Sáng sớm hôm sau.
Gối lên cánh tay của chàng ngủ đến trưa mới dậy, vốn đã không tỉnh táo,
tỉnh lại đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hoàn toàn buông lỏng
ngủ say nghiêng qua trước mắt, lại mê mang trong phút chốc. Đợi phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện tay chân của chàng đều khoác lên trên
người ta, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng chạm vào môi chàng một cái, chàng phản xạ có điều kiện càng ôm chặt hơn. Gian nan chuẩn bị đẩy chàng ra, tay
chân đã nhẹ vô cùng, nhưng chàng vẫn bị tỉnh. Kéo ta qua cọ xát, giọng
nói mơ hồ: "Ngoan, ngủ tiếp một lát đi! ~~~" ha ha, nam nhân này! Chống
thân thể lên lướt qua chàng đẩy màn ra, phát hiện trên hành lang ngoài
cửa có người tới tới lui lui, giống như nóng nảy.
Biết là Chu Tam có chuyện gặp vua, lại không dám thúc giục, cho nên nghe chúng ta nói
chuyện với nhau mới cố ý bồi hồi ở ngoài cửa, ta cười, chàng kéo ta đang nằm trên người chàng xuống, nói lầm bầm: "Sáng sớm tinh thần Tuyết Nhi
không tệ, chúng ta làm chuyện khác nhé!" Dùng cả tay chân, môi lưỡi lại
chạy khắp người ta.
Ta cười tránh né: "Tiểu Tam đang ở ngoài tìm
chàng đấy!" Chàng dừng một lát, lại hôn tiếp đến trời đất mù mịt, ta
hoảng hốt: "Còn chưa có. . . . Rửa. . . . Miệng!" Chàng mắt điếc tai
ngơ, đợi ta rốt cuộc hít được không khí mát mẻ thì mới nghe chàng bất
mãn nói: "Tiểu Tam Tiểu Tam, nàng thân với hắn như thế từ lúc nào vậy?"
Ha ha, nam nhân này, làm hoàng đế lại ăn dấm của thái giám, cười chết
người. Thấy mặt ta tươi cười, chàng tức giận lại muốn hôn lên, Chu Tam ở bên ngoài dùng sức ho ho, ta vội vàng lấy tay chận cái miệng của chàng
lại, chàng lười biếng đè trên người ta, ta không chịu nổi trọng lượng
phải đẩy đẩy chàng, lúc này chàng mới bất đắc dĩ đứng lên.
Hai
người tự rời giường mặc quần áo, chàng thấy thế, vội vàng xông tới cười
nói: "Ngoan, ta giúp nàng mặc trước." Ta cười to: "Đi đi đi, tự mình mặc đi. Tổng quản Tiểu Tam đợi nữa thì cổ họng lại ngứa ngáy." Chàng nhún
nhún vai (đổ mồ hôi, không phải học được từ ta chứ?) mặc xong quần áo
thật nhanh, mở cửa rồi đi tới giúp ta chải đầu, Chu Tam Lục Ngạc vội
vàng đi vào hầu hạ rửa mặt. Động tác của chàng mau chóng, dặn dò: "Trẫm
đi làm chút chuyện, đợi lát nữa cùng nhau ăn sáng." Ta gật đầu một cái,
đưa mắt nhìn chàng ra cửa, lúc này mới có hai tiểu nha đầu đi vào nói:
"Nương nương, bà vú mang Tinh tiểu thư tới thỉnh an, đang chờ ở phòng
khách." Ta vui mừng nhướng mày: "Trời lạnh, mau ẵm vào."
Bà vú ôm Tinh nhi quy củ đi vào thỉnh an hành lễ, Lục Ngạc vội vàng đón lấy Tinh nhi đưa tới, mặt mà bé hồng hào hớn hở nhìn ta, non nớt gọi: "Tuyết di. . . ." . Ta mừng rỡ, hỏi bà vú: "Con bé biết gọi tên từ lúc nào?" Bà vú cung kính cười làm lành: "Tinh tiểu thư biết gọi từ hai ngày trước rồi, chỉ là không rõ ràng lắm, hôm nay khá hơn chút rồi, lúc nãy còn gọi
Quận chúa Điện hạ là ‘ mẫu thân ’, Quận chúa Điện hạ cũng kích động đến
khóc."
Ta ôm lấy bé có dáng vẻ vô cùng đáng yêu, thổn thức ngàn
vạn. Ban đầu Tiểu Lâu vô cùng khổ sở đau một ngày hai đêm mới sanh bé ra được, nhưng ta và trưởng công chúa bị dọa sợ. Đứa nhỏ Tinh nhi này, lúc ra đời xấu xí vô cùng, da nhăn nhíu không nói, còn hồng hồng, gương mặt tròn tròn, ngươi nói mỹ nữ này sao lại sinh ra một nữ nhi xấu xí? Ta và trưởng công chúa đều bị dọa, sau đó theo bà vú giải thích, đứa bé mới
sinh đều như vậy, quả nhiên, sau khi đầy tháng mới phát giác, thật là
một mỹ nhân quốc sắc thiên hương.
Lúc ấy Tiểu Lâu đã được công
nhận là nghĩa muội vương phủ, chưa gả ra ngoài, lại sinh ra con gái
riêng ở biệt viện vương phủ, trở thành đề tài bàn tán lúc rỗi rãnh của
quan quân dân chúng ở Nam Kinh. Biện viện vương phủ chỉ được sửa lại một chút, sau khi ta và cấm vệ quân tiến vào cũng không có ai làm loạn,
nhưng không ngờ lời đồn đãi vẫn dần dần truyền vào vương phủ, có mấy học giả đạo đức giả ra trước phát biểu, lại vì sợ hãi vương phủ nên cũng
không dám quá đáng. Ta vẫn giận dữ, lệnh thị vệ bắt lại mấy người dẫn
đầu bàn tán bên ngoài, sau đó trưởng công chúa lên giọng tuyên bố nhận
thức nha đầu Tô Tinh làm nghĩa nữ, ta lại che chở rõ ràng, rốt cuộc
khiến chuyện này trở lại bình thường.
