Giữa lúc ngủ mơ mơ màng màng, chỉ nghe người bên cạnh cúi xuống nói bên tai: "Nàng nói cần phải cẩn thận suy nghĩ, trẫm chờ nàng." Ta đang rất buồn
ngủ, không nhịn được gật đầu một cái, vẫn vùi đầu vào trong chăn ngủ.
Sáng sớm tỉnh lại, người bên cạnh đã chẳng biết đi đâu đúng như dự đoán, nhức đầu gay gắt. Ta nằm ở trên giường nhe răng nhếch miệng cao giọng
kêu lên: "Phi Hồng cứu mạng a! ~~"
Cửa phòng bị người mở ra ‘ rầm ’ một cái, Phi Hồng vội vàng chạy vào, gương mặt nóng nảy: "Chủ tử làm
sao rồi?" Lục Ngạc đi theo sau không nhanh không chậm bĩu môi: "Đã nói
tỷ đừng nên gấp, chủ tử chúng ta không có hình tượng như vậy cũng không
phải là lần đầu tiên. . . ." Nhìn thấy ta thân không mảnh vải, trên thân thể lại có những chấm đỏ đáng nghi, ngồi phịch ở trên giường, họ đã
biết cảnh tượng tương tự như thế N lần sao lại không biết có chuyện gì
xảy ra?
Ai, ta đã nói yêu đương vụng trộm trong nhà là không tốt nhất, bảo ta về sau làm sao làm một chủ tử uy phong tám phía!
Ta lắc đầu, hỏi lại: "Hôm nay Thái phi nương nương như thế nào?" Lục Ngạc
cười đáp: "Hôm nay tinh thần nương nương tốt vô cùng, mới vừa ăn chút
cháo, lại đang cắt hoa trong Mân Côi Viên! ~" ta yên tâm, liền kêu la
nhức đầu. Lại không chịu mặc quần áo, chỉ nương nhờ trên giường không
đứng lên.
Vì vậy, Phi Hồng đỏ mặt dùng mười ngón tay mảnh khảnh
đã luyện Phân Cân Thác Cốt Thủ nên có lực độ vừa phải giúp ta xoa bóp.
Lục Ngạc đỏ mặt vội vào giúp ta nấu canh giải rượu. Ta đỏ mặt tự đắc
hưởng thụ ân mỹ nhân.
Thật vất vả mới rời giường, lại gặp phải
một phen chế nhạo của bà bà Tín thái phi. Thấy nàng sảng khoái tinh thần bày hoa xếp cỏ, ta cũng rất vui vẻ, dẫn theo tiểu Triệu Hàm vui đùa một hồi ở trong Mân Côi Viên, nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, đợi đến lúc ăn cơm trưa, thừa dịp Thái phi, Triệu Hàm đều ngủ trưa thì ta đóng cửa
phòng nghiêm túc suy tư vấn đề cùng với hắn.
Khi bà bà bảo Bích
Vân thúc giục ra ăn tối mấy lần, ta nhanh chóng ăn vài miếng cơm, lại
vội vàng chạy về trong phòng, cố gắng hoàn thiện 《Hiệp nghị sống chung》
hơn. Căn cứ một bài văn hay "làm thế nào để trở thành một nam nhân tốt
khiến nữ nhân hài lòng" mà ta đọc được ở thế kỷ 21, ta lấy một vài điều
trước nay đều áp dụng, đặt vào đây, hi vọng Gia Tĩnh đế ngoài làm một vị hoàng đế tốt, cũng làm một. . . . Tình nhân ưu tú.
Đến buổi tối hơn chín giờ, múa bút bay nhanh, rốt cuộc đại công cáo thành, hiệp nghị toàn văn như sau:
Nam: Trần Kiệt. Chức vị: Hoàng đế.
Nữ: Trương Linh Tuyết. Chức vị: Tín thân vương phi.
Bởi vì nam nữ hai bên tình đầu ý hợp, (vốn định viết quyến rũ thành gian,
suy nghĩ một chút về biểu tình ăn thịt người kia, nên chỉ ghi thế.)
ngưỡng mộ lẫn nhau, vì xử lý quan hệ của hai bên tốt hơn, liền đặc biệt
tạo ra mấy điều khoản dưới đây, hi vọng nam nữ hai bên cùng nhau tuân
thủ.
Điều thứ nhất: căn cứ nguyên tắc nam nữ tự nguyện, hai bên
gặp mặt rồi không dùng chức vị đối xử, tôn trọng lẫn nhau, trên cơ sở
ngang hàng biệt danh không giới hạn.
