Nước Đen

Chương 6: Chương 6




NHẬT KÍ # 16

(TIẾP THEO)

EELONG

(@shang type)

Eelong là một nơi kỳ lạ và tuyệt vời. Kỳ lạ vì sự phát triển theo một đường lối khác hẳn với Trái Đất Thứ Hai… hay với bất kì lãnh địa nào mình từng đến. Không kể lần đầu mình bơi qua thế giới ngầm dưới nước ở Cloral, một nơi có thể bảo là “tiên cảnh”, mình nghĩ lãnh địa này gần giống như vậy. Nhưng Eelong còn là một điều khác nữa: sự nguy hiểm. Kỳ lạ, tuyệt vời và nguy hiểm. Mình có thể khẳng định như vậy.

Boon đưa mình tới tận cuối căn phòng khổng lồ trong bọng cây, chỉ tay lên một cái bệ dẫn tới một lỗ khổng lồ trên vách, trên cao cả 30 mét. Nó bảo:

- Chúng ta phải lên đường hầm đó để ra khỏi đây.

- Cậu đùa à? Phải mất hàng giờ đồng hồ tôi mới leo qua được những dây nhợ đó.

Boon lắc đầu thương hại:

- Thậm chí đến leo trèo cũng không biết, làm sao những gar trên lãnh địa của cậu có thể là những kẻ bề trên của gar được chứ.

- Chúng tôi có một hợp đồng với mèo. Chúng không yêu cầu tụi tôi leo trèo, chúng tôi không yêu cầu chúng làm toán đại số.

Boon không hiểu mình nói gì, nhưng nó nhún vai bảo:

- Thôi được, chúng ta sẽ lên theo lối của gar.

Nó đi dọc vách cho đến khi gặp một đường hầm khác dẫn vào cây, ngang tầm mặt đất.

- Theo tôi.

Nói xong nó đi khuất vào cửa đường hầm. Vừa bước vào theo, thấy tối om, mình vội kêu lên:

- Boon!

Thình lình Boon lộn ngược từ trên, xuất hiện ngay trước mặt mình. Mình kinh ngạc nhảy lùi, và thấy nó đang treo ngược bằng chân sau. Boon chỉ dẫn:

- Leo theo mấy rễ này đi. Dễ ợt à.

Nhìn lên, mình thấy nó đang treo lên đám rễ chằng chịt, đan vào nhau, tạo thành một đường hầm hướng lên trên.

Mình chống chế:

- Sao phải leo? Sao không đi luôn ra ngoài, bước thẳng tới Leeandra?

- Được chứ. Nếu cậu không sợ gặp tang.

Tang? Mình chỉ biết một loại nước uống là “Tang” giả nước cam, mà các phi hành gia rất thích. Mình hỏi:

- Tang là gì?

- Một sinh vật ghê tởm. Một loài thú ăn thịt. Phần nhiều là ăn gar. Nhưng là vì klee chúng tôi đủ khôn ngoan luôn ở trên cây. Tang leo trèo còn dở hơn cả gar.

- Có phải chúng màu xanh lá, cả đống răng và bốc mùi hôi thối khi đói bụng không?

- Cậu biết chúng à?

- Có thể bảo là vậy. Mình xém bị một con ăn thịt.

- Vậy là cậu hiểu mình nói gì rồi. Đó là lý do chúng ta phảo leo.

Boon đu lên, thoăn thoắt leo theo bộ rễ cây. Mình tính toán: nếu cái giá phải trả là leo cây, để tránh khỏi những con thằn lằn kinh khủng ngoài kia, thì cũng được. Boon có lý. Dễ ợt. Giống như môn thể dục leo dây trong sân trường Glenville. Mình gọi lên Boon, hỏi:

- Boon, lên tới trên có xảy ra chuyện gì không? Có bị kẹt không?

Mình tính kể chuyện tiếu lâm về mấy chú mèo ngốc, cứ ngồi trên cây mà gào cho đến khi có xe cứu hỏa tới giải thoát. Nhưng chắc Boon không bị kẹt như thế đâu. Nó bảo:

- Tin tôi đi. Sẽ đưa cậu tới nơi cần đến.

