Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

Chương 15: Chương 15




Nhờ sự du thuyết của bà Viêm, các cổ đông lớn đều thông qua nghị quyết ủng hộ "Nhã Nhan". Chủ tịch hội đồng quản trị Từ thị Từ Tấn Phu cuối cùng đành phải ký tên vào bản đề án. Như vậy, "Nhã Nhan" và Secret đều được phân bổ chi phí đầu tư sản xuất như nhau.

Nhưng do thái độ kiên quyết của Từ Tấn Phu, các cổ đông đều nhất trí, hai nhãn hiệu chỉ được rót vốn sản xuất tương đương, còn những vấn đề liên quan đến dây chuyền sản xuất, mạng lưới tiêu thụ, đầu tư quảng cáo...sẽ không giống nhau mà được quyết định bởi tình hình tiêu thụ. Sản phẩm nào chiếm thị phần cao hơn, sản phẩm đó sẽ nhận nhiều sự ủng hộ hơn.

Hiện tại, "Nhã Nhan" chỉ chiếm một thị phần vô cùng nhỏ bé trên thị trường. Điều đó có nghĩa là, ngoài vốn sản xuất, "Nhã Nhan" không được hưởng bất cứ ưu thế nào của công ty. Viêm Lương buộc phải đích thân tạo dựng một đội ngũ nhân viên. Cô phải dựa vào bản thân và đội ngũ nhân viên của cô trong việc tranh giành thị trường với các sản phẩm khác.

Điều này khiến người mới chính thức đi làm chưa đến một năm như Viêm Lương rất phiền não.

May mà cô không thiếu tiền. Khi không thể sử dụng người của công ty, cô có thể thông qua công ty nhân lực Lạp Đầu, mời nhân tài về làm việc với mức lương cao.

Quá trình định vị lại sản phẩm, thay đổi hình thức mẫu mã...không phải ngày một ngày hai là xong. Nhưng tiền nhiều cũng là một lợi thế, có thể rút ngắn thời gian.

Trước đây, "Nhã Nhan" độc chiếm thị trường kem bôi mặt. Ở thời điểm hiện tại, các loại kem dưỡng da cơ bản và kem bảo vệ ở mức độ sâu có cơ hội phát triển lớn. Chính vì vậy, ngay sau khi tiếp quản nhãn hiệu, việc đầu tiên Viêm Lương tiến hành là ký hợp đồng nghiên cứu các sản phẩm kem dưỡng da cơ bản, kem chống nắng, tinh dầu, kem dưỡng da toàn thân...

Nhưng một yếu tố quan trọng nhất không phải có tiền là xong, đó là mạng lưới tiêu thụ.

Các nhãn hiệu lớn đều có nhà phân phối cố định. Một người mới như Viêm Lương muốn cướp miếng cơm từ miệng người khác, thật không dễ chút nào.

Một tháng sau đó là tháng bận rộn nhất trong cuộc đời Viêm Lương. Cô và nhóm của cô không ngừng họp hành, không ngừng thảo luận phương án, phủ định phương án trước, lập lại phương án mới.

Một nhãn hiệu đã lỗi thời đi tranh đoạt thị trường với các nhãn hiệu đang được ưa chuộng, quả thực khó như hái sao trên trời.

Lại một đêm thức trắng, lại một phương án không có tính khả thi. Viêm Lương cuối cùng không kiềm chế nổi, ném tập tài liệu sang một bên, tựa người vào thành ghế sofa thở dài.

Nhóm của Viêm Lương làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm, khi thấy nỗ lực của bản thân hóa thành bong bóng, ai nấy đều tỏ ra thất vọng. Tuy nhiên, họ cũng thông cảm với tâm trạng của Viêm Lương nên mở miệng an ủi cô: "Giám đốc Viêm, phương án tiêu thụ này không thông, chúng ta có thể tìm cách khác, kiểu gì cũng sẽ có biện pháp."

Viêm Lương tự biết những người ở đây càng có tư cách than vãn hơn cô, cô liền thu lại vẻ mặt cau có, mỉm cười với các đồng nghiệp: "Các anh các chị đều làm thêm suốt một tuần nay, hôm nay mọi người về nghỉ sớm đi. Tan họp."

