Một tuần tổng cộng chỉ có hai ngày nghỉ. Triều Lộ và Chử Vân Hành một ngày đều không lãng phí. Vừa trở về họ đã bắt đầu thảo luận về cuộc hẹn của ngày hôm sau. Triều Lộ xót cho anh nên nói không bằng để cô đến tìm anh, hai người ở nhà ăn cơm, xem phim uống trà là hay nhất. Chử Vân Hành không chịu, thuyết phục Triều Lộ ra ngoài chơi, muốn xem phim hay đi dạo công viên là tùy cô. Triều Lộ biết anh là người đàn ông có lòng tự trọng, nếu không đồng ý sẽ làm tổn thương đến anh. Cô cũng không muốn anh quá mệt mỏi nên hỏi anh hay là không đi xem phim nữa. Đương nhiên là anh bảo có. Cô nói: “ Dù sao thì xem đâu cũng là xem, tìm một rạp chiếu phim gần đây là được. Chúng ta ăn cơm trưa xong rồi đi”.
Chử Vân Hành lắc đầu: “ Không được, em đúng là đồ quỷ keo kiệt, ngay cả taxi cũng tiếc tiền không ngồi. Em cứ thiên vị anh như vậy, thời tiết thế này mà hai người chạy tới chạy lui, hôm sau đi làm sẽ rất mệt. Thế này nhé, anh sẽ qua nhà đón em. Tìm rạp chiếu phim gần nhà em hoặc ở trung tâm thành phố ấy – Em thấy khu Phú Hoa thế nào? Đó là khu bách hóa tổng hợp, xem phim xong mình đi mua sắm luôn”. Anh cười, dường như rất tâm đắc với kế hoạch của mình.
Anh vì cô mà chăm sóc chu đáo, ân cần, tất nhiên Triều Lộ vô cùng cảm động. Nhưng anh thương xót cho cô thì sao cô không thấy thương xót cho anh: “ Theo em hay là mình tìm một địa điểm nào ở giữa ấy, chúng ta tự đến đó, không cần anh phải đặc biệt đi đón em đâu”.
Ánh mắt Chử Vân Hành chợt lóe lên, anh nói: “ Ừ, nếu không…Đừng tìm chỗ khác nữa, cứ gặp nhau ở cửa Phú Hoa đi”.
Triều Lộ nhạy cảm nhận ra vẻ mất mát của Chử Vân Hành, cô dùng ngón tay khẽ vuốt nhẹ viền môi anh: “ Anh mất hứng à?”.
“ Sao cơ?”.
“ Anh đúng là có”. Triều Lộ chắc chắn mình không nhìn lầm.
Anh không biết làm sao nên đành cười cười: “ Anh nghĩ mình thiếu chút nữa thì phạm tội khi đến công ty tìm em. Ở tiểu khu nhiều người nhiều miệng, anh xuất hiện ở đấy, nhỡ bị hàng xóm nhìn thấy, đối với em…”.
Triều Lộ lấy ngón tay chặn môi anh lại, ngăn không cho anh nói thêm gì nữa. Anh giấu vết thương cô gây ra tốt như vậy nhưng thực tế trong lòng anh vẫn còn rất đau. Cô nhìn vào mắt anh, nói rõ ràng: “ Vân Hành, anh nghĩ sai rồi”.
Lông mi anh khẽ run rẩy, cúi đầu hôn lên ngón tay trỏ của cô: “ Anh đã nghi ngờ, là anh không tốt”.
“ Không phải, là do biểu hiện của em khiến anh lo lắng”. Cô ghé sát người vào lồng ngực anh: “ Em chỉ sợ anh mệt, cũng như anh không nỡ để em vất vả. Vân Hành, anh không phải xấu hổ vì là bạn trai của em”.
Giọng nói của anh hơi chua chát: “ Nhưng bạn trai của em không giống người bình thường…”.
“ Em biết”. Cô bình tĩnh trả lời.
Im lặng một lúc, hình như anh hạ quyết tâm, mở miệng trịnh trọng nói từng chữ: “ Vậy ngày mai, anh phải đến nhà em”.
“ Được”. Cô không nghĩ ngợi đáp lời.
Anh nâng mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán.
