Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

Chương 14: Chương 14




Phòng bệnh rơi vào trạng thái yên ắng đáng sợ.

Trong không khí tĩnh mịch đó, mỗi người đều có ý nghĩ riêng.

Từ Tấn Phu cuối cùng cũng nổi giận: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Từ Tử Thanh nhìn tập tài liệu, trên đó xuất hiện chữ ký của cô ta. Sắc mặt cô ta tái mét trong phút chốc.

Viêm Lương nhặt tài liệu ném lên giường bệnh rồi nói với Từ Tấn Phu: "Chị ta chiếm dụng dây chuyền sản xuất dành riêng cho "Nhã Nhan" vào việc khác. Còn "Nhã Nhan" bị chị ta đẩy cho xưởng vệ tinh ở bên ngoài. Khi sản phẩm xảy ra vấn đề về chất lượng, chị ta lại ép phòng giải quyết khiếu nại không cho họ báo cáo lên cấp trên. Nếu hôm nay không phải bọn con tình cờ gặp khách hàng bị dị ứng đến quầy khiếu nại, danh tiếng của công ty sớm muộn cũng tiêu tan."

Từ Tấn Phu cầm tập tài liệu xem từng trang một. Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, sắc mặt Từ Tấn Phu ngày càng khó coi. Cuối cùng ông ta ném tập tài liệu sang một bên: "Tử Thanh, con hãy giải thích những chuyện này."

"Bố..." Từ Tử Thanh rơm rớm nước mắt.

Từ Tấn Phu cố nén giận, ông ta đột nhiên quay sangTưởng Úc Nam: "Tưởng tiên sinh, phiền cậu đưa Viêm Lương ra ngoài một lát."

Từ đầu đến cuối Viêm Lương không rời mắt khỏi Từ Tấn Phu nên cô có thể bắt gặp sự mâu thuẫn trong đáy mắt bố cô. Cô lại đưa mắt nhìn Từ Tử Thanh, lúc này như con chuột bạch kinh sợ. Ngầm hiểu ra điều gì đó, Viêm Lương bất giác nở nụ cười mỉa mai. Không đợi Tưởng Úc Nam lên tiếng, cô quay người đi khỏi phòng bệnh.

Lúc mở cửa, Viêm Lương cuối cùng không nhịn nổi, cất giọng đầy cay đắng: "Nếu chuyện này do con làm, chắc bố sẽ tống thẳng con đến phòng bảo vệ mà không cần suy nghĩ nhiều."

Từ Tấn Phu trầm mặc.

Con gái nhỏ của ông không nên như vậy. Đáng lý ra cô phải tỏ thái độ nóng nảy, tức giận, kích động, khiến người khác dù muốn cũng không quý mến nổi, chứ không phải bộ dạng như bây giờ: mất tinh thần, tuyệt vọng, khao khát được yêu thương nhưng vĩnh viễn không nhận được tình yêu của ông.

Rời khỏi phòng bệnh, Viêm Lương lập tức đi ra thang máy, cô không muốn ở lại đây dù chỉ một giây một phút.

Đúng lúc này, một bàn tay giữ cô lại.

Viêm Lương không cần nhìn cũng biết người ngăn cô là ai, cô giật tay người đó, biến sự không cam lòng thành lời nói ác ý với anh: "Chị ta sẽ không bao giờ bị tổn thương dù chỉ là một cọng tóc. Anh còn bắt tôi ở lại đây làm gì? Nhìn bọn họ diễn trò cha con thâm tình sao?"

Tưởng Úc Nam không phản bác cũng không đáp lời, anh càng dùng sức nắm chặt cánh tay cô. Viêm Lương cuối cùng đành phải nhượng bộ, cô ngồi xuống ghế dài trên hành lang và vùi mặt vào hai lòng bàn tay.

Tưởng Úc Nam cất giọng lạnh lùng: "Nhược điểm của em là nóng tính quá, còn nhược điểm của cô ta là quá tham lam. Nếu em và cô ta bổ sung cho nhau, có lẽ hai người sẽ đạt thành tựu không thua kém Từ Tấn Phu năm đó. Chỉ đáng tiếc bây giờ hai chị em nhìn nhau như kẻ thù. Đừng nói đến hợp tác, không đối đầu đã là tốt lắm rồi."

