NHẬT KÍ # 16
(TIẾP THEO)
EELONG
(@shang type)
Mình bị đè trên mặt đất với con người-quig hôi rình ngồi trên ngực. Hắn cúi sát mũi mình. Làm mình bắt buộc phải nhìn vào đôi mắt vàng u ám vô hồn của hắn.
Mình yếu ớt lắp bắp:
- Tôi… tôi không làm gì hại anh đâu.
Mình nghĩ, may ra có thể dùng đòn tâm lý và không để hắn biết mình đang hoàn toàn tuỳ thuộc vào lòng nhân từ của hắn. Câu trả lời của hắn là một dòng nước dãi chảy xuống má mình. Trò lừa phỉnh của mình không thành công. Không quá ngạc nhiên. Làm lơ bãi nước bọt ghê tởm của hắn, mình hỏi:
- Anh hiểu tôi không?
Con quái vật rít lên mấy tiếng như một con khỉ bị đau. Mình đoán tiếng rít đó có nghĩa là “không”. Có thể lũ quig này là người, nhưng giữa hai cái tai lông lá của chúng, chẳng có chút dấu hiệu nào của đời sống thông minh cả. Đây là những con vật của Saint Dane, và chúng chỉ biết một điều: giết chóc. Đầu óc mình loay hoay tìm đường thoát. Có thể mình sẽ không sao, vì mình cũng là người. Nhưng lập tức một kí ức kém vui về bầy quig ở Denduron chợt trở lại. Một con gục xuống, những con khác nhào vào ăn tươi nuốt sống ngay. Quig là những con thú ăn thịt đồng loại. Điều đó có nghĩa: tại Eelong này, có là người mình cũng sẽ không thoát chết. Thậm chí có thể còn làm sự việc tệ hại hơn.
Hai con quig kia ghì tay mình xuống. Chúng đánh hơi mình như… những con thú. Thật sự mình hy vọng chúng tởm lợm mùi hôi thối bốc ra từ mớ giẻ rách mình đang mặc. Một ý nghĩ hơi bị ngu hả? Nhưng này, mình đang tuyệt vọng quá mà. Mình đạp mạnh hai chân, cố thoát ra, nhưng lúc quig ghì chặt mình, rú lên cười. Ít ra, mình nghĩ đó là tiếng cười của chúng. Âm thanh đó nghe vừa giống tiếng tru của loài linh cẩu, vừa giống tiếng lợn ủn ỉn. Nó làm mình nổi da gà. Con quig trên ngực mình ngửa mặt, tru lên một tiếng khiếp đảm, rồi nhìn xuống mình. Hai mắt nó loé lên một tia cuồng nộ. Nó đang phấn khích với việc giết chóc. Mình sợ rằng, cuộc đời kỳ lạ của mình sắp phải kết thúc ngay tại đây, ngay lúc này. Trong khoảnh khắc kinh khủng đó, mình chỉ còn một việc để làm: nhắm tịt hai mắt.
Mình nghe một tiếng rít khác. Nhưng hình như không phát ra từ đám quig. Tiếng rít đó giống tiếng rống của một con vật hơn. Mở mắt, mình vừa kịp thấy con quig trên ngực mình quay đầu nhìn lại phía sau. Hai con quig kia hốt hoảng bỏ chạy. Mình vẫn nằm ngửa trên mặt đất, không dám nhìn lên, vì mình tin chắc, lại một con quái thú ghê sợ khác quyết định ghé vào bữa tiệc. Con quig trên ngực mình cố đứng dậy, nhưng rồi thình lình quay phắt lại, đối diện với mình. Cứ như thể có một nguồn sức mạnh vặn ngược nó lại. Cái nhìn khát máu của nó trở thành khiếp đảm. Mình thấy ngay lý do. Xuyên qua ngực nó là bốn vết cứa sâu. Nó mới bị tấn công. Nhưng bốn vết thương chưa làm nó chết. Phóng qua đầu mình, nó co giò chạy. Dù quái vật vừa xông vào bọng cây này là giống gì, khả năng đả thương của nó cực kì lợi hại. Đám quig này biết rõ chuyện đó. Nhưng quái vật mới này là gì? Chẳng lẽ có một siêu quig đang trú ngụ trong cây khổng lồ này sao?