Nhớ ngày đó, mặc dù Tiểu
Lâu kiên cường, nhưng trong lòng luôn không thoải mái, đến ngày hôm qua, Gia Tĩnh lại cho nàng lên Quận chúa, coi như là chịu cho nàng trở thành thành viên hoàng tộc. Bây giờ muội ấy đã hết khổ, đứa bé lại biết gọi ‘ mẫu thân ’, không có ai dám tiếp tục xem thường nàng, khó trách nàng sẽ cực vui mà khóc.
Ta ngâm trong hồi ức, cho đến một đôi tay mạnh
mẽ khoác lên trên vai ta mới phục hồi tinh thần lại, người làm trong nhà đều lẳng lặng quỳ. Chàng đi đến từ phía sau, sờ sờ đầu Tinh nhi, cười
nói: "Đứa nhỏ này thật đáng yêu!" Ta giao Tinh nhi cho Lục Ngạc, dựa vào sau, rơi vào lồng ngực ấm áp của chàng, miễn cưỡng hỏi: "Nhanh vậy đã
xong?" Chàng dịu dàng nói: "Sợ nàng đói, cho nên lát nữa làm tiếp." Khóe miệng ta khẽ nhếch, đứng lên, đưa tay đến trong tay chàng. Chàng phất
tay ra hiệu mọi người đang quỳ lui ra, kéo ta đứng lại, nhỏ giọng hỏi:
"Chúng ta cũng sinh đứa bé có được hay không?" Sửng sốt, nhất thời không đề phòng chàng lại nhắc tới vấn đề này, thật ra thì ta và chàng ở cùng
nhau cũng không phải là một hai ngày rồi, hai người cũng không còn tích
cực ngừa thai, chỉ thuận theo tự nhiên, nhưng vẫn chưa phát hiện mang
bầu, sau đó Tiểu Lâu bắt mạch cho ta, nói ta nhiều năm trước uống thuốc
mê quá liều, khiến thân thể bị tổn hại, cho nên không dễ mang thai. Ta
hiểu rõ, đó là di chứng vào ngày ta xuyên qua.
Chàng thấy ta lại
mất hồn, cuối cùng thở dài, miễn cưỡng cười cười: "Nàng đã không muốn,
vậy sau này chúng ta hãy nói." Thấy vẻ mặt bi thương của chàng, ta lắc
đầu một cái thở dài, rốt cuộc nói rõ nguyên nhân.
Chàng vừa mừng
vừa sợ vừa mắc cỡ: "Thật xin lỗi! Ta còn tưởng. . . . Nàng không muốn,
Quận chúa cũng nói chỉ là không dễ dàng, vậy chúng ta cứ xem ý trời,
được đến là may mắn của ta, mất đi là mệnh của ta. Ta vui mừng nhất là,
nàng không dối gạt ta." Mắt của ta nóng lên, được chồng như thế còn đòi
hỏi gì. Cũng buông ra tâm kết, hai người chắp tay cùng ăn sáng.
Dùng bữa sáng xong, trưởng công chúa và Quận chúa Tiểu Lâu lại đến thỉnh an, Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ nghỉ ngơi xong thì giao phó: ba ngày sau hồi
kinh!
Sau khi Hoàng Đế Gia Tĩnh đi, ba nữ nhân cư nhiên hành động nhất trí ngồi vây quanh bên cạnh lò suổi không nói lời nào. Ba đại nha
hoàn Lục Ngạc, Úy Lam, Tử Yên vây ở một chỗ khác lặng lẽ nói chuyện. Đầu óc ta vận chuyển nhanh một hồi, nghĩ đến mấy chuyện lặt vặt phải đối
phó sau khi hồi kinh, thần kinh cũng rối rắm. Nhàm chán vô cùng nên
ngẩng đầu lên, phát hiện trưởng công chúa và Tiểu Lâu cư nhiên đều có bộ dạng u sầu, nhất thời lên tinh thần, ném chuyện phiền nào đi, tìm thú
vui trước!
Vọt đứng lên đi tới ngồi xuống bên cạnh trưởng công
chúa, tỏ vẻ như tỷ tỷ tri tâm: "Cẩn ngọc, có chuyện gì phiền não cứ bày
tỏ với ta, ta rất có kiên nhẫn." Trưởng công chúa đầu tiên là sửng sốt,
rồi sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ hết, tức nói: "Nha đầu này, những ngày sau này thoải mái nên lấy ta làm trò cười à?" Ta mừng rỡ:
"Tỷ xác định không có việc gì muốn nói với mọi người?" Trưởng công chúa
càng đỏ mặt, chỉ nghẹn lại nói không ra lời, vẫn là Úy Lam hiểu chuyện,
đứng ra giải vây: "Vương phi chủ tử đừng khi dễ chủ tử nhà ta, bệ hạ mới vừa đi đấy." Nhìn nhìn, cái miệng thật sắc bén, ta lập tức ngoan ngoãn
không nói lời nào.
Mọi người lại buồn cười một phen, thôi, không
chọc nổi thì ta không chọc là được. Đảo mắt nhìn Quận chúa Tiểu Lâu mới
nhậm chức, nhất thời lại có tinh thần, người này ta chọc nổi.