Bà Hạ Nhị Lan rất hưng phấn khi nghe nói Chử Vân Hành muốn tới. Mặc dù anh đã đến một lần nhưng lúc ấy con gái bà và anh chưa có quan hệ yêu đương, ý nghĩa lần này tự nhiên cũng khác hẳn. Triều Lộ nói anh chỉ ngồi một chút rồi cùng cô đi ra ngoài, thậm chí ngay cả cơm không cần phải chuẩn bị. Bà Hạ Nhị Lan đâu có theo ý cô liền tự mình gọi điện cho Chử Vân Hành, mời anh dù thế nào đi nữa phải ở lại ăn bữa cơm rau dưa. Chử Vân Hành không từ chối mặc dù Triều Lộ nghĩ mẹ mình hơi vồn vã thái quá nhưng mặt khác cô lại thấy hạnh phúc. Dù sao mẹ cô cũng thật lòng quý mến Chử Vân Hành, có thái độ ủng hộ mối quan hệ của bọn cô. Cô còn nhớ Lâm Thư Tiếu nhắc tới thời kỳ bọn họ ở bên Đức, Chử Vân Hành đã từng gặp những khuôn mặt lạnh lùng ở nhà cô ấy. Lúc đó, anh và Lâm Thư Tiếu chưa chính thức bắt đầu nhưng đã bị phụ huynh của đối phương sắp đặt phòng tuyến. Cũng khó trách, cha mẹ của các cô gái thường giống nhau, thấy con gái mình và một người tàn tật ở cùng một chỗ, mười người thì chín người muốn tìm cách chia rẽ. Con người thường cố chấp và độc đoán như vậy, trước kia bản thân cô cũng thế.
Hơn mười giờ sáng chủ nhật, Chử Vân Hành gọi điện cho Triều Lộ, nói cho cô biết anh đang chuẩn bị xuất phát và hỏi mười một giờ đến đó có được không. Triều Lộ trả lời là không phiền phức gì hết, còn căn dặn anh khi đi lên cầu thang phải nghìn vạn lần cẩn thận. Cầu thang ở đây vừa tối vừa hẹp, đầy rác rưởi chất đống, đi lại sẽ rất khó khăn. Triều Lộ định tự mình đi thẳng xuống dưới đỡ Chử Vân Hành lên lầu nhưng lại sợ chạm vào lòng tự ái của anh. Nghĩ cơ thể anh mặc dù bất tiện nhưng đã quen với việc đi cầu thang, chỉ cần thong thả cẩn thận là không có gì phải sợ.
Chiếc đồng hồ treo tường chỉ mười giờ năm mươi tám phút, cuối cùng cô cũng hơi lo lắng, nhịn không được mở cửa ra xem. Cô nghe thấy tiếng nạng gõ xuống nền đất, sau đó là tiếng động nhẹ trên cầu thang xi măng, tiếp theo là tiếng chân bước nặng nề. Cô biết ngay là anh đã đến bèn vội vã chạy xuống.
Anh vốn đang chuyên tâm nhìn bậc thang, nghe có người đi xuống, theo bản năng đứng nhích sang bên phải. Cho đến khi cô gọi tên anh, anh mới biết người đó là cô: “ Triều Lộ, làm sao em biết anh tới?”.
“ Em mở rộng cửa chờ anh mà”. Cô đi hai ba bước tới bên cạnh, khéo léo đỡ tay anh: “ Cầu thang khu này đặc biệt cao, anh đi rất vất vả đúng không?”.
Anh thành thật thừa nhận: “ Có một chút. Hơn nữa, lúc ở cầu thang tầng hai anh làm đổ một cái sọt lăn xuống tầng một. Anh lại phải đi xuống để nhặt lên, mệt muốn chết”. Trong giọng nói của anh có chút nũng nịu, mồ hôi lấm tấm đọng trên trán và chóp mũi, gương mặt hơi ửng đỏ. Một người đàn ông cao lớn như anh, nhìn qua giống với một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Triều Lộ đau lòng, lấy mu bàn tay lau mồ hôi cho anh: “ Mấy thứ đồ vứt đi ấy, anh nhặt lên làm gì. Dù sao cũng không nên chất đống ở hành lang như thế”.
“ May mà có mấy bậc cầu thang thôi, đụng phải đống đồ ấy coi như vận động”. Anh tỏ ra thờ ơ không sao cả.
Cô đỡ anh lên lầu, trên tay truyền tới trọng lực, cô tinh tường nhận ra bên trái cơ thể anh ngày càng không nghe theo sự sai bảo. Lần đầu tiên cô hận nhà mình ở tầng năm cao như vậy làm chi.
“ Ôi chao, Triều Lộ, lâu rồi không gặp cháu”.