Đây là màn trình diễn của nó, vì vậy mà mình không hỏi thêm gì nữa. Nó chưa ăn thịt mình mà, chẳng có lý do gì để nghi ngờ nó sẽ làm hại mình. Trong toàn bộ hoàn cảnh lạ lùng này, mình bắt đầu cảm thấy gặp Boon lại là điều tốt. Nếu nó đưa mình tới gặp ông Gunny thì lại càng tuyệt vời hơn nữa. Tụi mình nhanh nhẹn leo chừng năm phút. Khi tới đỉnh, mình đu người ra khỏi đường hầm dựng đứng, để vào một phòng khác rộng và trống rỗng. Mình vẫn ở trong bọng cây, nhưng đã xa khỏi mặt đất. Căn phòng lớn hơn bằng một phần ba căn phòng bên dưới. Mình cảm thấy hơi bị lắc lư khi cây đong đưa theo chiều gió. Sàn bằng những thanh gỗ đã mốc meo vì thời gian và mưa gió. Dẫn ra ngoài là ba lối đi lớn có mái vòm. Mình cảm thấy một làn gió nhẹ, ấm áp và nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài.

Mình nói:

- Đây là một ngôi nhà cây. Có người, à quên, có klee sống ở đây không?

- Tôi nói rồi. Chẳng ai thường đến nơi này nữa. Cổ lỗ quá rồi. Nhưng chắc đã có một thời có ai đó ở mới dựng nên ngôi nhà này chứ.

- Bây giờ chúng ta làm gì?

Boon bước tới một lối đi có mái vòm. Mình đi theo, nhưng gần tới cửa, mình hơi chùn bước. Mình rất ngán độ cao. Chắc ló đầu ra khỏi mái vòm này, mình sẽ thấy chiều cao thăm thẳm tuốt xuống dưới. Nhưng khi ngập ngừng liếc ra ngoài, mình ngạc nhiên thấy bên ngoài có một bao lan rộng chừng hơn sáu mét. Mình thận trọng bước ra. Bao lan này ôm quanh thân cây và có lan can bảo vệ đàng hoàng. Sàn cũng bằng những thanh gỗ như trong phòng.

Từ từ bước lại gần lan can, mình ngắm lại cảnh rừng đẹp bất ngờ đến thế.

Boon đến bên mình, hỏi:

- Đẹp không?

- Tuyệt vời.

- Chưa là gì đâu. Hãy chờ đến khi cậu thấy Leeandra đã.

Lùi khỏi mình, Boon như định tới một nơi nào đó. Mình hỏi:

- Cậu đi đâu? Chúng mình đang ở trong cây mà. Không quay lại, nó nói:

- Đến Leeandra. Đường xa lắm, đừng phí thời giờ thêm nữa.

Mình đi theo, tưởng làm một vòng quanh thân cây rồi quay lại đường cũ. Nhưng không, được mấy bước, mình thấy một cây cầu dẫn ra khỏi bao lan. Cây cầu rộng chừng ba mét, được níu giữ bằng những dây leo rắn chắc, giống như một chiếc cầu treo. Boon bước lên cầu, giống như một chuyện bình thường nhất trên đời. Trái lại, mình không yên tâm. Đứng tại đầu cầu, mình liếc qua lan can, nhìn xuống dưới. Xa ôi là xa. Cây cầu có vẻ an toàn. Nó chỉ hơi rung động khi Boon bước qua. Nhưng mình… vẫn sợ. Mình đã xem quá nhiều phim có cảnh người ta đi trên cầu treo, ván cầu bỗng dập vỡ và…nhìn xuống dưới kìa! Nắm một dây treo, mình lắc thử. Boon trấn an:

- An toàn mà, Pendragon. Mình đã bảo, klee sống trên cây. Tụi mình phải biết cách làm cầu chứ.

- Vậy tất cả đều sống trên cây? Cả klee và gar?

- Còn tốt hơn là cứ luôn luôn phải lo chừng lũ tang.

