TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@Phượng Xồ type)
“… hãy nhớ tới mình nhé và xin hai bạn hãy cẩn trọng”.
Courtney Cherwynde đọc to những chữ cuối cùng trong nhật ký của Bobby, rồi buông những trang giấy nâu nhầu nát lên mặt bàn, trước cái trường kỷ Mark đang ngồi. Hai đứa đang ở dưới tầng hầm nhà Courtney, trong cái xưởng dầy bụi của cha cô bé. Đây là nơi duy nhất chúng có thể đọc nhật ký của Bobby mà không sợ ai quấy rầy. Cha của Courtney chẳng bao giờ dùng tới xưởng này. Hai đứa gọi đây là “bảo tàng đồng nát”.
Courtney bực bội nói:
- Cà chớn.
Mark hỏi:
- Là sao?
- Nghĩ coi, sau cùng thì chúng ta đã có được cơ hội được thực sự giúp đỡ Bobby, vậy mà cậu ấy không cho tụi mình làm.
Mark ngồi thẳng lên. Nó không ngờ tới phản ứng đó của Courtney:
- Chà chà, bạn chính là người không nhiệt tình lắm về chuyện làm một phụ tá. Bây giờ bực mình vì không được nhảy vào ống dẫn sao?
Courtney quơ cây búa trên bàn mộc, nện vào lòng bàn tay kia. Một hành động bảo Mark biết là cô đang rất rối trí. Courtney không nói gì và Mark không ép. Mark biết dù là chuyện gì, cô bé cũng sẽ nói ra. Cuối cùng, sau những cú đập liên tiếp khiến Mark tin cô bạn bị gãy xương đến nơi. Courtney mới nói:
- Chúng ta khốn khổ rồi. Tất cả chúng ta. Tôi, bạn, gia đình chúng ta, Stony Brook, Trái Đất Thứ Hai, Halla… tất cả mọi người! Cho đến bây giờ, tất cả như một giấc mơ kỳ quái. Nhưng chuyện thấy Saint Dane bằng xương bằng thịt, thì trời ơi, làm giấc mơ đó thành sự thật rồi.
Courtney ném cái búa lại lên bàn mộc. Tiếng loảng xoảng vang khắp căn hầm. Mark chưa từng thấy Courtney như vậy. Cô tập trung, như những khi chơi thể thao. Nhưng còn hơn thế nữa, còn điều gì đó khang khác. Mark chỉ nghĩ ra một điều. Hình như trông Courtney có vẻ… già hơn. Nó cảm thấy một cảm xúc pha tạp lạ lùng: mãnh liệt, giận dữ và sợ hãi.
Courtney nói tiếp:
- Cũng như Bobby, chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra. Sao chúng ta phải ngồi đây, không làm gì, mà chỉ chờ thư gửi tới?
- Vì đó là những gì Bobby yêu cầu chúng ta làm.
Mark hiền lành nói, hy vọng Courtney đừng hướng lại sự giận dữ của cô vào nó.
Courtney gào lên:
- Tào lao! Bobby chỉ đoán mò. Cậu ấy không chắc, nếu chúng ta sử dụng ống dẫn có hại gì không. Tôi cho bạn biết điều này nữa: đã bao giờ Saint Dane nói thật chưa? Mọi sự chẳng bao giờ xảy ra như lần đầu, đó là cách hắn điều khiển mọi người. Hắn cho bạn đủ thông tin, để bạn tưởng là biết chuyện gì đang xảy ra, đến khi bạn nhảy vào và mắc mồi của hắn, hắn đảo ngược lại tất cả. Biết mình nghĩ gì không? Rất có thể Saint Dane lại đang làm Bobby điên đầu lần nữa. Có thể chính Saint Dane lo sợ chúng ta vào cuộc. Hả? Bạn nghĩ sao về chuyện đó? Có thể hắn không muốn có thêm kẻ thù theo đuổi. Có nghĩ đến điều này không, Mark?
Mark ngẫm nghĩ giả thuyết này. Đây là vấn đề quan trọng. Rồi nó bình tĩnh nói:
- OK, mình không chắc là bạn đúng, nhưng giả dụ bạn đúng, bạn nghĩ chúng mình phải làm gì?
