Không biết Ngụy Hủ An muốn tính sổ cậu thế nào, Thẩm Lưu Sấm ngủ không yên cả đêm, cậu còn cố ý dậy thật sớm, rửa mặt ngồi vào bàn ăn ngoan ngoãn chờ đợi.
Ngụy Hủ An còn chưa dậy, dì giúp việc đang làm bữa sáng trong nhà bếp, Thẩm Lưu Sấm tiến vào giúp bưng đồ ăn lên bàn cơm.
“Ừm, dì ơi…” Cậu suy nghĩ kỹ phải gọi Ngụy Hủ An thế nào: “À, anh ấy không thể uống sữa bò ạ?”
Tuy đã tận mắt chứng kiến hành vi hưng phấn cầm dao chặt quyển nhật ký quái dị ngày đó của cậu, nhưng dì giúp việc thấy cậu chịu dậy sớm giúp đỡ thì ấn tượng đối với cậu cũng tốt hơn nhiều, dì cảm thấy Thẩm Lưu Sấm đối xử lễ phép với mọi người, tính tình cũng hoạt bát, chỉ là dáng dấp nhỏ bé giống như đứa trẻ ham chơi.
“Đúng vậy, cậu Ngụy uống sữa tươi sẽ bị tiêu chảy.”
Hóa ra là thế, Thẩm Lưu Sấm nhớ lại bữa sáng mấy hôm trước, hình như chỉ có mỗi cậu uống sữa, Ngụy Hủ An vẫn luôn uống cà phê.
Quả nhiên là chi tiết quyết định thành bại, Thẩm Lưu Sấm vô cùng hối hận, cậu uống một hơi hết sạch cốc sữa và đặt mạnh nó trên bàn, sau đó kêu với vào nhà bếp: “Dì ơi, sau này dì không cần chuẩn bị sữa tươi nữa, con cũng muốn uống cà phê!” Tạm thời cậu không muốn thấy sữa bò nữa.
Dì giúp việc chỉ cho rằng cậu đau lòng vì Ngụy Hủ An, càng cảm thấy con người cậu tốt bụng.
Dì giúp việc làm xong bữa sáng liền đi. Đúng lúc này Ngụy Hủ An xuống lầu, nhìn Thẩm Lưu Sấm đã sớm ngồi trong nhà ăn hắn cảm thấy rất mới lạ, đi tới hỏi: “Bảo bối, sao hôm nay dậy sớm thế?”
Bây giờ Thẩm Lưu Sấm nhìn hắn giống như đang nhìn một cuốn sổ nợ biết đi, phía trên còn ghi chép từng hành vi phạm tội của cậu, cậu sợ sệt nở nụ cười: “Ha ha, có câu lập kế hoạch cho một ngày khởi đầu từ sáng sớm mà, tôi cảm thấy dậy sáng rất tốt, quan trọng hơn là có thể ăn sáng chung với anh.”
Ngụy Hủ An chỉ cười, sau đó bắt đầu nghiêm túc ăn sáng, không đề cập tới chuyện “tính sổ”. Thẩm Lưu Sấm cũng chỉ có thể im lặng ăn, càng ăn càng nơm nớp lo sợ, trong lòng đã nghĩ hết các kiểu trừng phạt. Nhất là mấy kiểu trừng phạt trong truyện 18+, bị trói trên giường và bị gậy đồ chơi xx cả ngày gì đó, bị đưa đến văn phòng rồi bị nhét xuống bàn làm việc để khẩu gì đó… Khi cậu nghĩ đến cảnh bản thân bị ép mặc nội y tình thú để biểu diễn, Ngụy Hủ An đặt đồ ăn trong tay xuống, chậm rãi lau miệng.
Thẩm Lưu Sấm lập tức đi buông muỗng theo, ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng căng thẳng.
“Tối hôm qua…” Ngụy Hủ An cố nói thật chậm, sau khi nói ba chữ này một cách sâu xa hắn không nói tiếp nữa.
“Tối hôm qua tôi sai rồi! Hết sức sai, tôi bị ma xui quỷ khiến, đều là lỗi của tôi hết, tôi xin lỗi!” Ánh mắt của Thẩm Lưu Sấm vô cùng chân thành, chỉ hận không thể ép ra hai dòng nước mắt.
“Vậy hôm nay em…” Ngụy Hủ An nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Đi làm chung với chú Hà một ngày đi.”
Hả?
Thẩm Lưu Sấm vốn đang lo lắng đề phòng trở nên hoang mang trong nháy mắt. Chú Hà là một người làm vườn siêng năng, phụ trách cắt tỉa tất cả cây cối trong biệt thự, quản lý vườn trái cây sau biệt thự.
