Chiều hoàng hôn, bầu
trời phủ một màu đỏ ở phía Tây...
Mặt trời chiếu xuống
mặt đất những tia nắng yếu ớt cuối cùng, phản sắc xuống mặt biển.
Biển không vỗ sóng mạnh vào bờ, mà chỉ rào rạt từng đợt một, nhẹ
nhàng. Biển đượm buồn...cùng với tâm trạng của Yousuke...
Ánh mắt anh xa xăm,
sâu thẳm nhìn về phía đường chân trời, mí mắt không chớp, tưởng
chừng như anh đang nhìn chằm chằm vào một cái gì đó. Nhưng
không...những gì hiện lên trong cặp đồng tử đen láy của Yousuke là cả
vùng biển rộng lớn hơi mờ nhạt. Anh đang tìm kiếm...hình bóng của
Hanako...
Môi anh mím nhẹ, mắt
hơi nheo, phần mi dưới trở nên nhòe nhoẹt dần, khi những giọt nước
mắt yếu ớt dần hiện ra trên gương mặt điển trai của anh. Anh muốn
khóc...khi nhớ về cái quá khứ hãi hùng một năm trước...
Anh quen Hanako trong
một lần đi dã ngoại. Anh đã ấn tượng với một cô gái xinh đẹp, dịu
dàng và có chút phần mạnh dạn. Cô cười suốt ngày, luôn sống vui vẻ,
và chính nụ cười rạng ngời, tươi tắn của Hanako đã đem cô đến với
anh.
Một buổi sớm mai,
bình minh đầy sương thu và gió se se lạnh, Yousuke ra biển cho một cuộc
tản bộ ven bờ cát trắng. Bãi biển vắng tanh, nhưng hiện lên trong màn
sương nhạt nhòa là một tấm lưng, một bờ vai của cô gái tuổi mười lăm
trong trắng. Anh chợt giật mình khi thấy trên gương mặt cô ấy không
phải là một nụ cười hạnh phúc mà là ánh mắt rưng rưng lệ.
Yousuke đến gần cô,
thủ thỉ:
“Có chuyện gì với
cậu vậy, Yamano? Liệu tớ có được biết nó không?”
Hanako nhìn anh một
lát rồi òa lên khóc nức nở. Cô vùi đầu vào áo, vừa nấc vừa nói:
“Xin lỗi...xin
lỗi...Matsumoto! Chiếc nhẫn cậu tặng tớ...tớ đã...tớ đã làm mất
mất rồi!”
Yousuke sựng người
lại. Dịp giáng sinh vừa rồi, anh có đi chơi xa và mua quà về tặng cả
lớp. Tụi con trai thì được tặng đồng hồ. Còn con gái, anh tặng trang
sức.
Có chút tiếc nuối,
bởi vì từ lúc đó, anh đã ấn tượng với nụ cười của Hanako, nên cô
ấy khác với những bạn nữ khác. Không được tặng trang sức làm sẵn,
mà chính anh đã gọt đẽo một chiếc nhẫn khá tinh xảo để dành tặng
cho cô ấy.
Anh khẽ đặt tay lên
vai:
“Thôi kệ! Tớ không để
bụng đâu! Tớ sẽ tha thứ cho cậu, chỉ cần cậu cười với tớ là đủ
rồi!”
Cô dụi mắt, nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt anh, và rồi khi nước mắt đã ngưng lại, Hanako
đã nở một nụ cười rất tươi cho anh thấy...
Có lẽ...kể từ lúc
đó...cả hai người họ đã trao tình cảm cho nhau...