Yousuke ngồi bó gối chơi game trên điện thoại. Không phải chứ, suốt một tuần qua ngày nào anh cũng tới Thung lũng Hải Môn ngồi chờ đến tối mịt mới về, mà mãi chẳng thấy cô công chúa đâu.
Trong lòng anh xôn xao khác lạ, có dự cảm bất an.
Từ sau đám tang ông anh, anh chẳng còn gặp được Ashley thêm một lần nào nữa.
Yousuke tự hỏi, không biết bây giờ cô đang làm gì, đang nghĩ gì, có phải cô quên mất anh rồi không, quả cầu tuyết đã tắt nhạc chưa?
Anh thấy lo lắng cho cô tới chừng nào...
Chợt, mặt nước động, những vân nước hình tròn xuất hiện dày đặc, một cô gái từ từ nổi lên trên.
- Ashley!! - Yousuke mừng rỡ bật dậy.
Thế nhưng, người cá kia không phải là người anh trông đợi...
Mái tóc đen tuyền, lượn sóng, óng ả, đôi môi màu đỏ rượu rất quyến rũ cùng chiếc đuôi cá đẹp chết người không thua kém gì Ashley.
Chị ta quả nhiên rất đẹp, gương mặt ngời ngời kia lại có những nét tương đồng với Ashley. Thế nhưng, điểm khác biệt duy nhất và rõ ràng nhất là đôi mắt xếch lên sắc sảo được kẻ vô cùng tỉ mỉ.
- Cô là... - Yousuke lắp bắp.
Chị ta cười mỉm nhìn anh, ánh mắt chiếu tia dò xét.
- Matsumoto Yousuke, trông ngươi có tiềm năng hơn ta tưởng tượng. - Chị ta buông lời mà Yousuke còn không chắc có phải là khen không nữa. - Ta là Lillian, một người cá bình thường.
- Nói dối!! - Yousuke còn chưa kịp nghe lọt tai thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Từ mặt nước thánh cách chỗ Lillian không xa, Ashley phóng lên, gương mặt đầy rẫy sự đề phòng.
- Động Hải Môn không phải nơi một người cá bình thường có thể đi lại. Chỉ có người Hoàng Gia mới có thể vào đây. Nói đi, ngươi là ai? Ngươi có âm mưu gì?
- Ashley... - Yousuke lẩm bẩm gọi. Ơn trời, cô không sao, cô vẫn ổn báo hại anh một tuần qua lo tới chết.
Nhưng mà trông cô gầy hơn rất nhiều. Cô không ăn gì sao?
- Ồ, Công Chúa Ashley. - Lillian mỉm cười gọi. - Không ngờ người lại tới đây, cứ tưởng Hoàng Hậu Rebecca sẽ giam cầm người lâu dài chứ?
- Sao... Sao ngươi biết? - Ashley lắp bắp.
- Ngày kia là người kết hôn với Hoàng Tử Ryan, chuyện này cả Thiên Hải Quốc có ai không biết? - Lillian vẫn nở nụ cười ma mị.
Ashley tái mặt nhìn chị ta, rồi quay sang Yousuke còn đang nghệt mặt ở dưới. Cô không định giấu, nhưng càng không muốn chuyện này được nói ra từ miệng một người khác.
- Thật ra ta định mang anh chàng người mặt đất này đi, nhưng Công Chúa Ashley lại tới, thôi thì ta sẽ để cho hai người không gian riêng tư trước lễ đại hôn. - Lillian ranh ma nói, rồi trong phút chốc, chị liền biến đi.
Thung lũng Hải Môn trong giây lát chỉ còn lại Yousuke và Ashley, cùng bầu không gian ảm đạm yên ắng...
...
- Ashley, cô sẽ kết hôn thật à? - Yousuke làm bộ vu vơ hỏi, nhưng sâu trong lòng anh lại đảo lộn hết cả lên.
- Ừ... - Tim cô thắt lại, buộc lòng thốt ra tiếng thừa nhận.
- Nếu vậy... Sau này chúng ta vẫn còn có thể gặp nhau hằng ngày chứ? - Giọng điệu của anh hơi ra chiều van nài, thực lòng anh không muốn chia tay cô mà...
- Ta sợ... là không. - Ashley lắc đầu. - Sau kết hôn, ta không những phải lo chuyện chính sự, đến cả Hoàng Tử Ryan cũng sẽ cầm tù ta trong hậu cung của hắn...
Yousuke thắt lòng...
