Tình huống của ta, ta nghĩ phụ hoàng cũng biết được ít nhiều, bởi vì. . . .
Thời gian cuối cùng của ông, ông nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, từng nhìn ta thật sâu, ánh mắt tiêu điều: "Con, tâm nguyện của trẫm rất đơn giản, chỉ hy vọng con vui vẻ sống. Về sau. . . . Mặc kệ như thế
nào, Kiệt nhi cũng sẽ giúp cho con." Nghĩ tới đây, ta không khỏi cười
khổ, giúp ta, giúp ta thế nào? Dù hoàng đệ biết tình huống của ta cũng
giúp ta không được, quy củ của lão tổ tông đặt ở đó không phải sao? Ta
không thể lấy tội danh phò mã thích nam nhân để bỏ hắn chứ? Đến lúc đó
ta làm sao mà chịu nổi?
Hoàng đệ cũng hiểu rõ hơn phân nửa chuyện tế nhị của ta và đại phò mã, đệ ấy hay nhìn ta, mang theo thương tiếc,
nữ nhân rất nhạy cảm, sao lại không biết? Nhưng, đệ ấy có thể làm gì?
Sợ nhất soi gương. Nếu như già nua cũng không sao, người đã sắp 30 rồi,
bởi vì còn là thân đồng nữ, lại có các loại thuốc dưỡng nhan trân quý,
nên nhìn thế nào cũng giống như mười năm trước, tư thái cũng giống như
trước kia, tự mình cũng cảm thấy đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc. Hiện nay. . . Chỉ là. . . . Có một thân xác tốt thì có ích lợi gì? Hồng nhan vì ai?
Mùa đông năm Gia Tĩnh thứ nhất, hoàng đệ hạ chỉ: gả di nữ Trương Linh Tuyết của Phụ Quốc Công Trương Thế cho Tín vương Trần Dực
Phong làm chánh phi. Thái hậu hạ chỉ lần nữa: cả phủ Phụ Quốc Công tình
cờ gặp đại nạn, di nữ Trương Linh Tuyết của Trương Công không còn nhà,
Thái hậu yêu thương, đặc biệt giao phó trưởng công chúa Cẩn Ngọc chăm
sóc thay.
Ta không biết tại sao hoàng đệ muốn gả, hoàng đệ từ nhỏ đã không thích Dực Phong, Dực Phong là con riêng của phụ hoàng, đây là
bí mật công khai trong cung. Hoàng đệ bởi vì mẫu hậu, mà luôn không
thích lão Tín vương phi, cho nên cũng không ưa thích Dực Phong kỳ dị đó, hôm nay lại tự mình làm chỉ hôn. Lưu Thái hậu là người lạnh nhạt nhất
mà ta gặp trong cung, trừ mình ra, bà ta không để ý ai cả. Cho dù là
người nhà mẹ, lợi dụng xong cũng có thể hất ra. Hôm nay lại hạ chỉ vì
một nữ cô nhi không quen biết.
Tuy là như vậy, ta vẫn không sao cả, thêm một người thêm một đôi đũa, phủ công chúa của ta nuôi nổi.
Kể từ sau khi phụ hoàng qua đời, ta liền dọn về phủ công chúa, tuy rằng
như thế, lại hận đối mặt với Hoàng Nguyên Tường. Đóng kín cửa sân giữa
ta và hắn, lại nghiêm nghị cảnh cáo cung nữ người làm, không được lui
tới với người trong viện bên kia, lại càng không được lắm mồm.
. . . . . .
Ta không biết Trương Linh Tuyết là một nữ nhân như thế này. Thật, chỉ là, ta chưa bao giờ hối hận đã biết muội ấy.
Muội ấy thông minh, xinh đẹp, hoạt bát, nhiệt tình, đáng yêu, lớn mật, càn
rỡ, tùy hứng, giảo hoạt, dối trá thậm chí ích kỷ. Dĩ nhiên, lúc đầu ta
không biết nhiều như vậy, lúc đầu ta chỉ biết muội ấy lớn mật lại giảo
hoạt, ở dưới mí mắt của ta, lá mặt lá trái với các quý phụ dối trá, thậm chí. . . . Làm bộ thân thể khó chịu để bỏ chạy nhiều lần. Đáy lòng ta
cười thầm, nhìn muội ấy, giống như lại trở về thời thơ ấu, những ngày
trong cung được phụ hoàng cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Muội ấy bây
giờ, cực kỳ giống ta lúc đầu. Chỉ là. . . . Trên đầu của muội ấy không
có nhiều hào quang như ta, một nữ cô nhi có cùng số mạng bị người ta tùy ý bố trí như ta, không biết sau này còn có thể sáng sủa hoạt bát giống
hôm nay nữa không?