Mấy hình phạt trong truyện 18+ khác toàn là làm mấy chuyện xấu hổ, sao tới lượt mình lại biến thành “lao động cải tạo” vậy?
Thẩm Lưu Sấm cầm cái mũ rơm mà chú Hà đưa cho cậu, cậu híp mắt trước ánh nắng, nghi ngờ cuộc đời.
“Bé cưng, đừng để bị thương, không được để chú Hà giúp, không được lười biếng, ngoan nhé, anh đi làm đây.” Ngụy Hủ An cười và hôn lên mặt cậu một cái, xoa đầu của cậu.
Nhưng rất nhanh Thẩm Lưu Sấm lại vui vẻ, dù sao mấy hình phạt cậu sợ hãi cũng không xuất hiện, chẳng qua là đi làm một ngày thôi. Hơn nữa thời tiết hôm nay cũng tốt, ánh nắng mùa thu rất dễ chịu, cậu càng đến gần vườn trái cây càng cảm thấy mới mẻ, cảm giác như đang đi du lịch mùa thu.
Ở cửa vườn trái cây có một đứa bé trai đang đứng, tay đang cầm một quả bóng cao su, nó là con của chú Hà.
“Tiểu Vũ, lại đây, chào anh Thẩm đi con.” Chú Hà chào hỏi cậu, mang mũ rơm cho cậu: “Lát nữa con đi theo anh Thẩm, đừng chạy lung tung.”
Thẩm Lưu Sấm nghe thấy mình bị một thằng nhóc trông chừng thì cảm thấy thật mất mặt.
Chú Hà tính ít nói, sau khi dặn dò con trai của mình xong, ông cười với Thẩm Lưu Sấm rồi đi hái quả chín.
“Anh Thẩm, anh đến chơi hả?” Tiểu Vũ ngửa đầu, câu hỏi của nó khiến Thẩm Lưu Sấm không biết trả lời thế nào.
“À, anh đến làm việc, nè nhóc, em tới giúp ba hả?”
“Không phải, em tới chơi.” Tiểu Vũ cởi mũ rơm trên đầu, dẫn Thẩm Lưu Sấm đi vào trong: “Ý của ba em tức là anh cũng tới chơi đó.”
Mấy đứa trẻ nơi này đều nói chuyện gắt thế ư?
“Không phải, anh cũng có thể làm việc.” Thẩm Lưu Sấm không muốn mất mặt trước một đứa trẻ.
“Anh Thẩm lùn quá, với không đến nhánh cây đâu.” Tiểu Vũ cau mày, nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình trúng đòn chí mạng, lòng hiếu thắng dâng trào ngay tức khắc: “Anh cao hơn em đó, vậy em cũng không với tới đúng không?”
Tiểu Vũ mang vẻ mặt khoe khoang trả lời: “Anh em có thể với đến, ảnh rất cao, còn rất cường tráng. Anh Thẩm quá gầy.”
“Anh cũng rất cường tráng, anh có thể ôm em quay vòng vòng, em tin không?”
“Anh em có thể nâng em lên cao.” Tiểu Vũ cũng không cam lòng yếu thế.
“Anh cũng có thể, em lại đây để anh nâng xem.”
Tiểu Vũ hiển nhiên không tin: “Em sợ anh làm em ngã.”
“Ồ, vậy tức là em nhát gan.” Thẩm Lưu Sấm cảm thấy cuối cùng mình cũng hòa một ván.
Tiểu Vũ lại bắt đầu cuộc chiến mới: “Anh em có thể leo cây, anh dám không?”
“Có gì không dám?”
“Ảnh từng leo cái cây cao mười mét!”
“Mười mét cao lắm hả? Anh có thể leo cao hai mươi mét.” Thẩm Lưu Sấm tìm về cảm giác cãi nhau với bạn học hồi tiểu học.
“Anh em có thể leo cao một trăm mét!”
“Anh có thể hai trăm!”
“Vậy anh leo đi.” Tiểu Vũ chỉ một cây hồng trước mặt.
Trong vườn trái cây toàn trồng giống cam chanh, thân cây không to lắm, không biết sao lại có cây hồng, trông nó đã được trồng rất nhiều năm, thân cây to đến nỗi một người ôm không hết.
Cho tới tận bây giờ Thẩm Lưu Sấm chưa từng leo cây, huống chi thân thể hiện tại tay chân lèo khèo, cậu thật sự không chắc chắn mình có thể leo được. Nhưng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của thằng quỷ nhỏ bên cạnh, cậu cắn răng một cái, hôm nay dù có té gãy chân cũng phải leo lên.
