NHẬT KÍ # 16
(TIẾP THEO)
EELONG
(@shang type)
Leeandra.
Không biết phải gọi đó là một thành phố, một vườn bách thú, hay là một ngôi làng kì lạ trong rừng cây. Leeandra là tất cả những gì mình vừa nhắc đến. Khi nghe Boon bảo là về nhà nó, mình ngỡ sẽ thấy một cái nhà cây khai rình mùi nước tiểu mèo, với những túm lông đầy các góc nhà. Dù những con mèo rừng này có thể đi hai chân và biết nói, nhưng chúng vẫn là loài thú. Nên mình tưởng Leeandra trông giống sở thú hơn một nơi có thể gọi là thành phố.
Trời ơi, mình đã lầm. Ấn tượng đầu tiên của mình về nơi này là những cây cầu treo và những bao lan. Gần ống dẫn trong cây, chúng thô kệch cũ kỹ, nhưng càng đến gần Leeandra, những cây cầu đó càng tinh xảo, bóng bẩy hơn. Không hề thấy những thanh gỗ mục nát. Những dây treo đều căng chắc, vững vàng. Tay nào xây dựng những cây cầu này quả là một kỹ sư dễ nể. Hơn nữa, càng đi mình càng thấy nhiều kiến trúc phức tạp hơn. Cây cối nâng đỡ những mặt sàn nối kết với nhau bằng cầu treo, cao thấp đủ kiểu. Nhớ lại cả cuộc hành trình, mình có thể diễn tả chuyến đi như từ làng quê ra thành thị.
Mình cũng đã bắt đầu nhìn thấy nhiều mèo hơn. Có lẽ từ đây mình nên gọi chúng là klee, nhưng khó quá, vì… chúng là mèo mà. Klee đủ kích cỡ, màu sắc qua lại trên những cầu treo. Có con đi bằng hai chân sau. Có con chạy bốn chân, hấp tấp như đang vội tới một nơi quan trọng. Mình tưởng sẽ hết hồn, vì bất kỳ con mèo nào cũng có thể hóa kiếp mình thành món Tender Vittle (một nhãn hiệu của một loại thức ăn đóng hộp dành cho mèo, do hãng Nestlé sản xuất) nhưng mình không hề sợ. Vì tất cả đều tỏ ra rất văn minh. Không như trên Trái Đất Thứ Hai, tại đây người và mèo rừng sống bên nhau. Kỳ lạ chưa?
Chưa đâu. Còn nhiều điều lạ lùng hơn nhiều.
Khi sắp tiến qua một cầu treo nữa, Boon bỗng đứng lại. Nó nhìn quanh để biết chắc không bị ai nghe nhìn, rồi lôi từ trong áo ra một sợi dây bện, hai đầu tắt thành hai vòng nhỏ. Nó giải thích:
- Gần tới Leeandra rồi. Pendragon, mình rất ghét phải làm chuyện này, nhưng luật thành phố không như ở trong rừng.
- Luật gì?
Nó cúi đầu ngượng ngùng:
- Luật giới hạn. Nghĩa là phải…xích tay…
- Không sao, hiểu rồi. Tôi sẽ không buộc chặt đâu.
Vừa nói mình vừa cầm sợi dây choàng quanh đôi tay lông lá của Boon. Nó giật vội tay về:
- Không. Sợi dây này là để xích tay cậu lại.
Mất mấy giây mình mới hiểu nó nói gì. Nó muốn xích tay mình!
Lùi lại, mình hét toáng lên:
- Cậu giỡn mặt tôi hả?
- Suyyyt!
Nó nhìn quanh lo lắng:
- Cậu là một gar. Chúng tôi không cho phép gar tự lang thang trong thành phố.
- Sao không? Gar thì có gì xấu xa, ngoài cái mùi mà các cậu đã biết rồi chứ?
Nó nhăn nhó:
- Pendragon, tớ… tớ rất tiếc. Có thể vì cậu không hiểu. Thật sự không biết phải nói sao, nhưng… các gar khác ở đây không giống như cậu.
- Hiểu chứ. Tôi đã thấy tụi quig.