Bị muội ấy gợi lên ký ức tuổi thơ, hoặc giả là ta vẫn luôn ẩn núp trong sự ác liệt, tóm lại, ta rất mau hòa nhập với
muội ấy. Mỗi lần thấy đám nữ nhân ríu ra ríu rít kia, hai người đều nghĩ tất cả biện pháp toàn thân mà lui trước. Đó cũng là nử tử vô cùng thông minh, qua mấy lần, cư nhiên cùng ta chơi từ chối hết.
Cứ như
vậy, ta dần dần thân với muội ấy. Vậy mà. . . . đám quý phụ căn bản
không hiểu nên thu lại như thế nào, bị ta cảnh cáo nhiều lần, nhưng vẫn
tệ hại chạy đến phủ ta, hết sức đáng ghét. Ta chỉ hơi gợi ý, tiểu cô
nương thông minh đã lập tức đồng ý đổi chỗ ở.
Phượng Hoàng Sơn
trang là chỗ tư nhân của ta, nhưng ta lại không để ý cho tiểu cô nương
nhiệt tình này vào ở. Muội ấy có rất nhiều ánh sáng, đủ loại màu sắc,
làm cho người ta không kịp nhìn. Kể từ sau khi muội ấy vào ở, ta liền
không có thời gian tự trách tự oán. Cả ngày bị muội ấy an bài tùm lum
việc, thông qua muội ấy, ta biết rõ không có nam nhân không có sao, một
nữ nhân cũng có thể sống tự nhiên thống khoái. Cuộc sống, không chỉ là
đau khổ, cũng có thể là hưởng thụ.
Biệt trang chúng ta từ trên
xuống dưới đều thích nửa chủ tử đáng yêu này, cả hai nha hoàn của muội
ấy, một người thông minh một người thẳng thắn, cũng được mọi người
thích. Ta dần dần sáng sủa hơn, Úy Lam và Tử Yên cũng vui vẻ rất nhiều.
Họ cũng coi như trung thành, ta vui cũng vui, ta lo cũng vui. Thấy trên
dưới trong phủ đều có tiếng cười, ta cũng cực vui vẻ. Cho nên cũng nhắm
một mắt mở một mắt với lời nói cử chỉ càn rỡ, không hợp quy củ của muội
ấy. Dù sao, ta sống ba mươi năm theo quy củ, để lại cho ta cũng chỉ có
vô số đau đớn, mà bây giờ, ta đã có thể hành động tùy ý.
Muốn ăn
liền ăn, muốn chơi liền chơi, muốn say, có người cùng, muốn náo, cũng
không ai ngăn cản. Cuộc sống quả nhiên trôi qua thoải mái, trước kia sao ta lại không có nhìn thấu những chuyện này đây?
Linh Tuyết nói: người, ngắn ngủn mười mấy năm, vui vẻ cũng qua, uất ức cũng qua, tùy mình lựa chọn.
Ta, trưởng công chúa Trần Cẩn Ngọc của tiên hoàng bắt đầu từ bây giờ, phải
sống thật vui vẻ, sống vì mình. Quản khỉ gió quy củ tổ tông, mặc kệ danh tiếng, ta muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, ai làm khó dễ được
ta?
Chúng ta lại càng chơi vui vẻ ở sơn trang, rốt cuộc kinh động hoàng đệ ta —— thiên tử đương triều Hoàng Đế Gia Tĩnh. Lần đầu tiên đệ
ấy nhìn thấy muội ấy, ta liền biết Hoàng đệ ‘ chấm trúng ’ muội ấy.
Hoàng đệ đối đãi nữ nhân, từ trước đến giờ đều là chỉ nhìn, gặp xong
liền quên. Nhưng trong nháy mắt đó, ta biết rõ hoàng đệ sẽ không quên
muội ấy.
Ta cho là muội ấy sẽ chỉ ở trước mặt người hết sức quen
thuộc mới có thể càn rỡ phóng khoáng, vậy mà. . . . Ở trước mặt thiên tử đương triều, muội ấy như cũ làm theo ý mình, còn trêu cợt Chu Tam lần
đầu tiên gặp mặt. Trời ạ, muội ấy biết hoàng đệ là một người như thế nào không? Nghiêm túc, tuyệt tình. Muội ấy biết Chu Tam là một người như
thế nào không? Cung chủ Ám Cung, nô tài trung quân, vì tốt cho hoàng đệ, chuyện giết người phóng hỏa cũng sẽ không nháy mắt.
