Hai gương mặt cần kề, một người tản mạn ý cười, một người vẫn trong cơn kinh ngạc chưa kịp định thần.
Trong quá trình im lặng mắt đối mắt, Tưởng Úc Nam từ từ ghé sát Viêm Lương.
Viêm Lương vội nghiêng đầu né tránh.
Nụ hôn của Tưởng Úc Nam trượt khỏi môi Viêm Lương, chỉ chạm vào má cô. Nhưng đêm dài mới bắt đầu, anh không cần vội vàng. Tưởng Úc Nam mỉm cười nhấc cằm cô: "Em có biết lần đầu tiên nhìn thấy em mặc bộ xường xám này, tôi đã muốn lột bỏ nó."
Viêm Lương không để ý đến lời nói sống sượng của Tưởng Úc Nam, chỉ tập trung dùng hai tay đẩy vai anh nhưng anh không hề nhúc nhích. Anh thậm chí còn cắn đầu ngón tay Viêm Lương, làm cô vội rụt tay lại. Phản ứng đáng yêu của Viêm Lương khiến đáy mắt Tưởng Úc Nam gợn sóng. Cô còn đang tìm cách đẩy người anh, ngực cô đột nhiên nới lỏng.
Tưởng Úc Nam đã cởi cúc ngọc trai trên ngực áo xường xám của cô.
Thấy anh chuẩn bị cởi chiếc cúc thứ hai, Viêm Lương hốt hoảng, cô nghiến răng cảnh cáo anh: "Anh còn động vào tôi, tôi sẽ cho anh biết tay."
Tưởng Úc Nam quả nhiên dừng mọi động tác, nhưng không phải do anh sợ hãi. Ngược lại, nụ cười của anh khiến Viêm Lương không khỏi ngỡ ngàng: "Tôi tò mò muốn biết, rốt cuộc tôi phải làm đến mức nào, em mới cảm động."
"Dù anh có..."
Lời nói chưa dứt đã bị chặn lại. Tưởng Úc Nam bịt miệng cô bằng một nụ hôn bá đạo, Viêm Lương chỉ biết ngây người. Đến khi đầu lưỡi anh xâm nhập vào miệng, cô mới tỉnh ngộ đã trúng kế của anh, bị anh hỏi dăm ba câu làm mất đi sự cảnh giác, để anh đạt được ý đồ xấu xa.
Viêm Lương định nghiến răng cắn lưỡi Tưởng Úc Nam nhưng bị anh bóp cằm nên không thể dùng sức. Bàn tay còn lại của anh không kiêng nể, "châm lửa" trên cơ thể cô. Từ vành tai, xương quai xanh đến hai đỉnh đồi trên ngực, tay anh lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. Khóa ở bên hông áo xường xám kéo xuống, Tưởng Úc Nam thò tay vào trong áo, vuốt ve tấm lưng trần của cô, chầm chậm đi tới nơi bí ẩn giữa hai đùi cô rồi mặc sức chơi đùa.
Dưới sự tiếp xúc của đầu ngón tay Tưởng Úc Nam, toàn thân Viêm Lương run rẩy, từng cơn tê dại chạy thẳng vào tim cô. Nơi bí ẩn dưới sự khiêu khích của anh đã bắt đầu ẩm ướt...
Cảm giác kích thích khiến đầu óc Viêm Lương ong ong, mặt mày váng vất. Đợi đến khi Tưởng Úc Nam rời khỏi bờ môi cô, bắt đầu mút nhẹ vành tai cô, cô gần như quên mất bản thân lâm vào tình thế cá nằm trên thớt hết sức nguy hiểm.
Toàn thân cô từ trong ra ngoài như bị ai đó cù buồn, cô bất giác đờ người.
"Căng cứng đến mức này còn gì là thú vị? Chi bằng em hãy thả lỏng để hưởng thụ đi."
Giọng nói đàn ông trầm khàn vang bên tai, như có ma lực khơi gợi dục vọng từ nơi sâu thẳm trong cơ thể Viêm Lương, khiến dục vọng đó kêu gào đòi được giải phóng. Viêm Lương mê man nhìn Tưởng Úc Nam, ánh mắt khuất phục của cô càng khiến người đàn ông không thể khống chế bản thân.