Courtney xẹp ngòi như buồm mất gió. Mark thấy rõ. Cô ngồi phịch xuống trường kỷ, bụi bay mù mịt làm Mark ho sặc sụa.
Courtney chống chế:
- Chỉ là một giả thiết thôi. Mình đâu bảo là có lời giải đáp.
Mark thở phào. Nó đã sợ là Courtney sẽ đề nghị hai đứa tới Eelong ngay. Không chỉ là vì đó chính là điều Bobby yêu cầu chúng đừng làm, mà ý nghĩ đụng đầu với một con thằn lằn tang làm nó chẳng hứng thú gì. Ấy là chưa kể nào người-quig… còn klee - những con mèo sắp được hợp pháp hoá chuyện giết người làm thực phẩm. Không. Mark nghĩ, chuyện đến Eelong là một ý tưởng hiếu chiến, liều lĩnh.
Courtney ngồi lặng lẽ, hàm nhai trèo trẹo. Mark bắt đầu có cảm tưởng, cơn giận của cô phần lớn là vì những rắc rối tại trường và trong các cuộc đấu thể thao. Courtney không quen bị thất bại, mà lúc này là thời gian cô đang gặp những thất bại lớn. Với Mark, việc Courtney bỗng nhiệt tình khao khát bước vào cuộc chiến với Saint Dane, có lẽ cũng là cách để cô tự chứng tỏ mình. Nhưng nó không định chia sẻ lý thuyết đó với cô. Không đời nào. Nó không muốn cô bé cầm lại cây búa và… khỏ lên đầu nó.
Mark nhỏ nhẹ nói:
- Mình muốn giúp, nhưng chúng ta phải thận trọng.
- Biết rồi. Có lần bạn bảo là bạn hy vọng cuộc chiến Saint Dane sẽ tới Trái Đất Thứ Hai, để chúng mình có thể tham gia. Nhớ không?
- Nhớ chứ.
- A, bạn có được điều mong ước rồi đó. Saint Dane đã xuất hiện. Hắn biết chúng ta là ai. Cảm thấy sao về chuyện đó?
Ngẫm nghĩ một lúc, Mark nói:
- Sợ.
Courtney thú thật:
- Ừa… mình cũng sợ. Mình có ngu tỉ độ đâu.
- Vấn đề là, chúng ta không thể làm được gì. Chúng ta sẽ không đến Eelong, vì vừa tới nơi, chúng ta bị ăn thịt ngay. Bobby chỉ đủ khả năng lo cho thân bạn ấy. Bobby không cần thêm chúng ta để thêm lo lắng.
Courtney gật. Mark tiếp:
- Nhưng chúng ta cũng không thể bám lấy lý do Bobby nghĩ chúng ta không nên sử dụng ống dẫn. Có thể bạn ấy lầm, mà chúng ta không biết.
- Vậy, bạn nghĩ là chúng mình phải làm gì?
- Thật tình mình… chẳng biết phải làm gì. Phải đợi đến khi có chuyện khác xảy ra, làm mọi chuyện rõ ràng hơn một chút.
Courtney nghiến răng, nói:
- Thế là tra tấn. Bạn có biết, đi học, làm bài tập ở nhà, thi học kỳ, cư xử với cha mẹ trong khi cả vũ trụ sắp sụp đổ, khó khăn đến thế nào không?
- Biết. Mình… mình… biết chứ.
Courtney cười ngượng ngùng:
- Mark, mình biết bạn hiểu.
Mark cầm mấy trang nhật ký, cuộn tròn lại, nói:
- Mình phải về nhà. Sáng mai mình sẽ đem nhật ký tới ngân hàng. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại sau khi tan trường, rồi bàn tiếp về những gì có thể…
Nó bỗng ngừng nói. Mặt đờ ra. Courtney hỏi ngay:
- Chuyện gì vậy?
Mark buông cuộn nhật ký, đưa bàn tay lên. Cái nhẫn của nó đang hoạt động lại. Courtney hỏi:
- Nhật ký nữa hả?
- K… không.
Hai đứa cùng thấy mặt đá xám không thay đổi. Thay vào đó, một trong những ký hiệu quanh mặt đá đang sáng lên. Mười ký hiệu này là biểu tượng cho mười lãnh địa của Halla. Ký hiệu đang sáng trông như ba làn sóng.