- Không chỉ tụi quig, Pendragon, tại Eelong, gar giống như… thú vật.
Mình lom lom nhìn Boon một lúc lâu, cho những lời nói của nó quay mòng mòng trong đầu ổn định lại, để mình có thể hiểu rõ hơn. Nhưng vô ích.
Nó ngượng ngập nói:
- Mình tưởng cậu biết rồi. Hầu hết các gar đều không nói được, vì vậy mình đã ngạc nhiên khi nghe cậu nói. Có lẽ mình đã không cắt nghĩa rõ ràng.
- Đúng, cậu đã không nói rõ. Ý cậu là: con người ở Eelong không thể nói? Không thể suy nghĩ một cách thông minh? Không thể làm việc, đọc, cười, viết, hoặc… chơi thể thao?
- Có chứ, chúng chơi thể thao. Chúng chơi trò wippen suốt.
Boon trấn an mình, rồi hạ thấp giọng, nói tiếp:
- Nhưng trong trò này, chúng bị giết cả đống.
Mình kêu lên:
- Ôi thú vị thật đấy. Con người không có khả năng làm bất cứ chuyện gì, ngoài việc bị giết chết trong trò chơi hoặc bị quái vật tang ăn thịt. Bây giờ thì tôi hiểu rõ hơn nhiều rồi.
- Nhưng cậu sẽ không hề hấn gì nếu ở bên tôi, và… đeo cái này vào.
Nó đưa ra sợi dây xích. Mình quát lên:
- Không. Man rợ. Cậu không được xích tôi như… như… một con vật được.
Boon năn nỉ:
- Nhưng… cậu là một con vật mà. Không ai ở đây biết gì về các lãnh địa khác, hoặc các Lữ khách, hay những nơi có gar thông minh. Tin tôi đi, tôi biết chuyện đó, vậy mà còn khó chấp nhận nổi.
- Hừ, thế thì quá tệ. Thây kệ luật pháp xiềng xích của các cậu. Tôi đến dây để giúp những con mèo này. Nếu chúng đối xử với tôi như một con vật nuôi, chúng có thể tìm người khác bảo vệ chúng khỏi bàn tay Saint Dane.
Mình phẫn nộ thật sự. Còn hơn thế, mình choáng váng. Hai bạn có thể tưởng tượng tự dưng bị rơi xuống vài bậc trong hệ sinh vật và bị đối xử như một loài hạ đẳng.
Mình đề nghị:
- Đưa tôi tới Seegen. Nếu ông ta là Lữ khách của Eelong, tôi cần ông ta trợ giúp. Tôi phải tìm Gunny. Càng mất thời gian chơi trò thằng bé trong sở thú, càng thêm thời gian cho Saint Dane tạo nên những rắc rối.
Boon nhìn xuống đất, lặng lẽ nói:
- Pendragon, tôi biết cậu cảm thấy như thế nào. Tôi không trách cậu. Nếu tới Trái Đất Thứ Hai, tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi.
- Đúng thế.
- Nhưng chúng ta có một vấn đề: nếu cậu muốn đi lại trong Leeandra cứ như cậu là một klee, cậu sẽ bị bắt và nhốt vào Trại Thú Đi Lạc.
Mình kinh tởm hỏi:
- Cậu định nói, như một con chó hoang?
- Tớ không biết chó là gì.
- Liệu khi cậu cắt nghĩa cho họ biết mình là một gar thông minh, mình có được đối xử đàng hoàng không?
Boon nhìn mình cứ như mình vừa bảo mọc thêm cánh từ hai tai và bay vút lên vậy. Nó bình tĩnh nói:
- Thôi được rồi. Cậu thắng. Tôi sẽ làm những gì cậu muốn, vì cậu là thủ lãnh Lữ khách. Nhưng trước khi cậu quyết định, xin để tôi cho cậu biết mấy điều:
- Là gì?
- Cậu cần hiểu công việc ở đây như thế nào. Ngay trong lúc này có một hội nghị đang tiến hành. Đó là buổi họp do các tổng trấn của Leeandra chủ trì.
- Cậu muốn mình lên tiếng trong hội nghị?
- Không!
