Nhàn nhã nằm giữa hồ Hương Tạ trong vương phủ, đốt lò sưởi nhỏ, uống trà
nghe đàn đã là chuyện nửa tháng sau. Nha đầu Thanh Thanh này, quả nhiên
không khiến ta nhìn lầm. Trước khi hạ Giang Nam, từng dặn dò Triệu quản
gia xử ký tất cả mọi chuyện lặt vặt trong ngoài phủ, mà tổng quản nội
viện, chức thủ lĩnh nữ quyến thì ta để dành cho Oanh Yến di nương, lại
cho Thanh Thanh nhận chức tổng quản đảo Như Ý, có chuyện lớn khó giải
quyết gì thì qua giúp đỡ, năm ấy ra đi, nàng mới 14 tuổi, hôm nay nha
đầu này đã 16 tuổi, trổ mã mắt ngọc mày ngài, là người rất khiêm tốn, xử sự cũng có chừng mực, được cả đám người làm trong phủ khen ngợi.
Ta nhìn dáng vẻ của muội ấy, không biết sao, luôn nhớ tới Bình Nhi trong
《Hồng Lâu Mộng》, nhưng mà đây là người trong phủ ta, không thể để họ đi
ra ngoài làm nha đầu thông phòng cho người khác.
Tiêu dao bên
ngoài hai năm, chợt trở về phủ, lại thấy không quen lắm. Oanh di nương,
Yến di nương vẫn quyết ý thủ thân vì Dực Phong, mồng một mười lăm ăn
chay niệm Phật. Thấy ta trở lại, hết sức mừng rỡ, ngày ngày lên đảo
thỉnh an, cửa đảo cũng không còn đóng như trước, nhưng sự uy nghiêm ngày xưa vẫn còn, với lại bí mật Hoàng Đế Gia Tĩnh và Đoan Kính vương phi
cùng ở cùng bay đã sớm công khai, cũng không ai biết hoàng đế bệ hạ sẽ
ngự giá hương khuê lúc nào, nhưng mỗi lần tất nhiên đều vào từ cửa hông.
Nghe Chu Nhan nói, vị Yên Chi di nương vốn là người Ám Cung an bài, xong vụ
của Tín thân vương cũng coi như ‘ công thành lui thân ’, đã sớm tìm một
lý do, rời khỏi vương phủ, nhận nhiệm vụ khác. Nữ tử này cũng là người
bạc mệnh phúc họa không chừng, một buổi sáng vào Ám Cung, từ đó phải lấy ‘ mỹ nhân kế ’ dụ địch. Nhưng, đây là mạng của nàng, ở dưới người khác, ai mà không đáng thương? Ta không thể thương được quá nhiều.
Phi Hồng, Lục Ngạc dẫn theo Triệu Hàm trở về phủ, Phi Hồng dẫn theo Hàm nhi ở trong nội viện, bởi vì Hoàng đế nói như vậy: về sau nếu bắt gặp hai
ta. . . . thì không tốt. Ta. . . Ách, ta không có ý kiến, dù sao cũng ở
chung một nhà. Phi Hồng bây giờ là thân phận đợi gả, vợ chồng son theo
ngự giá hồi kinh, bây giờ Ngụy Tiến đang sắp xếp đồ đạc ở phủ đệ hoàng
đế ban cho.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, vẫn chưa thể vào cung
thỉnh an với thái hậu. Nghĩ đến hôm nào đó rãnh rỗi, vẫn phải đi thăm bà một lát, hai năm không gặp, ban đầu đối đãi ta cũng rất tốt mà? Người,
không thể quên tình cũ.
Buổi chiều nhàn rỗi không chuyện gì, cũng không buồn ngủ, lại nhớ tới hôm qua Triệu tổng quản nói muốn đưa danh
sách trong vương phủ và sổ sách cho ta xem. Vì vậy phân phó Thanh Thanh
đi mời Triệu tổng quản lên đảo.