Mark bàng hoàng:
- Chúng ta đang nhận tin từ một phụ tá.
Khi cho biết chúng đã trở thành phụ tá, ông lão Tom Dorney đã cắt nghĩa, phụ tá có khả năng liên lạc được với nhau, thông qua những chiếc nhẫn của họ. Mark và Courtney đã thấy nhẫn hoạt động ra sao khi nhận một thông tin từ bà Evangeline, một phụ tá tại Veelox.
Mark rút nhẫn, đặt lên bàn. Lập tức, nhẫn nới rộng thành một con đường nối các lãnh địa. Nhạc và ánh sáng nổi lên. Sự kiện kỳ lạ vậy, nhưng hai đứa đã quen. Chúng che mắt vì ánh sáng chói loà. Mấy giây sau, mọi sự kết thúc. Chiếc nhẫn trở lại bình thường. Nhiệm vụ chuyển giao đã xong. Kế bên nhẫn là một cuộn giấy da nữa.
Courtney nhận xét:
- Giống nhật ký của Bobby, nhưng ngắn hơn.
Mark nhặt lên, mở ra và thấy đó là một tờ giấy lẻ. Courtney nôn nao hỏi:
- Sao?
Mark nghiêm trang nói:
- Mình nghĩ, chúng ta có việc đầu tiên của phụ tá rồi đây.
Nó trao tờ giấy cho Courtney. Cô đọc: “Hãy tới ống dẫn ngay.”
- Là sao? Ai gửi tin này?
Mark lấy lại tờ giấy, cuộn tròn, bảo:
- Không biết. Không manh mối gì. Sẵn sàng chưa?
Courtney ngạc nhiên:
- Đi ngay bây giờ sao? Gần tới bữa ăn rồi.
Mark ném cho Courtney một cái nhìn như bảo: “Bạn đùa à?”.
Courtney cười cười, cảm thấy vị trí ưu tiên của cô hơi lung lay, vội nói:
- Quên lời nói của mình đi. Mình sẽ nói với ba má là tới thư viện. Gọi ba má bạn và cũng bảo như vậy.
- OK.
Hai đứa ngồi cả giây, để thấm thía sự thật vừa xảy ra. Sau cùng Mark nói:
- Mình… ừ… à… mình hơi ớn. Nếu Saint Dane lại xuất hiện thì sao?
Courtney nhảy lên:
- Thì đánh. Chúng ta vẫn muốn thế mà, đúng không?
Mười lăm phút sau, Mark và Courtney đã có mặt tại tầng hầm trong ngôi nhà bỏ hoang của gia đinh Sherwood. Chúng đã nêu lý do thích đáng với cha mẹ, vì sao phải tới thư viện, và hứa sẽ mua đồ ăn nhanh tại cửa hàng McDonal. Không đứa nào muốn nói dối, nhưng chúng thấy đây là hành động chính đáng. Hai đứa đang góp sức cứu toàn vũ trụ.
Đang đi qua tầng hầm trống trơn, tối thui, Courtney hỏi:
- Sao không có con quig nào ở đây?
- Không biết. Nhưng theo lời Bobby thì chúng chỉ xuất hiện khi có Saint Dane loanh quoanh ở gần.
- Tốt. Không quig. Không Saint Dane. Cho đến lúc này, mình thích nhiệm vụ này.
Hai đứa tiến tới cánh cửa có dấu hiệu ngôi sao cho biết đây là cổng vào ống dẫn. Ban đêm, nên trong hầm rất tối, nhưng mắt chúng đã đủ quen để có thể thấy đường. Mark bỏ ba lô bên ngoài cửa. Nhìn vội nhau, rồi hai đứa cùng bước vào kho lương khô, nơi có đường hầm dẫn tới vô tận. Tới miệng ống dẫn to lớn, hai đứa ngừng chân, lom lom nhìn vào khoảng không thăm thẳm.
Courtney hỏi đùa:
- Hấp dẫn quá hả?
Mark gật. Nó liếc xéo qua Courtney, nơm nớp lo cô bạn hứng chí nhảy vào ống dẫn.
Courtney hỏi:
- Dù là ai, nhưng sao họ có thể biết chúng ta đã đến đây?