Cọ ở bên người Tiểu Lâu, tham lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc này,
thèm thuồng đến mức không lời nào có thể miêu tả được: "Tiểu Lâu, ta là
người lắng nghe lớn nhất." Tiểu Lâu đồng học là một người mẹ ngoan, lập
tức thành thực nói: "Ta thật có chuyện muốn thương lượng với hai vị tỷ
tỷ."
Vừa nói xong, Lục Ngạc, Úy Lam, Tử Yên lập tức khéo léo ra
cửa, thần sắc Tiểu Lâu mê mang, sâu xa nói: "Hắn tới tìm ta!" Chúng ta
đều cả kinh, dĩ nhiên biết ‘ hắn ’ mà muội ấy nói là ai —— Diệp Song
Khê, Đa Tình công tử độc nhất vô nhị, phụ thân của Tô Tinh.
Nam nhân này, bây giờ mới tới làm quen, là có tính toán gì? Xin tha thứ, ta chính là lòng tiểu nhân.
Tin tức này quá mức rung động, Tiểu Lâu đã phải khó khăn lắm mới bình tĩnh
được, nếu như không có ta và trưởng công chúa ngoài sáng và trong tối
che chở, còn không biết hôm nay hồn của muội ấy đã về nơi nào? Hiện tại. . . . Hiện tại không dễ dàng gì mới khổ tẫn cam lai, hắn ta liền tới
cửa nhận người thân, làm sao không khiến người khác nghi ngờ?
Tiểu Lâu đưa ánh mắt cầu trợ nhìn hai ta, ta và trưởng công chúa đều nhìn
nhau, nhất thời khó có thể đáp. Nếu khuyên chia ly, hắn là cha đẻ của
Tinh nha đầu, hoặc giả Tiểu Lâu vẫn còn tình cảm với hắn, mà nếu ta và
trưởng công chúa khuyên nàng không tuân theo, nàng lại vô cùng tôn kính
hai ta, biết chúng ta là vì tốt cho nàng, lời của chúng ta nàng chắc
chắn tuân theo, nhưng. . . . Làm sao biết nội tâm của nàng sẽ không có
tiếc nuối? Còn khuyên hợp, nam nhân như vậy, tóm lại cảm thấy không dựa
vào được, tóm lại, khó cả đôi đường.
Ta ho một tiếng, nghiêm nghị hỏi thăm: "Tiểu Lâu, muội nói thật đi, trong lòng còn có nam nhân này
không?" Trưởng công chúa cũng nghiêm nghị. Muội ấy cười khổ, một hồi lâu mới đáp: "Ở chung với hai vị tỷ tỷ lâu thế, cũng để tâm nhiều hơn, tự
biết hắn không phải phu quân, bây giờ nhờ phúc của Tuyết tỷ tỷ, lại được phong hào, bây giờ hắn đến nhận người thân, cũng không biết tâm ý như
thế nào, huống chi chúng ta cô nhi quả mẫu, có hai vị tỷ tỷ chiếu ứng,
mẹ con chúng ta cũng có thể sống rất khá" thấy bọn ta nhìn chằm chằm
nàng, nàng nói tiếp: "Nhưng. . . . Hắn dù sao cũng là cha đẻ của Tinh
nhi, ta mang theo nữ nhi riêng nhận thưởng của hoàng thượng, đã khiến
các tỷ tỷ phí tâm và khó xử, về sau, ngộ nhỡ Tinh nhi lớn, có thể sẽ oán trách ta!"
Ta thở phào nhẹ nhõm, cũng may, nàng còn chưa hồ đồ,
mặt mày trưởng công chúa cũng giãn ra, lòng tin không khỏi sâu hơn. Tiểu Lâu làm mẫu thân, thiên tính tăng lên, càng để tâm nhiều hơn, càng thêm thông tuệ, chứ không còn đơn thuần như trước. . . .
Trưởng công
chúa cười nói: "Tiểu Lâu yên tâm, chỉ cần muội không muốn, ta và Linh
Tuyết tự sẽ làm chủ cho muội. Về phần quan hệ của hai cha con họ. . . ."
Trưởng công chúa rất là khó xử, ta ngắt lời nói: "Ban đầu hắn biết rõ ngươi có thai vẫn bỏ các ngươi, đã là không niệm cùng tình cũ, không nghĩ đến
cốt nhục, bây giờ chạy tới nhận lão bà quận chúa và nữ nhi tiểu quận
chúa, thật không thể nào. Tiểu Lâu không phải muội đã nói là nhờ ta và
tỷ tỷ chăm sóc sao, tất cả nhờ thiện duyên của Bồ tát và tình cảm giữa
chúng ta, đây đều là phúc phận muội nên được."
Dừng một lát, suy
nghĩ một lát rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm, nên nói: "Đợi Tinh nha
đầu hiểu chuyện rồi, chúng ta tỉ mỉ nói nguyên do cho bé nghe, bé muốn
đi nhận cha, chúng ta cũng không ngăn trở, bé cố ý không nhận, ha ha,
vẫn là Tô Tô Quận chúa Đại Hán triều ta, thịt ở đầu quả tim của mấy tỷ
muội ta."
Tiểu Lâu nghe ta và trưởng công chúa nói chuyện, lập
tức đứng lên, tránh khỏi ngăn trở của chúng ta, quỳ xuống, trịnh trọng
nói: "Đây là lần cuối cùng Tô Tiểu Lâu ta hành đại lễ với trưởng công
chúa và Đoan Kính vương phi, cám ơn đại ân tái tạo của hai vị, nếu như
Tô Tiểu Lâu có lòng riêng, sẽ bị thiên lôi đánh." Dứt lời quy củ quỳ
xuống, theo đủ quy củ hoàng gia.
