Tại trường trung học Kouka...
Lớp Yousuke đang trong tiết học văn, cô giáo mải miết ghi bài trên bảng, cả lớp im phăng phắc không có lấy một tiếng động.
Yousuke ngồi bàn cuối, chỗ khá khuất. Thế nhưng anh vốn là một học sinh gương mẫu, bình thường vẫn rất chăm chú nghe giảng. Thế mà hôm nay lại chẳng còn một chút lưu tâm trên bài giảng của giáo viên nữa.
Anh ngồi gạch mấy chữ lên một cuốn sổ tay.
Ashley, Công Chúa Thiên Hải Quốc hùng mạnh nhất biển cả.
Người cá có thể sống trung bình ba trăm năm. Ashley năm nay là 16 tuổi.
Người cá coi thường người mặt đất. Bill Gate cũng chẳng là gì so với người cá nghèo nhất biển cả.
Người Hoàng gia có phép thuật. Chỉ có họ mới có thể đi lại qua Thung lũng Hải Môn. Họ dùng phép thuật để nhập vào xác người mặt đất gặp tai nạn trên biển.
Người cá ghét mắt xếch. Họ coi rằng mắt xếch chính là biểu tượng của ác quỷ.
Đó là một trong số những gì anh biết sau ba tháng gặp gỡ Ashley.
Tiếp xúc dần với cô, anh thấy cô cũng không khó chịu như anh tưởng. Ashley tuy mắc bệnh công chúa, nhưng bản chất rất ngây thơ, lương thiện. Mặc dù cô cũng hay hành xác anh lắm.
Ví dụ, có lần cô bảo muốn thử đồ ăn của người mặt đất, lại bắt anh chạy xe lòng vòng đi mua.
Có lần cô bảo muốn thử chơi trò chơi của người mặt đất, liền bắt anh pha trò.
Cũng có lần, trời mưa to nhưng anh vẫn vác xác đến. Cô lại nói cô buồn ngủ và yêu cầu anh đấm bóp cho cô trong suốt hai tiếng.
Thôi thì vì Hanako, anh chịu khó chút vậy.
- Matsumoto, em làm cái gì vậy? - Cô giáo thấy anh cứ cặm cụi làm cái gì đó liền rảo bước xuống, nghiêm giọng. - Đưa quyển sổ cho tôi.
Yousuke hoảng quá liền gấp quyển sổ lại, giấu đi.
- Cô ơi, cái này không đưa được đâu ạ.
- Em đưa đây.
- Thật sự không đưa được mà cô. Em xin lỗi vì đã làm việc riêng, em xin chấp nhận kỉ luật. - Yousuke vẫn quyết tâm không tiết lộ.
Trời ạ, trong này chi chít người cá là người cá, đưa cho cô để cô cười anh chết à.
- Được lắm, em thách tôi đấy phải không? Matsumoto Yousuke, em trở thành đứa bất trị từ khi nào đấy hả? - Cô giáo bị anh vô tình làm kích động, liền quát. - Em ra ngoài hành lang đứng tới hết giờ. Cuối buổi ở lại dọn vệ sinh lớp.
Yousuke ngậm ngùi bước ra ngoài, không quên lén giấu quyển sổ tay vào túi áo.
Hazz, Ashley đã đảo lộn cuộc sống của anh rồi.
...
- Đây, món bánh Mochi lần trước tôi đã giới thiệu cho cậu. - Yousuke ngán ngẩm giơ chiếc hộp đựng đồ ăn được bọc cẩn thận, cười.
Ashley vẫn làm bộ kiêu căng, nhận lấy, nhưng gương mặt không giấu nổi vẻ háo hức. Cô mở hộp ra, ngay sau đó bị màu sắc và mùi hương của bánh Mochi làm cho lóa mắt.
Có quá nhiều màu, Ashley chọn bừa một chiếc Mochi trà xanh, tò mò thử.
Vâng, và hai má cô công chúa đã đỏ hồng lên, ánh mắt sáng bừng.
Yousuke bịt miệng cười nhìn Ashley ăn ngon lành.
Chưa đầy mười phút, cô nàng đã chén bay hộp bánh đầy ụ.
- Ta có cái này cho ngươi. - Bây giờ đến lượt Ashley bưng một chiếc hộp khác cất sau lưng đưa cho anh. - Ngươi cho ta thử nhiều đồ ăn của đất liền tới như vậy, bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm đặc sản của Thiên Hải Quốc, bánh rong biển.