Điều thứ hai: căn cứ nguyên
tắc cam tâm tình nguyện, có bất kỳ bên nào nhớ nhung đối phương, trước
tiên có thể sai người hỏi thăm, lấy được trả lời khẳng định chắc chắn
rồi thì có thể hiện thân, không thể cưỡng bách đối phương làm những
chyện không muốn. Chú thích: có thể bởi vì muốn cho đối phương một chút
vui mừng, mà đột nhiên xuất hiện, nhưng căn cứ vào sự riêng tư mà suy
tính, loại tình huống này hàng năm không được cao hơn mười lần.
Điều thứ ba: căn cứ nguyên tắc không can thiệp chuyện của nhau, sau khi hai
bên đạt thành hiệp nghị, không thể dùng các loại lý do can thiệp hành
động và chuyện hằng ngày của đối phương.
Điều thứ tư: căn cứ
nguyên tắc không xâm phạm lẫn nhau, cả hai không được lấy bất kỳ lý do
gì can thiệp cuộc sống riêng của đối phương. Chú thích: ở trong ranh
giới mà đối phương cho phép.
Điều thứ năm: căn cứ nguyên tắc sống chung hòa bình, trong khi hiệp nghị, phải bảo đảm sự an toàn của đối
phương cùng với tính tồn tại hợp pháp.
Điều thứ sáu: căn cứ
nguyên tắc đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, nếu như có một bên cảm
thấy ở chung không ý nghĩa hoặc không sung sướng, có thể nói chia tay
trước, không được lừa dối hoặc là từ từ lạnh nhạt thậm chí ác ý kéo dài, bên kia lại càng không được lợi dụng cường quyền ngăn trở hoặc chèn ép.
Hiệp nghị đại khái chỉ có sáu nguyên tắc căn bản ở trên, ngoài ra còn có 14
đề nghị phụ mà bên nữ đề ra, nếu bên nam cảm thấy hợp lý có thể tiếp
nhận, ít nhất tuân thủ 10 điều bất kỳ dưới đây.
Phụ:
Một,
ta khóc, vô luận chàng có sai hay không, chàng cũng nhất định phải dụ dỗ ta. Nhưng nếu như chàng khóc, vô luận có phải lỗi của ta hay không, ta
cũng nhất định sẽ dụ dỗ chàng.
Hai, ta sẽ không luôn luôn nhớ
chàng, quấn chàng, về sau ta không muốn nghe được bất luận tin đồn có
liên quan Tín vương phi dùng sắc gây họa.
Ba, ta biết rõ ta không phải người xinh đẹp nhất Đại Hán triều, nhưng ta hi vọng chàng cảm thấy ta phải, phải thường thường khen ta xinh đẹp, thiện lương, vóc người
đẹp, đáng yêu, dịu dàng. Ta cũng sẽ thường xuyên khen ngợi chàng.
Bốn, tất cả ngày kỷ niệm và sinh nhật, chàng phải nhớ hết toàn bộ. Dĩ nhiên, ta cũng sẽ nhớ sinh nhật của chàng.
Năm, tất cả mọi chuyện ta đều muốn chia sẻ với nàng, tỷ như ta dùng hương gì phấn gì, mặc dù chàng không nhất định hiểu nhưng chàng cần làm bộ như
chàng đang nghe.
Sáu, lúc ta bực bội, có thể phát giận vô cớ,
chàng tốt nhất nhịn ta mấy ngày mỗi tháng. Nếu như chàng cảm thấy không
thể chịu được, có thể biến mất vào mấy ngày đó, ta không ngại, thật.
Bảy, ta phát giận nói không để ý tới chàng nữa, nhưng thật ra là muốn chàng
lập tức tới dụ dỗ ta. Nhưng chàng không thể phát giận nói không bao giờ
để ý tới ta, ta sẽ coi nó như thật vả lại làm ra phản ứng thích hợp.
Tám, ta thích chàng cố gắng làm việc, nhưng đều phải tận lực rút thời gian ở với ta.
Chín, không cần quá mức thân thiết đối với nữ nhân khác của chàng ở tại nơi
công chúng, dù ta là tình nhân cũng có tự ái. Dĩ nhiên, ta cũng sẽ không mập mờ không rõ cùng những nam nhân khác ở trường hợp công khai hoặc
nửa công khai.
Mười, khi ta làm chuyện bậy dạy dỗ ta không thể quá dự, quan trọng nhất là sau đó phải dỗ dành ta hôn ta.
Mười một, thật ra thì ta thường tự so sánh với những nữ nhân khác của chàng, muốn chàng ca ngợi ta tốt hơn họ. Nếu chàng cảm thấy thật sự không muốn nói láo, xin bỏ qua lời của ta nói lảng sang chuyện khác.