Hay một trong những con thằn lằn đột biến đã tìm được đường bò vào đây?
Vẫn nằm ngửa, mình ngước nhìn và thấy một con quig đang thoăn thoắt leo lên một sợi dây leo, dễ dàng như đang chạy trên mặt đất. Nó leo tới một gờ đá và biến vào một đường hầm. Con quig khiếp đảm, nhưng không tỏ ra ngạc nhiên. Và, mình thấy vật gì đang đuổi theo nó.
Sau con quig, đang leo lên sợi dây, là một con mèo rừng to lớn. Một con mèo mạnh mẽ, dài khoảng gần hai mét từ đầu tới mông. Lông nó vằn vện đỏ và đen, giống như lông hổ. Vì nó di chuyển quá nhanh, nên mình không chắc lắm, nhưng gần hết thân hình nó như được bao phủ bằng một lớp vải. Nếu không biết rõ hơn, chắc mình đã bảo là nó mặc quần áo. Nhưng có vẻ vô lý quá. Ê, Mark, bộ áo mèo duy nhất mình từng nhìn thấy, là cái áo lạnh màu hồng mà má bạn mặc cho con miu Dusty xinh xinh của bạn. Nhưng con thú này đâu phải là một con miu xinh xinh, nó là một con thú săn thịt sống, đang ráo riết đuổi theo con mồi. Nó leo lên tấm màn rễ cây, lao theo con quig vào đường hầm. Mình tin, con quig đó sắp vĩnh viễn biến khỏi lãnh địa này rồi.
Chà! Mình thả đầu lại trên mặt đất và cả phút rồi mới hít hơi thở đầu tiên. Mới tới Eelong chừng một tiếng đồng hồ, mình đã được “giao lưu” với một con thằn lằn ăn thịt người, một người-quig và một con mèo rừng có khẩu vị là món người-quig. Tóm lại, tất cả những loài tại Eelong đều có khả năng xơi tái mình. Nhưng ai là kẻ chỉ huy ở đây? Dân Eelong ở đâu? Vừa định ngồi dậy, mình bỗng nghe một tiếng gừ gừ trong họng. Ui da! Gì nữa đây? Thêm một tiếng gừ nữa, và mình nhận ra điều tệ hại nhất.
Trong này còn một con mèo nữa.
Từ từ ngóc đầu, mình nhìn giữa hai chân. Bên kia hang, mình đã thấy nó khom thấp lưng, lừ đừ tiến tới. Con này màu nâu nhạt, như sư tử núi. Tất nhiên là to lớn. Lớn hơn con leo rễ cây đuổi theo con quig. Đôi mắt mèo màu nâu to đùng không rời khỏi mình khi nó lừ đừ bước lại gần. Sách Hướng Dẫn Dã Ngoại của Hướng Đạo bảo phải làm sao trong trường hợp này nhỉ? Nhìn trừng trừng vào nó? Giả chết? Nhảy dựng lên, làm bộ như mình to lớn lắm mà hù nó? Chắc chắn mình nhớ cách thắt nút dây, nhưng khi cần đến những điều hữu ích để cứu mạng thoát khỏi một con quái vật, mình mới cảm thấy chương trình huấn luyện trong Hướng Đạo thiếu sót kinh khủng. Trong lúc tâm trí mình loay hoay với những chọn lựa này, con mèo vẫn rón rén tiến gần hơn. Giờ thì vấn đề không tuỳ thuộc vào kế hoạch của mình được nữa. Mọi sự tuỳ thuộc vào kế hoạch của con mèo và chắc chắn mình sẽ không ham gì kế hoạch của nó đâu.