- Mình nghĩ họ không cần phải biết. Ống dẫn đưa Lữ khách tới đúng nơi chốn, thời gian họ cần tới. Vì vậy, nếu có ai cần gặp tụi mình, việc họ bước vào ống dẫn khi nào không quan trọng, họ sẽ có mặt khi chúng ta có mặt.
Courtney lắc đầu:
- Hiểu chết liền.
- Đồng ý. Nhưng cho đến bây giờ ống dẫn hoạt động như vậy đó, đúng không?
Courtney chưa kịp trả lời, một làn ánh sáng xuất hiện từ sau trong lòng ống dẫn. Cô bé bảo:
- Mình nghĩ bạn nói đúng rồi đó. Nào, sẵn sàng.
Hai đứa giật lùi tối đa, nhưng buồng kho này không rộng lắm. Chúng ôm lấy nhau để hỗ trợ. Cả hai cùng chung một ý nghĩ: Lần trước chuyện này xảy ra, Saint Dane đã xuất hiện. Ná thở luôn. Ánh sáng trong ống dẫn tới gần hơn, rọi sáng buồng kho ẩm ướt. Tiếng nhạc lớn hơn và những bức tường đá xám trong đường hầm chuyển thành pha lê rực rỡ.
Mark thì thầm, giọng tự tin lạ thường:
- Không sao đâu. Mình nghĩ đây là… chuyện phải thế thôi.
Một thoáng sau, ánh sáng loé lên rồi tan biến nhanh lẹ như khi xuất hiện, đem theo cả tiếng nhạc. Khi mắt Mark và Courtney quen lại với bóng tối trong kho, chúng nhìn vào ống dẫn, để xem ai đã tới. Hai đứa kinh ngạc đến nghẹn thở. Không phải Saint Dane. Không phải Bobby. Cũng không là bất kỳ Lữ khách nào chúng đã biết hay đã đọc về họ.
Mà là một con mèo khổng lồ.
Mark và Courtney không dám rời nhau. Dù đã đọc về klee ở Eelong là những sinh vật thông minh, nhưng đứng trước một klee chỉ cách chưa đầy một mét, bao nhiêu cam đảm của hai đứa tiêu tan hết. Đây là con vật có thể xé xác chúng làm hai mảnh, rồi nhai ngon lành. Con mèo to đùng đứng bằng hai chân, trừng trừng nhìn lại hai đứa. Lớp ngoài của nó lốm đốm hai màu xám và trắng, giống da báo. Điều duy nhất làm Mark và Courtney loé chút hy vọng không bị ăn tươi nuốt sống: con mèo mặt một áo chẽn, giống như những con mèo Bobby đã tả.
Con mèo to lớn nói bằng giọng nam mạnh mẽ:
- Hai người là phụ tá của Trái Đất Thứ Hai?
Cả Mark và Courtney đều không nói nổi. Hai đứa đứng ngẩn người, miệng há hốc.
Con mèo lặp lại, mạnh mẽ hơn:
- Ta hỏi, hai người có phải là phụ tá không?
Mark và Courtney gật. Con mèo tiếp:
- Tốt. Tên ta là Seegen. Ta là Lữ khách của lãnh địa Eelong.
Courtney nhìn Mark kinh ngạc. Mark lí nhí nói:
- Chúng… chúng tôi nhận được thư, bảo phải tới đây.
- Đúng. Phụ tá của ta đã gửi thư đó.
Courtney ngạc nhiên hỏi:
- Phụ tá của ông biết chúng tôi?
- Các phụ tá biết nhiều thứ.
- Thật vậy sao? Hai chúng tôi là phụ tá mà không biết gì ráo.
- Ta cần gặp Pendragon, thủ lãnh Lữ khách. Có tin tối quan trọng báo cho anh ta. Pendragon cần phải đến Eelong gấp.
- A, như vậy thì tôi nghĩ, phụ tá của ông không biết hết mọi chuyện đâu. Vì Pendragon đã tới đó rồi.
Nếu mèo có khả năng tỏ ra ngạc nhiên, thì Seegen đang rất ngạc nhiên. Mèo già lắc lư đầu như bị chóng mặt, rồi ngồi xổm xuống.
Courtney hỏi:
- Ông không sao chứ?