Ở giây phút tiếp theo, Viêm Lương gần như trầm luân.
Nhưng chỉ là gần như...
Khi Tưởng Úc Nam xé toạc gấu váy của Viêm Lương, tiếng vải xé rách như một tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên đúng lúc, giúp lý trí đang trôi dạt ở phương nào của Viêm Lương quay về vị trí cũ.
Lúc này, Tưởng Úc Nam đã buông lỏng người Viêm Lương, anh không ngờ cô lại dùng toàn lực đẩy mạnh người anh vào giây phút cả hai đã động tình. Tưởng Úc Nam bị bật sang một bên giường, Viêm Lương thừa dịp trốn khỏi sự khống chế của anh.
Cô không kịp điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, vội nhảy xuống giường.
Tất cả còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Là thất vọng hay may mắn? Tưởng Úc Nam dõi theo bóng dáng cuống quýt của Viêm Lương, anh từ bỏ ý định đuổi theo cô.
"Khoan đã." Tưởng Úc Nam thong thả ngồi bên cạnh giường.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, đến hơi thở của anh cũng bình ổn như thường lệ. Viêm Lương chẳng thèm bận tâm đến lời anh nói, cô vội vàng đi ra cửa phòng.
Tưởng Úc Nam thở dài, tuy ngọn lửa trong người anh vẫn chưa cháy hết nhưng lý trí chiếm thế thượng phong: "Em hãy mặc quần áo tử tế, tôi sẽ đưa em về."
Biết mình đã hoàn toàn thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, Viêm Lương mới phát hiện cô đang đi chân đất.
Nghe câu nói của Tưởng Úc Nam, Viêm Lương cúi xuống nhìn, bộ dạng của cô thảm hại không thể tả.
Tần ngần một lúc, Viêm Lương chỉ còn cách ảo não quay về bên cạnh giường lấy giầy
Tưởng Úc Nam ngồi yên nhìn cô, anh cười nhạt: "Chỉ cần không phải là Châu Trình, em không định mở lòng với người đàn ông khác, đúng không?"
Viêm Lương hóa đá trong giây lát.
Bắt gặp phản ứng của cô, Tưởng Úc Nam bật cười thành tiếng: "Nói thật, tôi cũng khá ghen tị cậu ta."
Nụ cười của anh chứa đựng sự mỉa mai, nhưng nghe kỹ, lại có vị chua chát.
Câu nói của Tưởng Úc Nam khiến lòng Viêm Lương trở nên hỗn loạn, tư tưởng đấu tranh kịch liệt.
Mọi cảm giác tức giận, xấu hổ và kìm nén trước đó biến mất hoàn toàn sau lời trần thuật bình tĩnh của người đàn ông này. Thay vào đó, trong lòng cô xuất hiện vô số tâm tình khó lý giải.
Cơ thể cô trào dâng một thứ gì đó cần được chứng minh ngay lập tức. Thứ đó như mãnh thú, như bão lũ nhấn chìm Viêm Lương trong giây lát.
Bị bản năng thôi thúc, Viêm Lương ném đôi giầy, quay lại giường phủ môi hôn Tưởng Úc Nam.
Hành động hoang dại tràn đầy sinh lực của Viêm Lương khiến Tưởng Úc Nam trở tay không kịp. Anh thậm chí bị cô đẩy về phía đầu giường. Nhưng vốn là người có phản ứng nhanh nhẹn, anh lập tức một tay chống xuống giường, một tay ôm eo Viêm Lương.
Lúc này, Viêm Lương đã ngồi vắt chân qua đùi anh, cô nâng mặt anh hôn ngấu nghiến, làm Tưởng Úc Nam sững sờ vài giây.
Nụ hôn của Viêm Lương sâu hơn, cuồng nhiệt hơn nụ hôn của Tưởng Úc Nam trước đó. Cô cắn mút miệng lưỡi anh, sau đó chuyển thành đưa đẩy dây dưa. Hơi thở hỗn loạn của hai người đan xen, triền miên không dứt.