Nó nhe răng gầm gừ. Ôi, có chứ. Trong đám răng của nó có những cái nanh dài thòng. Nó rón rén cho đến khi mũi gần chạm bàn chân mình. Mình cảm thấy cái mũi màu nâu to đùng của nó lần mò đánh hơi. Mình nghĩ, có lẽ nên bung ngay một cú đá vào đầu nó, rồi vùng chạy. Nhưng mình đoán làm vậy chẳng khác nào chọc tức nó. Tức và đói là một sự kết hợp thắm thiết. Ít ra lúc này mình còn chút hy vọng mong manh: nó chê mình hôi thối quá và bỏ đi. Mình nín thở lại. Nằm ngay đơ. Bước thêm mấy bước, con mèo đứng lặng vài giây, rồi… há mồm toang hoác… Tiêu rồi! Mình bắt đầu thực sự mong cho một trong những quái thú Eelong này kết liễu mình đi, chấm dứt ngay sự khốn khổ của mình. Tiếp tục kiểu này, có khi mình chết vì đau tim mất.
Con mèo to lớn nhìn mình, mở miệng rộng hơn và… nói:
- Cậu là Pendragon?
Hả? Mình phải viết lại lần nữa. HẢ! Đầu óc mình bí lù luôn. Cho đến lúc này mọi chuyện đều “quái đản”. Nhưng ít ra còn hiểu nổi. Rễ treo lửng lơ, rừng rú, dải băng mặt trời, cây khổng lồ,thằn lằn gớm ghiếc và người-quig. Tất cả đều dị thường, nhưng vẫn nằm trong khả năng đoán định của mình. Còn phát hiện mới này… bó tay! Mình cố tìm cách giải thích. Có thể khi con thằn lằn cào vào chân mình, nó đã nhả ra một nọc ảo giác vào hệ thần kinh mình, làm mình nghĩ gặp một con mèo rừng, không chỉ biết nói mà còn biết cả tên mình. Hay có thể, đây là con mèo giống con mèo Cheshire trong chuyện Alice Lạc Vào Xứ Thần Tiên, nghĩa là nó sẽ cười rồi biến đi, và tất cả chuyện này sẽ chỉ còn là một giấc mơ. Được vậy thì quá tốt. Con mèo lại hỏi:
- Biết nói không? Hay mi chỉ là một thứ gar câm, đần độn?
Như hai bạn đã biết, một trong những đặc quyền kỳ lạ của Lữ khách, là tụi mình có khả năng nghe hiểu được những ngôn ngữ khác nhau trên những lãnh địa khác nhau. Nhưng theo như những gì mình biết, thì khả năng đó không áp dụng được với những loài vật. Nếu áp dụng được, thì sẽ là cả một sự phiền phức như những điều xảy ra với bác sĩ Dolittle (nhân vật chính của sê-ri truyện thiếu nhi của nhà văn Hug Lofting, bác sĩ Dolittle đặc biệt chú tâm đến các loài vật và có thể nói được ngôn ngữ của loài vật) và tụi mình sẽ có thể hiểu hết những lời trò chuyện của tất cả những sinh vật bò, bay, dơi… khi gặp chúng. Nhưng tụi mình không thể. Như vậy có nghĩa, con mèo này thực sự biết nói, chứ không phải mình có khả năng nghe được nó.
Mình nhỏ nhẹ:
- Tôi… tôi là Pendragon
Con mèo reo lên:
- Vậy là đúng rồi. Không thể tin nổi!
Mình tiến thêm một bước vào Mông Muội khi con mèo đứng lên bằng hai chân sau, bước đi như người! Nó cao cỡ mình, thấp hơn mét tám, và cũng mặc bộ quần áo thô lậu như mình. Nhưng bộ đồ vải thô màu nâu bó sát thân hình nó tươm tất hơn đống giẻ rách của mình nhiều. Bộ đồ không khuy nút, dây nịt gì ráo. Trông cứ như được tạo ra vừa khít thân hình.