Boon vội nói, như thể ý tưởng đó làm nó phát hoảng.
- Tôi chỉ muốn cậu nghe những gì họ bàn thảo. Sau khi cậu nghe những gì họ nói, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn.
Mình có thể tạm nguôi giận, vì thấy Boon tỏ ra khá thẳng thắn. Có thể hắn đã ngây thơ chuyện Saint Dane, và hơi quá hăng hái, nhưng hình như nó là một tay khôn ngoan. Mình đồng ý:
- Được, tốt thôi.
Boon như trút được gánh nặng, nhưng vẫn nói thêm:
- Tuy nhiên cho đến khi kết thúc hội nghị đó, cậu có vui lòng để tôi xích tay không? Các klee sẽ nghĩ là cậu đi với tôi, như vậy chúng ta sẽ không gặp rắc rối gì.
Ý nghĩ hai tay bị trói chặt và bị dắt đi như một con chó làm miệng mình khô khốc. Khó diễn tả nổi cảm giác này. Thật trầm trọng. Cứ như mình đang trao sự sống và trí khôn vào tay kẻ khác.
Nó bảo:
- Hãy tin tưởng tôi. Đó là cách dễ dàng nhất.
Mình trả lời bằng cách đưa hai tay ra. Boon gật đầu cám ơn, rồi nhẹ nhàng choàng hai vòng thòng lọng vào cổ tay mình. Ruột mình quặn thắt.
Boon nói:
- Bây giờ tôi đưa cậu tham quan Leeandra.
Boon bước lên cầu. Mình mừng là nó không mạnh tay kéo sợi dây đi, mà chờ mình bước song hành. Nếu nó để mình đi phía sau, chắc mình không chịu nổi. Ngay lúc đó, mình nhận thấy, dải băng ánh sáng đã xuống thấp nơi chân trời. Mình đã đoán đúng, dải băng đó giống như mặt trời. Phát hiện nho nhỏ này làm mình cảm thấy thoải mái hơn. Ít ra mình đang bắt đầu tìm hiểu Eelong, dù cho không quá sung sướng về hầu hết những gì đang hiểu. Qua cầu treo, mình nhìn thấy một cổng bề thế trên thân cây đó, như mình và Boon đang đi trên một cây cầu kéo, tới lối vào một lâu đài khổng lồ. Tán lá rậm rạp hai bên cổng che khuất tầm nhìn của mình với những gì ở phía sau.
Boon hỏi:
- Cậu ổn chứ?
- Ổn.
Thật ra mình chẳng ổn tí xíu nào. Nhưng làm gì được đây.
Bước qua cổng, mình phát hiện khoảng cây hõm này là một trạm gác. Hai con mèo to đùng đứng trước một phòng chặn ngang lối đi. Chúng đều cầm một cây gậy dài làm vũ khí và có một cuộn dây nơi thắt lưng. Những thứ vũ khí mình đã thấy ả mèo Kasha sử dụng để chống lại con thằn lằn được gọi là tang.
Một trong hai con mèo hớn hở reo lên:
- Boon! Cậu ở đâu ra vậy? Lỡ trận đấu wippen rồi.
- Bận. Trận đấu thế nào?
Boon trả lời, cố làm ra vẻ tự nhiên. Con thứ hai nói ngay:
- Dở òm. Đám klee to lớn miền cực bắc đấu quá hay.
Con mèo kia cãi lại:
- Hay ho gì hơn tụi mình, chỉ vì họ tập luyện nhiều hơn thôi.
Con thứ hai bảo:
- Boon, tụi mình cần phải có cậu.
- Để lần sau.
Boon hứa rồi gật đầu về cửa phòng. Con mèo thứ nhất mở cửa, hỏi:
- Gar mới à?
Suốt thời gian đó mình phải cúi đầu, sợ hai con mèo to lớn này nhìn vào mắt mình và có thể phát hiện dấu hiệu thông minh mà chúng không quen thấy. Nhưng bây giờ liếc mắt nhìn Boon để biết phản ứng của nó. Boon vội nhìn mình bối rối, trả lời:
- À…ừ… phải.
