Ha ha, lúc này hoàng đệ cũng bốc đồng giống đứa bé, phái 2000 cấm vệ quân
cùng theo muội ấy xuống Giang Nam, cực kỳ rêu rao, nhưng. . . . . như
vậy hợp tổ chế à? Nghĩ lại xem, ôi, người quen biết muội ấy, ai còn nhận được quy củ tổ chế chết tiệt gì? Thôi thôi.
Ta vẫn ở phủ trưởng
công chúa của ta, tổng quản sơn trang sai người trở về bẩm báo, Vô Yên
công tử đó nửa năm qua vẫn ở yên tại trang khác, bởi vì ám vệ còn coi
chừng chàng, không cho chàng xuất phủ. Ta không biết làm sao, rốt cuộc
nên làm gì với chàng? Ta trái lo phải nghĩ, đúng rồi, để Linh Tuyết gặp
chàng xem sao. Ta tin tưởng ánh mắt nhìn người của Linh Tuyết. Hôm sau
trời vừa rạng sáng, ta liền hồi cung tìm hoàng đệ, lần đầu tiên dùng
giọng khẩn cầu hỏi: "Có thể để cho chàng ấy đi theo Linh Tuyết hay
không?" Hoàng đệ nhìn ta một hồi lâu, thở dài: "Chỉ cần hoàng tỷ vui vẻ
là được rồi." Ta gật đầu một cái, xoay người xuất cung.
. . . . . .
Linh Tuyết đi, chàng cũng đi, lòng của ta lại trở nên trống trải giống như
trở về cuộc sống trống vắng sau khi thành thân, không được, ta không thể như vậy, vừa nghĩ tới liền hận không thể lập tức chạy đến Giang Nam.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, vẫn nên nhịn đi, không quá ba tháng Linh Tuyết chắc chắn bị hoàng đệ thúc giục hồi kinh, lúc đó không phải có thể nhìn thấy muội ấy sao?
A, nữ nhân dám khiêu chiến với hoàng đế chưa gặp
nhiều, nữ nhân dám khiêu chiến với hoàng đệ ta càng chưa từng thấy, lúc
này thật mở mang tầm mắt. Nghe Vô Yên công tử gởi thư nói: Đoan Kính
vương phi chơi rất vui vẻ, vui đến quên cả trời đất, mấy ngày trước còn
đi dạo kỹ viện, có lẽ sắp tới sẽ không trở về đâu. Nghe nói còn có ý
xuôi nam đến đất Sở!
Ta dở khóc dở cười, cũng âm thầm hạ quyết
định: phải xuống Giang Nam. Ta tìm tới hoàng đệ, đệ ấy hơi do dự, nói ta còn là con dâu Hoàng thần tướng, thân phận thiên chi kiều nữ không thể
áp dụng cho công chúa hoàng thất đã xuất giá. Ta xem thường bĩu môi,
hoàng đệ, chúng ta là một mẹ sanh ra, có chuyện thì lại gà bay trứng vỡ. Ta lạnh nhạt nói: "Hoàng đệ, thật ra thì. . . . . . Ta nhớ Tuyết Nhi
rồi, Thái hậu cũng rất nhớ, ta muốn khuyên muội ấy trở lại chơi với
chúng ta."
Thấy hoàng đệ nhíu mày đẹp lại, trong lòng ta buồn
cười không dứt, đệ ấy cũng lạnh nhạt trần thuật sự thật: "Tỷ cố ý." Ta
từ chối cho ý kiến, khóe miệng đệ ấy cong cong: "Sợ là hoàng tỷ không
chỉ nhớ Linh TUyết?" Ta nghẹn, ta quên, đệ ấy cũng là đệ đệ ruột của ta, thiên tử cơ trí ở Đại Hán triều. Cắn răng một cái, phản kích: "Hoàng đệ thông minh như vậy, sao lại không quản được muội muội Tuyết Nhi đây?"
