Chử Vân Hành dẫn Triều Lộ đi sâu vào trong trường. Cho đến khi thấy một hồ sen, anh chỉ chỉ vào tòa nhà gạch màu đỏ bên cạnh nói với cô: “ Căn tin ở đây. Trong trường không có đồ ăn ngon nhưng cảnh sắc thì tuyệt vời”.
Tòa nhà này không cao, chỉ có…một, hai…ba tầng. Triều Lộ đã từng ăn cơm nhà hàng nên hiển nhiên trước một căn tin lớn như vậy cô thấy không có gì khác lạ. Triều Lộ biết anh đi lại không được thuận tiện nên ngồi luôn ở dưới tầng một, ai ngờ anh nói: “ Phạm vi nhìn trên tầng tốt hơn”. Cô định đi sang bên phải, đợi lên lầu rồi thì vòng sang bên trái nâng cánh tay anh lên.
“ Cảm ơn em”. Anh nhìn cô dịu dàng: “ Anh và em đành phải giữ khoảng cách một chút”.
“ Vâng”. Triều Lộ biết, anh sợ chân trái của mình không nghe theo sự sai khiến sẽ chạm vào người cô.
Anh sử dụng chiếc nạng nhuần nhuyễn, kiểm soát nhịp điệu lên tầng rất tốt. Chỉ có phần eo vẫn chuyển động hơi vất vả, chân trái mỗi khi bước lên một bậc lại run rẩy vẽ nửa vòng tròn, nửa vòng tròn này so với khi đi bộ trên nền đất bằng phẳng càng thấy rõ ràng hơn. Triều Lộ hai lần muốn để anh mượn lực của cô nên không kìm chế được lại gần, bàn chân liền bị anh dẫm nhẹ. Cô thấy trong mắt anh hiện lên vẻ xin lỗi cực kỳ đau khổ.
“ Triều Lộ, nghe lời đi, giữ khoảng cách với anh, đừng để bị anh làm tổn thương”. Lần thứ hai Chử Vân Hành đá phải cô, anh mở miệng nhắc nhở.
“ Em không đau mà”. Đúng là không đau, chân của anh không có lực, huống chi chỉ chạm nhẹ một chút – Tuy nhiên, Triều Lộ vẫn thấy đau lòng. Cô thu lại cảm giác đau khổ ấy, nở nụ cười mạnh mẽ: “ Anh nói chúng mình phải giữ khoảng cách, hay là mình đi chậm lại?”.
“ Ngoan nào”. Ngữ khí của anh giống như dụ dỗ trẻ con.
Chân cô đang đi bên trái lui ra sau vài bước: “ Được rồi, quay về với chính nghĩa, mặc kệ lùi bao xa thì tay em vẫn phải giữ lấy anh” – Trái tim của anh cũng sẽ ở đây, cô thì thầm trong lòng.
“ Anh biết” – Ngón tay trái của anh hơi di chuyển, như thể nỗ lực cầm lấy tay cô.
Cô nắm tay anh thật chặt.
Vận khí của họ rất tốt, sát cửa sổ tầng hai vẫn còn chỗ trống. Vừa ngồi xuống, Triều Lộ hiểu ngay vì sao Chử Vân Hành lại chọn ăn ở đây. Nơi này phạm vi nhìn rộng rãi, tòa nhà bên cạnh không có gì hiện đại. Trước mặt chỉ có hồ sen và phía xa là những dãy nhà cũ kỹ. Trường đại học này xây dựng đã gần trăm năm nhưng khu đất vẫn giữ được nét nguyên sơ từ khi trường bắt đầu thành lập. Còn chưa đến giữa hè, mặc dù hoa nở không nhiều nhưng lá sen dày đặc làm nổi bật những bông sen màu hồng nhạt, càng lộ ra vẻ đẹp kiều diễm ướt át, không giống hoa sen ngoài ao, dồi dào sống động và không thiếu thanh nhã. Ở đây mùa hạ nóng bức, đừng nói đến hoa sen, ngay cả khi nhìn lá sen màu lục bích cũng cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Nơi này không phải nhà hàng xa hoa, chỉ là một căn tin nhỏ, rốt cục vẫn không thể so với nhà hàng cao cấp. Bên trong trang trí đơn giản nhưng phong cách lại gọn gàng, sạch sẽ và thoải mái. Trang phục của nhân viên phục vụ càng có cảm giác như căn tin của sinh viên. Chử Vân Hành gọi to: “ Ở đây”.