Ta và trưởng công chúa biết tâm
kết của muội ấy đã giải, cũng biết người tài ngoài mềm trong cứng, tất
nhiên mạnh mẽ nhận mấy lạy này. Chờ dừng lại, ta và trưởng công chúa vội vàng chạy tới nâng lên, muội ấy hơi tránh thoát, hơi cuối cuối, lấy lễ
tỷ muội ra mắt lần nữa, ngẩng đầu mới thấy muội ấy đã rơi lệ đầy mặt,
khóc không ra tiếng: "Trước khi Tiểu Lâu gặp hai vị, danh tiếng ở trên
giang hồ cũng không mấy tốt, người gặp người ghét, cả phụ thân Tinh nhi, cũng chỉ tham lam sắc đẹp của ta, hôm nay hai vị tỷ tỷ đối đãi thật
lòng, về sau vô luận chuyện gì, đều do hai vị tỷ tỷ làm chủ."
Trưởng công chúa thảm đạm cười một tiếng: "Cũng chỉ là ba du hồn phú quý thôi, về sau ở chung chăm sóc nhau là chuyện đương nhiên."
Ta lắc lắc
đầu, cười nói: "Người đời đều nói, nữ nhân và nữ nhân kết giao, luôn
không dễ dàng, hôm nay xem ra, cũng không khó, thôi, buổi trưa tỷ muội
ta uống mấy ly, ăn mừng với nhau."
Trưởng công chúa vừa nghe,
sẳng giọng: "Muội này, mê rượu thì mê rượu đi, tội gì lúc nào cũng kiếm
cớ?" Ba người đều cười to, mây đen đều tan.
Vố lo lắng buổi trưa
Hoàng Đế Gia Tĩnh sẽ trở về khuấy bữa tiệc, nhưng Tổng đốc nha môn đã
chuẩn bị bữa ăn, đuổi Chu Nhan tới thông báo nói không cần chờ chàng,
điều này cũng tốt, ba nữ nhân mừng rỡ tự tại, thật vui vẻ ăn xong bữa
cơm thân thiết.
Sau giữa trưa nghỉ ngơi một hồi, Gia Tĩnh hào
hứng đi vào gọi ta đang ngủ dậy, lại vui vẻ động thủ giúp ta mặc quần
áo, ta không rõ chân tướng, hỏi chàng chuyện gì vui mừng như thế.
Chàng cười cười, đưa tay sờ sờ lỗ mũi của ta: "Trẫm còn không biết Tiểu Tuyết Nhi thân thiết như vậy, thân đến chuyện cả đời của người bên cạnh cũng
suy nghĩ giùm." Ta không giải thích được, nghiêng đầu nhìn chàng, dáng
vẻ ham học hỏi này được lòng chàng, chàng mạnh mẽ hôn một cái, dịu dàng
nói: "Có phải nàng cố ý tác hợp Ngụy Tiến vói nha hoàn Phi Hồng của nàng hay không?" Ta chợt hiểu hiểu ra, vui mừng nói: "Đúng vậy, thế nào?
Được rồi?"
Chàng cười nói: "Tiểu Tuyết Nhi đã làm đúng, Ngụy Tiến này, kiêu ngạo không tuân, lại rất có tài cán, ta rất là nhức đầu. Bây
giờ hắn tự mình cầu xin trẫm gả Phi Hồng cho hắn Trẫm nói rồi, Phi Hồng
là người của nàng, chúng ta phải nghe ý kiến của nàng."
Ta gật
đầu một cái cười nói: "Bây giờ chàng cố ý dẫn hắn tới đây cho ta làm
chủ, chúng ta đồng ý chuyện tốt, hắn chắc chắn càng trung thành, đối với ta cũng giống vậy. Lại nói hắn là trụ cột vững vàng của phái Thanh Lưu, nếu như có thể được hắn ủng hộ, Đoan Kính vương phi như ta muốn nhập
chủ Trung Cung, tự nhiên dễ dàng hơn nhiều."
Chàng sửng sốt, cười nói: "Ừ, thì ra Tiểu Tuyết Nhi của chúng ta không chỉ hơithông minh, mà là rất thông minh." Nghe chàng có ngụ ý, chợt hiểu chàng đang nói tới
mấy việc của chúng ta trước kia. . . . Bao gồm này phần hiệp nghị ở
chung. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, mặc cho chàng loay hoay xiêm y của ta.
Đợi xiêm áo chỉnh tề, ta mới mở miệng nói: "Chàng khen ta sai rồi, lúc ấy
ta chỉ là một lúc nghĩa khí, không hề nghĩ đến những chuyện này" ngăn
cản chàng đang muốn lên tiếng, tiếp tục nghiêm nghị nói: "Kiệt lang, ta
muốn nói thật, ta không muốn làm hoàng hậu, cũng không muốn vào cung, về sau ta vẫn ở vương phủ của ta, chàng nhớ ta, có thể ngày ngày đến thăm
ta, ta nhớ chàng, cũng có thể ngày ngày đến thăm chàng, như vậy đã rất
khá."
Bây giờ chàng thật ngây người, nhìn chằm chằm ta một hồi
lâu mới thở dài nói: "Những chuyện này về sau bàn lại, đi ra ngoài đi,
đừng để bọn họ chờ lâu."
Hoàng Đế Gia Tĩnh im lặng không lên
tiếng đi ở phía trước, ta quy củ đi theo sau, thẳng tới đại sảnh. Xem
chừng thị vệ nha đầu dọc theo đường đi đều buồn bực: bệ hạ và nương
nương cãi nhau rồi hả?