Đến khi định thần, Tưởng Úc Nam hung hăng đáp trả. Hai tay anh siết chặt thắt lưng Viêm Lương, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng cô, hút hết hương vị ngọt ngào của cô. Nụ hôn kéo dài một lúc lâu, khi bờ môi của hai người đau rát, Viêm Lương giơ tay bắt đầu rút cà vạt của Tưởng Úc Nam.
Cà vạt, áo comple, áo ghi lê, áo sơ mi của anh lần lượt rơi xuống đất. Viêm Lương đẩy mạnh hai vai Tưởng Úc Nam, để anh nằm xuống giường, còn cô dạng chân cưỡi trên bụng anh.
Tưởng Úc Nam nhổm đầu muốn tiếp tục nụ hôn cháy bỏng nhưng Viêm Lương né tránh. Cô đổi thành cắn nhẹ yết hầu và xương đòn của anh, cô vừa hôn vừa liếm bộ ngực rắn chắc của anh. Cô miệt mài thưởng thức thân thể anh từ trên xuống dưới. Hôm nay cô quyết tâm phá vỡ tấm mặt nạ cao ngạo và xa cách của người đàn ông này.
Viêm Lương rút thắt lưng quần của Tưởng Úc Nam, tay cô chà xát vào bộ phận đàn ông đã dựng đứng của anh, Tưởng Úc Nam thở dốc một tiếng rồi giữ chặt tay Viêm Lương, lật người đè cô xuống dưới thân.
"Thế nào? Mới một chút đã không chịu nổi rồi à?" Viêm Lương cười khẽ, cọ mũi cô vào mũi anh.
Tưởng Úc Nam chưa từng được chứng kiến bộ dạng này của Viêm Lương. Trông cô đầy vẻ khiêu khích, cũng vô cùng yêu mị. Cô như loại rượu mạnh pha trộn chocolate, vừa ngọt ngào vừa dễ làm người khác ngây ngất, chỉ muốn uống một hơi cạn sạch, để cảm giác tê cay lan đến tận trái tim.
Anh mỉm cười đáp lại: "Tôi vẫn thích làm theo cách của tôi hơn."
Nói xong, anh không cần thương hoa tiếc ngọc, kéo vạt áo xường xám đã bị rách nát của Viêm Lương, tụt quần con của cô, tách hai chân cô và bắt đầu tận tình hưởng thụ ham muốn đã tích tụ bấy lâu.
Một cú nhấn người, Tưởng Úc Nam đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể Viêm Lương.
Sự tấn công đột ngột của anh khiến Viêm Lương đau đến mức hơi thở ngưng trệ. Theo phản xạ có điều kiện, cô uốn người nhưng bị anh chặn mọi đường lùi. Áo rách rơi vãi lộn xộn trên người Viêm Lương, nhưng chỗ cần che đều lộ hết ra ngoài, khiến Tưởng Úc Nam càng khó lòng kiềm chế.
Cổ họng Viêm Lương khô rát, cô thè lưỡi liếm môi và túm chặt cổ áo xường xám của mình.
Tưởng Úc Nam kéo tay cô xuống. Sau đó anh một tay vuốt ve, kích thích nơi bí ẩn của Viêm Lương, một tay thuận theo lưng cô dịch chuyển xuống dưới, hơi nhấc mông cô lên cao. Mật hoa liên tục tràn ra cửa động của Viêm Lương, làm giảm nhẹ sự đau đớn.
Cuối cùng, Viêm Lương không nhịn nổi kêu thành tiếng, liền bị anh dùng miệng chặn lại, chỉ còn tiếng nấc nghẹn.
Tưởng Úc Nam ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của người phụ nữ ở dưới thân, đôi mắt to tròn của cô vẫn đọng lại một tia không chịu khuất phục.
"Thế nào? Mới một chút đã không chịu nổi rồi à?" Anh trả lại nguyên văn lời nói của cô cho cô.
Mặc dù Viêm Lương đã động tình nhưng lúc này, Tưởng Úc Nam cố tình luật động chậm lại, anh không cho cô thỏa mãn, đẩy cô gần lên đỉnh khoái lạc rồi lập tức rút lui. Anh rõ ràng cố tình trả thù hành động khiêu khích trước đó của cô.