Một nữ nhân viên phục vụ trung tuổi mang theo thực đơn, quay lại cười nói với Chử Vân Hành: “ Ồ, thầy Chử đến rồi”.
“ Chị Ngụy”. Chử Vân Hành cũng khách khí cười cười: “ Đã lâu không gặp”.
“ Đúng vậy”. Chị Ngụy nhanh nhảu rót nước vào chén trà đưa cho anh và Triều Lộ. “ Do ở đây ngay cả một chiếc thang máy cũng không có, cậu chịu tới đây một tuần hai lần là nể tình lắm rồi”.
Triều Lộ nhìn nước trong chén trông không giống với trà lắm.
Dường như để ý đến hành động của cô, chị Ngụy nói: “ Thầy Chử không uống trà ở đây. Nếu tiểu thư muốn uống thì có đấy”.
“ Không cần, uống nước rất tốt mà”. Nghe đồn nước trà bên ngoài các nhà hàng phần lớn là bột trà thấp kém, huống hồ ở đây, Chử Vân Hành đâu có thói quen uống. Nếu dạ dày bị tổn thương thì càng không dễ dàng.
“ Được rồi, hai người cứ từ từ xem thực đơn đi, tôi đi làm trước, chọn xong thì gọi nhé”. Chị Ngụy xoay người sang bàn khác.
“ Anh thường tới đây à?”.
“ Một tuần hai lần”. Anh trả lời: “ Chị Ngụy làm ở đây lâu rồi, từ khi anh vẫn còn đi học. Từ đó đến bây giờ, bọn anh cũng coi như biết nhau nhiều năm”.
“ Hóa ra anh học ở đây à? Coi như anh dạy học ngay ở trường cũ?”. Triều Lộ lần đầu tiên biết, Chử Vân Hành từng là cựu sinh viên trường này.
“ Không chỉ đại học, thực tế anh còn trải qua một năm học nghiên cứu sinh. Chẳng qua…sau khi xảy ra chuyện anh không còn học nữa”.
“ Thì ra là như vậy”. Triều Lộ không muốn đề cập đến chuyện tai nạn ô tô liền hỏi ngược lại: “ Khi đó anh cũng học triết sao?”.
“ Không, lúc đó gia đình anh nghĩ học triết đầu ra không tốt nên đề nghị anh học ngôn ngữ học hoặc khoa thương mại nhưng anh đã chọn tiếng Đức. Khi ấy anh đã giấu không nói cho bố mẹ biết, sau đó luôn nghĩ sẽ có ngày mình đi Đức du học để nghiên cứu về môn Triết yêu thích. Không ngờ…ngôn ngữ học lại thật sự có ích”.
Khả năng thực hiện lý tưởng của anh rất tốt. Chỉ là Chử Vân Hành đi Đức sau khi trải qua tai nạn thảm khốc. Điều này làm cho nhiều người thấy đau lòng xúc động chứ không lấy gì làm vui mừng. Trái lại, tâm trạng Triều Lộ rất thoải mái, cô nói với anh: “ Điều gì đã bỏ lỡ vẫn có thể đạt được”.
Anh cười: “ Nếu có thể, anh nhất định không dùng cơ thể khỏe mạnh để hoán đổi. Nếu mất đi thứ gì đó không thể bù đắp thì không nên vứt bỏ sinh mệnh để đổi lại thứ cần thiết hơn”.
Triều Lộ kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Chử Vân Hành, cô ngồi yên đối diện với anh, lúc này không kìm được liền đứng dậy ngồi sang bên cạnh, kéo tay anh nói: “ Vân Hành, sau này ăn cơm, em đều ngồi cạnh anh có được không? Khi đi, anh đã giữ khoảng cách với em rồi. Lúc ngồi, em muốn được gần anh hơn”.
Đầu anh dựa sát đỉnh đầu cô, cọ nhẹ hai cái rồi tiện tay đưa thực đơn cho cô.
Cô giở từng trang: “Anh không ăn gì?”.
“ Anh không ăn cay, hơi cay cũng không được”.
“ Ồ, để em gọi”. Triều Lộ vẫy nhân viên phục vụ tới.