Đệ ấy sửng sốt, quay đầu vừa đi vừa nói: "Sao trẫm đều gặp nữ nhân làm cho người ta nhức đầu?" Giọng nói như có tiếc nuối, vậy mà. . . . Giữa
những hàng chữ đều cất giấu sự thoải mái và thân tìnhm không lừa được
người khác. Đúng vậy, hoàng đệ thật sự quan tâm ta. Đã bao lâu ta không
cãi vả với đệ ấy như thế rồi? Có lẽ từ sau khi thành thân, ta liền phong bế mình, hôm nay, hoàng đệ sáng sủa của ta cũng đã bớt buồn rất nhiều
thôi.
Ra khỏi kinh ta có cảm giác như mọc thêm đôi cánh, ở kinh
thành, ta chỉ là một con Phượng Hoàng xinh đẹp, mà giờ khắc này ta lại
đang vui vẻ chạy nhảy khắp trời đất, nơi này, ta có thể tìm được không
khí thuộc về ta. Ta dẫn theo Úy Lam Tử Yên ngồi trên chiếc xe ngựa chạy
nhanh, còn dẫn theo thị vệ người hầu trung thành ở phủ công chúa, đoàn
người ra roi thúc ngựa đi tới Nam Kinh. Phải nhanh lên, chậm chút ta sẽ
không bắt được tiểu hồ ly giảo hoạt đó. Mắt thấy Nam Kinh càng ngày càng gần, ta càng lúc càng mong đợi, ta rất khẩn cấp muốn gặp muội ấy. . . . và chàng.
Dọc theo đường đi ta mới có thể thừa nhận, ta hơi nhớ
nhung chàng. Nhớ tới bức thư nhận được từ Linh Tuyết trước khi ra kinh,
không nói nhảm, chỉ có mấy chữ không đầu không đuôi: không tệ, rất tốt!
Ta biết rõ là muội ấy có ý gì, tri kỷ, không cần mở miệng đã biết đúng
mực. Nghĩ đến đây, ta liền không tự chủ được đỏ mặt lên, xe ngựa rốt
cuộc dừng lại trước cửa biệt viện Đoan Kính vương phủ do hoàng đệ phong, ta hít sâu, vén lên rèm ngắm nhìn tấm biển: ta tới đây!
. . . . . .
Không thể không nói, ngày tháng ở Giang Nam thật vui vẻ. Ta lại có thêm một
muội muội mới —— Tiểu Lâu. Muội ấy là người trong giang hồ, theo như
ngôn ngữ trong nghề của giang hồ thì là người trong hắc đạo. Nhưng Linh
Tuyết thích muội ấy, ánh mắt của muội ấy ta tin được. Muội ấy thỉnh
thoảng lộ ra tang thương cơ trí, làm cho người ta xấu hổ. Dĩ nhiên, đại
đa số thời điểm muội ấy vẫn vùi đầu với sống phóng túng. Hơn thế, muội
ấy còn là con tiểu hồ ly làm không biết mệt, không bao giờ chán.
Nghe nói Tiểu Lâu là một cao thủ võ lâm, tinh thông y độc, đây là Vô Yên
nói, lời của chàng nói, ta cũng tin tưởng, Đúng vậy, tại sao không tin?
Chuyện sau này sau này hãy nói, bây giờ ta toàn tâm toàn ý tin tưởng
chàng. Sự đơn thuần, si tình, dũng cảm của Tiểu Lâu đều làm cho ta bội
phục. Linh Tuyết đương nhiên thích Tiểu Lâu, họ đều là cùng một loại
người, chưa tới đường cùng thì nhất định phải toàn lực vật lộn một lần.
Ta thích Linh Tuyết, cũng thích Tiểu Lâu, ách, còn có đứa con chưa ra
đời của muội ấy.
Vô Yên — a, bây giờ ta đã có thể rất tự nhiên
gọi chàng ‘ Vô Yên ’. Còn nhớ rõ lúc vừa tới Nam Kinh đã kêu ‘ Vô Yên
công tử ’, đó là lần đầu tiên ta mở miệng kêu chàng, chàng giống như bị
sét đánh. Về sau ta đổi giọng gọi chàng ‘ Vô Yên ’ thì chàng mới thừa
nhận: ban đầu ta gọi chàng xa lạ như vậy, lòng chàng rất đau. Chàng cho
là ta và chàng, chính là người nắm tay nhau cả đời vào kiếp trước, nhưng một câu ‘ Vô Yên công tử ’ của ta đã mạnh mẽ ngăn cách duyên phận giữa
ta và chàng. Chàng vội vàng hỏi ta tin tưởng lời của chàng không? Ta
tin, ta làm sao không tin?