Mọi người thu dọn đồ, lần lượt rời khỏi phòng họp. Thấy Viêm Lương vẫn còn ngồi nguyên vị trí, giơ tay bóp trán, một đồng nghiệp hỏi: "Giám đốc Viêm, cô chưa về sao?"

"Mọi người cứ về trước đi, tôi còn chút việc cần giải quyết nốt."

Các đồng nghiệp gật đầu, lúc ra ngoài không quên đóng cửa giúp Viêm Lương.

Phòng họp trở nên vô cùng yên tĩnh, Viêm Lương mặt mày ủ rũ. Thật ra cô chẳng có công việc cần giải quyết mà cô cần ở lại một mình để kiểm điểm bản thân.

Biến Từ thị từ một xưởng sản xuất nhỏ trở thành đế quốc trong ngành mỹ phẩm, bố cô quả thực là một người tài giỏi. Năng lực của cô không bằng một phần mười Từ Tấn Phu, cô không thể vượt qua thì có tư cách gì coi thường ông?

Khi Viêm Lương đang chìm đắm trong suy nghĩ, cửa phòng họp đột nhiên mở toang. Viêm Lương nghe thấy tiếng động, cô không muốn người khác, đặc biệt là cấp dưới bắt gặp bộ dạng chán nản của cô, vì vậy cô vội ngồi thẳng người, lấy lại tinh thần.

Một ly cà phê nóng được đặt vào tay Viêm Lương, cô mỉm cười ngẩng đầu: "Sao vẫn còn chưa về..."

Viêm Lương lập tức ngây người.

Tưởng Úc Nam ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Viêm Lương trước con mắt ngỡ ngàng của cô.

Đến lúc này Viêm Lương mới có phản ứng, cô lại thừ người, trong giây lát bỏ đi tấm mặt nạ ngụy trang. Cô thở dài một hơi rồi nhấp cà phê.

Tưởng Úc Nam tựa người vào thành ghế một cách lười nhác, anh nhìn cô chăm chú: "Dạo này em thường thức đêm phải không?"

"Sao anh biết?"

"Trông em xấu đi không chỉ một chút."

Viêm Lương trừng mắt với anh, nhưng cô vẫn lo lắng sờ mặt. Có lẽ do thức đêm nhiều nên cô hốc hác tiều tụy. Cử chỉ của cô khiến Tưởng Úc Nam lắc đầu cười khẽ: "Tôi nói đùa đấy, em vẫn xinh như thường."

Đến lúc này, vẻ mặt Viêm Lương mới dịu đi, cô không lên tiếng, chỉ im lặng thưởng thức cà phê.

Tưởng Úc Nam tùy tiện cầm tập tài liệu của cô lên xem.

Bình thường, bộ dạng của Tưởng Úc Nam rất tự nhiên tùy ý, nhưng ánh mắt anh có khả năng nhìn thấu vấn đề, Viêm Lương đã sớm lĩnh giáo điều này. Muốn tìm hiểu con người Tưởng Úc Nam, tuyệt đối không thể nhìn vẻ bề ngoài của anh, mà cần đọc hiểu ánh mắt của anh. Vào giây phút này, Viêm Lương có thể đọc được tin tức có lợi cho bản thân từ ánh mắt của anh. Cô lập tức bỏ ly cà phê xuống bàn, ngồi thẳng người: "Anh có ý kiến gì hay không?"

Tưởng Úc Nam đóng tập tài liệu, khoanh hai tay vắt chân chữ ngũ, giống một đại công tử dạy bảo người hầu: "Việc định vị sản phẩm "Nhã Nhan" của em không ổn."

Viêm Lương lập tức sa sầm mặt.

Nếu là trước đây, Viêm tiểu thư nhất định sẽ hất cốc phủi mông bỏ đi. Bây giờ, cô lập tức điều chỉnh tâm trạng, ghé sát Tưởng Úc Nam, như một học sinh khiêm tốn có tinh thần cầu tiến: "Không ổn ở điểm nào?"

"Mời tôi làm tham mưu rất đắt đấy."

Thấy Tưởng Úc Nam hơi nhíu mày, Viêm Lương biết cô lại bị con cáo già này bắt thóp. Nhưng đây là tình huống nói chuyện bằng thực lực, mà Viêm Lương hiểu rõ thực lực của Tưởng Úc Nam hơn ai hết. Cuối cùng, người thỏa hiệp chỉ có thể là cô: "Anh muốn gì?"