Yousuke tò mò quan sát. Hình dạng của nó khá giống bánh bông lan cuộn, nhưng lại mang màu rong biển. Phút chốc anh nghĩ đến đặc sản của Hàn Quốc, nhưng loại bánh này thơm hơn nhiều.
Vỏ bánh mềm, xốp, mùi thơm, bên trong còn có socola chảy, cắn một cái là trào ra. Quả thật nó ngon hơn bất cứ món bánh nào anh từng thử.
- Ngon quá. - Mắt Yousuke sáng rực.
- Tốt. Từ giờ trở đi, ngày nào ta cũng sẽ mang bánh này cho ngươi. - Ashley cười khà.
Yousuke cứ mải ngạc nhiên khi Ashley tốt đột xuất như vậy. Nhưng anh nào hay, Ashley ghét cay ghét đắng món bánh này nhưng ngày nào cũng bị cha mẹ ép ăn. Bây giờ, nếu anh thích, cô sẽ đẩy hết cho anh.
- À, tôi có một chuyện muốn xin phép cô. - Yousuke chợt mang ánh mắt buồn rầu. - Ông của tôi vừa mất ban trưa, tối nay tôi sẽ đi tới Kyushu để dự đám tang ông. Trong ba ngày tới tôi có thể không tới không?
Ashley không ngốc tới mức không nhìn ra sự buồn khổ ẩn trong mắt anh. Nhưng ba tháng qua ngày nào anh cũng tới chơi với cô rất vui, cô thực lòng không muốn chia tay anh chút nào.
Yousuke cũng kịp nhìn ra sự tiếc nuối của cô, bật cười, bèn bước đến đưa cho cô một quả cầu tuyết.
- Chỉ ba ngày thôi. Trong lúc đó, cô hãy chơi với quả cầu tuyết này. Lúc về tôi sẽ đưa thật nhiều đặc sản Kyushu cho cô.
Ashley mắt lấp lánh nhìn từng hạt tuyết trong quả cầu bay tự do, còn phát ra tiếng nhạc rất vui tai.
- Đấm bóp cho ta. Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ để ngươi đi. - Ashley kênh mặt yêu cầu.
Yousuke cười nhạt, bước lên đấm bóp cho cô.
Và ba ngày sau đó, anh không tới thật.
...
- Công Chúa, quả cầu đó là gì vậy? - Katelyn bưng một khay đồ bước tới, ngạc nhiên khi thấy Ashley đang cười tủm tỉm chơi với quả cầu tuyết.
- À... Cái này... - Ashley tỏ ra lúng túng. - Ta tìm thấy nó lúc đi dạo ở bên ngoài thành. Nó rất đẹp, đúng không?
- Nhưng Công Chúa à, chúng ta chưa thấy cái này bao giờ, có thể sẽ nguy hiểm. Người không nên nhặt những thứ đồ linh tinh. - Katelyn tỏ ra lo lắng.
Ashley thở dài, cất quả cầu tuyết vào một hộp nhỏ. Lát sau, cô ngồi dậy, cười tủm tỉm.
- Katelyn, ngươi có nghĩ là đã đến lúc ta nên kết hôn không? - Ashley hỏi như vu vơ. - Ta nghĩ ta yêu người đó rồi.
- Công Chúa! - Katelyn reo lên mừng rỡ. - Cuối cùng người cũng chịu để mắt tới Hoàng Tử Ryan rồi sao?
- Ryan? Sao ngươi lại nhắc tới cái tên đó.
- Không quan trọng, Công Chúa. - Katelyn liền dựng Ashley dậy. - Quốc Vương Jonathan và Hoàng Hậu Rebecca đang đợi người ở điện chính. Người mau thay y phục đi.
- Katelyn, nếu chỉ là gặp song thân thì mặc bình thường cũng được. Sao lại chọn bộ đồ dùng cho ngày lễ như vậy? - Miệng tuy than vãn nhưng Ashley cũng để mặc cho Katelyn giúp cô sửa soạn.
- Hoàng Tử Ryan sẽ tới thăm người. Người phải thật đẹp mới được, Công Chúa.
Gương mặt Ashley trong phút chốc bí xị ra.
Cái tên Ryan đó sao dạo giờ ngày nào cũng tới cơ chứ?
...