- Làm ơn tắm nó đi. Hôi quá.
Phải cố gắng hết sức mình mới không bật lên tiếng nói. Sự thật thì mấy con mèo này cũng đâu có thơm tho gì.
- Ờ, để rồi mình sẽ tắm cho nó. Cám ơn nhiều.
Boon nói. Mình nghe giọng nó hơi run run, e ngại.
Nó đưa mình qua cửa. Mình là một gar nhỏ bé ngoan ngoãn, cúi đầu đi theo. Khi ra khỏi phòng, Boon thì thầm:
- Xin lỗi.
Không muốn nó áy náy, mình chỉ hỏi:
- Wippen là gì?
Nhẹ lòng vì được đổi đề tài, Boon trả lời:
- Là trò chơi tôi nói rồi đó. Tất cả chúng tôi đều chơi trò này từ khi còn là trẻ con…
- Khi còn là những con miu.
- Xin lỗi, cậu nói gì?
- Thôi, bỏ đi.
Trước khi kịp hỏi thêm là mình sắp được thấy gì, mình cùng Boon đã bước ra ngoài cổng phía bên kia cây. Và lần đầu mình được ngắm nhìn Leeandra. Ôi trời! Cảnh tượng quá tuyệt vời. Như mình đã viết, đây là một thành phố xây dựng trên không. Những ngôi nhà gỗ đủ kích cỡ điểm tô bên ngoài thân cây. Những cầu treo rộn rịp khắp nơi. Những công trình kiến trúc được xây dựng trên cao, dưới thấp, với những ngôi nhà thấp nhất chỉ cách mặt đất chừng hai mươi mét. Mình đoán, đó là tầm cao đủ tránh khỏi lũ tang. Thành phố bao la. Nhà cửa bốn phía kéo dài mút mắt. Tất cả đều có vẻ được tạo ra bằng vật liệu thiên nhiên. Gỗ, tre, dây leo đan kết. Mọi thứ đều giống những gì mình đã thấy trên đường Leeandra, nhưng nhân lên gấp mấy trăm lần.
Còn nữa. Song song với nhiều cầu treo là phương tiện giao thông chạy trên một đường ray duy nhất, như xe lửa chỉ có một đường rầy. Đó những toa tàu mui trần, mỗi toa chở chừng hai mươi klee. Chúng di chuyển êm ru và ngừng tại mỗi ngã tư, cho klee lên xuống. Mình còn thấy cả thang máy. Đó là những bệ tròn, đưa hành khách lên xuống bên ngoài thân cây. Mình thấy những nguồn nước cao thấp khác nhau, trút xuống những cái máng hình vuông, nơi klee gập bụng và liếm nước uống như… mèo. Như vậy có nghĩa là Leeandra có máy bơm nước. Nhưng có lẽ điều khó tin nhất là đèn đường. Toàn bộ thành phố được che phủ dưới tàng lá dày đặc, ánh sáng từ dải băng mặt trời bên trên không rọi qua được nhiều. Vì vây, mặc dù là ban ngày, thành phố vẫn khá tối. Nhưng đã có đèn đường. Dọc cầu treo và đường đi, cứ mấy mét lại được gắn một ngọn đèn trên cao, làm bằng một chùm ống nhỏ, thẳng đứng, trông như những cái chuông gió. Ánh sáng tỏa ra rực rỡ, ấm áp làm thành phố trông như được thắp sáng bằng những con đom đóm khổng lồ. Như một thành phố trong truyện thần tiên.
Mình hỏi Boon:
- Các cậu có điện lực hả?
- Cái ấy là gì?
- Là… điện năng… là dòng điện.
Boon nhún vai, lắc đầu. Nó không hiểu mình nói gì. Mình cố cách khác:
- Cái gì làm mấy cái tàu kia chạy được? Ý tôi là, phải chăng có mấy gã bé con ở trong chạy trên guồng quay như trong phim Flintstone ấy. (bộ phim hoạt hình nhiều tập của Mỹ, nói về cuộc sống của một gã tên Fred Flintstone vào thời kỳ Đồ Đá)
- À, ý cậu là năng lượng hả?