Tuy quá trình có hơi gian nan, nhưng cuối cùng cậu vẫn leo lên được, Thẩm Lưu Sấm ngồi lắc chân trên một nhánh cây, hô to xuống dưới: “Sao hả? Có lừa em không.”
Rốt cuộc thằng nhóc cũng chỉ là đứa trẻ, nó ngửa đầu nhìn Thẩm Lưu Sấm ngồi bên trên, chỉ cảm thấy hình tượng anh Thẩm gầy gò trắng trẻo này lập tức trở nên cao lớn hơn rất nhiều: “Anh Thẩm, anh đỉnh quá.”
Thẩm Lưu Sấm nghe trong sung sướng, hai người nhanh chóng làm hòa với nhau, còn vui vẻ cùng chơi ném bóng cho tới trưa. Tiểu Vũ đứng ở phía dưới ném lên, cậu ngồi bên trên bắt lấy, hai người vừa chơi vừa chém gió với nhau.
Giữa trưa ăn cơm xong cậu nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều cũng nhanh chóng kết thúc. Cách một khoảng thời gian chú Hà sẽ tới chỗ họ hái trái chín, hiện giờ sắp đến mùa đông rồi, trái trên cây cũng không nhiều.
Lúc Tiểu Vũ phải rời đi, nó rất quyến luyến, hẹn kỹ lần sau sẽ đến tìm Thẩm Lưu Sấm chơi rồi mới chịu đi.
Thẩm Lưu Sấm chơi cả một ngày, cậu rất mệt mỏi, mồ hôi đổ đầy người, về nhà liền đi tắm rửa. Buổi sáng dậy sớm, giữa trưa cũng không ngủ, thế là cậu ngủ gục trong bồn tắm.
Khi Ngụy Hủ An trở về, hắn tìm thấy cậu trong phòng tắm, thấy cậu ngủ say, hắn vớt cậu ra và đặt trên giường. Cậu híp mắt lầm bầm một câu, lại ôm gối ngủ thiếp đi.
Trên người Thẩm Lưu Sấm không có một mảnh vải, da thịt bóng loáng trắng tinh, đường cong vai cổ eo mông hết sức quyến rũ, quan trọng là dáng vẻ Thẩm Lưu Sấm khi ngủ trông ngoan hiếm thấy, hàng mi dày như hai cánh ve đậu đầu cành cây, cái miệng liến thoắng cũng ngừng lại và còn hơi chu ra.
Ngụy Hủ An nuốt nước bọt, rút cái gối cậu đang ôm ra, dán sát người cậu, vùi đầu vào cổ cậu và hôn lên. Thẩm Lưu Sấm mất gối, chủ động vòng tay trên cổ hắn.
Ngụy Hủ An vừa liếm vừa mút, người đang ngủ bị làm tỉnh một chút, thân thể vặn vẹo trên giường, rên rỉ ra tiếng, “Ưm… ngứa.”
Ngụy Hủ An bị tiếng ngứa của cậu quyến rũ đến chào cờ, người dưới thân vẫn nhắm hai mắt, lông mi rung động nhè nhẹ, lông mày cũng nhíu lại. Hắn hôn lên vành tai Thẩm Lưu Sấm, cố hạ giọng hỏi: “Bé cưng ngứa chỗ nào?”
“Phía sau, phía sau ngứa.”
Trong nháy mắt Ngụy Hủ An cảm thấy trong người nhóm lên một ngọn lửa, hơi thở trở nên dồn dập, hắn giữ lấy Thẩm Lưu Sấm, tìm kiếm phía sau: “Để chồng giúp em.”
Hắn lật Thẩm Lưu Sấm đang nằm lỳ trên giường lại, sau khi nhìn kỹ, ngọn lửa trong cơ thể cũng bị dập mất.
Ồ, đúng là phía sau ngứa thật.
Trên tấm lưng vốn trơn bóng của Thẩm Lưu Sấm nổi đầy mẩn đỏ từ eo đến phần mông trên.
Ngụy Hủ An đã cởi quần áo một nửa, hắn còn không kịp mặc lại đã lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân.
Thẩm Lưu Sấm vì cảm thấy người càng ngày càng ngứa nên đã tỉnh lại, cậu xoay cổ xem lưng, xem xong cậu hoảng sợ: “Tôi ngứa quá, làm sao đây làm sao đây làm sao đây!”