Viêm Lương cười nhạt: "Anh nói cứ như anh không có nhược điểm ấy."

Tưởng Úc Nam thẳng thắn thừa nhận: "Tất nhiên tôi cũng có nhược điểm."

"Gì vậy?"

"Em."

Viêm Lương ngây người.

Liệu đây có phải lời bày tỏ tình cảm gián tiếp của một người thông minh? Đối với Viêm Lương, đây giống một câu nói đùa hơn. Viêm Lương không cười nổi, cũng không cảm thấy động lòng trước lời nói đó, thế là cô mở miệng: "Tôi chỉ không cẩn thận ngủ với anh một lần, quan hệ giữa chúng ta chẳng có gì đặc biệt. Vậy mà tôi lại trở thành nhược điểm của anh, tôi có nên nhảy cẫng lên vui mừng không tổng giám đốc?"

Tưởng Úc Nam bị cô chọc cười, nụ cười của anh có chút thâm hiểm: "Bây giờ, tôi bắt đầu thông cảm với bố em rồi, thảo nào quan hệ giữa em và bố em tệ như vậy. Đúng là một nha đầu miệng lưỡi sắc bén. Tôi mà là bố em, tôi sẽ nhốt em lại, dùng dây da dạy em cách đối nhân xử thế, làm thế nào để đối xử hòa nhã với mọi người, làm thế nào để khống chế tính tình."

"Tôi..."

Viêm Lương đang định cãi lại, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Tưởng Úc Nam và Viêm Lương đều quay đầu, chỉ thấy Từ Tử Thanh mặt mày ủ rũ xuất hiện ở cửa phòng. Cô ta lảng tránh ánh mắt của bọn họ, bối rối gật đầu chào Tưởng Úc Nam rồi đi thẳng. Hình bóng cô ta nhanh chóng biến mất sau cửa thang máy.

Tưởng Úc Nam lạnh lùng dõi theo Từ Tử Thanh rồi quay sang Viêm Lương: "Vào trong đi."

"Tôi không vào, vào đó chỉ tổ chuốc bực vào thân."

Tưởng Úc Nam rất có kinh nghiệm đối phó với Viêm Lương, đó là không thể dùng lý lẽ với cô. Càng dùng lý lẽ, cô sẽ càng đáp trả bằng những lời lẽ sắc bén khó nghe. Trực tiếp lôi cô vào trong là hành động đúng đắn nhất.

Viêm Lương ra sức giãy giụa nhưng không thành công. Cuối cùng cô đành để Tưởng Úc Nam áp giải vào phòng bệnh.

Từ Tấn Phu vẫn ngồi trên giường bệnh, nhưng ông ta không còn vẻ tức giận như trước, mà thay vào đó là thái độ bình thản sau khi đã cân nhắc cách giải quyết: "Về vụ này, ta sẽ cho người đi điều tra, con không cần nhúng tay vào."

Câu nói rất bình thường, nhưng ngữ khí hàm chứa sự cảnh cáo. Viêm Lương hừm một tiếng rồi quay sang Tưởng Úc Nam, ánh mắt cô như muốn nói: Anh thấy chưa? Tôi biết ngay mà, quyết định của ông ấy nằm trong định liệu của tôi.

***

Nhãn hiệu mỹ phẩm mới Secret dành riêng cho thị trường Bắc Mỹ sau khi thử nghiệm trên da người thành công, chính thức đi vào sản xuất. Ở thời điểm then chốt này, Từ thị công bố tin tức điều động nhân sự: Từ Tử Thanh chủ động xin từ chức giám đốc quản lý sản phẩm, cô ta bị điều đi bộ phận mới thành lập cho riêng nhãn hiệu Secret, toàn quyền phụ trách những vấn đề liên quan đến Secret.