“ Tôm nõn xào, cá chẽm hấp, khoai môn nấu súp gà bông cải”. Cô quay đầu hỏi Vân Hành: “ Có nhiều quá không? Nhưng em đang đói chết đi được”. Cả ngày đi ngắm cảnh với giai đẹp, cô thật sự thèm ăn. Hơn nữa đồ ăn cô gọi đều là những món thanh đạm.
“ Anh thích em gọi đồ ăn như vậy, anh sợ nhất là người nói ăn gì cũng được, lúc đó mới thật khó xử”. Anh trả thực đơn cho chị Ngụy. Chị Ngụy nhìn anh và Triều Lộ bĩu môi cười bỏ đi.
Chử Vân Hành ăn uống điều độ, mỗi đĩa chỉ gắp vài miếng đã nói no rồi. Anh ăn uống rất nhã nhặn. Mặc dù một tay không nâng lên được nhưng tuyệt nhiên không để người khác thấy tư thế mất lịch sự. Triều Lộ sợ anh ăn nhiều thấy khó chịu nên cũng không khuyên anh ăn thêm. Sau khi buông đũa, anh ngồi bên híp mắt cười nhìn điệu bộ cô động đũa ăn nhiệt tình. Triều Lộ cũng không xấu hổ, một mình tiêu diệt hết hơn phân nửa.
Sau khi ăn xong, Chử Vân Hành chậm rãi đi xuống cầu thang, quay lại nhìn Triều Lộ đang đi bên cạnh dìu anh nói: “ Em thực sự ăn rất tốt”.
“ Thành thật mà nói thì có hơi nhiều nhưng không thể để lãng phí”.
“ Một thói quen tốt. Nhưng sau này đừng ăn cố, dạ dày đau nhức lại lợi bất cập hại”.
“ Lần sau gọi món em sẽ không tham nữa. Ha ha”.
Trời giữa trưa hè nóng nực. Dù sao ở căn tin còn có điều hòa, giờ vừa bước ra ngoài, liền cảm nhận ngay hơi nóng phả vào người. Triều Lộ không hề gì, chỉ sợ Chử Vân Hành bức bối đi lại sẽ mệt mỏi hơn. Cô bèn khuyên anh về nhà. Anh hăng hái nói: “ Đi bộ cho tiêu cơm đã”.
“ Em không muốn anh mệt quá”.
Anh dừng lại nghiêm túc nhìn cô: “ Triều Lộ, anh phải thỏa thuận với em. Sau này đi đâu, đừng lúc nào cũng sợ anh bị mệt, được không? Anh rất hiểu mình có thể làm được gì, phạm vi khả năng ra sao. Anh chỉ muốn mình giống như một người bạn trai bình thường mà em mơ ước…” Giọng nói của anh thấp hẳn xuống: “ Không biết hy vọng ấy có quá xa xỉ không?”.
Triều Lộ nắm bàn tay phải đang cầm nạng của anh: “ Ngoại trừ thừa ra chiếc nạng thì cuộc hẹn của chúng ta hoàn toàn giống người bình thường”.
Anh lộ vẻ xúc động nhìn cô: “ Thừa nó thật bất tiện”.
“ Có sao đâu, em không thấy ngại”. Cô đưa mắt nhìn anh.
Anh đang định nói thì phía sau có một vị cao tuổi đi tới, lên tiếng chào anh: “ Vân Hành à”.
“ Giáo sư Trịnh”. Nét mặt Chử Vân Hành lộ vẻ kính trọng: “ Thầy cũng đi dạo ạ”.
“ Đúng vậy, ăn cơm xong đi dạo một lát, tiện thể chụp ảnh hoa sen”. Đính xác trên tay ông đang cầm một chiếc máy ảnh SLR: “ Cô là bạn gái của Vân Hành à?”. Ông mang theo ánh mắt hòa nhã nhìn về phía Triều Lộ. Không phải ông đường đột mà tư thế của Triều Lộ và Chử Vân Hành thực sự rất thân mật, làm cho ông liếc mắt liền nhìn thấy ngay mối quan hệ không phải bình thường.
Triều Lộ nền nã trả lời: “ Vâng ạ, xin chào giáo sư”.
“ Ha ha, tốt lắm”. Giáo sư Trịnh để lộ nụ cười vui vẻ: “ Hai đứa bọn cháu đều rất tinh mắt”.