Trước đây, trong nửa năm Trần Hạ chưa chắc tới đây được hai lần, hiện giờ lại tới hai lần trong hai ngày liên tiếp, lần nào cũng tới vì chàng trai mới đến đây không lâu, anh ta nhìn Thẩm Lưu Sấm như nhìn đứa trẻ không khiến người ta bớt lo trong nhà trẻ.
“Dị ứng rồi, gần đây cậu có đi đâu không?” Anh ta vừa gửi tin nhắn để phụ tá của mình mang thuốc tới vừa hỏi thăm.
Thẩm Lưu Sấm ngứa đến mức hai cái chân nhỏ bay nhảy trên đất, cậu đau khổ trả lời: “Hôm nay tôi đi vườn trái cây.”
“Chắc là tiếp xúc với nguồn dị ứng ở bên ngoài, bôi thuốc vài lần là ổn.” Trần Hạ đưa thuốc mới được đem tới cho Ngụy Hủ An, nói rõ liều lượng dùng xong rồi đi, anh ta cũng cầu nguyện trong lòng ngày mai đừng tới lần thứ ba nữa.
Ngụy Hủ An dùng tăm bông thấm nước thuốc, đang chuẩn bị thoa thuốc cho cậu, đột nhiên hắn cảm thấy có vấn đề, nếu như trong không khí có gì đó thì không thể chỉ có một chỗ dị ứng được, có lẽ cậu đã cọ trúng gì đó, nhưng mặc quần áo thế này thì cũng không nên cọ đến trên lưng được.
“Hôm nay em đã làm gì hả?”
Thẩm Lưu Sấm ngứa đến chết lại không dám gãi: “Anh bôi thuốc cho tôi trước đi, tôi ngứa thật đó!”
“Em nói trước đi, nói xong anh sẽ bôi.”
“Tôi leo cây.” Thẩm Lưu Sấm nhớ động tác leo cây hôm nay của mình quả thật không nhã nhặn gì hết, đúng là cậu có lỡ cọ quần áo trên thân cây. Nhưng không biết tại sao thừa nhận mình leo cây trước mặt Ngụy Hủ An khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ.
“Bảo bối, anh bảo em đi làm việc, và em leo cây cả ngày?” Ngụy Hủ An không hiểu: “Em leo cây làm gì?”
Thẩm Lưu Sấm không chịu nói, chân cọ loạn trên giường: “Thì leo thôi. Anh bôi thuốc cho tôi trước đi!”
“Nếu em không nói, vậy thì không bôi thuốc nữa. Nói thật đi.”
Thẩm Lưu Sấm hết cách, cậu đỏ mặt nhanh chóng kể lại chuyện hôm nay.
“Cho nên em vì đánh cược với một thằng nhóc bảy tuổi nên leo lên cây cả ngày?” Ngụy Hủ An nhìn cậu như nhìn đồ ngốc.
Thẩm Lưu Sấm chôn mặt trong gối đầu không nói lời nào.
Ngụy Hủ An vừa bôi thuốc cho cậu, vừa quở trách: “Em mấy tuổi rồi? Em không nghĩ lỡ ngã thì sao à? Cãi nhau với một đứa bé, năm nay em đi nhà trẻ hả?”
Thẩm Lưu Sấm là loại người có lỗi sẽ nhận, nhưng nếu người ta cứ cầm cái lỗi của cậu kể lể tới lui, tâm lý phản nghịch của cậu sẽ nổi dậy và chẳng chịu nhận gì cả. Hơn nữa hắn còn hỏi cậu lỡ bị té thì làm sau nữa, chẳng thằng con trai bình thường nào leo cây sẽ ngã cả, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy hắn cho rằng cậu vừa lùn vừa yếu giống như Tiểu Vũ!
“Tôi leo cây đó! Tôi cứ thích đó! Năm nay tôi đi nhà trẻ đó, thì sao? Chẳng phải ngày nào anh cũng gọi tôi là bé cưng à, anh không chịu được trẻ con hay sao?!” Thẩm Lưu Sấm nằm sấp không thể cử động, cậu xoay đầu nổi nóng như một con sư tử con: “Tôi thấy anh chỉ yêu thích vẻ ngoài của tôi thôi! Đồ dối trá!”
Mỗi lần Thẩm Lưu Sấm phát cáu cậu đều cho rằng mình rất hung dữ nhưng thật ra chẳng có lực công kích gì cả, Ngụy Hủ An nhìn vậy chỉ muốn cười.
