Yousuke nhẹ nhàng đặt bó cúc trắng xuống thảm cỏ,
sau khi anh thắp ba nén nhang vào một lọ sứ có chứa cát.
Trầm ngâm nhìn tấm bia đá của phần mộ một hồi lâu,
anh cười buồn:
“Hanako à...Một năm rồi đó...Cậu rời xa tớ đúng
một năm rồi...Ở dưới biển...cậu có lạnh không...”
Ngay lúc này, trái tim Yousuke đau quặn thắt. Nó như
bị bóp nghẹt, khiến anh không thở nổi. Anh nheo mắt lại khiến cho lớp
da trên trán và nơi sống mũi xô vào nhau. Môi anh mím lại, khóe miệng
rộng ra, bàn tay liên tục vỗ mạnh vào phần ngực trái. Anh đau
lắm...khi mà số mệnh bắt Hanako rời xa anh mãi mãi...
Đúng một năm về trước, Hanako...một mình lên chuyến
tàu thủy sang Mĩ để gặp ba mẹ cô. Nhưng không may, những cơn sóng lớn
nối đuôi nhau và trận bão giông đêm ấy đã làm cho con tàu chở Hanako
chìm xuống đáy biển...
Cho đến tận bây giờ, người ta vẫn chưa tìm thấy xác
cô...
Bất chợt, từ sau lưng Yousuke...có một cô gái xuất
hiện. Cô ta có mái tóc nâu mượt, dài ngang lưng. Cặp mắt xếch sắc
sảo...và tư thế đứng kiêu ngạo của cô ta chính là cái khiến cho
người ta không thể không chú ý đến cô.
“Yousuke... Tại sao cậu cứ phải đau khổ về một con
người đã chết suốt một năm như thế hả?” – Cô ấy cất tiếng nói dịu
dàng. Giọng của cô ấm áp khác hẳn vẻ bề ngoài lạnh lùng ấy.
“Tại sao cậu biết tớ ở đây, Kayamizu Mea?” – Yousuke
nuốt khan, kìm lại những giọt lệ nhỏ trên khóe mắt, nói như thể
không có gì.
“Hôm nay là ngày giỗ của Hanako mà! Chẳng lẽ bạn
của cậu ấy không được phép ở đây hay sao?” – Mea vẫn nhìn anh bằng con
mắt sâu thăm thẳm.
“Vậy cậu thắp hương đi! Tớ đi đây!” – Yousuke lạnh
lùng quay lưng, toan bỏ đi.
Nhưng một câu hỏi của Mea đã níu giữ bước chân anh
lại:
“Yousuke... Tớ tự hỏi... từ khi nào... mà cậu không
còn gọi tớ bằng cái tên thân mật Mea nữa?” – Cô tiến lên một bước,
nói bằng ánh mắt long lanh.
Yousuke giật sững người. Anh cũng không rõ câu trả
lời là gì. Chỉ biết lúc này, nhiều kỉ niệm thuở Yousuke, Hanako và
Mea vẫn còn chơi với nhau rất thân mật bỗng dưng ùa về trong chốc lát.
Những nụ cười tươi tắn nở trên môi ba người. Họ khoác tay lên vai nhau,
cùng sánh bước trên con đường trường.
Anh miễn cưỡng trả lời:
“Từ khi Hanako mất và Kayamizu Mea trở thành vị hôn
thê của tớ!”
Bất giác, Mea cảm thấy đau lòng không sao kể xiết.
“Yousuke! Cậu biết mà! Rằng tớ yêu cậu rất nhiều!”
– Cô nhướn mày, nói to.
“Không...Tớ không biết gì cả!” – Yousuke vẫn lạnh
lùng.
“Sao cậu không mở lòng với tớ? Hanako chết rồi mà!”
– Càng lúc, Mea càng cảm thấy khó chịu hơn.
Nhưng câu nói vừa rồi của Mea đã làm cho Yousuke
giật mình. Anh quay phắt lại, gạt tay.
“Đừng nói câu đó một lần nữa
Kayamizu! Hanako chưa bao giờ chết! Cô ấy vẫn sống...trong tim tớ!” –
Giọng anh mỗi lúc một nhỏ dần, rồi im lặng khi câu cuối cùng vừa
được nói ra.
Yousuke trở nên mất niềm tin hơn mỗi ngày.
“Tớ...xin lỗi...Yousuke...” – Giọng Mea khe khẽ.
“Tớ đi đây!” – Như để né tránh cô, Yousuke xoay vụt
đi, rồi leo lên chiếc moto phóng ra đường lớn.
Trầm ngâm nhìn theo bóng dáng của anh một lát, rồi
cô quỳ xuống bên cạnh phần mộ Hanako bạn mình thủ thỉ:
“Cậu vui chưa hả Hanako? Nhìn Yousuke đau đớn vậy cậu
đã hài lòng chưa?” – Im lặng một lúc, Mea lại nói tiếp. – “Tớ xin
lỗi...khi hai cậu còn hẹn hò, tớ đã thích Yousuke rồi! Tớ không muốn
làm tình bạn rạn nứt. Nhưng bây giờ, xin cậu...hãy cho tớ được làm
chủ trái tim anh ấy...Xin cậu...đừng ích kỉ giữ nó cho riêng
mình...Xin cậu...”
Một giọt lệ trong veo tinh khiết chảy xuống từ đôi
mắt của Mea, vỡ làm nhiều mảnh nhỏ hơn khi nó vào tấm bia đá trên
phần mộ.