Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

Chương 10: Chương 10




Viêm Lương lặng người một giây, sau đó cô lập tức quay lại lấy áo sơmi trên ghế sofa khoác vào người bằng tốc độ nhanh nhất.

Trong lúc Viêm Lương bận rộn kiểm tra toàn thân xem chỗ cần che đã che kín, một đôi giày da bóng loáng lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô.

Viêm Lương hóa đá trong phút chốc.

Tưởng Úc Nam tiến lại gần, mùi đàn ông của anh bao vây Viêm Lương, khiến chân tay cô lóng ngóng vụng về. Do dự vài giây, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.

Ở một khoảng cách không xa không gần, dưới ánh đèn không tỏ không mờ, vẻ mặt anh bình thản nhưng dường như chứa đựng điều gì đó khác lạ. Tất cả những biểu hiện thật thật giả giả này khiến Viêm Lương thậm chí có ảo giác cô rơi vào trạng thái ý loạn tình mê.

Nhưng ảo giác chỉ tồn tại nửa giây, bị Viêm Lương xua tan ngay tức khắc. Tưởng Úc Nam nhặt hạt ngọc trai trả lại cho cô. Trong mắt anh dường như có một ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy. Viêm Lương vờ như không biết, nhanh chóng nhận lại hạt ngọc trai rồi quay đầu đi về bàn làm việc của cô.

Đến khi ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc, tránh ra người đàn ông nguy hiểm, Viêm Lương mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đeo kính, giả bộ cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu rồi mở miệng hỏi: "Muộn như vậy rồi tổng giám đốc vẫn chưa về sao?"

"Tôi đợi em."

Trái tim Viêm Lương đập loạn một nhịp. Giọng nói dịu dàng của người đàn ông này cực kỳ dễ nghe. Phản ứng có thể gọi là "rung động" bị Viêm Lương đè nén ngay. Cô cố cất giọng thản nhiên: "Vậy à? Thế thì ngại quá, tôi vẫn chưa làm xong việc, tổng giám đốc cứ về trước đi."

Tưởng Úc Nam không đáp lời.

Căn phòng trải thảm nên Viêm Lương không nghe thấy tiếng bước chân của Tưởng Úc Nam, nhưng cô có thể cảm nhận rõ anh vẫn chưa rời đi. Trong lúc Viêm Lương còn đang phân vân không biết nên ngẩng đầu hay tiếp tục giả bộ cúi mặt vào đống tài liệu, một hình bóng đột ngột đổ xuống tập tài liệu của cô.

Tưởng Úc Nam đang ở phía đối diện Viêm Lương, hai người chỉ cách nhau một cái bàn. Do trong phòng chỉ bật ngọn đèn bàn nên hình bóng anh đổ dài, gần như bao trùm người Viêm Lương.

Viêm Lương nắm chặt cây bút trong tay, sống chết không chịu ngẩng đầu.

Tưởng Úc Nam giơ tay đóng tập tài liệu của cô. Viêm Lương giật mình, vừa ngẩng lên nhìn anh liền bị anh tháo kính khỏi mắt.

Người đàn ông này hành động cực kỳ chuẩn xác và nhanh gọn. Tầm nhìn của Viêm Lương mờ đi trong giây lát, cô ngây người một lúc mới nhận ra kính của cô đang nằm trong tay anh.

Viêm Lương còn chưa kịp mở miệng, Tưởng Úc Nam đã cướp lời: "Bây giờ tôi ra lệnh cho em, mau đi về nghỉ ngơi."

Viêm Lương cảm thấy hoang đường, cô bất giác mỉm cười. Cuối cùng, cô cũng quyết định đứng dậy tắt máy vi tính.

Cô vội vàng thu dọn tài liệu bỏ vào túi xách, chuẩn bị mang về nhà xem tiếp. Đúng lúc này, giọng nói đáng ghét của Tưởng Úc Nam lại tiếp tục vang lên: "Tôi kiến nghị em nên thay bộ xường xám này trước khi ra về".

"...."

"Để người đàn ông khác bắt gặp bộ dạng bây giờ của em, chỉ e dễ xảy ra rối loạn."

Viêm Lương trừng mắt với Tưởng Úc Nam, trong khi anh cố ý hất cằm về phía bộ ngực hơi lộ ra của cô.