Thật ra thì ta biết rõ chàng tức giận,
giận ta không hiểu tim của chàng. Ta hiểu, làm sao không hiểu, đứng nơi
cao, thì những người nhỏ bé nằm vào ta sẽ không còn nữa, nhưng mà. . . . Âm mưu, dương mưu muốn mạng người tuyệt đối sẽ không thiếu, ta là một
người hiện đại, tuy nói cam tâm đi theo chàng, cũng không đại biểu ta
không ngại những nữ nhân trong hậu cung chàng.
Ta yêu chàng, không có nghĩa là sẽ buông tản mình, ta cũng phải nắm chắc,
nếu bây giờ không tỏ rõ thái độ, theo tính tình mạnh mẽ của chàng, chắc
chắn nghĩ hết phương pháp khiến ta khuất phục, ta không muốn chuyện biến thành như thế. Chàng là một Hoàng đế thành công, sẽ không vì ta mà phế
hậu cung, ta là một người hiện đại cái máu có thịt có cá tính, sẽ không
vì chàng mà làm mình uất ức. Nhưng, yêu một nam nhân như thế, tóm lại là phải chịu uất ức, ta cũng là người, cũng sẽ lừa mình dối người, nhắm
mắt làm ngơ sẽ làm thương thế của ta giảm bớt đến nhỏ nhất.
Lui
vạn bước, bây giờ ta với chàng, chỉ là quan hệ của một hoàng đế và người tình hắn yêu, chàng có thể bỏ xuống tôn nghiêm của một hoàng đế để yêu
ta cưng chiều ta, nhiều lắm là chịu đạo đức khiển trách. (Nhưng chàng là Hoàng đế, sự khiển trách sẽ không tồn tại) Giả sử một ngày kia ta thành hoàng hậu, thì sẽ không còn đơn giản thế nữa, mà trở thành quan hệ của
một hoàng đế và hoàng hậu của hắn, hai người không có quy phạm đạo đức,
lại còn bị nghĩa vụ và trách nhiệm gò bó. Yêu, một khi bị nguyên tố này
kia gia nhập vào, thì không còn thuần túy nữa.
Chớ có trách một
người hiện đại như ta sẽ thản nhiên tiếp nhận một quan niệm và vị trí
lúng túng thế này, yêu một Hoàng đế hùng tài vĩ lược, ta chỉ có thể làm
được như vậy.
Không biết ai nói: sinh mạng là một bộ áo hoa mỹ,
bọ chét bò đầy. Ai có thể bảo đảm, khi một cô nương hiện đại xuyên đến
cổ đại, thì toàn bộ bọ chét trên cái áo này đều rớt lại hiện địi? Đến cổ đại thì sạch sẽ, không còn bọ chét?
Dọc theo đường đi vẫn không
yên lòng, rất nhanh đã đến đại sảnh. Nhất thời không xem xét kỹ, xém xíu bị vấp bật cửa ngã nhào. Nam nhân phía trước mắt tinh nhanh tay vịn ta, như muốn nổi giận, thấy ánh mắt của ta mê ly, sắc mặt lại thay đổi, rốt cuộc thở dài, dắt ta đi, lướt qua hai người quỳ ở giữa, đi thẳng tới
ghế chính dàn xếp cho ta ngồi xuống, rồi mình cũng tự yên lặng ngồi
xuống.
Chu Tam đã chờ một bên từ sớm, lúc này hai người đang quỳ ở giữa mới cúi xuống làm lễ ra mắt, hô "Bệ hạ và nương nương vạn phúc".
Lúc này sắc mặt của Hoàng Đế Gia Tĩnh mới chậm rãi nói: "Đều đứng lên
đi." Trong lúc nhất thời, nha hoàn người làm quỳ gối trong góc đều đứng
lên, cúi cúi rồi mới lui ra.
Ta nhìn về phía Án Sát Sứ Ngụy Tiến
Ngụy đại nhân đang cúi đầu quỳ ở giữa, cùng với Phi Hồng hiếm khi đỏ mặt thẹn thùng, cuối cùng tâm tình thoải mái chút. Ngụy Tiến thấy ta và
Hoàng Đế Gia Tĩnh đều không lên tiếng, lúc này mới lên tiếng xin cưới,
thật cũng không hàm hồ: "Thần vừa gặp đã thương Phi Hồng cô nương - tỳ
nữ của nương nương, xin bệ hạ và nương nương làm chủ, gả Phi Hồng cho
thần làm vợ."
Ngụy Tiến này cũng là một quân tử, coi trọng Phi
Hồng liền xin vua cho lấy, không hề nhắc đến chuyện làm thái phó cho thế tử, một là một, hai là hai, khiến ta rất bội phục.
Hơi ngẩng
đầu, thấy Gia Tĩnh cười như không cười nhìn ta, ta hiểu, chàng đang cười nhạo ta: một thần tử cũng hiểu chọn trúng giai nhân thì không bỏ qua cơ hội, mà ta lại nhiều lần từ chối chuyện nâng khay ngang mày với hắn.
Ta với chàng rốt cuộc cũng có tiếc nuối, nhưng Phi Hồng và ta xưa nay thân thiết, cũng may nàng lại sáng sủa không câu chấp, cho nên bọn họ có thể có kết quả tốt tất nhiên tốt.
Suy nghĩ một lát mới hỏi: "Làm
thê?" Lời nói là hỏi Ngụy Tiến, ánh mắt cũng không gò bó nhìn qua Gia
Tĩnh. Ngụy Tiến sửng sốt, lập tức sảng khoái đáp: "Bẩm nương nương,
vâng, thê, chánh thê." Gia Tĩnh thấy ta nhìn chàng, ánh mắt mềm nhũn ra, trong mắt có nụ cười.