Tới tầng bốn, cửa phòng 401 mở ra, bên trong là một phụ nữ trung tuổi tóc quăn, mái trước được uốn cao đi tới, cặp mắt đảo liên hồi quan sát Triều Lộ và Chử Vân Hành.
“ Dì Lưu”. Cô lễ phép gật đầu. Trước đây, Lưu Thư Cầm và mẹ cô đều là công nhân nhà máy, nay đã về hưu. Người này không phải xấu nhưng lắm điều. Bình thường, Triều Lộ không hay qua lại với bà ta, nếu gặp mặt chỉ chào một tiếng mà thôi.
Tất nhiên, Chử Vân Hành không biết đối phương là thế nào, chỉ cười theo và gật đầu chào hỏi. Triều Lộ ghé vào tai anh nói nhỏ: “ Đồng nghiệp cùng xưởng với mẹ em”. Rồi đỡ anh tiếp tục đi lên.
Triều Lộ cảm thấy trọng lực trong tay giảm bớt liền hiểu Chử Vân Hành muốn khoe sức, cố gắng điều chỉnh sức nặng bên chân phải để cô không phải đỡ nhiều. Cô biết lý do, cũng không nhiều lời, thầm nghĩ phải đi nhanh lên lầu để anh có thể bình tĩnh ngồi nghỉ.
Lưu Thư Cầm trong tay mang theo túi rác, hai mắt vẫn không rời khỏi Triều Lộ và Chử Vân Hành. Ánh mắt chói lóa như đèn pha, tuyệt đối không ngại ngần trước cảm xúc của người bị nhìn. Triều Lộ gần như muốn nổi điên nhưng vì Chử Vân Hành nên đành kiềm chế. Chử Vân Hành không nói một lời cho đến khi lên tới tầng năm, anh mới lên tiếng: “ Triều Lộ, em giúp anh lau mồ hôi, chỉnh trang lại tóc…”.
Triều Lộ đứng bên cạnh thay anh xử lý: “ Đâu phải lần đầu tiên đến gặp mẹ em, anh căng thẳng gì chứ”.
Anh cười: “ Không giống như thế”.
Bà Hạ Nhị Lan rất nhiệt tình, vừa pha trà vừa chuẩn bị đồ ăn, hàn huyên xong còn xoay người bận bịu dưới bếp. Triều Lộ vắt khăn bông lau mặt cho anh. Trong phòng có duy nhất bộ sô pha cũ, cô dìu Chử Vân Hành ngồi xuống, sau đó ngồi xổm trước ghế xoa bóp tay chân cho anh.
“ Triều Lộ, em đừng xoa nữa. Mẹ em nhìn thấy không hay đâu”. Giọng anh không hoàn toàn khách sáo nhưng có chút lo âu.
Triều Lộ tỏ ra không hiểu: “ Sao vậy? Mẹ em không phải không biết anh đi cầu thang vất vả thế nào. Em giúp anh xoa bóp là điều rất bình thường mà”.
Anh cầm tay cô nói: “ Anh không muốn mẹ em nghĩ anh vô dụng, bà sẽ thấy không yên tâm”.
Anh đang nói thì bà Hạ Nhị Lan bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra, bà sai Triều Lộ đi vào bê cơm. Triều Lộ đứng lên, để tay anh như cũ, ánh mắt như muốn nói: “ Yên tâm đi”.
Cô đặt nồi lên bàn, xới cơm ra ba cái bát. Thức ăn trên bàn tuy là những món thường ngày nhưng có thể nhìn ra mẹ cô đã rất tận tâm, đều là những món Chử Vân Hành thích nhất. Chử Vân Hành vẫn đợi bà Hạ Nhị Lan ngồi xuống. Bà Hạ Nhị Lan ngồi xuống sau anh, cười nói: “ Tiểu Chử đúng là một đứa bé có giáo dục”.
“ Dì à, cháu không tốt như vậy đâu”. Chử Vân Hành cũng cười, có thể thấy, anh được bà Hạ Nhị Lan khen một câu trong lòng rất vui. “ Đúng rồi dì, lần đầu tiên tới đây cháu chưa kịp chọn quà. Đồ lớn…cháu không tiện cầm nên có mua thứ này…Dì xem có thích không?”. Nói xong, anh lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ, đưa trước mặt bà Hạ Nhị Lan.
Bà Hạ Nhị Lan mở ra, mắt sáng lên, mặt mày hớn hở: “ Cái này…Quý hóa quá, quý hóa quá”.