Sao thế? Cảm giác gì thế này? Tại sao anh lại có chút nuối tiếc khi sau này không thể gặp lại cô nữa? Không phải với anh cô phiền phức tới chán ghét hay sao? Anh đã từng coi việc chạy xe tới hang động là một gánh nặng cơ mà...
- Quả cầu tuyết của ta không hát nữa, ngươi sửa giúp ta được chứ? - Ashley không hề nhìn anh, bàn tay ái ngại đẩy quả cầu về phía anh.
Yousuke trầm mặc nhìn quả cầu tuyết trên tay cô.
- Cô không nên giữ nó nữa. Nếu hôn phu của cô thấy nó chắc chắn sẽ không vui. - Yousuke liếc mắt nhìn cô, cầm quả cầu lên.
- Có sao đâu? Tên đó chẳng làm được gì ta hết!! - Ashley giãy nảy.
- Nó hết pin rồi, duyên nợ của tôi và cô cũng hết. Tại sao phải cố tình kéo dài nó? - Yousuke cười khẩy nhìn cô.
Tim Ashley đau như điên dại...
Mi điên rồi, Matsumoto Yousuke!! Mi đang nói cái khỉ gì thế hả? Mi không muốn nói vậy, mi thực lòng rất muốn nhìn cô ấy cười cơ mà!! Trong lòng Yousuke gào thét điên cuồng.
- Hóa ra ngươi lại mong kết thúc chuỗi ngày gặp mặt tới nhường vậy. - Ashley cười nhạt, nụ cười của sự thê lương và cay đắng. - Vậy ngươi nghĩ gì về ta? Trong suốt thời gian ta và ngươi gặp gỡ, có phải ngươi thấy ta rất phiền không?
Yousuke lắp bắp, có chút ấp úng.
- Kh... Không, cô không phiền. Nhưng tôi chỉ muốn nói, tôi thực lòng chúc phúc cho cô và hôn phu...
Thực ra, miệng anh nói gì anh cũng không biết nữa...
Một hạt nước mắt lăn dài trên gương mặt bầu bĩnh hồng hào ấy...
Sâu trong lòng Yousuke điên cuồng không yên... Cô khóc? Do anh sao? Không lí nào một cô gái kênh kiệu như cô lại chịu rơi nước mắt trước anh chứ?
- Thực ra, tôi có điều muốn nói... - Yousuke có chút phân vân. - Nếu như tôi và cô không thể gặp nhau nữa, cô có thể trả lại thi thể của Hanako không?
Chát!!
Bất ngờ, Ashley vung tay tát vào má anh...
- Hóa ra ngay từ đầu, ngươi tới gặp ta là vì cô ta chứ không phải là cam tâm tự nguyện... - Ashley cười dài trong nước mắt.
- Tôi... Tôi...
Nhưng Ashley hoàn toàn bỏ anh ngoài tâm trí, vì giờ đây tim cô đã đau quá rồi.
Đây đều là những xúc cảm lạ lẫm cả cuộc đời cô chưa bao giờ nếm trải...
Hôm nay, lần đầu tiên trong đời, cô khóc vì một người con trai...
- Ngày mai, ngươi hãy tới đây. Nếu ngươi làm ta vui vẻ, ta sẽ trả lại cô ta cho ngươi.
Cô để lại một câu như vậy, rồi nhảy xuống hồ nước và biến mất khỏi tầm mắt anh.
Yousuke đau lòng dõi theo bóng dáng bé nhỏ ấy, anh cúi người nhặt quả cầu tuyết trôi nổi trên mặt nước mà tâm can dày xéo mãi không nguôi...
___o0o0o___
Năm giờ chiều...
Yousuke ngập ngừng bước vào trong hang động. Hôm nay tâm trạng anh không thoải mái như thường ngày nữa.
Thế nhưng, trong Thung lũng Hải Môn, chẳng có một người cá nào hết.
Yousuke dáo dác tìm hình bóng cô, thế nhưng đột ngột, một cô gái bước ra từ sau lưng anh.
Anh giật bắn mình quay lại.
- Hanako? - Đôi môi mấp máy gọi tên.
- Hãy đưa ta đi chơi, chăm sóc cho ta, đối xử với ta như ngươi đã từng với thân xác này... - Đôi môi anh đào kia mấp máy từng lời, ẩn trong đó là sự đau đớn tột cùng.
Nhìn Ashley trong thể xác của người mà anh từng rất yêu thương, cô nào hay nỗi đau của anh có khi còn lớn hơn cả cô nữa.