Mình nghiến răng bước lên cây cầu gỗ. Quả thật nó không gãy và mình không bị lao thẳng xuống, chết thê thảm. Thêm mấy bước e dè nữa, mình và Boon đã trên đường tới Leeandra. Trong chuyến đi, mình mới biết cái cây đồ sộ có ống dẫn chỉ là một trong hàng ngàn cây to lớn. Cây nào ở Eelong cũng to y như thế, nếu không nói là còn to lớn hơn. Những cây cầu như những con đường trên trời, kín đáo luồn lách dưới tàng lá. Mỗi một thân cây đều có một mặt sàn tương tự bao quanh. Một số cây còn có nhiều mặt sàn nối với nhau bằng những cầu thang. Nhớ lại lúc đầu khi bước ra khỏi thân cây, nhìn ra ngoài mình không thấy ngôi nhà nào, bây giờ mới biết là chúng quanh quất ngay dưới những ngọn cây, ngoài tầm mắt. Thật không ngờ nổi. Cả một nền văn minh tồn tại trên cao. Một thế giới của nhà trên cây.

Thế giới này cũng tràn đầy sự sống. Mình thấy một đàn chim ruồi màu cam, nhỏ xíu xiu, bay bồng bềnh như một cụm mây nho nhỏ. Mỗi con đều phát ra những tiếng âm thanh ngọt ngào như huýt sáo, chắc hẳn là do tiếng vỗ của những cái cánh bé xíu tạo ra. Tất cả hòa với nhau như một bản nhạc. Ngước lên, mình nhìn thấy một đàn chim ưng trắng muốt đang lượn lờ, trôi dạt trong hơi nóng, như một dải mây uể oải. Ngang tầm hai đứa mình, phía trước mặt, một cái cây đầy nhóc khỉ màu xanh lục. Chúng là những con vật nhỏ nhắn xinh xinh, đang chí chóe rượt đuổi nhau từ cành này sang cành khác.

Nhìn xuống dưới, mình thấy đó là một cánh rừng rậm như rừng mưa nhiệt đới. Thỉnh thoảng mình thoáng bắt gặp một cái đuôi xanh lè biến vào bụi rậm. Đây chỉ có thể là những con “tang” thằn lằn. Nếu còn nhiều gã xấu ẩn náu dưới kia, mình rất vui mừng được đi trên cao này, xa khỏi tầm tay của chúng.

Boon đi rất nhanh. Mình phải ráng bước mới theo kịp. Sau năm phút, tụi mình đã qua cả chục cây cầu, mỗi nơi lại phải có những lựa chọn khác nhau, như tiếp theo nên đi qua cầu nào. Mình sẽ cần đến một bản đồ mới có thể tìm đường trở lại ống dẫn được. Kém vui thật.

Đang đi, Boon bỗng lên tiếng:

- Nói cho mình biết về Saint Dane đi. Hắn là gar, đúng không?

- Chắc vậy. Nhưng hắn có thể biến hóa thành bất cứ thứ gì hắn muốn. Mình cá là, nếu muốn, hắn có thể biến thành một con quái tang.

- Thật vậy sao? Khó tin quá.

Khó tin? Mình đang đi trên một cây cầu gỗ lơ lửng giữa trời, nói chuyện với một con mèo. Đừng có nói chuyện khó tin với mình.

Boon lại hỏi:

- Cậu nghĩ hắn đang ở trên Eelong này?

- Đúng, mình nghĩ thế.

- Sau cùng thì…

Boon reo lên. Nó phấn chấn nhảy lên trước mặt mình, vừa đi giật lùi vừa huyên thuyên nói:

- Tôi chờ đợi mãi để gặp gã này. Seegen bảo sẽ có ngày hắn tới đây, tôi tưởng sẽ chẳng bao giờ có ngày ấy. Hắn thực sự xấu xa, phải không? Nghĩa là, hắn sẽ cố gắng gây nên điều kinh khủng tại Eelong? Cứ để hắn thử coi. Tôi sẽ xả thây hắn như con quig trong cây ống dẫn.

Mình thấy con mèo ăn thịt người này chẳng hơn gì một thằng nhóc hung hăng. Nó tưởng cuộc chiến với Saint Dane là một trò chơi đầy hứng thú.

Mình bảo:

- À… chuyện này không giống như trò đấu vật nhà nghề đâu. Đây là thực tế.

Boon chống chế:

- Biết chứ. Nhưng… đấu vật nhà nghề là gì vậy?