Viêm Lương định dùng chút ý chí còn sót lại giành quyền chủ động. Cô cong người áp sát Tưởng Úc Nam. Nhưng vẫn chưa chạm vào anh, cô đã bị anh giữ chặt hai vai. Sau đó, anh lật người cô nằm sấp và xâm nhập cô từ phía sau.
Cảm giác cơ thể được lấp đầy khiến Viêm Lương thỏa mãn rên một tiếng, nhưng bị Tưởng Úc Nam chặn miệng ngay lập tức.
Anh xoay mặt cô, hôn cô từ đằng sau.
Viêm Lương không hài lòng cắn môi anh.
Môi Tưởng Úc Nam nhói đau, thân dưới anh càng luật động mạnh hơn. Cái giá Viêm Lương phải trả là một sợi dây thần kinh nào đó ở bụng đột nhiên căng cứng làm cô đau buốt, cô bất giác trừng mắt với anh.
Tưởng Úc Nam chỉ cười cười.
Vẫn còn chưa kịp nhìn rõ nụ cười của anh, Viêm Lương đã bị anh ôm dậy. Ngực anh dính sát vào lưng cô không một khe hở.
Tay anh ấn vào bụng cô, dẫn dắt động tác của cô. Vào giây phút này, người đàn ông đang làm tình với cô tỏa ra một sức hút khó cưỡng lại, đó là sức mạnh có thể một tay che lấp bầu trời, độc chiếm thiên hạ, khiến Viêm Lương đê mê chìm đắm. Cô muốn hôn anh nhưng anh né tránh. Đến khi thưởng thức đủ biểu hiện đau đớn pha lẫn khoái lạc trên gương mặt cô, Tưởng Úc Nam mới cười không thành tiếng và tiếp tục hôn cô.
Nụ hôn của anh vừa ướt át vừa dịu dàng. Tưởng Úc Nam vẫn không rời mắt khỏi Viêm Lương nhưng ánh mắt anh dần dần nguội lạnh.
Trong lúc thân dưới vẫn không ngừng vận động, một cơn sóng đột ngột ập đến, đưa hai người lên đỉnh cực lạc.
***
Đây là một cuộc chiến tranh giành quyền chủ động và khống chế ở trên giường. Bất luận ai thắng ai thua, mọi tế bào trên cơ thể hai người đều đạt được thỏa mãn chưa từng có.
Nửa đêm trời hơi lạnh, ánh đèn trong phòng tờ mờ.
Khi dục vọng tan biến, Viêm Lương bắt đầu hối hận về hành vi phóng túng của mình.
Cô chỉnh lại áo xống, không nói một lời nào ngồi dậy xuống giường
"Chưa gì đã trở mặt không nhận nhanh như vậy sao?"
Một giọng nói từ bóng tối ở sau lưng Viêm Lương vang lên.
Viêm Lương bị câu nói của Tưởng Úc Nam chôn chân ngay tại chỗ.
Cô ngập ngừng một lát mới quay đầu. Tưởng Úc Nam ngồi tựa vào đầu giường, một tay anh vắt lên thành giường, tay kia kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở.
Vài phút trước đó, Viêm Lương vẫn còn gối đầu trên cánh tay anh, bây giờ không khí nguội lạnh, trông anh giống một người xa lạ. Viêm Lương cau mày: "Tôi coi như anh say rượu, anh cũng coi tôi uống say. Hãy tin tôi, sau khi tỉnh lại chúng ta sẽ quên hết mọi chuyện."
Dường như anh đang nhếch miệng cười.
Trong bóng tối, Viêm Lương thấy đốm lửa trên tay anh động đậy, cô cảnh giác lùi lại phía sau. Tưởng Úc Nam tắt điếu thuốc, xuống giường đi đến trước mặt cô.
Đúng là anh mỉm cười thật.
Nhưng nụ cười của anh khiến Viêm Lương rợn tóc gáy: "Tôi không ngại làm thêm một lần nữa, để em lâu quên hơn một chút."