"Bản phi biết Ngụy đại nhân học vấn cao
thâm, xin hỏi Ngụy đại nhân theo luật lệ Đại Hán triều, chính tam phẩm
có một thê mấy thiếp?" Gia Tĩnh đầu tiên mê mang, rồi sau đó chợt hiểu,
nụ cười đầy cõi lòng. Mặt ta đỏ lên, né tránh không nhìn ánh mắt ngọt
ngào đó.
Ngụy Tiến cũng vô cùng thông minh, làm sao không biết ý
của ta, quỳ nói: "Thần tài sơ học thiển, tài sản ít, nếu lấy được thê tử như Phi Hồng, săn sóc lẫn nhau, cả đời không lấy thiếp nữa." Tròng mắt
Phi Hồng đỏ lên, tràn ngập dịu dàng nhìn Ngụy Tiến. Ta thấy hai tiểu tử
này, nam có tài, nữ có mạo, nhân phẩm võ công của Phi Hồng tất nhiên
tốt, Ngụy Tiến này là tài tử kiệt xuất trong mấy người cổ đại, tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh. Giờ phút này hắn hứa hẹn trước mặt thiên tử, ta tự
nhiên tin tưởng hắn, đây thật là việc tốt, liền mỉm cười đứng dậy, dịu
dàng kính xin Gia Tĩnh: "Kính xin Vạn Tuế Gia tứ hôn."
Gia Tĩnh
đi tới dắt ta, cầm tay hôn, hắng giọng kêu: "Án Sát Sứ Ngụy Tiến vì dân
vì nước, trung thành không hai lòng, lần này trẫm khẩu dụ chỉ ý, ban
thưởng trật nhị phẩm Thục Nghi Phi Hồng làm chánh thê, lần này theo giá
hồi kinh, tứ hôn ở Kim Điện." Đôi tân lang tân nương liên tiếp khấu đầu, tạ chủ long ân.
Hai người này đều rất ăn ý, ta và Gia Tĩnh ở
trên đưa tình động tình, hai người họ từ đầu chí cuối đều cúi đầu lĩnh
mệnh, xem ra Phi Hồng dưới ảnh hưởng của anh, đã tỉ mỉ hơn trước kia
nhiều lắm.
. . . . . .
Hôm nay là ngày lên đường trở về
kinh, bởi vì đi theo Lễ bộ quan viên sắp xếp: giờ Thìn canh ba lên
đường. Cho nên hai người đều không yêu giường, dậy thật sớm, dùng chút
đồ ăn sáng liền đến bến tàu, tiếp nhận lễ trình tiễn hành của quan viên
Nam Kinh.
Đoàn người lồng lộng hùng dũng ra khỏi thành, lúc này
mới phát hiện ra, lần trước Gia Tĩnh tới xác thực hơi hấp tấp, bến tàu
hơi hoang vu, bây giờ biết thời gian cụ thể thánh giá hồi triều, nên đã
sớm sửa chữa hết bến tàu, bởi vì mới vào mùa đông không lâu, cho nên
buội cây bốn phía còn đẹp đẽ, lại trải qua sửa chữa, cảnh trí lại cũng
không quá kém.
Chắc hẳn chuyện của Gia Tĩnh bệ hạ và Đoan Kính
vương phi đã khiến mọi người mưa dầm thấm đất, cho nên thấy Hoàng đế và
ta từ xe ngọc nắm tay đi xuống cũng không thể trách nữa, chỉ có ta cảm
thấy hơi lúng túng.
Bởi vì quan viên đi theo đã sớm lên thuyền
rồng quỳ chờ, cho nên phía sau chỉ có phượng giá của trưởng công chúa và Tiểu Lâu đi theo. Tất cả hình thức rốt cuộc có đủ, tâm tình Gia Tĩnh
không tệ, lại biểu dương chúng quan viên Nam Kinh một phen, nghe nói còn thưởng bạc, quân thần đều vui mừng, rồi mới dắt ta lên thuyền.
Đột nhiên. . . . Trường hợp trong phim lại xuất hiện. Một bóng dáng ngọc
thụ lâm phong xuất hiện ngoài vòng thị vệ, dựa vào nội lực thâm hậu cất
cao giọng nói: "Thảo dân Diệp Song Khê có chuyện gặp vua."
Không thể không nói, đây là một màn phim truyền hình buồn cười nhất mà ta đã gặp sau khi xuyên qua.
Theo tin tức đúng mà Tiểu Lâu cung cấp, vương phủ là nơi thánh giá sống, cao thủ tụ tập, cho nên một Diệp đại tôm không có khinh công giỏi cũng
không thể vào cửa. Chỉ có thể nhờ người gác cửa biệt việt đưa thiệp đến
thăm cho Tiểu Lâu, nhưng mấy lần đều bị Tiểu Lâu kiên quyết cản trở về,
thể hiện đã đứt đoạn tuyệt tình.
Lại căn cứ tin tức giang hồ của
Trần Nhất, giờ phút này Đa Tình công tử Diệp Song Khê đến nhận thê tử và nữ nhi, là bởi vì gia giáo Diệp phủ quá mức nghiêm, biết nghịch tử gây
chuyện, cố ý cấm bế Diệp công tử, sau đó được biết trong bụng Tô Tiểu
Lâu có máu mủ, Diệp công tử mới phản bội nhà trốn ra, muốn cho nữ nhi
nhận tổ quy tông.