Nhìn ánh mắt của muội ấy cũng biết không quan tâm. A, đúng vậy, trong mắt muội ấy,
từ trước giờ đều không cảm thấy ta là trưởng công chúa, chỉ là bằng hữu
của muội ấy, hoặc giả ở trong mắt của muội ấy, hoàng đệ chỉ là một nam
nhân có hình dáng đẹp thôi. Nghe hoàng đệ lần lượt chèn ép muội ấy, trêu chọc muội ấy bởi vì lời nói càn rỡ của muội ấy, ăn xong một bữa cháo,
ta liền hiểu một chuyện, hoàng đệ ‘ chấm trúng ’ muội ấy, hơn phân nửa
cũng sẽ không ‘ buông tha ’ muội ấy.
Ta với muội ấy càng thân
thiết hơn, lời trong lòng cũng muốn nói với muội ấy. Mặc dù Úy Lam và Tử Yên cũng thân thiết, nhưng rốt cuộc chủ tớ khác biệt, huống chi, họ
không thể lý giải nội tâm của ta. Mà Linh Tuyết, mặc dù tùy hứng, mặc dù giảo hoạt, nhưng lại chân thành. Muội ấy không muốn gặp ngươi, nói
chuyện cũng lười nói với ngươi. Muội ấy thích ngươi, nhất định trượng
nghĩa hết mình. Muội ấy yêu thích ta, cũng như ta thưởng thức thích muội ấy.
Ta mất rất nhiều tâm tư cho việc thành thân của muội ấy. Dù
muội ấy không thích Dực Phong, nhưng mà ta lại tin tưởng, chỉ cần Dực
Phong không xằng bậy, muội ấy ở Tín vương phủ chắc chắn sống được như cá gặp nước. Đến nay ta cũng không hiểu, tại sao muội ấy được Lưu Thái hậu thích, Lưu Thái hậu càng khó lấy lòng hơn hoàng đệ. Dù sao, một nữ nhân muốn khiến một nữ nhân kỳ cục vắng lạnh khác thích mình, cũng không
phải chuyện dễ dàng. Lưu Thái hậu có đạo hạnh ngàn năm, mà muội ấy lại
chân thành không làm bộ. Muội ấy tuyệt đối không phải là loại người Thái hậu thưởng thức, cố tình, Thái hậu lại thưởng thức muội ấy.
Có
lẽ, đây chính là cơ duyên của muội ấy, định mệnh sắp đặt muội ấy chính
là người may mắn đó. Nhưng. . . . Muội ấy không phải một nữ cô nhi cô
đơn sao? Ta còn là trưởng công chúa được cưng chiều vô cùng đấy. Ta
nghĩ, ta phải giống muội ấy, học rộng rãi, học tìm vui mừng trong khổ
sở, và học sống theo hoàn cảnh.
Nghe nói cuộc sống của muội ấy và Dực Phong kkhông vui vẻ, ta rất khổ sở vì muội ấy, một người dễ thương
như vậy, lại có người không thích thậm chí còn chán ghét muội ấy, làm
sao có thể? Từ đó ấn tượng đối với Dực Phong càng thêm kém, tuy đã kém
sẵn, nhưng hôm nay, còn kém hơn.
Chuyện gần đây khiến ta kinh hãi nhất chính là: muội ấy và hoàng đệ. . . . ở chung rồi. Vốn lời đồn đãi
nói muội ấy gian díu với đại phò mã ở Phượng Hoàng sơn trang. Thật buồn
cười, Hoàng Nguyên Tường là hạng người gì? Trương Linh Tuyết lại là
người thế sao? Dù Hoàng Nguyên Tường là nam nhân rất đẹp, muội ấy cũng
không hề nhìn hắn. Muốn tìm chân tướng ở địa bàn của mình cũng không
khó, rất nhanh ta liền biết là hoàng đệ của mình và muội ấy. . . . Ở
chung. Ta giật mình lại cảm thấy hợp tình lý. Hoàng đệ hơi thích muội
ấy, không thể nói yêu, chỉ là thích. Nhìn ánh mắt đệ ấy nhìn muội ấy ta
liền biết. Nhưng ta hiểu rõ hoàng đệ của mình, đệ ấy không phải loại
người xảy ra quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào mình thích. Chuyện hôm nay,
sợ rằng không đơn giản, hoàng đệ rốt cuộc nghĩ như thế nào đây? Nhưng
mặc kệ như thế nào, ta vẫn rất vui mừng, dù sao, muội ấy và hoàng đệ ở
chung xứng đôi hơn ở chung với Dực Phong nhiều lắm. Chỉ có nữ nhân giống Trương Linh Tuyết, mới thích hợp đứng cạnh hoàng đệ.