Mình không muốn lý sự với Boon. Thình lình mình cảm thấy phải tỏ ra chững chạc hơn. Ngừng bước, mình nói bằng giọng nghiêm nghị nhất:

- Nghe này Boon, tôi không biết Seegen nói gì với cậu, nhưng đây không phải là chuyện đùa. Saint Dane là một kẻ sát nhân. Tôi từng thấy hắn châm ngòi chiến tranh và phá hủy các thành phố. Hắn sẽ làm bất cứ điều gì để làm cho Eelong xáo trộn từ trong ra ngoài.

Boon gào lên thách thức

- Cứ để hắn thử coi. Tớ cóc sợ. Ông Seegan cũng thế.

- Tốt thôi, tôi không muốn làm cậu cụt hứng, nhưng rồi cậu sẽ thấy.

- Sợ gì? Hắn là một gar, phải không nào? Không một gar bẩm sinh nào mà tôi không trị được.

- Boon, hắn không phải là một gar bình thường, hắn là… Khoan, tôi đang làm gì thế này? Nói với một con mèo bất thường! Thật dở hơi quá sức!

Có thể vì những giây phút bàng hoàng trên Eelong đã qua. Có thể vì mình cảm thấy cô đơn quá. Hay là vì, sau cùng thì, tâm trí mình đã không chấp nhận được khả năng mèo biết nói. Nhưng mình không chịu đựng thêm nổi nữa.

- Tôi về.

Mình nói và quay trở lại ống dẫn. Dù không nhớ đường, nhưng mình sẵn sàng cố tìm. Boon chạy vòng ra trước mặt để ngăn mình. Mình cứ tiếp tục bước. Nó rên rỉ:

- Cậu không đi được. Cậu phải ở lại đây.

- Không. Tôi không ở lại. Lãnh địa này là một nơi điên rồ. Nào quig là người, nào mèo biết nói sống trên cây vì sợ những con thằn lằn to đùng ăn thịt. Còn tôi phải đi theo một kẻ cho rằng chiến đấu với Saint Dane là một trò đùa sao? Còn lâu.

Boon lẽo đẽo theo mình, ca cẩm:

- Nhưng… nhưng ông Seegen sẽ nổi sùng lên với tôi. Tôi phải đưa cậu tới Leeandra.

- Cho cậu biết nhé. Tôi về nhà. Về Trái Đất Thứ Hai, nơi người là người và mèo thì phải tè vào trong một cái hộp nhỏ. Nếu cái tay Seegen muốn được tôi giúp đỡ, tới đó mà tìm. Để xem “lão” khoái chí cỡ nào với một thế giới mà chỗ ở của lão là… sở thú.

- Nhưng… còn Lữ khách kia, Gunny đó?

Mình đứng phắt lại. Gunny. Mình suýt quên. Những vấn đề mình đang gặp tại Eelong ra sao, ông Gunny cũng đã gặp phải như vậy. Mình không thể bỏ đi mà chưa tìm ra ông.

- Aaaaa!

Bên dưới, một tiếng gào khủng khiếp phát ra từ trong rừng. Boon và mình chạy tới lan can cầu treo, nhìn xuống. Trên mặt đất, một nhóm nhỏ klee chạy từ rừng ra trảng trống, ngay dưới tụi mình. Chúng chạy trên bốn chân, như… mèo.

Mình hỏi Boon:

- Tôi tưởng klee sống trên cây?

- Đúng. Nhưng có những lúc chúng tôi vẫn cần phải xuống đất. Thực phẩm đâu có mọc trên cây, phải không?

Mình không hùa theo câu nói của Boon. Vì đang chạy sau mấy con mèo là một đám người. Họ mặc đồ rách bươm như mình, nhưng trông không hoang dã như lũ quig. Họ chỉ giống như những con người bé nhỏ, dơ bẩn. Tất cả khoảng một chục người. Đa số là đàn ông, chỉ có vài phụ nữ. Ai nấy đều có vẻ hoảng hốt như đang chạy trốn một điều gì. Và… chỉ một giây sau mình nhìn thấy…

Một vật màu xanh lá phóng ra từ bụi cây và chộp bắt người chạy sau cùng. Đó là một con quái vật tang. Con thằn lằn quắp móng quanh chân người vừa ngã sấp. Quái vật kéo lê người đó trên mặt đất về phía bụi cây. Nạn nhân trông giống người, nhưng tiếng rú khiếp đảm nghe giống thú hơn. Một con thú bất hạnh!