- Cô nhất thiết phải làm như thế sao? - Yousuke đau lòng nhìn người con gái trước mắt, trái tim cấu xé đau đến tê dại.
- Nếu là Ashley, ngươi sẽ cảm thấy rất phiền hà. Nhưng ta muốn thử cảm giác của cô gái này. - Ashley cười khổ. - Ta tin chắc cô ấy đã từng rất sung sướng và hạnh phúc, vì đó cũng là cảm giác của ta khi được ở bên cạnh anh.
Sau câu nói đó, Yousuke chẳng buồn trách cô nữa, nhưng nỗi đau trong tim chẳng thể nào vơi bớt. Anh lẳng lặng bước ra khỏi hang.
Ashley chậm rãi theo sau một cách ngượng ngùng. Lần đầu tiên cô đi theo một chàng trai không phải phụ vương cô, Jonathan.
Anh leo lên xe máy, nhìn cô ngập ngừng khi anh trao cho chiếc mũ bảo hiểm của anh. Ashley chẳng thể nào hiểu nổi những thứ này là gì.
Thấy cô đứng ngơ ngơ với chiếc mũ, Yousuke thở dài bước xuống xe, đội mũ cho cô rồi bế cô ngồi lên xe sau.
Anh nhảy phốc lên, giọng trầm xuống.
- Ôm tôi.
Ashley có chút ngơ ngác cho tới khi anh vặn ga. Chiếc xe lao đi khiến cô vô thức ôm chầm lấy anh, cả người dựa vào anh.
Thân nhiệt anh thật ấm, mùi hương anh thật dễ chịu. Ashley hoàn toàn chìm đắm vào những cảm xúc thăng hoa ấy. Cô vừa thích, nhưng cũng ghen tị bao nhiêu với thể xác này.
...
Yousuke nắm tay Ashley thật nhẹ nhàng, đưa cô đến trước cổng công viên giải trí Heaven Land.
- Đây là nơi ta có thể vui vẻ sao? - Ashley nghiêng đầu khi thấy từng dòng người nô nức bước vào, ai nấy đều cười rất tươi.
- Ít nhất thì đây là nơi mà tôi và Hanako thường hay tới. - Tâm trạng Yousuke vẫn chưa khá hơn, chỉ lẳng lặng đưa vé cho người soát cổng.
Nhắc tới cái tên này, tim Ashley thắt lại trong chốc lát.
Anh đưa cô đi thử rất nhiều trò chơi lạ trong đời, ban đầu Ashley cảm thấy rất hưng phấn, cho đến khi quay sang nhìn gương mặt lãnh đạm của Yousuke thì niềm vui kia nhanh chóng bị dập tắt.
- Tại sao vậy? Tại sao khi ta đã là Hanako thì tâm trạng ngươi còn xấu hơn thường ngày? Hay chỉ cần đó là ta, ngươi vẫn sẽ ghét bỏ? - Đôi mắt Ashley ầng ậc nước, ngước nhìn anh, trách móc.
Nhìn gương mặt kia lại càng làm anh quặn lòng. Đó là Hanako người anh nhung nhớ bao nhiêu, giờ đây bóng hình kia chỉ càng khiến anh đau tê dại.
- Cô thật sự không hiểu cô đã làm gì sao? - Yousuke ôm đầu, giọng điệu không thoải mái.
- Ta đã làm gì nào?
- Cô đang dùng Hanako để ép buộc tôi! - Mất kiên nhẫn, Yousuke hét lên. - Cô dùng thi thể Hanako để tôi đưa cô đi chơi, cô nhập hồn vào Hanako để yêu cầu tôi vui vẻ. Đúng, Hanako là niềm vui của tôi, nhưng lúc cô ấy mất đi thì cô ấy lại là nỗi đau của tôi!! Hanako đứng trước mặt tôi, nhưng không phải là Hanako, cô nghĩ còn nỗi đau nào hơn thế?
Một lần nữa, người cá lại chảy lệ, nhưng là dưới thân xác một cô gái.
- Ashley, tôi rất mến cô. Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể mở lòng với một cô gái nào ngoài Hanako nhưng tôi thực lòng rất mến cô. Tôi mến con người thật của cô, mến sự kiêu căng ngạo mạn, mến bản tính ngây thơ lương thiện của cô. Tôi chưa bao giờ ghét cô cả. Cô là cô, Hanako là Hanako. Cô dùng Hanako để vui vẻ thì cuối cùng cả hai chúng ta đều bị tổn thương mà thôi.