Cầm lấy danh sách xem một lát,
lúc này mới phát hiện ra người trong phủ thật không ít. Mấy nha đầu gia
đinh trong phủ, đã bị hoàng đế bệ hạ loại bỏ lần nữa vào năm Gia Tĩnh
thứ bảy, chỉ còn lại 84 ma ma làm việc nặng, 116 tiểu nha đầu không có
học, 170 người phái nam trưởng thành, 53 tiểu tử, chưa tính người thân
của họ ở trong đó. Nữ quyến khác trong phủ gồm có 32 nhất đẳng đại nha
hoàn, 72 nhị đẳng đại nha hoàn, 105 tam đẳng nha hoàn, 63 ma ma, 97 tiểu nha đầu. Chú thích cuối cùng: danh sách nhân viên quản lý các sản
nghiệp khác của vương phủ còn đang được tính toán.
Theo Thanh
Thanh bổ sung, số người mới ở Đoan Kính vương phủ là do hoàng đế bệ hạ
làm theo yêu thích của ta, chứ không theo quy định dành cho phủ thân
vương, phủ của ta chính là phủ dùng người ít nhất ở trong kinh thành. Ta xem sách xong rất là nhức đầu, nghe nói có phủ còn nhiều người hơn,
cũng không biết làm sao mà nuôi hết.
Lại tiện tay mở sổ sách
vương phủ ra, thấy trang đầu thống kê ra tổng tư sản của vương phủ,
người nhìn quen mấy con số ở thế kỷ 21 như ta không khỏi hơi biến sắc,
đáy lòng yên lặng chuyển đổi mấy con số viết bằng chữ phồn thể này thành số Ả Rập, đếm đếm, lại có. . . . hơn mười số (hàng tỷ). Rồi sau đó
Triệu tổng quản nhắc nhở, Đoan Kính vương phủ có sản nghiệp ở 40 nơi,
vốn trong tay Tín thân vương có hai mươi nơi, hai năm qua bệ hạ lại lục
tục cho thêm 19 chỗ sản nghiệp vô cùng giàu có và đông đúc, tiền tài của vương phủ từ năm Gia Tĩnh thứ năm đến nay tăng lên gấp bội. Cho nên số
tiền vượt qua 10 tỷ mà ta vừa biết chỉ là tiền mặt ở trong tiền trang,
vẫn chưa tính tổng giá trị của các loại sản nghiệp, tài sản cố định, và
các loại của cải phần thưởng hàng năm thái hậu và bệ hạ thưởng từ trong
cung tới.
Từ nhỏ ta đã cực kỳ nhạy cảm với chữ số, sau khi tới cổ đại, vì phải nhận biết mức giá tiền bạc, còn đặc biệt ra phố hỏi giá
gạo, thời đại thay đổi thế nào, tiền bạc chuyển đổi ra sao, cứ tìm hiểu
từ giá gạo là biết ngay. Nếu như giá gạo nhấp nhô bất định, giá kém quá
nhiều, chứng tỏ quốc gia rung chuyển, không thể tính chính xác, nếu như
kéo dài có quy luật lại hơi tăng lên, nói rõ quốc nội an định đoàn kết.
Ta từng ra đường nghe ngóng, một lượng bạc có thể mua ba gánh gạo
(Khoảng 250kg), mấy năm qua giá tiền biến hóa không lớn.
Nhưng
bây giờ ta lại có trong tay 10 tỷ bạc, ta vô ý thức xoay xoay hai đơi
vòng tay bảo thạch bằng mã não màu xanh đang đeo trên tay, nghe Chu Tam
nói, đây là trân phẩm ngự dụng của vương hậu Ba Tư, toàn thế giới chỉ có hai đôi, trằn trọc đi tới Đại Hán hoàng cung, một đôi bị Thái hậu ban
cho ta, một đôi khác ở trên đường hồi kinh, cũng bị Hoàng Đế Gia Tĩnh
tặng cho ta, lại nói so với mấy thứ khác, ta nghĩ trong hoàng cung cũng
cỡ chỗ ta thôi. Cứ nhìn lúc ta không ở đây thì Thái Hậu vẫn thỉnh thoảng nhét đồ tốt đến chỗ ta là biết.