Chử Vân Hành cười xấu hổ.
“ Ta có mang theo máy ảnh, để ta chụp các cháu xem sao? Quay lại đây để ta chụp cho nào”. Giáo sư Trịnh giơ giơ chiếc máy ảnh trong tay.
Triều Lộ nhớ Chử Vân Hành không thích chụp ảnh, ngực thấy hơi bồn chồn, không ngờ anh lại vui vẻ đồng ý: “ Hay quá, vậy thì làm phiền thầy rồi”.
Triều Lộ cao hứng, cô chưa từng cùng anh chụp ảnh chung. Cả hai đều rất phấn khích, vừa chọn bối cảnh vừa điều chỉnh tư thế, cười nói mất bốn năm phút mới xong. Cũng may giáo sư Trịnh rất kiên nhẫn, vui vẻ cười phục vụ họ. Chụp xong, hai người xem qua ảnh trong máy. Trước khi đi, giáo sư còn dặn Chử Vân Hành thứ hai sẽ mang USB lưu ảnh đến phòng làm việc cho anh.
“ Giáo sư Trịnh trước đây dạy anh à?”.
“ Làm sao em biết?”.
“ Nhìn ra được, anh đối với thầy ấy không giống đồng nghiệp mà giống như với trưởng bối”.
“ Ừ, em đoán không sai. Thầy ấy vốn là thầy của anh”.
“ Ở đây, không ít người đau xót cho anh”. Triều Lộ bùi ngùi, với hình dạng của Chử Vân Hành như bây giờ, với những gì anh đã trải qua thì những người biết anh làm thể nào có thể không đau lòng? Bọn họ đã quen nhìn anh bước đi như bay, tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết. Sau vài năm vắng bóng, bọn họ nhìn thấy anh với chiếc nạng chống, bước đi tập tễnh. Từ một sinh viên trở thành giảng viên. Sau nhiều năm bị vận mệnh trêu đùa, rốt cục anh đã thắng nhưng in dấu lên cuộc đời anh lại là những vết thương.
“ Làm cho họ tuyển dụng người tàn tật thật không có cách nào khác”. Anh khẽ cười nói.
“ Được rồi, không phải anh không thích chụp ảnh sao?”.
“ Ai đó đã nói muốn anh nhân lúc còn trẻ nên chụp nhiều ảnh, sau này lưu lại cho con cháu xem”. Vẻ mặt anh cười rất xấu xa.
Triều Lộ nhớ trước đây mình đã nói như vậy với Chử Vân Hành: “ Sau này anh chụp nhiều ảnh đi. Tương lai muốn khoe với con cháu về thời thanh niên trẻ đẹp thì còn có bằng chứng”. Không nghĩ anh vẫn nhớ và giữ trong lòng.
“ Nếu là chụp ảnh chung thì càng nên chụp. Tấm này có cả ông cả bà, con cháu chúng ta không chỉ biết mình có một người ông đẹp trai mà còn có một người bà rất xinh đẹp”.
Triều Lộ nghe thấy mình lại bị lợi dụng liền không buông tha, nhằm hông anh cấu một cái, đau đến nỗi anh phải kêu to: “ Ôi, bà nội tương lai của các cháu, em đừng giận nữa”.
Triều Lộ vừa cấu vừa cào, Chử Vân Hành đương nhiên không phải đối thủ của cô. Anh ném luôn chiếc nạng rồi ngồi lên bãi cỏ. Triều Lộ lại đau lòng, hơi quỳ xuống ân cần hỏi anh: “ Không phải chân anh bị đau chỗ nào chứ?”.
Anh thừa dịp Triều Lộ không chú ý kéo cô vào trong lòng: “ Triều Lộ, khi chụp ảnh chung, anh tuyệt đối không sợ hãi. Trước đây anh luôn có cảm giác cơ thể mình xấu xí nhưng vì có em bên cạnh, anh đã nghĩ rằng, các bức hình có em đều đẹp, khiến anh cũng trở nên đẹp đẽ hơn. Anh muốn tất cả đều được lưu lại”.
Có con chuồn chuồn đậu trên nhụy hoa, có cơn gió nhẹ mang theo mùi hương thơm ngát của lá sen, có làn nước khẽ lay động. Triều Lộ ôm chặt lấy anh, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nghĩ thế giới này chưa lúc nào hoàn hảo như vậy.