- Phụ vương, mẫu hậu. - Ashley cúi đầu hành lễ. - Và... Hoàng Tử Ryan.
Ngồi ở trên chiếc ghế chạm khắc tinh xảo kia là một chàng trai hơn Ashley chừng chín mười tuổi, mỉm cười hài lòng nhìn cô gái với chiếc đuôi cá đã trang điểm rất cầu kì và diễm lệ đang cúi đầu.
- Nàng quả thật rất xinh đẹp, Ashley. - Ryan buông lời khen ngợi.
Quốc Vương Jonathan hài lòng trước thái độ chừng mực của con gái, vẫy tay mời cô ngồi ở ghế đối diện Ryan.
Ashley đi lại, à không, bơi lại, ngồi lên một cách đoan trang thùy mị.
Ryan, Hoàng Tử của Kim Cương Quốc, vốn là một tên trăng hoa và rất thích tán tỉnh các cô gái. Hậu cung của hắn rất đông, nhưng đôi bên lại muốn tác hợp cho hắn và Ashley.
Ashley đương nhiên ghét hắn, nhưng từ lúc lập hôn ước hắn cứ vài ngày là lại tới thăm. Báo hại cô đôi lúc vừa bàn xong chuyện triều chính là đã phải đi tiếp hắn, mất cả thời gian nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay lại phiền tiếp rồi. Cô không muốn nhìn mặt hắn, cô nhớ Yousuke cơ!!
___o0o0o___
Ông ngoại anh vốn là một người rất hiền từ. Hồi còn nhỏ, Yousuke thường được ông chăm bẵm, dạy dỗ và rất mực thương yêu anh. Bây giờ ông cũng quá già yếu nên sớm qua đời, được đưa về quê mai táng.
Yousuke vẫn còn mặc bộ vest đen, ngồi thẫn thờ bên bờ biển. Hôm nay anh rất mệt mỏi, luôn phải cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bây giờ, muốn khóc cũng chẳng khóc được nữa. Anh mệt mỏi quá rồi.
- Ông của ngươi là một người như thế nào vậy? - Chợt một cô gái bước đến ngồi xuống cạnh anh, vu vơ hỏi.
Đó là một người lạ mặt, nhưng ngữ điệu này quen quá.
- Không nhận ra ta sao? - Cô ấy cười khẩy.
- Ch... Chắc không phải Ashley đâu ha... - Yousuke lắp bắp.
- Vậy ngươi nghĩ là ai? - Cô ta ôm mặt thở dài.
- Tại sao cô lại tới đây được? - Yousuke la ầm lên.
- Tại quả cầu tuyết ngươi cho ta không phát nhạc nữa. Buồn quá nên ta mới lên đây đi tìm ngươi. - Ashley thở dài, chìa quả cầu ra trước mặt anh.
Yousuke ngán ngẩm xem xét.
- Trời ạ, mới có hai ngày mà đã hết sạch pin. Cô bật nhạc cả ngày à? - Anh tháo hai cục pin vỏ ngoài còn mới ra. - Lát tôi đi mua cho cục khác.
Ashley mỉm cười dịu dàng.
- Yousuke, sắp tiễn khách rồi. Cậu mau vào đi. - Đột ngột, Mea chạy tới, gọi vọng. - Ơ... Cô gái này là...
- À à... Cô ấy là Ash... À không, Aya. Cô ấy là một người bạn cũ của tớ. - Yousuke vội vàng chối.
- Aya? - Mea lạ lùng lặp lại. - Tớ là Kayamizu Mea, bạn của Yousuke. Aya có muốn cùng bọn tớ vào tiễn khách không?
- Ừm. - Ashley khẽ lườm Yousuke. Aya gì chứ? Cái tên Ashley của người ta hay vậy mà không giới thiệu.
Và rồi Ashley cùng Yousuke và Mea bước vào trong nhà làm công việc tiễn khách.
Aya, mà không, Ashley vốn là công chúa, bình thường chẳng phải đụng tay đụng chân làm việc gì, nên rất đoảng, làm đâu hỏng đó. Yousuke ngán ngẩm tới mức bắt cô nàng ngồi yên một chỗ còn mình thì luôn tay làm tất cả.
- Yousuke... - Ashley cất tiếng gọi. - Ta buồn quá...