Mình kêu lên:

- Chúng ta phải làm gì đi chứ.

- Làm gì? Không sao đâu, Pendragon. Chuyện này vẫn xảy ra mà.

Ghê tởm. Có lẽ Boon đã quen thấy con người bị kéo lê tới cái chết ghê rợn vì một con thằn lằn đói, nhưng đây là chuyện quá lạ lùng với mình. Mình chưa bao giờ thấy bất kỳ cảnh nào tương tự trong chương trình truyền hình Khám Phá Thế Giới.

Mình lại la lên:

- Nhưng anh ta sắp phải chết rồi!

Boon kiên nhẫn nói:

- Qui luật là thế. Kẻ sống sót là kẻ xứng đáng nhất.

Dù đang ở tít trên cao, mình vẫn có thể ngửi thấy mùi chết chóc tởm lợm của con tang đói. Nó sắp được ăn rồi. Gã người kia bấu ngón tay xuống đất, cố kéo ghì lại. Vô ích. Đám người còn lại vẫn chạy trối chết. Lũ mèo cũng vậy. Bỏ lại gã người. Ruột gan mình quặn lại.

Ngay lúc đó. Mình thấy một bóng đen phóng ngược lại tảng trống. Một con trong số bầy mèo đã quay lại. Nó chạy bằng bốn chân tới con quái vật tang, rồi đứng dựng lên bằng hai chân sau.

Boon kêu lên:

- Kasha!

- Ai?

- Kasha là bạn tôi. Cô ấy ghét tang lắm.

Con mèo Boon gọi Kasha là đen nhánh. Bộ lông của nó đen đến mức trông như xanh dương, và bóng lộn. Ả mặc bộ đồ màu nâu sẫm như những con mèo khác. Một tay ả cầm một cây gậy dài, tay kia cầm một thứ giống như cuộn dây thừng.

Quái tang ngừng kéo nạn nhân. Nó e dè nhìn Kasha. Nạn nhân bật ra tiếng ú ớ, như năn nỉ Kasha cứu giúp.

- Kasha, bỏ đi.

Bầy mèo đã trở lại. Chúng đứng bằng hai chân sau thành một nhóm, giữ khoảng cách an toàn.

Boon chỉ con mèo lớn màu xám vừa la hét Kasha, nói:

- Đó là Durgen. Trưởng nhóm.

Durgen có vẻ bực bội, la tiếp:

- Xong việc rồi, Kasha. Tôi muốn về nhà.

Một con mèo khác kêu lên:

- Dù sao con quái cũng đã vuột mất miếng mồi ngon lành nhất. Nó buông tha cho cô đó.

Lũ mèo ha hả cười trước lời bình luận. Kasha không thèm quan tâm. Ả rón rén tiến gần thêm, còn cách con thằn lằn chừng ba mét mới ngừng lại. Tay trái đưa cao cây gậy như đe dọa, rồi quất vù vù mấy cái để con tang chú ý. Quái vật chăm chăm nhìn cây gậy, nhưng vẫn không chịu buông tha nạn nhân. Nó không thấy tay phải Kasha cầm sợi dây thòng lọng. Mình thấy đầu dây té thành ba nhánh, mỗi nhánh có một quả cầu lớn bằng trái chanh lớn. Kasha xoay người, để con quái không nhìn thấy là ả sắp quăng dây. Ả múa cây gậy vù vù. Con tang gầm gừ, một tay giữ chặt chân gã người, một tay vươn lên sẵn sàng gạt phăng cây gậy.

Durgen la lớn:

- Lẹ lên. Trễ bữa ăn rồi.

Kasha múa tít cây gậy lần nữa, và ngay khi con quái đưa tay vồ, Kasha phóng mạnh sợi dây. Ba quả cầu xoáy thẳng tới mục tiêu. Khi con tang chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, đã bị ba quả cầu cuốn ba sợi dây quanh cổ. Kasha vội buông cây gậy, nắm dây bằng cả hai tay, kéo mạnh. Con quái gầm lên đau đớn, chộp lấy sợi dây. Tất nhiên làm như vậy, con quái phải buông nạn nhân, và anh ta lồm cồm ngồi dậy, cắm đầu chạy. Khi anh ta chạy qua khỏi lũ mèo, một con kêu theo:

- Ê, không biết nói một lời cảm ơn à? Lịch sự để đâu?