Mười
hai, ăn ở hai lòng là sở trường của ta, hơn nữa lúc phát giận đại đa số
thời điểm đều là nói láo, không đi chính là đi, không cần chính là cần,
không tốt chính là tốt. Đến lúc đó không cho phép trở mặt nói ta khi
quân, cái tội này rất lớn.
Mười ba, ta nói ta thích cái gì, chàng không cần tặng ta toàn bộ. Nhưng ít nhất ở ngày đặc biệt cũng nên tặng
ta 1 - 2 món, để ta biết chàng có bận tâm đến ta. Dĩ nhiên, ta cũng sẽ
luôn nhớ cho chàng niềm vui.
Mười bốn, tất cả tin tức mặt trái có liên quan ta và chàng liên quan, nếu như không ảnh hưởng đến cuộc sống
bình thường của hai bên, có thể không rãnh để ý, không hỏi, nhưng ảnh
hưởng đến sinh hoạt bình thường, thì do chàng phụ trách ra mặt giải
quyết.
Phía trên là những điều kiện phụ kèm theo của bên nữ,
trước khi hiệp nghị được ký tên, bên nam có thể nói lên dị nghị. Dĩ
nhiên, nếu như bên nam có điều kiện phụ hoặc đề nghị, cũng có thể kịp
thời nói lên, dưới tình huống hai bên thương nghị hợp lý, có thể tăng
thêm hoặc sửa đổi.
Khác, bên nữ là bên yếu thế, nữ chính có quyền cuối cùng giải thích hiệp nghị này.
Hiệp nghị này bắt đầu có hiệu lực từ ngày ký tên, khi hai bên không còn tình cảm thì tự động mất đi hiệu lực.
Người ký tên: Người ký tên:
Năm Gia Tĩnh tháng ngày
Ta nhìn nhìn lại thành quả lao động sáu giờ qua, cẩn thận châm chước, nhìn qua nhìn lại, rốt cuộc hài lòng đi ra khỏi phòng, chung quanh cũng yên
tĩnh, đoàn người buổi tối không có hoạt động giải trí gì, đều đi ngủ
sớm. Ta chậm rãi đến sau bờ, kêu ám vệ Giáp ra ngoài, phân phó hắn vào
cung tìm hoàng đế cấp trên đến đây một chuyến.
Ám vệ Giáp vẫn là
phu xe trung thực của ta, người chứng kiến ‘ sự kiện gian phu ’ ở Phượng Hoàng Sơn trang, biết rõ ta đỉnh đạc sai khiến đi gọi hoàng thượng là
không hợp lý hợp pháp, lại vẫn không nói tiếng nào mà đi làm.
Ước chừng qua nửa canh giờ, ta đang tới tới lui lui ở hành lang, Gia Tĩnh
đế mặc áo bào trắng, anh tuấn tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn mỉm cười đi tới. Ta cơ hồ nghe được thanh âm nước miếng mình rơi xuống đất. Trong
nháy mắt lại chần chờ: cái hiệp nghị kia dường như quá mức hà khắc, hắn
có thể vì vậy mà quá ư sợ hãi, ta sẽ lỗ lớn hay không?
Hắn đi tới trước mặt ta, mặt tràn đầy nụ cười, dịu dàng chảy ra nước, dừng một chút, dắt tay của ta đi trở về cửa sau Hương Tạ.
Trở lại trong phòng, hắn dắt ta đến trước bàn ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Đã muộn sao nàng còn gọi trẫm, có ý kiến gì mới rồi à?" Ta rất là quẫn
bách, rốt cuộc lấy ra hay không lấy ra? Hắn đã mắt tinh nhìn thấy mười
ngón tay đen nhánh của ta, bên trên đều là những vết mực, cười sang
sảng: "Nàng vừa viết cái gì? Dùng lực như thế, ừ! ~"
Ta nỗ lực
nuốt một ngụm nước miếng, đứng lên tự lên tinh thần nói: "Hôm nay ta suy nghĩ một ngày, thật ra thì ở chung với chàng, cũng không có gì, chỉ là
có chút chuyện, chúng ta phải nói rõ ràng ngay mặt, tránh cho đến lúc đó rối rắm không rõ, cho nên giấy trắng mực đen đều viết xuống. Ừ, chàng
xem." Ta run run lá gan lấy hiệp nghị đã vuốt chỉnh tề từ trên người ra.
Hắn chần chờ lấy qua, thuận thế điểm chóp mũi của ta, thân mật cười nói:
"Để xem một chút tiểu Linh Tuyết của chúng ta lại trêu ghẹo ra cái gì
mới lạ." Lại bị chấm mút, mặt ta đỏ lên, cũng ngoan ngoãn đứng chờ hắn
xem xong.