Công ty đổ một khoản tiền lớn vào Secret. Từ Tử Thanh bề ngoài là hạ chức, trong tay không còn thực quyền. Nhưng cô ta được điều đến bộ phận có tính thử thách nhất ở thời điểm hiện tại, khiến người trong công ty đều đoán già đoán non, đây là một động thái có tính ám chỉ của Từ Tấn Phu, nhằm đào tạo Từ Tử Thanh trở thành người thừa kế công ty.

Ngược lại, Viêm Lương cũng phải trả giá vì hành động nông nổi của cô. Cô bị điều đi phụ trách "Nhã Nhan", nhãn hiệu bị công ty xếp xó.

Lâu rồi Viêm Lương không về nhà lớn, nhưng cô cũng nghe nói mẹ cô nổi giận khi nghe thông báo sắp xếp nhân sự. Viêm Lương còn tưởng mẹ cô sẽ không ngừng tranh cãi với bố cô. Kể từ lúc Viêm Lương hiểu chuyện, mâu thuẫn và chiến tranh trong gia đình thường xuyên xảy ra, làm cô hết sức chán ghét. Không ngờ lần này, khi gọi điện thoại cho cô, ngữ khí bà Viêm rất bình thản: "Viêm Lương, cô cứ yên tâm tiếp quản "Nhã Nhan", tôi sẽ trải đường giúp cô."

Bà Viêm không cằn nhằn tức giận, làm Viêm Lương vô cùng kinh ngạc.

Vài ngày sau, công ty tổ chức đại hội cổ đông bất thường, Viêm Lương nhận được thông báo tham gia, cô tưởng Từ Tấn Phu gọi cô đi. Lúc vào phòng hội nghị, ngoài một số cổ đông lớn, Từ Tử Thanh cũng có mặt, Viêm Lương càng chắc chắn suy đoán trước đó của mình.

Nhưng đến khi cuộc họp bắt đầu, Từ Tấn Phu cũng không xuất hiện.

Từ Tử Thanh ngồi bên cạnh ghế chủ tịch, cô ta không ngừng nhìn đồng hồ. Nhưng đã quá thời gian bắt đầu cuộc họp năm phút, cô ta đành quay hỏi người thư ký số một của Từ Tấn Phu là thư ký Lưu, cũng là người đứng ra triệu tập đại hội cổ đông lần này: "Bố cháu lúc nào mới đến nơi?"

Vẻ mặt của thư ký Lưu hết sức kỳ lạ. Ông ta vừa định mở miệng, cửa phòng hội nghị đột ngột mở toang. Viêm Lương bất giác quay đầu về phía cửa.

Người đi vào là mẹ cô.

Thư ký Lưu lẩn tránh ánh mắt nghi hoặc của Từ Tử Thanh. Lúc này, bà Viêm đã ngồi vào vị trí chủ tịch. Thấy bà Viêm gật đầu, thư ký Lý tuyên bố: "Mọi người đã tập trung đông đủ, cuộc họp bắt đầu."

Viêm Lương kinh ngạc không kém Từ Tử Thanh là bao. Cô còn chưa tiêu hóa nổi việc mẹ cô đột nhiên xuất hiện ở đại hội cổ đông, bà Viêm đã mở miệng: "Thành thật xin lỗi quý vị, tôi nhờ thư ký Lưu thay tôi tổ chức đại hội cổ đông lần này, là muốn chính thức nói rõ một số chuyện. Nhiều năm qua tôi không quan tâm đến việc kinh doanh của công ty, bây giờ đột nhiên nhúng tay vào, mong các vị lượng thứ."

Viêm Lương chưa bao giờ chứng kiến bộ dạng nghiêm nghị của bà Viêm như lúc này.

Một cổ đông lớn luôn đứng về phía bà Viêm là chú Trần lập tức lên tiếng: "Không có gì phải ngại. Tuy từ trước đến nay Từ phu nhân không can thiệp vào việc kinh doanh của công ty, nhưng bà là nữ chủ nhân của công ty, hoàn toàn có quyền phát biểu."

"Nói cũng đúng". Bà Viêm mỉm cười: "Dù sao tôi cũng là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Từ thị."

Nói xong, bà đảo mắt qua Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh cuối cùng cúi đầu né tránh.