Ta và Linh Tuyết khác nhau, hoàng đệ
nói một vạn câu ‘ đệ ấy yêu muội ấy ’, muội ấy cũng chỉ cho là thuận
miệng, nhưng lời Vô Yên nói ta thật sự tin tưởng. Nghe được ta thừa nhận tin tưởng chàng, thì chàng rất kích động, một người thong dong ưu nhã,
cư nhiên cũng giống đứa bé, mừng đến xoay quanh, dậm chân đi tới đi lui, lại nhìn ta rất lâu, thấy ta vẫn mỉm cười nhìn chàng, chàng đứng ở
trước mặt ta, cả khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống: "Ta. . . . Ta, ta có thể hôn nàng một cái không?" Hỏi thật cẩn thận, thật tỉ mỉ, chỉ
sợ làm ta kinh ngạc, lòng của ta lập tức nhảy thật nhanh, trên mặt nóng
lên, một hồi lâu mới gật đầu rất nhẹ.
Nụ hôn của chàng cũng như
con người của chàng, thật là dịu dàng, tựa như kinh tựa như thán, giống
như ta chính là người mà chàng đã đợi tam sinh tam thế.
Cuộc sống hạnh phúc lặp lại mỗi một ngày, ta ngày ngày trở về phòng nghỉ ngơi
trong ánh mắt thâm tình của chàng, khi tỉnh lại trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười. Chàng thận trọng đối đãi ta, rõ ràng mới đưa ta trở về phòng,
quay đầu lại đã bay vào từ cửa sổ, trên mặt tràn đầy thấp thỏm lo âu:
"Ta. . . . Ta nhớ nàng. . . . Muốn nhìn nàng ngủ, ta. . . . Ta sẽ không
cợt nhã nàng." Đợi ta ngầm cho phép chàng, chàng liền quy củ xách ghế
nhỏ đến ngồi ở trước giường, nắm một tay của ta, lại cười nói: "Nàng ngủ đi, ta nhìn nàng ngủ." Ta cho rằng ta sẽ hạnh phúc đến mức không ngủ
được, nhưng mà rất nhanh ta liền ngủ mất rồi. Dù sao mở mắt ra chàng vẫn còn ở đây, không phải sao?
. . . . . .
Ta có chàng, có
Linh Tuyết, có Tiểu Lâu, còn có tiểu bảo bối Tinh Nhi của chúng ta, mọi
người cùng nhau vui vẻ sống qua ngày, thật sự là vui vẻ. Thỉnh thoảng
buồn cười nghĩ: chúng ta vui vẻ, có lẽ trong kinh thành sẽ có người
không vui. Đang nghĩ như vậy, thì hoàng đệ của ta đã đến tìm tiểu tình
nhân của đệ ấy.
Linh Tuyết thường nói: muội ấy là tiểu tình nhân
của Gia Tĩnh bệ hạ Đại Hán triều. Chúng ta chỉ cười trộm, khi hoàng đệ
tới thật, ta bắt đầu lo lắng: ăn nói khép nép mềm giọng gọi về nhưng hai năm vẫn không về, theo tính tình kiêu ngạo khác thường của hoàng đệ, sẽ làm gì muội ấy đây?
Ha ha, tình hình của hai người thật buồn
cười, tiếp giá, trở về phủ, ăn cơm, trở về phòng nghỉ ngơi, từng chút
từng chút, hoàng đệ thông minh kiêu ngạo này của ta, cư nhiên đều bại
trận. Ta yên lòng, không còn lo lắng cho muội ấy nữa, ngươi nói sói đực
hung hãn làm sao đấu thắng tiểu hồ ly giảo hoạt? Hoàng đệ tới vào xế
chiều hôm đó, vô số kiệu lớn của quan viên dừng ở cửa phủ, có mấy người
lo âu đi qua đi lại trước cửa lớn. Vô Yên phe phẩy quạt cười: "Mặt trời
chưa xuống núi bọn họ sẽ chưa để ý người khác đâu."