Gia Tĩnh đang giở trò quỷ gì
đây? Nhớ tới gia sản 10 con số của ta, bèn hỏi Triệu tổng quản và Thanh
Thanh luôn yên lặng đứng bên cạnh: "Trong những sản nghiệp này, đáng giá tiền nhất, kiếm lợi nhiều nhất là cái nào?"
Triệu tổng quản cung kính đáp: "Kiếm lợi nhiều nhất chính là 20% mỏ khai thác mà bệ hạ
chuyển đến cho nương nương. Hiện tại tương lai hết sức tốt, đoán chừng
đến sang năm, tài sản của nương nương ngài không chỉ dừng lại ở đây
đâu." Ta hoảng hốt, Trần Kiệt là một hoàng đế ưu tú, nếu như đến hiện
đại, nhất định là một người kinh doanh xuất sắc. Chàng công khai kêu gọi bán ra 40% quyền khai thác mỏ cho các phú thương khác, chỉ dùng một
chiêu liền lắp đầy quốc khố bị hao tổn từ thời Thái Tổ trong vòng 2 năm
ngắn ngủi. Hành động này khiến chúng thần cam tâm thần phục. Nhưng. . . . bây giờ chàng lại chuyển giao 20% quyền khai thác trong 60% còn lại
trong tay mình cho ta, chàng. . . . Hành vi của chàng sao lại không
khiên cho ta khiếp sợ?
Đột nhiên nghĩ đến, khi chúng ta từ Giang
Nam trở về, văn võ bá quan, hoàng tử, và thần tướng các bộ đều quỳ đón
vào kinh, chàng lại còn thoải mái ung dung dắt tay ta cùng ngồi lên xe
rồng, thiên tử và vương phi cùng ngồi chung đi vào kinh thành, khiến
trên dưới trong triều xôn xao lần nữa, trong nửa tháng qua, mỗi ngày
trăm thần liên danh can gián, nhưng đều bị chàng đè xuống hết.
Chàng. . . . Chàng tùy ý làm bậy như vậy, rốt cuộc vẫn muốn cho ta vào cung
long phượng hòa minh. Hai năm rồi, Dực Phong đi hai năm, chàng cho ta
tài phú không có gì sánh kịp, lại còn thêm muôn vàn sủng ái, ngàn y trăm thuận, vô số nhu tình. Chỉ vì cùng ta nâng khay ngang mày, đến già đầu
bạc.
Ta làm sao không hiểu tâm ý của chàng, ta có tiền, thành
nhân sĩ giàu có hết sức quan trọng ở Đại Hán triều, những quan viên phản đối ta tiến cung suy nghĩ vì xã tắc, sẽ không mạnh mẽ bỏ phiếu nghịch.
Ta không nên hoài nghi chàng, có lẽ, làm hoàng hậu độc sủng thịnh thế
cũng là chuyện rất tốt. Có lẽ. . . . Ta nên tin tưởng, năng lượng tình
yêu chiến thắng tất cả.
Nghĩ tới đây, rất là vui vẻ, ra hiệu bọn họ lui xuống, một mình ngồi cười khúc khích. . . Cho đến trời tối.
Gia Tĩnh bệ hạ bận rộn một ngày, từ mật đạo tới đây liền thấy cảnh tượng
thế này. Giai nhân nghiêng nghiêng, tầm mắt chăm chú nhìn vào lò than
đang cháy hừng hực ở trong phòng, nhưng suy nghĩ rõ ràng không nằm trên
cái lò than, mắt to linh động híp lại, làm như cả người đều đang cười,
gương mặt hơi hồng, thỉnh thoảng lơ đãng cắn cắn môi, người xem miệng
đắng lưỡi khô.