Hắn giản lược xem qua một lần, không biết nên khóc hay
cười hỏi: "Cả ngày hôm nay nàng đều làm cái này?" Ta dùng sức gật đầu
một cái, thuận tiện phô bày đôi tay dính đầy mực về phía hắn.
Hắn chỉ vào điều thứ nhất: "Nàng hi vọng trẫm. . . . Không, về sau ta đều nói chuyện với nàng như vậy?"
Ta lại gật đầu.
"Chưa được đồng ý, chúng ta không thể tùy ý gặp mặt?"
"Chàng là Hoàng đế, dĩ nhiên không phải ta có thể tùy tiện muốn gặp thì gặp a, ta là Tín vương phi, chàng cũng không thể xem nơi này là hậu cung của
mình chứ?" Ta bĩu môi.
"Điều thứ ba này nàng nói nàng sẽ không can thiệp triều chính. Vậy điều thứ tư thì giải thích như thế nào?"
"Chàng cưng chiều người nào trong hậu cung ta sẽ không trông nom cũng không
xen vào, nhưng mà ta gặp mặt, ăn cơm, nói chuyện phiếm với ai, chàng
cũng không cần trông nom, ta có thể bảo đảm sẽ không làm chuyện thật có
lỗi với chàng."
Hắn gật đầu một cái, buồn cười chỉ vào điều phụ
thứ nhất nói: "Nàng khóc ta không ngại tới dụ dỗ nàng. Nhưng nàng xác
định ta sẽ cần phần sau?" Cười lên còn đẹp mắt hơn Cổ Thiên Lạc, ta nhất thời mất hồn, cho đến hắn ôm eo của ta nhẹ nhàng lay động ta mới hồi
hồn, lắp bắp đáp: "Cái này. . . . Nam nữ ngang hàng, coi như chàng không cần ta vẫn cất giữ quyền lợi của chàng."
Hắn hôn nhẹ ta một cái, chỉ vào điều phụ thứ sáu cười như không cười hỏi: "Nàng cả tình huống
này cũng suy tính? Hiện tại ta tin tưởng nàng thật có lòng ở chung với
ta." Ơ. . . . . Là sự thật có được hay không? Mấy ngày đó ta xác thực có hơi thần kinh.
"Bên nữ có quyền giải thích cuối cùng? Ý là nàng tùy thời có thể thay đổi nội dung có thể đổi ý?"
Ta đỏ mặt gật đầu một cái.
Hắn cười lớn, vươn tay nắm lấy bút lông lả tả ký đại danh: Trần Kiệt.
Nét chữ rồng bay phượng múa kia, đặt chung với hiệp nghị dù đã chép hai lần nhưng vẫn xiêu vẹo của ta, có sự mãnh liệt đánh vào thị giác và kỳ dị
hài hòa không nói ra được.
Ta thấy hắn quá mức sảng khoái, nhất thời sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Chàng không có ý kiến khác sao?"
"Trẫm không cần. Trẫm đồng ý tất cả điều kiện phụ của nàng."
Hắn chỉ chỉ điều phụ thứ mười một dịu dàng nói: "Trẫm sẽ không nói láo,
nàng tốt hơn bất kỳ nữ nhân nào khác, trẫm chỉ cần một mình nàng." A a
a, muốn chết người! Ta huơ tay múa chân, nhảy tới nhảy lui ở trong
phòng, hắn ngưng tròng mắt mỉm cười cưng chiều nhìn cử động say mê cuồng nhiệt của ta, ta thật cao hứng, hiện tại cho ta làm nữ hoàng ta cũng
không làm, ta vọt tới, dùng cả tay chân bò đến cạnh hắn như con gấu
không đuôi, thật là lồng ngực ấm áp! Ta thở dài một hơi thật sâu, đắm
chìm trong hơi thở của hắn, tựa vào tai hắn nhẹ nhàng nói: "Chàng thật
tốt!"
Hắn giống như chấn động, giống như bị chạm điện. Cũng ôm
chặt lấy ta, thì thào nói ra: "Trẫm không tốt, trẫm tốt với nàng, nhưng
thật ra từ rất lâu, trẫm đã không tốt với rất nhiều người."
Ta lắc đầu một cái: "Ta không để ý, ta chỉ muốn chàng tốt với mình ta, những người khác ta không quản được nhiều thế."
Đêm này, hắn lẳng lặng ôm ta hưng phấn suốt đêm ngồi ở phía trước cửa sổ,
lẩm bẩm nói nhỏ, hắn thật dịu dàng, cưng chiều, lưu luyến, tất cả cảm
giác có liên quan hạnh phúc đều vây quanh ta, ta thật thỏa mãn.