Ta có ngốc
cũng hiểu được sự mập mờ lộ ra trong giọng điệu của chàng, hung hăng
liếc chàng một cái như róc xương lóc thịt. Chàng dừng cười, đi tới bế ta lên, nụ hôn mãnh liệt bá đạo như nước thủy triều. Đợi ta lấy lại tinh
thần thì đã thở hồng hộc, chẳng biết từ lúc nào, chàng đã mạnh mẽ thế
rồi? Bên tai rõ ràng truyền đến thanh âm hơi trầm của chàng: "Ngọc nhi,
tại sao nàng không phải thê tử của ta. . . . ? Nếu như nàng là của ta,
ta nhất định đối đãi nàng tốt hơn hoàng đế đối đãi vương phi nghìn lần
vạn lần." Cam chịu như vậy khiến người nghe chua xót trong lòng.
Lúc dạ tiệc, nhìn thấy hoàng đệ và Linh Tuyết lộ ra chân tình, ta liền uống liên tục, nhớ tới lời Linh Tuyết nói: cuộc sống, chỉ có ngắn ngủn mấy
chục năm. Chẳng lẽ, ta không thể lấy hết dũng khí sống cuộc sống mình
muốn? Lảo đảo trở lại sân nhỏ, tiếng tiêu Du Dương, giương mắt nhìn lên
Vô Yên đang tựa trước trụ cột chờ ta, khúc nhạc đang thổi là 《 Phượng
Cầu Hoàng 》. Cung nữ người làm đã sớm thức thời lui xuống, ta cười tiến
lên đón, ôm chàng, ngẩng đầu mặt tràn đầy chờ đợi: "Chàng yêu ta không?"
Chàng không nói, cẩn thận cầm mặt của ta, nụ hôn quý trọng như
chuồn chuồn lướt nước rơi xuống: "Núi không cạnh, trời đất hợp. . . ." . . . . Chàng bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, ta mơ hồ mở mắt ra, bị sát
khí trong mắt chàng làm giật mình, theo tầm mắt nhìn lại, rất nhanh lại
yên lòng: thì ra là Tiểu Lâu. Tiểu Lâu thật đáng yêu, muội ấy nói với Vô Yên: có hoa có thể hái thì cứ hái. Phải đó, người quan tâm ta đều ủng
hộ ta, Tiểu Lâu dũng cảm sinh ra đứa bé, có thể hạnh phúc sống tiếp;
Linh Tuyết cũng liều mạng cùng ở cùng bay với hoàng đệ, ta sợ cái gì?
Ta khích lệ nhìn chàng, chàng ngẩng đầu, mắt lóe sáng nhìn ta, hiểu hàm
nghĩa trong mắt ta, chàng cúi xuống ẵm ta lên, ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, đổ mồ hôi, mà chàng, cũng bỏng đến dọa người, đặt ta ở trên
giường, chàng do dự một chút: "Nàng có cần ngẫm lại không?" Ta cười cười kiên định hôn lên.
Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng cảm giác cũng
được, sau khi chàng biết ta là lần đầu tiên, vẻ kinh ngạc đó làm cho ta ở dưới tình huống như thế còn có thể bật cười. Nhưng chàng rất nhanh phản ứng kịp, trở nên dịu dàng hơn, săn sóc hơn. . . . Nếu như mà ta là thê
tử của chàng. . . . . Kích tình qua đi, ta lại không quản được nước mắt
của mình, chàng dồn dập nhìn ta, áy náy và lo lắng, ta cười lắc lắc đầu: "Nếu như không có ngày mai. . . . Chàng còn có thể ở bên ta không?"
Chàng không trả lời, chỉ dây dưa với ta một lần lại một lần nữa, ta đã mệt
mỏi vô cùng, nhưng vẫn tận lực buông lỏng mình cùng múa với chàng. Cuối
cùng, chàng mệt mỏi rã rời mới ôm cổ ta, trầm giọng nói: "Trước kia ta
nói dối, ta muốn ở bên cạnh nàng, mỗi ngày mỗi đêm sau này. . . . Mà
không phải nhớ lại những ký ức tốt đẹp." Nơi cần cổ có cảm giác ẩm nóng, ta không nói gì, lệ ướt khăn.