Rồi lại căn cứ tin tức của Trần Nhị đến từ nội
bộ Diệp phủ, Diệp phủ căn bản không cấm bế Song Khê công tử, hắn không
chân ra khỏi nhà là bởi vì coi trọng một thị nữ rất quyến rũ vừa vào
cửa, thị nữ kia cuối cùng đã dụ dỗ được hắn, sinh ra một đứa con, đã
được đỡ làm thiếp. Bân giờ đến đón nữ nhi quy tông cũng là do nhị lão
Diệp phủ đạo diễn, muốn cài đặt quan hệ với Hoàng thất. Hôm nay ‘ Độc
Tiên tử ’ Tô Tiểu Lâu đã được ‘ tẩy trắng ’, tự nhiên có tư cách vào cửa Diệp gia. Về phần Diệp công tử có còn niệm tình cũ không thì. . . .
Không rõ.
Trần Nhị là thám báo Hoàng Đế Gia Tĩnh an bài ở giang
hồ, nhất cử nhất động trên giang hồ hắn đều trực tiếp biết. Cho nên ta
cũng không hoài nghi tin tức của hắn bị sai.
Lần này đến, nhất định là vì thế, có lẽ chận lại thánh giá, chỉ là đánh cuộc thôi.
Gia Tĩnh vốn không muốn để ý tới, nhưng Diệp Song Khê nội lực thâm hậu,
khẩn cầu lần này khiến cho đám quan quân thương nhân đang quỳ chờ ở đây
đều nghe được rõ ràng, quỳ gối tại chỗ dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Gia Tĩnh quay đầu, hòa nhã nói: "Cho hắn tới đây nói."
Diệp Song Khê không kiêu ngạo không tự ti đi đến ngoài ba trượng, quỳ xuống
nói: "Thê tử Tiểu Lâu của thảo dân, nhờ Đoan Kính vương phi không chê,
xem là người nhà, lại đối xử tiểu nữ tử tế, thảo dân vô cùng cảm kích.
Bởi vì thảo dân và Tiểu Lâu từ trước đã tự định cả đời, thảo dân biết bệ hạ nhân nghĩa, lần này đặc biệt xin bệ hạ khai ân, tứ hôn cho thảo dân, xin nguyện nghe theo."
Chúng quan, thương nhân, dân chúng ở đây
đều tỏ vẻ hiểu ra, thì ra là. . . Thì ra là Tiểu Lâu quận chúa là thê tử của vị công tử khí vũ hiên ngang này, đã có phu quân, vậy không phải là nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, tất cả mọi người trách lầm nàng.
Ta nhất thời nổi trận lôi đình lại không phát tác được, tên tiểu nhân này, quả nhiên là một tiểu nhân, nói xong đường hoàng, câu chữ có lý, làm
cho không ai có thể không nghe.
Gia Tĩnh có cảm tình với ta, nên
ta luôn luôn cực kỳ tự phụ, chàng đối đãi ta tốt, đó là thật tốt. Đối
với ta là một chuyện, đối với người khác thì là một chuyện khác rồi.
Không có biện pháp, giữa tốt và xấu có ngàn ngàn lớp bụi, làm người sao
có thể làm được rõ ràng hết.
Huống chi. . . . lời vừa rồi của
Diệp Song Khê chứa đầy hàm ý. Cho dù Tiểu Lâu không muốn, cũng không có
biện pháp, ở xã hội phong kiến này, ngươi không muốn thì có thể làm gì?
Lại nói Gia Tĩnh biết Diệp Song Khê là nhi tử độc nhất của võ lâm đệ
nhất thế gia, tứ hôn có thể lung lạc quan hệ của triều đình và giang hồ. Đứa bé Tinh nha đầu lại là của hắn, tấn phụ nhân như Tiểu Lâu làm Quận
chúa đã là vô cùng nể mặt ta rồi, hiện tại ban Tiểu Lâu cho hắn lần nữa, tóm lại là rất có lợi, đưa mắt nhìn lại, Tiểu Lâu cúi đầu, không thấy
rõ vẻ mặt. Ta cực kỳ lo lắng cho muội ấy, nhất thời mồ hôi lạnh lâm ly,
lại đoán không ra Hoàng Đế Gia Tĩnh muốn gì.
Khẩn trương nhìn
Hoàng Đế Gia Tĩnh, chàng không nhìn ta, chỉ nắm chặt lại tay của ta,
cười nói: "Hoá ra là như vậy, trẫm cũng rất thích Tinh nha đầu, cũng
được, tất cả đều do Tiểu Lâu tự mình quyết định, nếu không, vương phi sẽ oán trẫm chuyên chế." Tất cả mọi người hơi ngước đầu mập mờ nhìn ta một cái rồi lập tức cúi đầu. Nam nhân này, cuối cùng là có lòng, nhưng. . . . Có cần thiết làm mập mờ thế không? Giọng điệu này, rõ ràng chính là
nói vương phi như ta vô cùng ngang ngược, hắn rất cố kỵ.
Trên thực tế, không phải như vậy? Mỗi lần ta đều bị hắn ăn gắt gao mà. . . .
Nhưng mà trên mặt lại không nhịn được đầy tràn hạnh phúc.
Tiểu Lâu nghe được lời Hoàng Đế Gia Tĩnh nói, vui mừng nhướng mày, liền vội
vàng tiến lên quỳ nói: "Tạ bệ hạ thành toàn." Tử Yên tiến lên đỡ, đi tới đối mặt Diệp Song Khê rồi dùng nội lực đáp: "Diệp công tử, giữa ngươi
và ta, từ ngày ta bị quét ra khỏi cửa Diệp phủ đã ân đoạn nghĩa tuyệt,
đứa bé là chính ngươi bỏ rơi, về sau con muốn nhận tổ quy tông, ta không ngăn, nhưng hôm nay hai ta đã không thể nào."