Mark bảo:
- Trông ông không được khỏe.
Seegen yếu ớt nói:
- Pendragon không hề biết đang gặp chuyện gì. Ta phải tìm gặp Pendragon.
Courtney bảo:
- Cho chúng tôi biết đi.
- Ta tin là đã khám phá ra âm mưu huỷ diệt Eelong của Saint Dane là gì. Nó đang đầu độc lãnh địa.
Mark kêu lên:
- Đầu độc? Toàn thể lãnh địa?
- Ta đã thấy những biểu hiện rồi. Tang chết hàng trăm. Ta tin là chúng đã ăn hoa màu nhiễm độc dược. Pendragon cần biết chuyện này.
Courtney hỏi:
- Sao ông biết tang bị Saint Dane đầu độc?
- Vì chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Chết hàng loạt. Thật bất thường. Đây chỉ có thể là tác phẩm của Saint Dane. Không ai khác ngoài Pendragon mới hiểu được chuyện này. Ta cần gặp cậu ấy trước khi…
Seegen không nói hết câu. Bất động. Con mèo lớn ngồi đó, như đóng băng, mắt nhìn xa xăm. Courtney hỏi:
- Trước khi làm sao?
Không tiếng trả lời.
Mark hỏi:
- Này, ông… không sao chứ?
Courtney cũng kêu lên:
- Này, Seegen! Oa… Oa… Ông Seegen!
Mèo già vẫn không trả lời. Courtney tiến lên một bước. Mark theo sát bạn. Courtney lo lắng bảo Seegen:
- Có lẽ ông nên trở lại Eelong. Bobby đang tìm ông lại đó. Ông nên cho bạn ấy biết về vụ thuốc độc.
Seegen vẫn lặng im. Courtney vừa định đưa tay rờ thử, Mark liền níu lại, la lên:
- Đừng!
- Chuyện gì vậy?
- Nhìn này.
Nó chỉ vào miệng Seegen. Một dòng nước xanh lè trào ra, nhỏ giọt trên lớp lông con mèo. Mark thận trọng xoè bàn tay trước mũi Seegen nghe ngóng một lúc, rồi nói:
- Hết thở rồi.
Courtney giật lùi, kinh ngạc:
- Hả? Vô lý!
Mark phe phẩy tay trước đôi mắt vô hồn của con mèo. Hai mắt trơ trơ, bất động.
Courtney hoảng hốt la lên:
- Không thể chết được. Mới một giây trước còn khoẻ mà. Làm sao có thể… tắt thở cấp kỳ như vậy chứ?
Quả vậy, trông Seegen không khác gì lúc sống. Không một chút thay đổi, ngoại trừ… sự sống đã rời thể xác. Mark quay đi, nhìn xuống đất, chìm trong suy nghĩ.
Courtney gọi:
- Mark! Làm gì bây giờ? Chuyện này… chuyện này… xui xẻo quá!
- Còn tệ hơn vậy nữa kia.
- Là sao?
- Mình thuộc tất cả những gì trong nhật ký của Bobby. Đọc đi đọc lại hàng mấy chục lần, mình thuộc lòng tùng sự kiện, từng chi tiết.
- Ừa… rồi sao?
- Chúng ta đã đọc về vụ này. Nghĩ coi: Seegen chết thình lình, dòng nước xanh trào ra từ miệng, và…
Courtney ngắt lời, cô hiểu Mark đang định nói gì:
- Và… một chất độc chết người đang có tại Eelong. Một chất họ chưa từng biết đến bao giờ. Chất đó nhiễm vào hoa màu và làm họ bị ngộ độc. Bạn không nghĩ là…
Mark nghiêm nghị:
- Có đấy. Mình nghĩ đến lời Saint Dane đã nói: những bức tường ngăn cách giữa các lãnh địa đang tan vỡ.
- Cloral.
- Đúng, Cloral. Mình không biết vì sao và bằng cách nào loại độc dược Saint Dane đã định huỷ diệt Cloral vẫn còn tác dụng và tìm đường tới Eelong.
- Và một Lữ khách đã bị chết vì chất độc đó. Chẳng may chỉ mình ông ta biết sự thật về chất độc đó thì sao?
- Không chỉ mình Seegen đâu. Chúng ta cũng biết.