Một đêm này, đã cứu thoát ta khỏi
ác mộng mỗi đêm. Vô số ban đêm trước kia, ta đều ‘ nhìn ’ thấy rõ ràng
một màn xấu xa bẩn thỉu của đại phò mã và thiếu niên kia, mỗi lần tỉnh
lại, đều sẽ ghê tởm nôn mửa không ngừng, hôm nay có chàng làm bạn, tất
cả đều đã khác. Ta biết rõ tương lai đen tối của ta và chàng, cho nên
cực kỳ quý trọng mỗi một phút mỗi một giây ở chung với chàng. Cho đến
sau khi hồi kinh ta mới phát hiện: ta có thai, là con của ta và chàng.
Là Tiểu Lâu chẩn ra, ta buồn vui lẫn lộn, ta vẫn mong đợi một đứa bé thuộc về mình, nhưng nó lại tới không đúng lúc, ta phải làm thế nào?
Linh Tuyết và Tiểu Lâu đều chủ trương cho ta sanh con ra, ta cười cười,
phải, mặc kệ như thế nào, đây đều là con của chúng ta, ta sẽ nghĩ biện
pháp. Hoàng đệ đã cho công công từ quan, lại tra ra tình trạng tài sản
của công công. Ta cứng da đầu cầu xin Linh Tuyết giúp ta bảo vệ cả nhà
Hoàng thị bình an, coi đây là điều kiện nói chuyện đứa nhỏ với phò mã.
Phò mã là một người mềm yếu, rất nhanh liền đồng ý rồi, khi ta danh
chánh ngôn thuận tuyên bố với người đời ta có thai, thì ta rất mừng rỡ
và vui thích, trưởng công chúa Vĩnh Lạc rốt cuộc sống một lần vì mình.
. . . . . .
Những ngày kế tiếp, là thời gian hạnh phúc mà bình thường, sanh đứa bé ra
rồi. Ta dẫn theo đứa bé và cha nó cùng nhau ở tại Phượng Hoàng sơn
trang. Ta muốn bảo vệ đứa bé không bị thương tổn, cho nên chỉ có thể uất ức cha nó không danh không phận bỏ qua giang hồ, uất ức sống trong sơn
trang với ta. Ta rất đau lòng chàng, cho nên càng thêm thương chàng.
Chàng cười cười, Ngọc nhi, có nàng và con, ta đã thấy đủ. Trước kia ta
là lãng tử, hôm nay, ta là trượng phu của nàng, cha của con chúng ta.
Cũng may, Vô Yên không có uất ức bao lâu. Năm Gia Tĩnh thứ mười một, đại phò mã Hoàng Nguyên Tường bệnh qua đời. Tuyên bố với bên ngoài là bệnh tim
đột phát, thật ra thì, hắn là bởi vì làm chuyện đó với bọn người hầu
ngày đêm, tổn hại thân thể, lại mắc bệnh không sạch sẽ, dù là cơ thể
bằng sắt cũng không chịu được, huống chi thân thể kia? Hắn qua đời, chưa từng khiến ta rơi bất kỳ một giọt nước mắt. Ta chính là người như vậy,
không cho phép người khác vũ nhục ta, coi rẻ tôn nghiêm của ta, cái chết của hắn không thể khiến ta đau lòng, nhiều lắm là. . . . Ân oán đã
thanh toán xong.
Vô Yên có thể chính thức trở thành kế phò mã của trưởng công chúa, đều nhờ hoàng hậu Gia Kính —— tỷ muội của ta Trương
Linh Tuyết. Muội ấy chủ động làm mối, yêu cầu cho Vô Yên công tử làm phò mã của ta. Hoàng đệ mới đầu không đồng ý, cho rằng làm phu thê bí mật
là tốt rồi, cần gì huyên náo mọi người đều biết? Nhưng thái độ của muội
ấy rất cứng rắn, cuối cùng không xoay chuyển được muội ấy, nên hoàng đệ
tự mình hạ chỉ tứ hôn.
Thật tốt! Vô Yên, chúng ta đã có thể danh
chánh ngôn thuận ở bên nhau, chúng ta vẫn có ngày mai. Con, cha con rốt
cuộc có thể nắm tay mẹ và con, hạnh phúc tham gia bất kỳ một trường hợp
nào cần cả nha cùng đi.