Yousuke dịu dàng ôm cô vào lòng. Từng lời anh nói ra vừa xoa dịu vết thương của cô, nhưng chẳng hiểu sao cô lại òa khóc. Cô vùi mặt vào áo anh, khóc nấc lên, tấm tức.
...
Rạp phim hôm nay khá vắng, nhưng cũng thực yên lặng. Phim đã chiếu gần hết nhưng Yousuke và Ashley vẫn chẳng nói với nhau lời nào.
Cô dốc ngược hộp bỏng, chẳng còn miếng nào. Huhu, bỏng ngô ngon như vậy mà chỉ có tẻo teo, ăn một lúc là hết.
Vâng, cái tẻo teo của Ashley là hai hộp bỏng to đấy. Một mình cô đã chén bay chúng rồi.
- Này. - Đột ngột, Yousuke đẩy hộp bỏng vẫn còn đầy của anh cho cô. - Vẫn muốn ăn đúng không?
Tâm hồn ăn uống của Ashley thúc giục cô nhận lấy, nhưng lí trí lại thức tỉnh, vội xua tay lia lịa.
- Không được, món này ngon như vậy, ngươi lại nhường cho ta, chắc sẽ không thoải mái. - Vâng, nói như vậy nhưng hai tay của Ashley vẫn giơ ra để ôm lấy hộp bỏng.
Yousuke ngán ngẩm nhìn, đúng là dạ dày chẳng nghe lời cái miệng.
- Tôi ghét đồ ngọt.
- Vậy ta không khách sáo! - Mắt sáng như sao, Ashley giật luôn hộp bỏng của, nhai ngấu nghiến.
- Ăn từ từ thôi, không ai cướp của cô đâu mà sợ. - Yousuke ngán ngẩm.
- Không được, lỡ ngươi đổi ý, đòi lại thì sao?
- Ăn ít để bụng đi. Xem phim xong tôi đưa cô đi lễ hội ẩm thực đường phố.
- Hả? Cái gì thế? Nghe có vẻ vui... - Nghe hai tiếng ẩm thực, cặp mắt của Ashley lại sáng như sao trên trời.
- Lễ hội thường niên tổ chức vào mùa hè hằng năm ở phố Shibuya ấy mà. Có rất nhiều đồ ăn ngon từ mọi miền đất nước nhé.
Khuôn mặt Ashley bừng sáng...
Yousuke nhìn thấy mà không khỏi bật cười.
...
- Trời ơi, thơm quá!! - Ashley hào hứng hét to.
Cả một con đường dài hơn 2km được phủ sóng toàn bộ đồ ăn. Người người đi lại tấp nập, hai bên lề là những quầy ăn đường phố tỏa ra mùi hương ngào ngạt.
Yousuke tự hỏi rốt cuộc cái bụng của Ashley rộng tới cỡ nào khi đi một hàng là cô phải mua ít nhất một suất. Trời ơi, may hôm nay anh mang nhiều tiền, đi chơi với Ashley anh phải chi số tiền gấp năm lần đi với Hanako cho việc ăn uống.
- Ngon chứ hả? - Yousuke nhìn Ashley cắn thử một miếng kem, tò mò hỏi.
- Lạnh... - Cả người Ashley truyền đến một đợt run.
- Vậy thôi, đưa tôi, đừng ăn nữa. - Yousuke vươn tay ra toan lấy.
Thế nhưng Ashley quay vù đi, trong nháy mắt cô cố nhét cả cây kem vào miệng.
- Gì vậy? - Yousuke nhăn mặt.
- Ngươi mua cho ta mà đòi lại thì chẳng hay tí nào. - Cả người Ashley run lẩy bẩy, tay vẫn còn bịt miệng ngậm đầy kem. - Ngươi không ăn sao? Đồ ăn ngon lắm đó...
- Nhìn cô ăn tôi đã no muốn chết rồi. - Yousuke ôm mặt, cười rúc rích.
Lát, cô nuốt hết kem, anh lấy khăn giấy của cửa tiệm lau cho cô. Nhìn bàn tay ấm nóng của anh chạm vào mặt, Ashley có những cảm xúc không tài nào tả nổi.
Hóa ra thể xác này lúc còn sống đã được ngươi chăm sóc tốt như vậy. Ta thật ghen với cô. Nếu ta không phải là người cá, nếu ta được ở bên cạnh ngươi mỗi ngày không phải sẽ hạnh phúc lắm hay sao?
...
Ta nghĩ... Ta yêu ngươi rồi...
___o0o0o___
Hết chương 6.