Viêm Lương vội kéo cổ áo sơmi.

Cô không nói một lời nào đi thẳng ra ngoài. Nhưng vừa đi qua người Tưởng Úc Nam, cô liền bị anh chặn lại: "Cùng tôi đi một nơi."

Viêm Lương bĩu môi, tỏ ý không phục: "Anh lại muốn ra lệnh cho tôi?"

"Không, lần này là mời em." Tưởng Úc Nam cười cười, trong lúc tranh tối tranh sáng, khóe miệng anh cong lên trông rất quyến rũ.

***

Sau thay bộ đồ công sở, ngồi lên xe Tưởng Úc Nam và cài dây an toàn, Viêm Lương mới chợt nghĩ: tại sao mình lại nhận lời mời của anh ta?

Hành động của cô đúng là ứng nghiệm với từ "ma xui quỷ khiến".

Tưởng Úc Nam nổ máy, tiếng động cơ rì rì. Viêm Lương cất giọng không mấy thoải mái: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Cửa hàng trưởng vừa gọi điện thoại cho tôi, nói comple tôi đặt đã về đến nơi."

"Nếu muốn đi thử thì anh tự đi, việc gì phải kéo tôi đi theo?"

Vẻ mặt Tưởng Úc Nam như muốn nói: tôi thích lôi em đi cùng, em làm gì được tôi? Thế nhưng thấy sắc mặt cô tối sầm như bầu trời đêm ở bên ngoài, anh mới bổ sung một câu nịnh nọt: "Gu thời trang của em không tồi, tôi cần tham khảo ý kiến của em."

Thông qua gương chiếu hậu, Tưởng Úc Nam thấy Viêm Lương hơi nhíu mày, dường như rất hài lòng về câu nói của anh.

Hai người nhanh chóng đến cửa hàng thời trang mà Tưởng Úc Nam nhắc tới.

Đó là cửa hàng chuyên bán đồ hiệu, được cải tạo từ tòa nhà có kiến trúc thực dân rất phong cách. Bên ngoài vẫn giữ kiến trúc châu Âu cổ xưa, bên trong trang trí theo kiểu hiện đại. Cô nhân viên tiếp tân cung kính cúi chào hai người và cất giọng ngọt ngào: "Tưởng tiên sinh."

Cửa hàng vắng vẻ, chỉ có hai người khách duy nhất là Tưởng Úc Nam và Viêm Lương. Tưởng Úc Nam đi thử đồ, Viêm Lương nhàn rỗi đi một vòng ngó nghiêng. Cô nhân viên bán hàng đi theo Viêm Lương nhưng lịch sự cách cô mấy bước, để cô có không gian riêng. Vì vậy khi linh cảm có người tiến lại gần, Viêm Lương vội quay đầu, liền nhìn thấy Tưởng Úc Nam.

"Anh thử xong rồi?" Viêm Lương ngạc nhiên.

"Từ trước đến nay hiệu suất của tôi lúc nào cũng cao." Tưởng Úc Nam vừa nói vừa đưa một cái hộp nhỏ màu đen cho Viêm Lương.

Viêm Lương nghi hoặc nhìn anh rồi cúi đầu mở nắp hộp.

Đó là một sợi dây chuyền màu vàng champagne, đi kèm đôi hoa tai cùng màu. Thiết kế rất đơn giản, nhưng lại đúng kiểu dáng cô thích.

"Tôi tưởng em sẽ mặc váy dạ hội, thấy sợi dây chuyền này rất hợp với em nên tôi đặt để họ chuyển về cùng comple."

"Không có công, không thể nhận thưởng." Viêm Lương trả lại hộp trang sức cho anh.

Tưởng Úc Nam mỉm cười.

Gương mặt anh xuất hiện tà khí quen thuộc: "Hãy làm người phụ nữ của tôi vào buổi tiệc kỷ niệm thành lập công ty."

"Đây là lời mời?"

"Không, đây là mệnh lệnh."

***

Dạ tiệc bắt đầu từ lúc tám giờ tối, Viêm Lương lề mề đến bảy giờ rưỡi mới ra cửa.

Gặp Từ Tử Thanh muộn giây nào tốt giây đó.