Bà Viêm thu lại ánh mắt, tiếp tục hướng về các cổ đông trong phòng hội nghị: "Các vị đừng trách tôi nói những lời khó nghe. Từ Tấn Phu trước kia dựa vào mối quan hệ của Viêm gia chúng tôi mới tạo dựng sự nghiệp như ngày hôm nay, đây là một sự thật không ai có thể phủ nhận. Lúc sinh thời bố tôi có nói: giúp đỡ người khác không phải để trông mong người đó báo đáp, nhưng làm người dù sao cũng nên uống nước nhớ nguồn, các vị nghĩ có đúng không?"

Bà Viêm nói đến mức này, các cổ đông cũng đoán ra ít nhiều.

Thấy các cổ đông trầm ngâm, bà Viêm nói tiếp: "Từ Tấn Phu cho rằng Viêm Lương thích hợp tiếp quản "Nhã Nhan". Tôi không phản đối quyết định này. Điều tôi phản đối là, "Nhã Nhan" là nhãn hiệu đầu tiên của công ty, giúp công ty tạo dựng giang sơn, vậy mà bây giờ lần lượt bị rút khỏi thị trường, bị chiếm dụng dây chuyền sản xuất. Cũng giống các vị ngồi đây, đều là nguyên lão công thần từng bỏ không ít công sức vào công ty, khi đã lợi dụng hết giá trị rồi bị đá bay. Từ Tấn Phu làm vậy, khác nào qua cầu rút ván?"

Các cổ đông có người gật đầu biểu thị tán thành, có người trao đổi bằng ánh mắt. Sau đó một người đại diện lên tiếng: "Từ phu nhân, có chuyện gì xin bà cứ nói thẳng ra đi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ trong khả năng của chúng tôi."

Bà Viêm mỉm cười thay lời cám ơn, sau đó bà đưa mắt ra hiệu thư ký Lưu.

Thư ký Lưu rút ra một tập tài liệu, bà Viêm giải thích: "Một sản phẩm tốt như vậy nên được coi trọng. Đây là đề án tôi nhờ người đi sâu nghiên cứu "Nhã Nhan", bao gồm phân tích thị trường, định vị lại thị phần của Nhã Nhan...Viêm Lương vẫn còn ít tuổi, sau này con bé có vấn đề gì trong việc tiếp quản "Nhã Nhan", mong các bậc trưởng bối giúp đỡ."

Phòng hội nghị rơi vào không khí tĩnh lặng hồi lâu...

Các cổ đông trầm ngâm cân nhắc thiệt hơn. Cuối cùng, bọn họ lần lượt ký tên vào khung ý kiến trên bản đề án.

Bà Viêm hài lòng đứng dậy, vẫy tay ra hiệu Viêm Lương từ đầu đến cuối ngồi im lặng ở một góc đi đến bên bà. Viêm Lương ngần ngừ vài giây mới nhúc nhích.

Hai mẹ con kẻ trước người sau rời khỏi phòng hội nghị.

Đến bãi đỗ xe, bà Viêm mới rút điện thoại di động đã được điều chỉnh thành chế độ im lặng.

Mười mấy cuộc điện thoại gọi nhỡ.

Bà Viêm vừa rút máy di động là có điện thoại gọi đến ngay, bà liền nối máy trước mặt con gái.

Từ Tấn Phu nghe phong thanh đã đến công ty, ông ta hét lên trong điện thoại: "Một người đàn bà như bà thì hiểu gì chứ? Đúng là điên khùng."

Bà Viêm vỗ vai Viêm Lương: "Con cứ đi làm đi."

Từ Tấn Phu nói rất lớn tiếng, Viêm Lương nghe rõ mồn một. Cô hết nhìn chiếc điện thoại trong tay bà Viêm lại nhìn mẹ mình. Cuối cùng, cô không lên tiếng, quay người đi vào thang máy.

Bà Viêm ngồi vào xe ô tô, miệng mỉm cười. Bà dõi theo bóng lưng con gái bằng ánh mắt kiên định: "Ít nhất tôi cũng biết, vì con gái của tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.