- Đúng rồi, năng lượng. Cái làm cho mọi thứ đi được đó.
- Thiết bị thu năng lượng, bên trên tán lá. Chúng tôi dùng pha lê để thu nhận và tích trữ năng lượng phát ra từ ánh sáng trên trời. Quá đơn giản. Thật mà. Nhưng tôi không biết “flintstone” là gì.
Khiếp thật. Con mèo rừng đi bằng hai chân này đang nói với mình rằng cái xã hội loài vật này đã tìm ra cách thu năng lượng mặt trời đủ để cung cấp điện cho thành phố của chúng, trong khi cái gọi là xã hội tiến bộ của chúng ta trên Trái Đất Thứ Hai vẫn chưa đưa được năng lượng mặt trời vào thực tế. Nếu quá đơn giản, sao chúng ta không làm được?
Boon hồn nhiên hỏi:
- Trái Đất Thứ Hai của cậu không lấy năng lượng kiểu này à?
Không muốn thừa nhận sự thật, mình đáp nhanh rồi đổi ngay đề tài
- À… có… đôi khi thôi… Hội nghị ở đâu?
- Tại Hội trường Klee. Lối này.
Tụi mình đi xuyên thành phố, vượt qua thêm nhiều cây cầu treo và hai lần thang máy. Klee hiện diện khắp nơi: trên cầu treo, thang máy, tàu điện, các tầng thành phố… Nhưng mình không thấy nhiều gar. Những gar mình gặp đều bị xích và đi theo một klee như… mình đi theo Boon, hoặc đang làm những công việc của một đầy tớ, như khuân vác vật liệu nặng hay lau chui đường tàu. Tuy gar bị coi như loài vật, nhưng vẫn đủ trí khôn để làm việc. Mình bắt đầu nghĩ: có nhiều hệ thống xã hội tại Eelong hơn những gì Boon đã nói với mình. Gar là những con người nhỏ con. Những tên cao lớn nhất chỉ khoảng hơn mét rưỡi. Tất cả đều ăn mặc rách rưới như mình. Tóc dài bù rối như cả đời chưa một lần chải hay cắt gội. Chỉ vài gar có râu, không biết vì cạo, hay vì không râu bẩm sinh.
Điều thật sự làm mình hoang mang nhất là ánh mắt của họ. Dường như không một ai tự nhiên thoải mái. Tất cả đều đi đứng lom khom, luôn liếc nhìn klee đi cùng. Mình bắt đầu hiểu ý Boon khi nó bảo mình nổi bật, lồ lộ tại nơi này. Vô tình mình thấy, mình cũng đang hơi hơi khom lưng xuống.
Một ghi chú cuối cùng về gar, ngay trước khi tới Hội Trường Klee, mình thấy một chuyện khác thường. Không hiểu ý nghĩa là gì, nhưng đủ kỳ lạ để mình ghi chép lại. Tụi mình đi qua hai gar bị xích trước một ngôi nhà cây, như mấy con chó đang chờ chủ. Họ ngồi xúm vào nhau, chăm chú nhìn một vật nắm trong tay. Đó là một khối lập phương nhỏ bằng cái hộp đựng nhẫn, màu hổ phách, chắc được làm bằng pha lê. Điều lạ lùng là cả hai nâng niu âu yếm vật đó như một sinh vật. Họ phát ra những âm thanh thủ thỉ như đang dỗ dành em bé. Tất cả những hành động đó đều hoàn toàn có vẻ lén lút. Quá tập trung vào khối nho nhỏ đó, họ không nghe tiếng chân của mình và Boon, nhưng ngay khi phát hiện tụi mình đang lại gần, gã cầm vật đó vội vàng nắm tay lại, giấu biến đi. Mình có cảm giác đó là một vật rất quý giá, hoặc bất hợp pháp. Mình thoáng nhìn vào mắt hắn và biết chắc là hắn sợ hãi vì mình đã thấy kho báu của họ. Hay có thể họ sợ Boon đã thấy. Dù sao, hắn tỏ ra rất lo lắng. Mình quyết định sẽ không nói gì với Boon, nhưng sau này, khi nào thuận tiện mình sẽ hỏi.