Gần đây, Viêm Lương đều sống ở căn hộ nhỏ của cô, lâu rồi cô không về ngôi nhà lớn. Tối hôm qua, chú Châu gọi điện cho cô thông báo: "Chủ tịch dặn, tối mai cô hai cùng cô cả đi đến buổi tiệc."

"Không cần đâu, có xe đón cháu rồi ạ."

Lúc Viêm Lương xuống dưới cửa khu chung cư, xe của Tưởng Úc Nam đã chờ sẵn ở đó.

Người đàn ông mặc đồ đen trắng kết hợp đứng tựa vào thân xe. Gương mặt anh vô cảm, rất xa cách. Thấy Viêm Lương xuất hiện, anh mới hơi nhếch mép. Viêm Lương bất giác dừng bước.

Tưởng Úc Nam đã mở cửa xe cho cô.

Viêm Lương tiến lại gần. Mặc dù cùng anh đi thử áo, nhưng cô đâu có nhìn thấy bộ comple của anh. Bây giờ bắt gặp dáng vẻ điển trai của anh trong bộ comple ba lớp, Viêm Lương không tự chủ liếc thêm vài lần mới chui vào trong xe.

Vách ngăn của ghế lái được kéo xuống, ghế sau tạo thành một không gian khép kín. Không ai lên tiếng, bầu không khí tĩnh mịch đến mức kỳ cục. Viêm Lương không thoải mái nên mở cửa sổ chỗ cô ngồi.

Gió đêm thổi vào làm tóc Viêm Lương bay loạn xạ. Viêm Lương giơ tay định gạt tóc về đằng sau, nhưng đã có người nhanh tay hơn cô.

Viêm Lương quay về phía Tưởng Úc Nam, thấy anh vừa thu tay về.

Nhìn gương mặt nghiêng vô cảm của anh, Viêm Lương cuối cùng cũng không mở miệng. Người đàn ông này thường đụng chạm thân thể cô một cách tự nhiên. Lâu dần, cô dường như đã quen, không còn phản ứng giống hồi đầu. Đây là một dấu hiệu xấu...

Trong lúc tự kiểm điểm bản thân, Viêm Lương vẫn không rời mắt khỏi gương mặt nghiêng của Tưởng Úc Nam. Khóe miệng anh nhếch lên nửa cười nửa không: "Hoa tai rất hợp với em. Xem ra con mắt của tôi cũng không tồi."

Viêm Lương ngây người.

Cô bất giác giơ tay sờ chiếc hoa tai. Hoa tai tròn láng mướt dưới đầu ngón tay cô.

***

Đúng tám giờ tối, hai người đến khách sạn.

Thư ký Lý đã đợi sẵn ở bên ngoài đại sảnh khách sạn. Vừa thấy Tưởng Úc Nam, anh ta vội chạy đến: "Tổng giám đốc! Viêm...Viêm tiểu thư!"

Thư ký Lý tỏ ra rất bất ngờ khi Tưởng Úc Nam và Viêm Lương cùng ngồi một ô tô. Tưởng Úc Nam không nói một lời nào, đi thẳng vào trong khách sạn.

Gần đi đến hội trường, Tưởng Úc Nam dừng bước, quay sang nói với Viêm Lương: "Em hình như quên một điều."

"Gì cơ?"

Viêm Lương không hiểu, cô vừa cúi đầu kiểm tra xem cô có cầm theo bóp tay hay để quên ở ngoài xe, tay cô liền bị người nào đó nắm chặt.

Khi Tưởng Úc Nam kéo tay Viêm Lương ngoắc vào cánh tay anh, hai nhân viên phục vụ mở cửa phòng tiệc cho bọn họ.

Giới phóng viên chờ sẵn ở bên trong lập tức bấm máy ảnh lia lịa. Ánh chớp của máy ảnh khiến Viêm Lương nhất thời cảm thấy đau đầu, nhưng cô vẫn mỉm cười trước ống kính.

Có phóng viên nhanh nhẹn đưa ra câu hỏi nhạy cảm: "Không biết tổng giám đốc Tưởng có xem tin tức gần đây không? Người phát ngôn của tập đoàn S-R cho biết..."

Phóng viên còn chưa hỏi xong, đám bảo an đã xông lên mời bọn họ tới khu vực dành cho giới truyền thông.