Cả bọn lại ha hả cười.

Nhưng chưa xong, Kasha vẫn nắm chắc con tang. Con thằn lằn nhích tới. Cô ả nhảy tránh, và xiết mạnh sợi dây. Con tang rú lên đau đớn. Chừng nào còn nắm sợi dây, Kasha còn điều khiển được con quái. Buông ra, cô mèo sẽ bị nó tấn công ngay. Bế tắc!

Kasha kêu lên với bầy mèo:

- Ê, làm ơn giúp chút coi.

Giọng Kasha đúng là giọng con gái. Nói vậy nghe kỳ kỳ, vì dù sao ả cũng là một… con mèo. Kasha không hề tỏ ra sợ sệt, nhưng rõ ràng cô ả không muốn một mình giải quyết con tang.

Có vẻ chán ngấy tất cả trò này, Durgen bảo lũ mèo:

- Nào, hãy giúp cô ta.. một lần nữa.

Cả bầy mèo đều rút gậy và tiến lại gần. Durgen hỏi Kasha:

- Nếu tụi này không có đây thì ai giúp?

- Nhưng cả bầy đều có ở đây thì… khởi sự đi.

Lũ mèo đâm chọc con tang bằng những cây gậy dài. Kasha buông sợi dây và lùi lại. Con quái tức giận xông tới ả, nhưng bị bầy mèo đâm tới tấp, bắt nó phải thụt lùi.

Durgen nói:

- Dễ thương đi nào, thằng bự. Tiệc tàn rồi. Đi chỗ khác kiếm ăn đi.

Con quái rít lên, giật lùi. Với một tiếng gầm, nó quay đầu, phóng ào vào bụi rậm.

Một con mèo hỏi Kasha:

- Bây giờ thì đi được rồi chứ.

- Được, cám ơn.

Chúng đi thành nhóm, phòng xa con tang trở lại phản công.

Durgen hỏi:

- Sao cô làm chuyện tào lao đó? Liều mạng vì một con gar?

- Để chọc tức anh.

Kasha bỡn cợt trả lời, thân mật xô mạnh anh mèo.

- Tôi nói thật, có ngày cô tự chuốc lấy cái chết.

Kasha khúc khích:

- Lúc đó anh sẽ không phải lo lắng gì cho em nữa.

Tất cả buông gậy, đứng xuống bằng cả bốn chân, chạy vào rừng. Trông lại giống hệt mấy con mèo rừng.

Mình hỏi Boon:

- Cô ta là bạn của cậu à?

- Từ hồi còn nhỏ. Cha cô ta là ông Seegan.

Mình kinh ngạc hỏi:

- Seegen? Lữ khách? Ông ta có con gái sao?

- Phải. Cô ấy chưa biết, nhưng Seegen đã nói với tôi Kasha sẽ là Lữ khách kế tiếp của Eelong. Khi chuyện đó xảy ra, tôi sẽ là phụ tá của cô ấy.

- Anh nói nghiêm túc đó chứ?

Giọng mình có vẻ bất ngờ hơn ý mình. Boon ngạc nhiên hỏi:

- Đúng. Nhưng cậu sao vậy? Có gì lạ sao?

- Ồ, không có gì.

- Đi thôi. Gần tới rồi.

Boon vừa nói vừa bước đi.

Mình bước theo, trong lòng lo lắng. Mỗi lãnh địa chỉ có một Lữ khách. Cậu Press mình đã bị giết, mình mới trở thành Lữ khách của Trái Đất Thứ Hai. Mẹ của Loor và cha của Spader cũng phải chết, để học trở thành Lữ khách của lãnh địa họ. Nếu Kasha được an bài là Lữ khách kế thừa của Eelong, mình rất lo cho sự an toàn của Seegen, Lữ khách hiện nay. Việc gặp Seegen bỗng thành nghiêm trọng hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.