- Rất tiếc vì đã phải lén lút gặp cậu như thế này. Nhưng vì phải thật sự cảnh giác lũ gar. Nhất là đối với những tên vừa quanh quẩn tại đây. Ý tôi là tụi quig.
Mình chưng hửng. Con mèo biết nói tiếng người này biết cả về lũ quig! Nó đưa chân (có lẽ mình nên gọi là tay) giúp mình đứng dậy. Giữa bàn tay người và bàn chân của con mèo to lớn có một sự pha tạp. Nó cũng có một ngón cái như người nhưng phủ đầy lông, và còn có cả những móng nhọn phát khiếp.
Nó bảo:
- Tên tôi là Boon. Chúc mừng tới Eelong.
Giọng nó nghe như bình thường như giọng mình. Không chút dấu hiệu nào là được phát ra từ một cái miệng… không là người. Mình nhìn lên mặt con mèo và nhận ra, rốt cuộc thì có thể nó không là một con mèo tiêu biểu. Đương nhiên, đầu mặt tai nó y chang một con mèo, nhưng mõm nó không thể bảo là bình thường như mõm mèo. Miệng nó hơi nhỏ. Nhưng toàn thân phủ lông, và cánh tay quá dài so với con người, và đầu gối nó uốn cong khác thường. Hai bạn biết vở nhạc kịch ngớ ngẩn ở Broadway chứ. Mọi người mặc đồ bó chẽn, hoá trang thành mèo và chạy nhảy tưng tưng vừa hát về sự hãnh diện sung sướng được là mèo đó? Quên chuyện ấy đi. Con mèo này không giống như vậy. Gã này đích thực là một con mèo, không phải hoá trang hoá chiếc gì hết, nhưng có những đặc tính của loài người… không chỉ vì biết nói.
Nó trấn an mình:
- Yên tâm đi. Tôi không cắn đâu.
Mình miễn cưỡng vươn tay, nắm lấy tay (hay chân?) nó. Cảm giác như nắm một bàn tay đeo lông thú, với miếng lót nhám trong lòng bàn tay. Nó rất mạnh. Những cái móng sắc bén xiết chặt mu bàn tay mình. Ghi nhớ: Đừng gây sự với mèo.
Boon nói:
- Tôi không muốn nhìn lom lom đâu. Nhưng không quen chuyện trò với một gar. Vụ này… kỳ cục quá
Kỳ cục? Kỳ cục là sao? Mình ngập ngừng hỏi:
- Gar là gì?
- Gar hả? Giống như cậu. Hai chân, không lông, không răng, hoàn toàn vô dụng. Seegen bảo cậu là một gar, mình không tin, cho đến khi… gặp cậu. Nhưng chúng ta phải làm gì cho bớt… mùi hôi đi chứ nhỉ.
- Xin lỗi. Mấy cái quần áo này nặng mùi quá.
Boon đánh hơi, nói:
- Không phải quần áo đâu, cậu đó. Tất cả đám gar đều thúi hoắc như nhau. Như mùi trái cây thối. Không chối được.
“ Mình sắp hoá khùng rồi”, mình thầm lẩm bẩm, rồi hỏi:
- Sao cậu nói được? Người dạy hả? Ý mình là, có phải các gar đã dạy cậu nói không?
Boon cười sằng sặc. Cười thật sự. Mình chưa bao giờ nghe một con mèo cười. Tiếng cười chói tai, kéo theo cùng với tiếng gừ khào khào.
- Một gar dạy một klee nói? Khôi hài thật đấy. Cậu là một tay rất khôi hài. Tôi đã nghe điều đó về cậu.
Đầu óc mình quay mòng mòng.
- Thôi được. Tôi là gar, cậu là klee. Ai quản lý tại đây? Nghĩa là còn klee nào khác biết nói như cậu không?