Thực ra đám nhà báo rất dễ đối phó. Đối với Viêm Lương, người khó đối phó chính là Từ Tử Thanh, lúc này đang đi về phía cô.

"Hai người sao lại cùng nhau đến đây?" Từ Tử Thanh cười dịu dàng với Viêm Lương.

Vừa rồi phải liên tục cười trước ống kính phóng viên, bây giờ cơ mặt của Viêm Lương không còn muốn động đậy.

Tưởng Úc Nam trả lời thay: "Thật ngại quá, vì đi đón cô ấy nên mới đến muộn. Chủ tịch Từ đâu rồi? Lúc nào ông mới xuất hiện?"

"Có lẽ muộn một chút. Lúc tôi xuất phát, bác sỹ còn ở nhà truyền nước cho bố tôi. Tổng giám đốc, bộ comple của anh may khéo quá, ở cửa hàng nào vậy? Tôi muốn đặt một bộ cho bố tôi..."

Từ Tử Thanh còn chưa nói hết câu, Viêm Lương đột nhiên kéo tay áo Tưởng Úc Nam. Tưởng Úc Nam liền dời mắt khỏi Từ Tử Thành hướng về nơi Viêm Lương hất cằm ra hiệu.

Vừa nhìn thấy một người ở cửa ra vào, sắc mặt Tưởng Úc Nam trầm xuống. Anh quay sang mỉm cười với Từ Tử Thanh: "Xin lỗi, tôi ra ngoài kia một lát."

Từ Tử Thanh có vẻ không vui, nhưng cô ta nhanh chóng gật đầu thông cảm: "Không sao đâu ạ."

Tưởng Úc Nam rời đi, Viêm Lương vẫn đứng im một chỗ. Liếc thấy xung quanh không có người, Từ Tử Thanh hừ một tiếng: "Tôi không thèm lấy Châu Trình, cô cũng định bỏ cuộc à? Sao cái gì cô cũng tranh với tôi thế?"

Viêm Lương không buồn nhìn cô ta: "Thứ nhất, câu này tôi nên hỏi chị mới đúng, tại sao chị luôn tranh giành với tôi? Thứ hai, xin chị hãy xem xét tình hình rồi phát biểu sau cũng chưa muộn."

Từ Tử Thanh tuy tức giận nhưng cũng dõi theo ánh mắt Viêm Lương. Bắt gặp vị khách vừa đến, Từ Tử Thanh không nhịn được liền nhăn mặt nhíu mày.

Viêm Lương không muốn nhiều lời với Từ Tử Thanh, cô vừa chuẩn bị đi ra đón khách, Từ Tử Thanh đột ngột lên tiếng: "Tôi nghĩ cần nhắc nhở cô một chuyện. Luận về đàn ông, cô vĩnh viễn không tranh nổi với tôi."

Viêm Lương dừng bước, nhưng cô không quay đầu cũng không lên tiếng, lại tiếp tục đi về phía trước.

Vị khách khiến Tưởng Úc Nam thay đổi sắc mặt chính là Giang Thế Quân của tập đoàn mỹ phẩm Lệ Bạc, đối thủ lớn nhất của Từ thị.

Viêm Lương vừa đến bên cạnh Tưởng Úc Nam liền bị Giang Thế Quân nói một câu châm biếm: "Không thể không nói bố cháu đã già rồi, trong kinh doanh phải tự tìm ra con đường mới, sao lúc nào bố cháu cũng làm theo tập đoàn Lệ Bạc của ta? Bên ta vừa triển khai hợp tác với nhà phân phối mỹ phẩm ở châu Âu, Từ thị cũng bắt đầu hợp tác với nhà phân phối Bắc Mỹ."

Trong lòng Viêm Lương nguyền rủa ông già này, nhưng bề ngoài cô vẫn tươi cười: "Bác Thế, mời bác qua bên kia, cháu đã sắp xếp vị trí ở bàn tiệc chính cho bác rồi ạ."

Giang Thế Quân tầm tuổi Từ Tấn Phu, nhưng tính tình tương đối cổ quái. Bắt gặp thái độ nhún nhường của Viêm Lương, ông ta cười ha hả: "Cháu gái được đấy, trong lòng chắc mắng chửi mấy đời tổ tiên nhà ta, nhưng vẫn có thể khách sáo với ta."