Thuốc bôi trên da rất mát lạnh, tạm thời kiềm lại cơn ngứa ngáy khó chịu, Thẩm Lưu Sấm bình tĩnh một chút, thấy người phía sau không lên tiếng cậu bắt đầu chột dạ. Sợ thuốc bị dính trên giường, cậu không dám xoay người cũng không dám đắp chăn, chôn nửa gương mặt trong gối đầu, hỏi: “Xong chưa?”
“Chưa, nằm yên.” Ngụy Hủ An đứng dậy đi rửa tay, khi trở về đã thấy cậu ngoan ngoãn nằm yên.
“Giờ xong chưa? Tôi lạnh quá.” Thẩm Lưu Sấm lại hỏi, giọng còn giả vờ đáng thương.
Thật ra thuốc đã khô rồi, nhưng Ngụy Hủ An nói dối không chớp mắt: “Chưa đâu, em đừng lộn xộn.” Nói xong hắn sờ lên mông cậu, sờ lung tung ở xung quanh bẹn đùi.
Thẩm Lưu Sấm lập tức quay đầu trừng hắn: “Anh làm gì đó?”
“Chẳng phải em lạnh hả? Tay anh ấm không?”
“Ấm.” Tay của hắn mới vừa rửa bằng nước nóng, cái mông để trần một lúc lâu trong không khí của cậu quả thực cảm thấy rất ấm áp.
Ngụy Hủ An cười cười, nâng eo của cậu lên, lấy hai cái gối chèn dưới bụng cậu. Trong nháy mắt Thẩm Lưu Sấm cảm thấy tư thế của mình trở thành nằm quỳ trên giường, giữa hai chân loáng thoáng có “gió lùa” qua, cảm giác cả thân thể đều bại lộ trong không khí, mặt cậu đỏ lên, muốn giãy giụa lại phát hiện Ngụy Hủ An dùng sức quá lớn, cậu không thể động đậy tí nào.
Cậu hết sức nóng nảy, nhưng ngay khi quay đầu thấy ánh mắt của Ngụy Hủ An cậu lập tức sợ hãi. Hắn không có vẻ rất tức giận nhưng cũng không còn thấy sự dung túng bình thường, và cũng đang nhìn chằm chằm cậu. Những câu mắng chửi thô tục mới tới bên môi Thẩm Lưu Sấm lập tức chuồn đi, biến thành một câu “Anh làm gì đó?” yếu đuối.
Ngụy Hủ An mở tuýp gel bôi trơn lấy từ phòng tắm, hắn nặn gel vào trong lòng bàn tay, chờ đến khi gel không còn lạnh nữa hắn mới bôi hết vào giữa hai cái đùi mở to trước mặt. Hai chân hắn đè lại nửa người dưới của Thẩm Lưu Sấm không cho cậu cử động, hắn vừa bôi gel vừa không nhanh không chậm thốt ra hai chữ: “Tính sổ.”
Vừa nghe đến hai chữ này, Thẩm Lưu Sấm liền chột dạ: “Chẳng phải hôm nay tính rồi hả…” Vừa nghe cậu nói hôm nay, động tác của Ngụy Hủ An liền ngừng lại, nhìn cậu không nói lời nào. Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, Thẩm Lưu Sấm lập tức ngậm miệng.
“Tối hôm qua và hôm nay giờ tính chung luôn.” Nói xong, một ngón tay mang theo gel bôi trơn tiến vào trong cậu.
Thẩm Lưu Sấm từ từ nhắm hai mắt không lên tiếng, chỉ cần không nhìn gương mặt của Ngụy Hủ An là cậu không sợ, dù sao trải nghiệm ngón tay tối hôm qua rất sướng, thậm chí cậu có chút chờ mong, chỉ cần Ngụy Hủ An không cởi quần, tất cả đều dễ bàn!
Ngụy Hủ An khuếch trương rất cẩn thận, kiên nhẫn, chờ đến khi ba ngón tay đều vào, hắn đè ấn một vòng bên trong, Thẩm Lưu Sấm đã có chút khó nhịn mà vặn vẹo eo. Hắn thấy đã ổn bèn rút ngón tay ra, Thẩm Lưu Sấm duy trì cái tư thế này cả buổi, trên lưng thật sự rất lạnh, Ngụy Hủ An vỗ mông cậu một cái: “Quay qua đi bảo bối.”
“Anh đánh tôi!” Thẩm Lưu Sấm vừa mới rồi còn hơi si mê mơ màng chợt ngồi bật dậy đầy khí thế, cậu bưng mông lườm nguýt Ngụy Hủ An.