Tầm mắt đột nhiên bị bóng người ngăn trở, ta đây
mới chợt hồi hồn, ngẩng đầu nhìn nam nhân có nụ cười dịu dàng trước mắt, khóe miệng cũng không tự chủ vểnh lên, chưa đợi ta có hành động, nam
nhân đã mau hơn ta một bước, ôm ta đặt lên đùi, hôn khóe môi, hỏi: "Hôm
nay đã làm gì?"
Chỉ cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên, nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, thốt ra: "Nhớ chàng. . . . ." Nụ cười và sự vui
mừng trong đôi mắt chàng từ từ chất đống, khàn giọng thở dài: "Thật biết nghe lời!" Lại tiếp tục hôn nhẹ lên môi, từng chút, từng chút, rốt cuộc cũng sâu dần. . . .
Tình tứ một phen, dọn bữa tối xong cho lui
mọi người, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đổ mồ hôi, kể từ sau khi ở
chung với ta, quy củ ăn không nói gì đều bốc hơi hết.
Rốt cuộc,
chàng để đũa xuống, mỉm cười nhìn ta đã no căng bụng nhưng vẫn không
buông tha dĩa cá quế chưng. Cười nói: "Hôm nay ta tứ hôn cho Ngụy Tiến
và Phi Hồng trên kim điện." Nghe tin tức này ta thật sự là vui vẻ: "Chọn ngày mấy?" Chàng dịu dàng nói: "Mùng chín tháng giêng là một ngày tốt
lành, nhưng Phi Hồng sẽ không xuất giá từ chỗ này." Ta ngạc nhiên nói:
"Vậy xuất giá từ đâu?" Chàng cười cười, gắp một miếng cá quế đưa tới bên miệng ta: "Xuất giá từ phủ Quốc Công."
Ta đang vui vẻ chuẩn bị
ăn thịt cá quế đưa tới khóe miệng, nhưng nghe lời của chàng xong, ta lại sửng sốt, cá quế hấp này thật quá mềm, trong nháy mắt ta thất thần đã
rơi xuống trên bàn, chàng tiếc hận nói: "Xem, thật không biết quý, một
miếng khán nè." Ta cầm tay cầm đũa của chàng, run rẩy hỏi: "Phủ Trương
Quốc Công?" Chàng cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề: "Uh,
phủ Trương Quốc Công, phủ Phụ Quốc Công. Được rồi, ngoan, ăn cơm trước." Ta lắc đầu một cái, mắt không khỏi ê ẩm: "Xây lại khi nào?" Chàng giả
vờ thở dài: "Vốn chỉ muốn tùy ý sửa lại chút thôi, khiến mỹ nhân cười
một tiếng, vậy mà trận lửa lần đó lại làm cho cả khu vườn lớn cháy sạch, trẫm không thể làm gì khác hơn là nhịn đau xây lại, từ khi nàng xuống
Giang Nam đã bắt đầu, tốn không ít bạc."
Ta cũng vậy không biết
là nên khóc hay nên cười, nhìn gương mặt tươi cười chắc chắn kia, liều
mạng vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi ấm áp. Chàng cười trêu: "Đây là bộ y phục trẫm mới thay sau khi hạ triều, xem, lại bị làm dơ." Ta buồn bực ở trong lòng chàng: "Hôm nay ta có tiền rồi, cùng lắm thì sẽ may một bộ
khác cho chàng." Chàng cười to: "Tốt, trẫm muốn tốt nhất đắt tiền nhất." Nghĩ đến ban đầu Bồ Tát đưa ta đến Trương phủ, hôm nay dường như đã qua mấy đời, thật hoài niệm. Gia Tĩnh âm thầm vì ta làm nhiều như vậy, ta
lại không nhịn được muốn rơi lệ, mơ hồ biết tâm tình ta kích động, chàng vỗ vỗ lưng của ta, dịu dàng cười nói: "Xem, làm việc nhỏ thế đã có thể
khiến Tiểu Tuyết Nhi chủ động ôm ấp yêu thương, về sau ta phải ghi nhớ,
Chu Tam, ngươi giúp trẫm nhớ." Ah? Còn có người ngoài à? Ta xin lỗi dời
đầu ra, nào có người? Ta tức mắng: "Chàng trêu chọc ta?" Chàng cười to,
vuốt đầu của ta: "Ngoan, ăn cơm xong trước." Ta lắc đầu một cái: "No
rồi."