Viêm Lương không có ý định lấy lòng Giang Thế Quân. Tình hình rối ren mà bố cô gây ra, có con gái yêu của ông là Từ Tử Thanh đi giải quyết, tất cả chẳng liên quan đến cô.

Sau khi đưa Giang Thế Quân đến bàn tiệc chính, Viêm Lương lập tức chuồn sang phòng bên cạnh.

Phòng bên cạnh ánh đèn mờ mờ, bàn ghế đều phủ kín khăn trắng, không một ai quấy nhiễu. Chỗ duy nhất không bị phủ vải là chiếc piano ở trên sân khấu nhỏ. Viêm Lương cầm theo một chai rượu, thong dong bước lên sân khấu, ngồi xuống trước cây đàn piano.

Cô vừa tu rượu, vừa mở nắp đàn, tùy tiện bấm lên phím đàn.

"Ding"

"Ding..."

Tiếng nhạc véo von nhưng đơn điệu và rời rạc vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Một giọng đàn ông đột nhiên vọng tới: "Em đàn khó nghe quá."

Viêm Lương giật mình.

Thanh âm truyền đến từ cánh cửa nối sang phòng tiệc.

Viêm Lương quay đầu, bắt gặp một thân hình cao lớn đang tiến lại gần. Thật ra Viêm Lương đã rất quen thuộc với sự xuất hiện đột ngột của anh, nhưng khi Tưởng Úc Nam đi đến bên cạnh cô, cô vẫn mở miệng than vãn: "Lại là anh à? Đúng là âm hồn không tan mà."

"Nếu tôi là hồn ma, thì cũng là con ma háo sắc. Ở đây có cô gái xinh đẹp lại một thân một mình, tôi đương nhiên đi theo rồi."

Cuối cùng Viêm Lương cũng vui vẻ một chút, cô nhăn mặt: "Lão già Giang Thế Quân đâu rồi?"

"Em vừa gọi ông ta là bác Thế, bây giờ đã đổi thành lão già?"

Viêm Lương nhún vai, không trả lời.

Tưởng Úc Nam cười cười, đặt hai chiếc ly không trên cây đàn piano, rồi lấy chai rượu trong tay Viêm Lương rót vào hai cốc.

Viêm Lương không khách sáo cầm một ly uống cạn. Sau đó cô bỏ cốc vào tay Tưởng Úc Nam: "Rót đầy."

Tưởng Úc Nam rất phối hợp, anh nói nhỏ: "Tuân lệnh."

"..."

"Cẩn thận bị say đấy." Tưởng Úc Nam nhắc nhở.

Viêm Lương lắc lắc ngón trỏ: "Tửu lượng của tôi hơn khối người đàn ông..."

Chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời cô.

Viêm Lương cau mày. Tưởng Úc Nam rút điện thoại, vì ở trong tầm mắt nên Viêm Lương nhìn thấy màn hình hiển thị ba chữ "Từ Tử Thanh".

Điện thoại lại vang lên hai hồi chuông, Tưởng Úc Nam vừa định bấm phím nối máy, Viêm Lương nhanh hơn một bước giật điện thoại của anh, bấm nút tắt điện thoại. Nghĩ thế nào cô lại chuyển máy của anh sang chế độ im lặng.

Hai người trầm mặc uống rượu. Một lúc sau, Viêm Lương đột nhiên lên tiếng: "Lúc nhỏ tôi từng nghe nói, sau khi mang thai tôi, mẹ tôi mới biết bố tôi có người phụ nữ khác bên ngoài từ lâu, bọn họ còn sinh được một cô con gái. Lúc đó, mẹ tôi hận đến mức muốn phá thai rồi ly hôn. Nhưng sau đó bà không làm vậy, anh thử đoán xem lý do tại sao?"

Tưởng Úc Nam biết Viêm Lương không cần câu trả lời của anh, vì vậy anh im lặng chờ cô nói tiếp.

"Mẹ tôi sinh tôi chỉ với một mục đích. Nguyên văn lời của bà như sau: không thể rẻ rúm hai con tiện nhân đó. Bà không cho tôi mang họ Từ, đặt tên tôi là Viêm Lương, để nhắc nhở tôi, đồng thời nhắc nhở bà, Từ Tấn Phu không xứng đáng là người chồng, không xứng đáng là người cha, không đáng để yêu. Thứ đáng để yêu duy nhất, chỉ là đồng tiền của ông."