Ta nhận
muội ấy làm bạn, liền toàn tâm toàn ý tin tưởng muội ấy, ta tin tưởng
muội ấy có thể xử lý tốt chuyện của mình. Cho nên ta cũng không hỏi
chuyện riêng của muội ấy, muội ấy nói, ta hỏi, muội ấy không nói, ta xem như không có chuyện. Bằng hữu, nên như vậy không phải sao? Ta chưa bao
giờ có bằng hữu, nhưng mà ta nghĩ, nếu như là bằng hữu, thì phải là như
vậy.
Ta cũng không ngờ, chuyện của muội ấy và hoàng đệ, làm cho
ta gặp gỡ chàng —— Vô Yên công tử. Ta không biết quá khứ của chàng,
không biết tương lai của chàng, chỉ biết là chàng đứng ở nơi đó, ánh mắt cô đơn mà u buồn, nhìn ta, lại thành kinh ngạc và. . . . Chung tình. Ta không tin tưởng chuyện vừa thấy đã yêu, thứ tình yêu mà ta nghe được
trong những câu chuyện thiên nam địa bắc của Linh Tuyết, ta chỉ xem là
cổ tích, nghe xong thì thôi. Nhưng hôm nay, ta đã động lòng.
Nhìn thấy người đuổi theo sau lưng chàng, ta biết hai người này, là thân vệ
của phụ hoàng và hoàng đệ bây giờ. Bọn họ muốn bắt chàng, nhất định là
chàng phạm vào lỗi cực lớn. Thân phận nói cho ta biết, tránh ra, không
liên quan với ta. Lý trí nói cho ta biết, chàng là trọng phạm. Vậy mà. . . . Quỷ thần xui khiến, ta đưa ngọc bội đại biểu thân phận trưởng công
chúa mà phụ hoàng để lại cho ta cho chàng. Điều này cũng ngầm thừa nhận: chàng, một người lai lịch không rõ, một phạm nhân triều đình. Nhưng ta, Vĩnh Lạc trưởng công chúa Cẩn Ngọc muốn bảo vệ chàng, bảo vệ một người
bèo nước gặp nhau.
Ta trở lại trong phủ, vẫn còn sợ hãi: lúc nãy
hành động lỗ mãng vậy, rốt cuộc có làm sai hay không? Chuyện qua nhiều
năm, kh ta và chàng danh chánh ngôn thuận ở bên nhau, mới biết không hề
làm sai, nhưng trời mới biết, ban đầu ta kích động cỡ nào, có lẽ một
bước sai, từng bước sai.
Hai ngày sau, hoàng đệ sai người đưa tài liệu của chàng đến. Vô Yên công tử = lãng tử giang hồ = duyệt nữ vô số, ta thở dài, một người như vậy, mới thành như thế! Chỉ là, ta và chàng
đâu còn gặp lại nữa?
. . . . . .
Mấy tháng sau, tình huống lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hoàng đệ yêu muội ấy. Thiên
tử tuyệt tình của Đại Hán triều yêu thê tử của thần tử. Ánh mắt đệ ấy
nhìn muội ấy, không chút kiêng kỵ, mập mờ triền miên, hoàng đệ là một
người nói một không hai, muội ấy càng là người không sợ không hãi. Hai
người gieo họa gặp nhau, cuối cùng sẽ như thế nào? Đầu ta đau đớn nghĩ.
Xem một chút, ta rốt cuộc già rồi, thậm chí còn có ý định gấp gáp thay người khác, không hề muốn oán trời trách đất nữa.
. . . . Đêm 30 năm Gia Tĩnh thứ năm, là một ngày có thể thay đổi tất cả.
Từ ngày này, hoàng đệ thay đổi, trở nên dịu dàng đa tình. Dực Phong thay đổi, trở nên lòng lang dạ sói, diện mạo đáng ghét. Linh Tuyết thay đổi, trở nên lo được lo mất. Mà ta. . . . Cũng thay đổi, trở nên có gút mắc
trong lòng.
Chuyện trên đời, luôn thay đổi liên tục. Linh Tuyết
xuống Giang Nam rồi, hoàng đệ thiết kế khiến Dực Phong tự vận, chỉ giữ
lại muội ấy, mặc dù muội ấy thỉnh thoảng dối trá giảo hoạt, lại mãnh
luệt nhất. Sao lại chịu khuất nhục như vậy? Muội ấy không hề quay đầu,
dẫn theo con của Dực Phong xuống Giang Nam.