Chàng cười cười đứng lên dắt ta trở về phòng khách. Ừ, nam
nhân này, cười lên thật là đẹp mắt. Mới vừa ngồi xuống ta liền không sợ
người khác làm phiền nói cho chàng biết: ngày mai trưởng công chúa và
Tiểu Lâu đến thăm ta, trưởng công chúa trở về phủ công chúa, Tiểu Lâu
vào Phượng Hoàng Sơn trang, hai người không còn cùng nơi, muốn gặp mặt
còn phải từ Thành Đông chạy đến Thành Tây, hôm nay cũng mới gặp mặt,
ngày mai đồng loạt đến thăm ta, ngày mai ta lại vào cung thỉnh an thái
hậu. Chàng vẫn lẳng lặng nghe ta càu nhàu, xong rồi mới sờ sờ đầu của
ta: "Tốt, ngày mai ta không tới, trong cung có chuyện, ngày mai nàng đến Càn Thanh cung, chờ trẫm hạ triều rồi cùng nhau đi."
"Không cần, chàng còn bận việc của chàng, ta cũng không phải không quen."
Từ gần tối đến bây giờ, ta vẫn luôn bị hạnh phúc bao vây, thấy chàng cưng
chiều mặc ta ở trong lòng chàng lăn qua lăn lại, bèn dùng thanh âm rất
nhỏ chỉ có hai người nghe được hỏi: "Ta có từng nói ta yêu chàng?" Vừa
nói ra, mặt lập tức đỏ như lửa.
Chỉ thấy lông mày chàng cong
cong, sóng mắt mềm mại, khóe miệng khẽ cười: "Vậy nàng có biết ta yêu
nàng không?" Trời ơi, loại tỏ tình kiểu Quỳnh Dao này, ta cư nhiên không thấy buồn nôn chút nào, lòng chỉ tràn đầy vui mừng, vui vẻ vô cùng,
kích động vô tận, chẳng lẽ ta đã rơi xuống?
Ôm chàng thật chặt,
chỉ sợ tất cả đều là giả, chàng cũng giống vậy, càng lúc càng ôm chặt
ta, lẩm bẩm bày tỏ: "Ta yêu nàng! Ta yêu nàng! ! Ta yêu nàng! ! ! . . .
." Ta yếu ớt trả lời: "Ta cũng yêu chàng! Ta cũng yêu chàng. . . ."
Xem, thì ra tình yêu cũng có thể đơn giản như vậy, ta cũng có thể hạnh phúc thế này.
. . . . . .
Ta bị động tác rời giường của người bên cạnh đánh thức. Chàng đã cực kỳ
cẩn thận rồi, nhưng gần đây không biết vì sao ta rất dễ thức tỉnh, lại
rất khó ngủ, cho nên mỗi ngày đều dậy sớm, chàng cũng săn sóc để nhẹ tay chân, hết sức không làm ồn đến ta. Thấy ta không chớp mắt theo dõi
chàng tự động mặc quần áo, áy náy cười nói: "Thế nào, vẫn làm ồn nàng?"
Ta lắc lắc đầu nói: "Ta đang nghĩ, Tiểu Lâu ở Phượng Hoàng sơn trang hơi
xa, huống chi rốt cuộc vẫn là biệt viện của trưởng công chúa, ở lâu dài
không hợp thân phận. Muội ấy là nghĩa muội của ta, dù sao phủ Quốc Công
cũng xây dựng lại rồi, hay là, để muội ấy vào ở đi, về sau Phi Hồng từ
nơi đó gả đi, cũng có một chủ tử lo chuyện đúng không?"