Khóe mắt Tưởng Úc Nam lóe lên một tia đau thương, nhưng ở giây tiếp theo, anh bình thản uống một hớp rượu: "Tại sao em nói cho tôi biết chuyện này?"

Viêm Lương cười cười, cô cất giọng thăm dò anh, ngữ khí vừa như nói đùa vừa tỏ ra chân thành: "Anh nghĩ thế nào? Tôi hy vọng anh thương hại tôi, vào thời điểm quan trọng đừng đứng về phía Từ Tử Thanh, hay tôi đang cảnh cáo anh, nếu anh giúp Từ Tử Thanh, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để lật đổ anh?"

Tưởng Úc Nam bật cười, thanh âm của anh ẩn chứa sự xem thường: "Khẩu khí lớn thật đấy!"

Viêm Lương vẫn mỉm cười, cô nâng ly rượu: "Cheers!"

Cả hai đều uống cạn.

***

Chai rượu Viêm Lương mang theo chỉ một loáng hết sạch. Sau đó, người phục vụ đưa thêm hai chai khác cũng xuống tận đáy.

Viêm Lương vẫn có thể gắng gượng, trong khi Tưởng Úc Nam đi không vững.

Viêm Lương gọi hai nhân viên phục vụ dìu Tưởng Úc Nam quay về phòng tiệc chính, nhưng bữa tiệc đã kết thúc từ bao giờ. Viêm Lương lắc đầu nhìn hai người phục vụ khổ sở đỡ Tưởng Úc Nam: "Anh đúng là chẳng làm tròn bổn phận gì cả."

Tưởng Úc Nam đã say khướt nên không nghe thấy lời phê bình của cô.

Viêm Lương lấy một phòng ở tầng trên khách sạn. Nhân viên phục vụ chịu trách nhiệm đặt Tưởng Úc Nam nằm lên giường, Viêm Lương phụ trách rút ví tiền của Tưởng Úc Nam, lấy ít tiền boa cho nhân viên phục vụ.

Hai nhân viên phục vụ vui mừng cám ơn rối rít rồi rời khỏi phòng. Viêm Lương lần đầu tiên được làm xằng làm bậy trước mặt Tưởng Úc Nam, cô sung sướng thả mình xuống một góc giường, ôm gối cười ngoác miệng. Sau đó cô ngồi dậy rút điện thoại của Tưởng Úc Nam.

Từ Tử Thanh gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh.

Thật ra lúc này Viêm Lương cũng không hoàn toàn tỉnh táo, cô vỗ vỗ vào mặt Tưởng Úc Nam đang ngủ say: "Anh là tai họa."

Đúng lúc này, màn hình điện thoại nhấp nháy, là tin nhắn Từ Tử Thanh gửi đến: "Tổng giám đốc, anh không tiện nghe điện thoại sao?"

Viêm Lương giơ điện thoại lên xem, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng, cô liền điều chỉnh chức năng chụp ảnh trên máy điện thoại. Sau đó cô nằm bên cạnh Tưởng Úc Nam, ghé miệng vào môi anh. Một tiếng "tách" vang lên, tấm ảnh hôn môi được hoàn thành.

Cảm thấy hành vi của mình vô cùng ấu trĩ, nhưng Viêm Lương vẫn do dự giữa việc xóa tấm ảnh và gửi đi. Cuối cùng, cô chọn cách thứ hai.

Sau khi gửi tấm ảnh, Viêm Lương lập tức ném điện thoại xuống giường.

Cô ngồi ở mép giường thẫn thờ một lúc. Sau đó, cô tò mò muốn biết đối phương có trả lời hay không? Vừa mò tay xuống giường tìm điện thoại, cổ tay Viêm Lương đột nhiên bị nắm chặt.

Trời đất đảo điên trong chớp mắt.

Đến khi định thần, cô phát hiện Tưởng Úc Nam đang nằm đè trên người cô.

Gương mặt anh kề sát mặt cô.

Trong mắt anh có ý cười, có một tia ác ý...

Không một chút gì gọi là say rượu.

Anh nhìn sâu vào đáy mắt cô và cất giọng mờ ám: "Một khi em đã chủ động, tôi sẽ không khách khí."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.