“Anh không có.” Lần này Ngụy Hủ An bị cậu khiến cho mờ mịt, vô thức phủ nhận, huống chi lúc nãy hắn thật sự chỉ vỗ một cái, mông Thẩm Lưu Sấm vừa nhiều thịt vừa mềm, vỗ nghe rất vang vậy thôi chứ thật ra hắn không dùng một chút lực nào.
“Anh có! Anh đánh mông tôi!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc lên án của cậu, Ngụy Hủ An muốn cười nghiêng ngả trong lòng, hắn tiến lên vừa xoa chỗ mình vỗ lúc nãy, vừa dỗ: “Rồi rồi rồi, anh xin lỗi, anh xoa cho em.”
Dục vọng bị gợi lên trong cơ thể Thẩm Lưu Sấm còn chưa biến mất, được hắn dỗ xong cậu nằm lại, mở chân chờ động tác kế tiếp của hắn, sau đó cậu đột nhiên bị cắn một cái ngay cái chỗ bị vỗ ban nãy.
“Ngao! Anh cố ý!” Mặt cậu nhăn nhúm lại, vừa vội vừa tức.
Ngụy Hủ An cười tươi: “Đau vậy hả? Anh chỉ cắn nhẹ cái thôi, còn không có dấu răng nữa.” Nghe giọng điệu của Thẩm Lưu Sấm cứ như là hắn đã ngoạm miếng thịt của cậu.
“Tôi đau muốn chết! Anh da dày đương nhiên anh không sợ.” Dáng vẻ của Thẩm Lưu Sấm thật sự không giống giả vờ: “Ngụy Hủ An, anh khiến tôi bị ám ảnh rồi.”
Ngụy Hủ An nhìn bộ dáng ấm ức của cậu thì có chút không đành lòng đùa cậu nữa: “Sao lại ám ảnh vậy bảo bối?”
“Sau lần đó tôi đã nằm mấy ngày, đau chết đi được, cũng không dám lên giường với anh nữa.” Tuy Thẩm Lưu Sấm đang lợi dụng thân xác này cố ý giả bộ đáng thương, nhưng mấy câu nói trên hoàn toàn không giả dối: “Tôi sợ.”
“Cho nên em mới mua thuốc bậy bạ cho anh sao?”
Vừa nhắc tới chuyện này Thẩm Lưu Sấm lại sợ sệt, cậu à ừ vài câu cho qua, cuối cùng cậu tổng kết: “Tóm lại, sau này anh không được phép làm tôi đau như lần đó.” Sau đó cậu nhút nhát bổ sung thêm: “Được không?”
“Được.” Ngụy Hủ An đồng ý rất nhanh.
“Vậy anh cũng không được cưỡng ép tôi nếu tôi không muốn.”
“Được.”
“Khi làm cũng không được dùng tư thế tôi không thích, làm ở mấy chỗ kỳ cục.”
“Có thể.”
“Cũng không được phép dùng đồ chơi, không được ép tôi mặc mấy bộ đồ kỳ quái.”
…Mấy câu trước còn có thể hiểu, nhưng câu cuối thì hơi hoang mang, Ngụy Hủ An suy nghĩ hình như trước đây hắn cũng không chơi những trò đó.
Thẩm Lưu Sấm biết những lời mình nói có hơi lạ lùng, nhưng đó là để đề phòng cẩn thận phòng ngừa chu đáo, dùng thời khắc xấu hổ này để đổi lấy tương lai hạnh phúc!
“Được rồi.” Dưới ánh mắt kiên định của cậu, Ngụy Hủ An vẫn đồng ý.
Trong quá trình Thẩm Lưu Sấm đưa ra yêu cầu, Ngụy Hủ An đã cởi quần, thời khắc chuẩn bị xách súng ra trận đã tới. “Em đừng căng thẳng, anh sẽ nhẹ nhàng.” Hắn hôn lên môi Thẩm Lưu Sấm, hạ thân cọ xát cửa huyệt rồi mới chậm rãi tiến vào.
Từ trước tới giờ Thẩm Lưu Sấm không hôn môi trên giường, tóm lại cậu cảm thấy không vệ sinh. Nhưng Ngụy Hủ An luôn thích hôn cậu, hơn nữa lần nào cũng rất dịu dàng, cảm giác đó không khiến cậu bài xích như trong tưởng tượng, mà trái lại cảm giác môi răng kề sát này khiến cậu lưu luyến thích thú, giống như chỉ cần hôn môi cũng có thể khiến cậu cảm nhận một loại khoái cảm khác.