Lời này vừa nói
ra, lập tức quyết tuyệt quay đầu lại, khẽ chào Gia Tĩnh và ta, hoàng đế
bệ hạ anh minh tiếc nuối nói: "Trẫm không muốn làm người khác khó chịu,
chuyện này sau này hãy nói đi!" Dứt lời dắt tay của ta xoay người lên
thuyền.
Tâm tình của ta rất tốt, đợi đi tới đại sảnh, trưởng công chúa, Tiểu Lâu, Chu Tam Chu Nhan đều không nói một tiếng, ta vui vẻ lắc cánh tay Gia Tĩnh nhỏ giọng cười nói: "Xem đi, tốt nhất đừng khi dễ nữ
nhân yếu thế, thừa dịp nàng không được như ý lại khiến nàng mất uy, nữ
nhân rất có biện pháp, một buổi sáng lật người bò lên, tất khiến người
đó khó chịu."
Chàng bật cười: "Lời này của nàng tốt hay xấu?" Ta
hả hể nói: "Tự nhiên là tốt, Tiểu Lâu làm rất tốt, người phụ lòng quay
đầu lại, không cần cũng được." Hắn nghiêm mặt nói: "Nàng yên tâm, trẫm
không bao giờ phụ lòng."
Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của chàng,
cười hỏi: "Tại sao chàng muốn để Tiểu Lâu tự làm chủ? Rõ ràng tứ hôn là
chuyện tốt mà!" Chàng nhíu mày cười đùa: "Tiểu Tuyết Nhi đoán sao?" Ta
cau mày nói: "Hừ, không nói ta cũng biết rõ, chàng không thích hắn dùng
lời chận chàng, lại biết người này rất có tâm kế, sợ ngày sau không thể
quản giáo, cho nên không bằng thành toàn Tiểu Lâu, cũng tương đương với
thành toàn ta, đúng không?" Chàng điểm lỗ mũi của ta một cái vui mừng
nói: "Tiểu tử thật thông minh." Đợi đi tới chỗ không người, chàng mới
nghiêm mặt nói: "Linh Tuyết, nàng muốn làm cái gì trẫm cũng không cản
nàng, người nàng quan tâm trẫm cũng đều để tâm, một lòng đối đãi nàng,
chỉ mong nàng luôn nhớ cái tốt của trẫm, vĩnh viễn đừng rời xa trẫm!"
Ha ha, ai biết được? Vĩnh viễn là chuyện rất xa xôi, trời mới biết.
. . . . . .
Hồi kinh đi đừng thủy, lại là thánh giá, cho nên cuộc sống của ta vẫn rất
thoải mái. Hai người rất có ăn ý không hề nói đến chuyện vào cung nữa,
cái gì cũng hài lòng, nhưng nam nhân này. . . Quá không yên, kể từ sau
khi lên thuyền, tật xấu gì cũng lộ ra. Ngủ nướng thì cũng thôi đi, a giờ sáng mỗi ngày mới rời xuống, dùng 2 canh giờ xử lý quốc sự trong kinh
gửi nhanh tới, ăn trưa xong chỉ ở trong phòng đọc sách, hoặc là tìm ta
đánh cờ, hoặc là tâm sự, hoặc là. . . . Liếc mắt đưa tình, tóm lại, thế
giới hai người quả thật rất phong phú. Điều này cũng thôi, dùng bữa tối
xong, thì nói vài lời với quan viên đi theo, —— chú thích: không cao hơn một canh giờ, liền nhanh chóng về phòng, đuổi đi trưởng công chúa và
Tiểu Lâu đang nói chuyện với ta, nói ra cho oai: "Trời lạnh, trên thuyền gió lớn, sớm đi ngủ tránh cảm lạnh." Xem chất lượng thuyền rồng này, cỡ nào cũng không giống hàng kém chất lượng.
Sau đó. . . . Sau đó
nếu như mà ta nói quá sớm không ngủ được, chàng sẽ khuyên nhủ: không ngủ được chúng ta làm chuyện khác, sau đó. . . . Chàng luôn mặt dày thực
hiện được; nếu như mà ta nói muốn ngủ, chàng cũng sẽ khuyên: ngủ sớm
sáng mai dễ dàng hây ngủ, hay là, chúng ta tâm sự trước nhé. Dĩ nhiên,
lòng dạ Tư Mã Chiêu —— cuối cùng cũng chả nói được gì.
Tóm lại,
chàng hàng đêm cầu hoan, làm không biết mệt. Ta khuyên chàng: túng dục
quá nhiều không tốt cho sức khỏe. Chàng sẽ trơ mặt ra nói: "Tuyết Nhi
ngoan ngại trẫm không chưa hết sức sao?" Vì vậy, cả đêm đều không chợp
mắt.
Tuy nói thuyền rồng chất lượng tốt, thiết bị cách âm không
tồi, nhưng hoàng đế bệ hạ và vương phi nương nương mỗi ngày tham giường, lúc ăn trưa tinh thần hoàng đế bệ hạ nhấp nháy, hơi sức của vương phi
nương nương yếu ớt, tất cả tất cả, cung nữ thái giám phục vụ ở tẩm cung
quen sao lại không biết?
Vì vậy, danh tiếng của nữ tử yêu mị -
vương phi làm cho Hoàng đế thần hồn điên đảo, vạn kiếp bất phục lãi chấn động khắp trên thuyền rồng, rồi sau đó từ thuyền rồng truyện khắp đất
Thần Châu.
Rốt cuộc. . . . Hành trình hồi kinh trong nửa tháng bị kéo đến một tháng mới tới kinh thành.