- Này. - Yousuke đang bận rộn lau nhà, nên chỉ tiện tay đưa cho cô quả cầu tuyết. - Tôi thay pin rồi. Sau này cô bật ít thôi, khi nào không phát nhạc nữa đem đến cho tôi.
Ashley sung sướng nhận lấy quả cầu, cười tủm tỉm ngắm tuyết rơi bên trong, miệng ngân nga theo giai điệu.
Có lẽ... Ta yêu ngươi thật rồi...
- Aya. - Chợt mẹ Yousuke gọi cô. - Tối nay cháu ở đây ăn cơm với Yousuke và Mea nhé.
- Dạ. - Cô nhanh nhảu.
Hóa ra thế giới người mặt đất là vậy, rất biết quan tâm đến nhau. Chẳng mấy chốc thiện cảm của Ashley dành cho người mặt đất tăng không ít.
...
Sáng hôm sau, Yousuke cùng Mea và gia đình leo lên tàu cao tốc để trở về Tokyo. Còn Ashley, cô bước chân xuống biển rồi nhanh chóng biến mất.
___o0o0o___
- Ashley!! - Rebecca tức giận quát. - Cả ngày hôm qua con đã đi đâu? Con có biết cả cung điện đã rất xôn xao chuyện con mất tích không?
- Con xin lỗi mà, mẫu thân. - Ashley xụ mặt ra, tỏ vẻ hối lỗi.
- Con bị cấm cửa một tuần. Ta sẽ phái lính đến canh, con đừng hòng rời khỏi phòng nửa bước. - Rebecca dứt khoát nói, rồi khoát tay rời đi.
- Mẫu thân! Xin đừng mà!!
Nhưng lời van xin của Ashley chẳng lọt nổi tai của Rebecca. Bà vừa đi ra, cánh cửa lớn kia liền đóng sầm lại, khóa ngoài.
Ashley sắp khóc đến nơi.
Chiều nay cô còn phải tới Thung lũng Hải Môn gặp Yousuke nữa, nhưng bây giờ bị cấm cửa một tuần, chẳng phải lỡ hẹn hay sao.
Ashley nhăn mặt, nước mắt chảy từng hạt, cô lôi quả cầu tuyết ra mở nhạc. Nhưng chẳng như mọi lần, cô càng nghe, càng buồn.
...
- Công Chúa. - Cánh cửa mở ra, Katelyn tay bưng khay đồ ăn bước vào, ái ngại nói. - Tới giờ cơm rồi.
Ashley thở dài, khoát tay.
- Ta không muốn ăn.
- Công Chúa... - Katelyn mếu máo. - Đã bốn ngày rồi người không ăn, người đừng làm tội em nữa được không?
- Ta đến đi ra ngoài còn không được, ăn làm gì? - Ashley thả phịch người xuống giường, cuộn tròn trong chăn.
- Nhưng Hoàng Hậu Rebecca cho người ra khỏi phòng cho đến hết ngày. - Katelyn mỉm cười.
- Thật sao? - Như được nạp năng lượng, Ashley bật dậy, mắt lấp lánh ánh sao.
- Vâng. Vì Hoàng Tử Ryan đến thăm người, nên Hoàng Hậu muốn người dẫn Hoàng Tử đi chơi cho đến hết ngày.
Và lời nói kia của Katelyn đã rút hết năng lượng vừa sạc đầy kia.
- Katelyn, ngươi nói với mẫu thân. Mỗi lần Ryan đến, ta tình nguyện bị cấm cửa.
- Công Chúa!! - Katelyn sắp khóc đến nơi nhìn Ashley cứng đầu cuộn tròn người trong chăn.
Ashley khẽ chu môi. Bốn ngày bị cấm cửa rồi, chắc Yousuke không thấy cô tới sẽ rất lo lắng.
Cô nhớ Yousuke, cô nhớ Yousuke của cô. Quả cầu tuyết đã không hát được nữa, cô muốn nhờ Yousuke sửa. Cuộc sống của cô bây giờ chẳng khác gì địa ngục.
Tại sao lại chỉ có mỗi Ryan tới, cô cũng muốn tới gặp Yousuke cơ mà...
Chỉ còn ba ngày nữa là cô được tự do, lúc đó cô sẽ ở bên cạnh Yousuke lâu thật lâu cho đỡ chán...
Hóa ra, anh đã sống trong cuộc sống của cô lâu tới vậy rồi...
___o0o0o___
Hết chương 5.