Lần này Ngụy Hủ An khuếch trương rất lâu, khi đi vào cũng rất thông thuận. Ngoại trừ có một chút trướng ra thì cậu cũng không cảm thấy đau nhức, đây là lần đầu tiên Thẩm Lưu Sấm cảm nhận mình bị một người đàn ông tiến vào hoàn toàn, khác hẳn với ngón tay, hiện giờ họ kề sát nhau, cậu thậm chí có thể cảm thấy đối phương nảy lên trong cơ thể mình.
Cậu cảm nhận được cái gì gọi là bị chiếm hữu.
Cảm giác kích thích lạ lẫm khiến thể xác và tinh thần Thẩm Lưu Sấm đều run rẩy, nhất là khi chỗ mẫn cảm nhất bị đè qua, cậu thấy cơ bắp bẹn đùi cũng không tự chủ mà giật một cái.
Hai người lại hôn nhau lần nữa, sau khi Ngụy Hủ An chậm rãi tiến vào một lát thì bắt đầu nhanh chóng đưa đẩy.
Môi lưỡi quấn quýt khiến Thẩm Lưu Sấm hít thở khó khăn, nhưng cảm giác hít thở không thông này làm cậu hưng phấn hơn nữa, ngay cả ý thức của cậu cũng hơi mơ hồ.
“Chờ đã.” Thẩm Lưu Sấm thở hổn hển, tránh cái hôn của Ngụy Hủ An.
“Có phải anh không tới 20 đúng không?” Cậu lại chủ động co rút hậu huyệt một chút, cậu dám đánh cược hắn chắc chắn không tới 20 cm! Tên lừa đảo!
“Sao vậy, hôm nay trong bảo bối có vạch đo rồi à?” Ngụy Hủ An cười ngậm lấy môi của cậu lần nữa, ôm hôn cậu tựa vào đầu giường.
Thẩm Lưu Sấm bị hôn đến choáng váng, sau khi được thả ra cậu nhìn nơi giao hợp của hai người.
Ngụy Hủ An còn chừa lại một đoạn lớn chưa đi vào. Ồ, thì ra là thế.
Nhưng lúc này Ngụy Hủ An đã đè bắp đùi cậu lại, từng tấc từng tấc tiếp tục chui vào trong.
“A, chờ chờ! Chờ đã! Ngừng!” Sau khi đi vào một độ sâu nhất định, nếu tiếp tục đi vào trong sẽ mang đến cho người ta một nỗi sợ cơ thể như sắp bị đâm xuyên, cảm giác này lạ lẫm đến mức làm người ta sợ hãi, Thẩm Lưu Sấm vội kêu dừng nhưng Ngụy Hủ An vẫn làm một phát lút cán.
“Em đo thử xem tới 20 không?” Nói xong hắn còn cố ý đâm mạnh vào trong.
“Anh không được động!” Thẩm Lưu Sấm ôm chặt cổ hắn, giọng cũng hơi khàn, cậu tựa lên vai hắn thở, đợi chờ cơ thể thích ứng kích thước bên trong.
Hai người lại hôn nhau, Ngụy Hủ An cũng dần dần tăng tốc động tác dưới thân.
Rất nhanh Thẩm Lưu Sấm đã muốn bắn, tuy không muốn thừa nhận nhưng sự thật là chú chim của cậu không chỉ biến nhỏ mà còn trở nên không bền. Mà hiển nhiên trông bộ dáng của Ngụy Hủ An còn kéo dài rất lâu, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy không cam lòng, cố rắng co rút cơ thể.
Động tác của Ngụy Hủ An trở nên kịch liệt hơn, mỗi một cái thúc đều vừa mạnh vừa sâu. Lúc này Thẩm Lưu Sấm mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, cậu đứt quãng hỏi hắn: “Sao anh… a… không mang, bao… a…”
Trước đây Thẩm Lưu Sấm chưa từng lên giường mà không mang bao, chủ yếu là vấn đề an toàn, tiếp theo cũng tiết kiệm thời gian dọn dẹp. Bây giờ đã làm dơ nhà, còn phải đổi ga giường nữa.
Ngụy Hủ An thấy cậu tự dâng đầu vào họng súng, hắn cũng không khách khí, đổi tư thế, ngừng lại động tác: “Bao cao su trong tủ đầu giường em đem đi đâu rồi?”