Triều Lộ nghiêng đầu nhìn thấy một chiếc vòng tay, bên ngoài nhẵn bóng, vòng tròn bên trong được làm rất công phu, khắc hoa văn phúc tự. Cô không kiềm chế được nói với Chử Vân Hành: “ Món quá này chính xác là quá nặng”.
Chử Vân Hành nói: " Cái này cháu cầm cũng tiện. Với lại, cháu nghĩ, ngộ nhỡ không đúng ý dì, tốt xấu gì vẫn giữ được giá trị không thì có thể đánh vàng thay đổi kiểu dáng".
Bà Hạ Nhị Lan đóng chiếc hộp lại, tình ý sâu xa nói với anh: “ Tiểu Chử, chiếc vòng này dì sẽ nhận. Nhưng sau này nghìn vạn lần đừng tốn kém như thế nữa. Tốt hơn hết là tiết kiệm tiền, nếu có chuyện quan trọng thì còn có cái mà dùng. Hiểu không?”.
“ Cháu hiểu rồi”.
Ăn trưa xong, Chử Vân Hành dĩ nhiên khăng khăng muốn vào bếp rửa bát. Bà Hạ Nhị Lan bị mời ra ngoài, chỉ để Triều Lộ ở lại giúp. Triều Lộ đương nhiên biết dụng ý của anh, anh muốn khẳng định với phụ huynh, muốn chứng minh khả năng mình sẽ không mang lại phiền phức cho cuộc sống của cô.
Anh đặt chiếc nạng cạnh bồn rửa bát. Đổ đầy nước vào bồn, bỏ thêm dầu, để bát ngâm một lúc, sau đó mở vòi rửa sạch bọt. Triều Lộ thấy anh cầm chén đĩa hơi vất vả, nhịn không được liền giúp một tay. Ngược lại, anh không tỏ thái độ cự tuyệt.
“ Em không phải từng hỏi anh, lúc ở nhà rửa bát thế nào à?”.
Thật ra cô vẫn nhớ rõ.
“ Thực tế ở nhà anh có chiếc bồn đặc chế cố định để bát đĩa. Như vậy mỗi lần rửa cũng dễ dàng hơn”.
“ Vậy à?”.
“ Ừ”. Anh cúi đầu, cẩn thận lau khô những chiếc bát vừa rửa, đem cất vào trong tủ. “ Triều Lộ, cuộc sống của anh không thể tách rời những công cụ sinh hoạt đặc biệt ấy…Anh muốn nói để em biết”.
Vòi nước chảy ào ào, cô nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt anh: “ Anh cứ từ từ nói cho em biết, không cần vội vàng đâu”.
“ Anh muốn lật sách thì phải mở ngón tay”. Anh nói tiếp.
Cô suy đoán: Anh dùng tay phải cầm sách, muốn lật trang sách chỉ có thể hơi nhúc nhích tay trái.
“ Vâng”. Cô giả bộ ung dung: “ Điều này không quan trọng, anh không cần phải ngại để em giúp anh lật sách đâu”.
Anh tựa người vào chiếc bồn rửa, lấy mu bàn tay xoa mặt cô, ánh mắt thâm thúy: “ Anh hứa, anh sẽ cố gắng hết sức để em không phải gặp rắc rối”.
Triều Lộ liếc anh một cái: “ Anh tạo áp lực lớn như vậy mà dám nói cố gắng không gây phiền phức cho em. Nói vậy, hóa ra em là người tạo phiền phức cho anh à. Biết đâu em mới là một trong những phiền phức của anh đấy nhỉ?”.
Cô xoay người tiếp tục rửa bát, sau lưng bỗng bị cơ thể ấm áp của anh dính sát, tim cô đập thình thịch, cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Anh không cầm nạng, chỉ dùng một tay đặt lên hông cô, cả người mềm mại mà bất lực.
Cô đứng yên, tiếp nhận trọng lực của anh. Cả hai im lặng một lúc lâu. Cho đến khi cô rửa xong chén bát, đóng vòi nước, mới thấy anh dịu dàng nói bên tai: “ Triều Lộ, xin lỗi…Anh không tốt, nhưng anh yêu em”.
Cô cẩn thận đưa tay anh rời khỏi người mình nhưng vẫn nắm chặt không buông, xoay người bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt tỉnh táo nồng nhiệt, giống như giọng nói của cô lúc này: “ Nếu sợ phiền toái thì em đã không chọn yêu anh”.