Nó lại ha hả cười, vỗ lưng mình bồm bộp như bồ bịch cũ. Nó xém làm mình ngã chúi, vì nó vừa mạnh vừa đang có vẻ rất khoái chí. Mình không thể đoán nó bao nhiêu tuổi, nhưng bắt đầu có cảm tưởng nó còn trẻ, cỡ tuổi mình thôi. Ít ra mình đoán hắn là một anh chàng. Nhưng đâu dám yêu cầu cho mình liếc qua khoảng giữa hai chân nó một tí.
Nó cười nói:
- Mình không thích phải nói với cậu điều này đâu, Pendragon. Nhưng sự việc ở Eelong này hơi khác một chút. Nào, để tôi cho cậu thấy.
Nó đi về cuối phòng trong bọng cây. Mình đứng im. Mình vẫn chưa chấp nhận được sự thật đang nhìn thấy: một con mèo cao hơn mét bảy, mặc quần áo, đi bằng hai chân. Lúc đó mình mới nhận thấy một điều làm Boon trông giống hệt một con sư tử núi trên Trái Đất Thứ Hai: Nó không có đuôi. Mình nghĩ nó giấu đuôi sau lớp quần áo.
Nhìn lại, thấy mình không đi theo, Boon nói:
- Cậu có vẻ sửng sốt. Tôi cũng vậy thôi.
Nó nhìn quanh, nói tiếp:
- Chúng tôi không thường đến cổng ống dẫn này. Chỉ có lũ quig. Lũ gar nhỏ bé, ghê tởm. Tụi tôi có thể điều khiển chúng không khó khăn gì, nhưng chúng mà nhào vào cậu cả đàn thì… coi chừng. Đó là lý do tôi đã rủ thêm một anh bạn cùng tới đây. Tuy nhiên anh ta không hề biết chúng là quig. Hắn chỉ khoái săn bắt lũ gar hoang dã thôi.
Mình bối rối vì con mèo biết nói này thông thạo quá nhiều về công việc của Lữ khách. Vì vậy mình hỏi nó:
- Cậu là Lữ khách?
- Tôi? Không. Ông Seegen mới là Lữ khách của Eelong. Tôi là phụ tá. Thật ra thì… chưa là một phụ tá chính thức, nhưng cũng sớm thôi. Dù vậy, Seegen vẫn kể cho tôi nghe mọi chuyện. Cậu thích mấy bộ đồ tôi mang đến chứ?
- Thúi hoắc.
- Ờ phải, cậu đã nói rồi. À, như tôi nói, chúng tôi không thường đến đây. Từ thành phố tới đây xa lắm, nhưng điều đó lại tốt. Chúng ta không muốn bất kỳ ai phát hiện ra ống dẫn, đúng không?
Nó nói ríu rít như đang quá phấn khích. Hay bối rối?
- Ông Seegen bảo tôi trông chừng ống dẫn, phòng khi thủ lãnh Lữ khách tới. Mình không thể tin nổi khi nghe ông ấy nói cậu cũng là một gar. Giống như Lữ khách kia đã tới đây và…
Mình nhảy lên:
- Gunny! Cậu đang nói về ông Gunny hả?
- Phải. Seegen bảo tên hắn là Gunny.
- Đúng rồi! Ông ấy đâu? Ông ấy khoẻ chứ?
- Không biết. Seegen không nói với tôi. Nhưng có một điều chắc chắn là: tôi không hề thấy hắn ở Leeandra.
- Leeandra? Leeandra là gì?
- Nhà tôi. Seegen cũng ở đó. Bây giờ chúng ta phải đi gặp ông ấy.
- Nhất trí!
Mình đồng ý ngay. Boon hớn hở reo lên:
- Tốt! Đây sẽ là một chuyến phiêu lưu đầy thích thú.
Với nó thôi, mình thì không.
Boon bảo:
- Đường xa đấy. Cậu cần đôi giày khác không?
Đúng rồi. mình đã mất “giày” vì con quái thằn lằn.