Thẩm Lưu Sấm đang đầu óc mơ hồ bị hắn hỏi một câu mới nhớ tới chuyện này, cậu né tránh ánh mắt hắn không biết trả lời thế nào, Ngụy Hủ An cũng không buông tha cậu, cuối cùng cậu đành phải chủ động nâng mông cọ lên người Ngụy Hủ An: “Khỏi mang, tôi, tôi thích anh không mang bao.” Ngụy Hủ An lại bắt đầu cử động, mỗi một cú thúc đều đè mạnh lên điểm kia, Thẩm Lưu Sấm sướng đến mức không cố kỵ nói tiếp lời lúc nãy: “Tôi thích anh, không mang bao, bắn cho tôi.”
Ngụy Hủ An biết cậu đang lấy lòng hắn, nhưng trong lòng vẫn không khỏi vui sướng.
Cuối cùng cả ga giường và vỏ chăn đều phải thay, nhưng Thẩm Lưu Sấm Nhất sướng xong thì đi ngủ, mặc kệ tất cả. Trong ý thức tỉnh táo cuối cùng trước khi ngủ say của cậu, Ngụy Hủ An đang ôm cậu đi tắm, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình như một thằng đàn ông cặn bã sướng xong thì trở nên vô tình.
Nhưng mà làm đồ cặn bã sướng thật!
Buổi tối Thẩm Lưu Sấm mơ một giấc mơ.
Cậu mơ về thế giới cũ, cậu nhìn bản thân mình trong thế giới kia thức suốt đêm sau đó bất ngờ chết trong phòng ngủ. Tiếp theo là những hình ảnh hỗn loạn, bạn học của cậu, giáo viên, bác sĩ, cha mẹ đang chạy tới từ xa và người anh trai lâu rồi không gặp.
Cả thế giới đều là tiếng khóc, sau đó thế giới trở nên yên tĩnh khi thân xác cậu bị nhóm lửa.
Cậu tận mắt thấy mình biến thành cát bụi, được đưa vào trong mộ.
Ngay khi tỉnh lại, Thẩm Lưu Sấm có một cảm giác may mắn sống sót sau kiếp nạn. May quá, chỉ là giấc mộng mà thôi.
Cậu mở mắt ra, trước mắt là trần nhà khắc hoa.
Không phải, không phải là giấc mộng. Là hiện thực.
Cậu đã chết, thân xác cũng bị hoả táng rồi. Vậy có phải điều đó có nghĩa cậu không thể trở về nữa không? Trở về cũng chỉ có thể nằm trong quan tài. Kế hoạch A của cậu là nghĩ cách trở về thế giới cũ, không ngờ còn chưa nghĩ ra cách thì kế hoạch đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Không biết có phải là vì ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào quá ấm áp, hay là bởi vì cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của mình mà cậu cảm thấy cái chết trong mơ cũng không khiến cậu quá sốc.
Cậu giơ tay lên, nhìn ánh nắng đong đầy lòng bàn tay. Rốt cuộc đâu mới là hiện thực?
Ngụy Hủ An vẫn chưa thức xoay người dựa tới gần cậu, ôm eo cậu. Thẩm Lưu Sấm nghiêng người đánh giá khuôn mặt chồng mình lần đầu tiên.
Hắn quả thực rất đẹp trai, mặt mày không có gì để bắt bẻ, dáng người cũng đẹp, cơ bắp cân đối, đúng là nam chính trong tiểu thuyết.
Trời ạ, người đàn ông hoàn mỹ tới cọng tóc cũng không chẻ ngọn này mà lại là chồng mình. Vậy có phải mình nên cho anh ta một morning call* ngọt ngào vào sáng sớm không? (Ở một số khách sạn có dịch vụ gọi điện thoại đánh thức khách vào buổi sáng để tránh khách ngủ quên vì lệch múi giờ gọi là morning call)
Thẩm Lưu Sấm cười hê hê, chui vào trong chăn, tụt quần Ngụy Hủ An xuống.
Ngụy Hủ An đang ngủ thì bị cơn đau mãnh liệt đánh thức, hắn sờ thấy một đống nước miếng và còn cả một dấu răng thật sâu trên mông. Mà tên khốn nạn kia đã lẻn nhanh vào nhà vệ sinh và khóa cửa lại. Ngôn Tình Hài
Thẩm Lưu Sấm nghe tiếng kêu đau và tiếng cảnh cáo tức giận của Ngụy Hủ An ở bên ngoài, cậu vui vẻ tè xong, sau đó mở cửa sổ nhà vệ sinh thưởng thức cảnh sắc bên ngoài. Trong ánh nắng sớm, cậu thỏa mãn vươn vai một cái.
Chí ít mình còn sống.
Cuộc sống ở thế giới không biết là thật hay là giả này hình như cũng không tệ lắm.