỳ."
Ta nghiêm mặt nói: "Đã nói bao nhiêu lần, không cần mở miệng xưng nô tỳ, lần tới còn như vậy, chủ tử ngươi sẽ trở mặt."
. . . . Ôi, mặc
vào triều phục, ngồi vào xe ngựa đi tới quan nha, nói lên danh hiệu của
bản phi, Ngụy Tiến vội vàng ra đón, thấy ta mặc chính trang mà vào, hắn
cũng không rõ ra sao, chỉ nghiêm nghị mời ta vào cửa. Ta dặn dò Phi Hồng dẫn Hàm nhi đi dạo chung quanh, dặn Trần Nhất giữ ở ngoài cửa, đợi hai
người ngồi vào chỗ của mình, ta đứng ở trước mặt Ngụy Tiến cúi cúi, hắn
bị dọa nhảy lên, Đoan Kính vương phi ta, dù nhìn thấy Hoàng đế, Thái hậu đều có thể miễn quỳ, hôm nay lại hành nửa lễ với hắn, coi như là cho
hắn đủ mặt mũi, hắn vội vã nói: "Nương nương có chuyện xin cứ việc phân
phó, ty chức không dám nhận đại lễ này."
Bởi vì có việc cầu
người, ta thẳng thắn: "Đêm giao thừa vào năm Gia Tĩnh thứ năm, lúc ấy
Ngụy đại nhân ở đó chắc cũng biết tình huống, hiện tại Tín vương chỉ còn một nhi tử, hôm nay bản phi dẫn theo bên người, đứa nhỏ này tất nhiên
thông minh, nhưng lại có tính tình cũ của cha nó, bản phi biết Ngụy đại
nhân là người đội trời đạp đất, cho nên. . . . Muốn xin Ngụy đại nhân
chịu khó, dẫn nó theo bên cạnh giáo hóa một phen, cũng không uổng hôm
nay bản phi đặc biệt tới cửa bái sư." Dứt lời không khỏi xúc động thật
lâu.
Hắn thấy ta thành khẩn, cũng hiểu được lần này ta không đạt
mục đích tuyệt không bỏ qua, suy nghĩ một lát: "Ty chức. . . . Nhất định hết sức, chỉ là, ty chức không phải là người cố làm ra vẻ huyền bí, cho nên sau này tiểu thế tử có bị giáo huấn, kính xin nương nương bao dung
nhiều hơn."
Thấy hắn đã đồng ý, ta hơi cười nói: "Xin Ngụy đại nhân mặc sức chỉ giáo, bản phi tuyệt không nhúng tay."
Xoay người vỗ tay ra hiệu Trần Nhất kêu Hàm nhi Phi Hồng tới đây. Đợi Hàm
nhi vào rồi, liền bảo quỳ xuống bái Ngụy Tiến làm sư. Sau đó lên tiếng
kêu: "Bản phi giao Thế tử cho Ngụy đại nhân, Thế tử có thân phận bất
phàm, bản phi để Phi Hồng cô nương ở bên cạnh thế tử, nàng là thủ đồ của Nga Mi, dầu gì cũng có chút giúp đỡ." Lại bảo Phi Hồng chính thức hành
lễ cho Ngụy Tiến, Ngụy Tiến nghe nói Phi Hồng xuất thân nhà võ, cư nhiên cũng hết sức khách khí đáp lễ.
Thấy một tâm sự đã xong, hết sức
vui vẻ, lập tức đi trở về phủ, chuẩn bị dọn dẹp hành lý, ít ngày nữa sẽ
chọn ngày đến Trường Sa. Nghĩ đến quê quán ở thế kỷ 21, rất là vui vẻ.
Một ngày trước khi xuất phát, đã dọn dẹp đồ đầy đủ, cả thị vệ cũng chọn
xong rồi, chỉ chờ xế trưa ngày mai lên đường. Thấy tất cả thuận lợi,
thật vui vẻ trở về hậu viện uống thêm mấy ly, liền sớm lên giường ngủ.
Nhưng mà thói quen ngủ nướng cũng không thay đổi vì đi ngủ sớm. Hôm sau tỉnh
lại đã là cuối giờ Tỵ (10 giờ sáng), đang muốn rời giường rửa mặt, thì
nghe Lục Ngạc vội vội vàng vàng hồi báo: trưởng công chúa tới.