Qua thang máy cuối cùng, tụi mình tới một mặt sàn dẫn tới cửa mái vòm, để vào trong một cây rỗng ruột. Vừa ra khỏi thang máy, mình cảm thấy hoạt động trong cây thật tất bật. Tiếng rì rầm đều đều đã nói lên điều đó. Khi Boon dắt mình vào cửa mái vòm đó, mình thấy nơi đây là một nơi hội họp. Căn phòng rộng với những băng ghế quây quanh một sân khấu tròn tại trung tâm. Phòng chật ních. Phải có đến một trăm klee. Hai bạn gọi một nhóm mèo là gì? Một bầy? Một đàn? Một ổ? Tất cả đều ngồi trên băng ghế, hướng mắt lên sân khấu. Đúng, ngồi đàng hoàng. Chúng là mèo và chúng đang ngồi thẳng lưng trên ghế. Tin nổi không?
Đứng trên sân khấu là một con mèo cao lớn, mặc áo chẽn ngắn màu xanh dương sẫm. Trông giống một con sư tử thật sự, tuy tóc, hay bờm, không dày như của sư tử, mà buông dài xuống tận lưng. Đó là một mèo già. Đứng giữa sân khấu, nó cầm một cây trượng gỗ khắc đầu của một con mèo đang gầm gừ. Mình không rõ: mèo già này cần cầm gậy để giữ thăng bằng, hay đó là biểu trưng của quyền lực. Ngồi sau lưng mèo già là sáu mèo mặc áo chẽn đỏ rực.
Boon thì thầm:
- Hội đồng Klee. Cơ quan điều hành tại Leeandra này.
Nó nhẹ đẩy mình xa sân khấu, nơi vừa có thể dựa vào tường vừa theo dõi được mọi diễn tiến. Một ý tưởng rất tuyệt, vì không klee nào ló đầu từ phía sau, nghe lén được chuyện tụi mình.
Tụi mình vào đúng giữa cuộc tranh luận. Không quá lộn xộn, nhưng gần như rất ồn ào. Những con mèo đang la hét nhau, tay vung vẩy nhấn mạnh từng câu nói. Tất cả cùng nói, nên mình chẳng nghe được gì. Dù là chuyện gì, cảm xúc thực sự đã tới hồi cao trào.
Mình thì thầm với Boon:
- Ai đứng trên sân khấu vậy?
- Ranjin. Tổng trấn Leeandra.
Tổng trấn? Chắc là sếp. Nhưng sếp không được tôn trọng lắm. Lão đưa tay lên kêu gọi trật tự, nhưng chẳng ai quan tâm. Dù vậy, Ranjin vẫn giữ được bình tĩnh. Lão nhìn lại một con mèo áo đỏ phía sau. Con mèo này vẫn lịch sự ngồi, không tham gia vào cuộc tranh luận. Nó gật đầu, đưa một thứ, giống một tù và bằng gỗ chạm trổ, lên môi và thổi một tiếng trầm dài. Cùng lúc đó, Ranjin đưa cây trượng cao khỏi đầu. Lập tức đám đông im lặng nhìn Ranjin. Khi lão nói, giọng nhẹ nhàng điềm tĩnh, chứng tỏ lão đã từng thông thạo chỉ huy.
- Chính xác điều chúng ta đang kiến nghị là gì? Là thu hồi sắc lệnh Bốn mươi sáu.
Đám mèo nhìn nhau bối rối, như không ai muốn trả lời. Mình ghé sát Boon, thì thầm:
- Sắc lệnh Bốn mươi sáu là gì?
Boon nhìn thẳng ra trước, rõ ràng không định trả lời. Mình gằn giọng:
- Boon! Sắc lệnh Bốn mươi sáu là gì?
Nó thở dài, nói:
- Là luật cấm klee săn bắt và ăn thịt gar.
Chết tươi rồi! Mình hoảng hồn hỏi:
- Họ đang định huỷ bỏ lệnh đó?
- Đúng. Vẫn khoái bị bắt vào Trại Thú Đi Lạc chứ?
Mình bắt đầu thật sự ghét Eelong cay đắng.