"Không nhiều." Tưởng Úc Nam cố ý liếc xuống bờ môi Viêm Lương, rồi rất nhanh lại nhìn vào mắt cô: "Một nụ hôn là đủ".

Tưởng Úc Nam tưởng Viêm Lương sẽ ngập ngừng do dự hoặc trừng mắt với anh. Nào ngờ, cô lập tức nhoài người về phía anh.

Viêm Lương túm cà vạt của Tưởng Úc Nam, hôn chụt một cái lên môi anh. Sau đó, cô buông cà vạt: "Anh nói đi!"

"Em không nên đặt trọng tâm vào "làm mới" mà cần "làm cũ."

Viêm Lương cau mày: "Đừng vòng vo tam quốc nữa, tổng giám đốc."

Chọc cô tức giận là một hành động rất thú vị, Tưởng Úc Nam tất nhiên không bỏ qua cơ hội. Ngừng một lát, anh mới từ tốn mở miệng: "Nhã Nhan có ưu thế ở mảng kem bôi mặt, thì em hãy tập trung vào mảng đó, đừng biến nó trở thành nhãn hiệu thập cẩm như các nhãn hiệu khác của Từ thị. Em muốn biến Nhã Nhan trở thành nhãn hiệu toàn diện, tất nhiên không thể thiếu sản phẩm bảo vệ da cơ bản hay kem dưỡng thể...Có điều, những thứ này chỉ có tác dụng "thêu hoa trên gấm" mà thôi. Giống như khi người tiêu dùng khi nhắc đến Kose, họ sẽ nghĩ đến sản phẩm nào của nhãn hiệu này đầu tiên? Nhắc đến Estee Lauder, sản phẩm đầu tiên người tiêu dùng nghĩ đến là gì?" (Thành ngữ "Thêu hoa trên gấm" có nghĩa là việc làm thừa thãi) (Kose và Estee Lauder là hai nhãn hiệu mỹ phẩm nổi tiếng của Nhật Bản và Mỹ)

Viêm Lương chìm đắm trong lời nói của Tưởng Úc Nam, sắc mặt cô dần trở nên nặng nề: "Sau đó thì sao?"

Tưởng Úc Nam chỉ nhìn cô mà không nói tiếp.

Viêm Lương im lặng chờ đợi, nhưng anh đột ngột đứng dậy.

Tưởng Úc Nam đến trước mặt cô, từ nhìn nghiêng đổi thành nhìn cô từ trên cao. Lần này anh không cần che đậy, trắng trợn giơ tay vuốt ve bờ môi Viêm Lương rồi nâng cằm cô: "Nụ hôn vừa rồi chưa đã..."

Tưởng Úc Nam không nói hết câu, bởi vì anh đã phủ xuống môi Viêm Lương.

Viêm Lương ép bản thân không suy nghĩ đến vấn đề, tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh phải bán "sắc"? Cô cố gắng chuyển sự chú ý nghĩ đến chuyện khác. Ví dụ như, tại sao kỹ thuật hôn của anh lại tuyệt vời như vậy...

Sau một nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp kéo dài, Tưởng Úc Nam mới thỏa mãn buông lỏng bàn tay đang đỡ gáy Viêm Lương. Liếc thấy Viêm Lương vẫn còn thở hổn hển, anh cắn nhẹ vào môi dưới hơi sưng lên của cô và mở miệng: "Em đừng lúc nào cũng muốn ăn một miếng là béo ngay, em cứ làm tốt sản phẩm kem bôi mặt đi đã, rồi tính kế lâu dài sau."

Viêm Lương không xác định liệu cô có đủ dũng khí đặt cược tất cả vào lọ kem bôi mặt nho nhỏ? Nhưng ánh mắt kiên định của người đàn ông đối diện đã tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Viêm Lương dường như đã bị anh thuyết phục.

Tưởng Úc Nam phảng phất có thể nhìn thấu Viêm Lương. Cả hai trầm mặc một lúc lâu, Viêm Lương cuối cùng cũng quyết định, cô vừa định mở miệng, anh đột nhiên cướp lời: "Khi nào làm xong đề án, em hãy đi tìm một người."

"Ai cơ?"

"Lộ Chinh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.