Boon đến bên đống dây rễ chết, lật ra, để lộ một chồng quần áo rách bươm.
- Tôi để quần áo của gar tại đây. Xuống dưới ống dẫn khiếp lắm.
Mình hiểu nó muốn nói gì. Cả đống xương dưới đó. Boon lục lọi trong đống giẻ rách, tìm thấy đôi giày rách. Thật kinh ngạc vì sự khéo tay như người của Boon. Nó ném đôi giày cho mình, nói:
- Ở lãnh địa quê hương cậu, đây là thứ họ xỏ vào chân à?
Đến lượt mình cười sằng sặc:
- Chẳng giống thế này tí nào đâu. Cho đến lúc này, tôi thấy nhiều thứ không hề giống Trái Đất Thứ Hai.
Boon đứng thộn ra:
- Thật hả?
Vừa buộc dây giày, mình vừa bảo:
- Thật quá đi chứ. Cái cậu gọi là klee, chúng tôi gọi là mèo. Có những mèo to lớn và hung dữ, nhưng đa số đều nhỏ, và gar nuôi chúng như vật cưng trong nhà.
Mình thấy Boon nhăn mặt. Chà chà, đáng nhẽ mình không nên nói ra điều đó.
Boon nghi ngờ hỏi:
- Cậu nuôi klee như thú cưng?
Mình vội chữa cháy:
- Ồ không, tôi không nuôi. Có mấy người nuôi. Ít thôi, không nhiều đâu. Thật mà.
Boon tiến lại gần mình, và mình nhận ra nó là một kẻ săn mồi nguy hiểm. Mình suýt buột miệng kêu lên: “Ôi, nên nhớ tớ là thủ lãnh Lữ khách đấy”, nhưng không muốn tỏ ra quá chết nhát. Vì vậy, mình đứng thẳng, cố cư xử như một thủ lãnh Lữ khách.
Nó nói:
- Nhẫn của cậu.
Mình nhìn xuống cái nhẫn. Đây là vật duy nhất được phép đem từ lãnh địa này tới lãnh địa khác. Mình hỏi:
- Nhẫn làm sao?
- Giấu đi. Nếu ai thấy cậu đeo một cái nhẫn, họ sẽ nhận ra có sự khác thường. May mắn nhất là họ sẽ lấy nó.
- Thật sao? Còn tệ nhất thì họ sẽ làm gì?
Boon đáp tỉnh bơ:
- Họ ăn thịt cậu.
Ghê chưa. Mình vội tháo cái nhẫn khỏi tay. Boon hỏi:
- Tôi nhìn chút được không?
Mình miễn cưỡng đưa cho nó. Boon cầm lên, chiêm ngưỡng như một món trang sức vô giá.
- Thật lạ thường. Một ngày kia mình cũng có.
Mình lấy lại cái nhẫn, dùng một sợi dây buộc quanh bộ đồ hôi rình để xỏ nhẫn vào, rồi đeo lên cổ. Với giọng rất có uy, mình bảo:
- Nào, bây giờ cậu hãy đưa mình đi gặp Seegen.
Boon nhìn mình bằng đôi mắt lạnh lùng. Mình có hơi bị quá đà không? Rõ ràng nó không quen bị một gar ra lệnh. Mình và nó nhìn thẳng mắt nhau một lúc, rồi Boon… toác miệng cười:
- Chuyện này sẽ vui hết ý luôn.
Nó reo lên, rồi vội vàng bước đi.
Vui? Mình có thể nghĩ ra cả đống từ để diễn tả mấy phút đầu tiên trên Eelong, nhưng “vui” không nằm trong số từ đó. Không sao. Mình tới đây là để tìm ông Gunny và… ngăn chặn Saint Dane. Vui không có trong phương trình này. Vậy lạ mình kéo giày lên, giấu nhẫn vào sau cổ, chạy theo con mèo biết đi biết nói, đang dẫn mình tới một nơi gọi là Leeandra và Lữ khách của Eelong.