Dưới gốc cây rẻ quạt, từng chiếc lá rơi xuống như những cơn mưa phùn nhè nhẹ, nhưng thơ mộng hơn nhiều, có một đôi bạn đang ngồi mải mê nói chuyện, cùng với hai hộp bento trên tay.
- A ~! - Mea gắp một miếng trứng cuộn, giơ lên ghé sát miệng Yousuke.
- Đừng... đừng như thê m̀à ́Kayamizu... - Điệu bộ anh vô cùng luống cuống.
- Lại nữa rồi! - Mea phồng má giận dỗi. - Tớ đã bảo cậu đừng gọi tớ bằng họ mà! Hơn nữa, mọi lần chúng ta vẫn đút cho nhau ăn. Là bạn, không phải là bồ!
Mea nhấn mạnh chữ “bạn”, để một lần nữa khắc sâu vào trí nhớ anh rằng hãy thân mật như xưa. Và Yousuke cũng khịt mũi, rồi há miệng ra ngậm miếng thức ăn vừa được cô đút.
Thấy anh nhai một cách ngon miệng, Mea phì cười:
– Hì hì! Chúng ta đã từng rất thân mật như thế này, cho đến lúc Hanako gặp tai nạn trên biển...
Khi cái tên “Hanako” phát ra từ khuôn miệng của Mea, Yousuke giật mình. Mắt anh mở to ra, bàn tay buông đôi đũa xuống hộp đồ ăn, người run run sợ hãi.
Như nhận ra lỗi lầm, Mea đặt hộp bento xuống ghế, đặt nhẹ tay lên vai, giọng hối lỗi:
– Xin lỗi Yousuke...Tớ lỡ miệng...
– Không phải vì chuyện đó! – Anh trả lời ngay...sâu trong đôi mắt ẩn chứa nỗi sợ hãi khôn nguôi – Mea! Hanako... Hanako... chưa chết...
– Sao? – Mea giật mình sửng sốt. Cô vươn người ra trước, tay níu chặt lấy vai Yousuke hỏi: “Cậu có biết mình đang nói gì không vậy, Yousuke?”
– Tin tớ đi Mea! – Ngay lập tức, Yousuke quay mặt lại, ghé sát vào cô, ánh mắt xoáy sâu vào từng biểu cảm, như đang cầu xin sự tin tưởng – Hôm qua... bên bờ biển... nơi mà chúng ta từng chơi với nhau... tớ đã gặp... tớ đã gặp Hanako!
Mea lập tức đưa tay lên che miệng, không giấu nổi sự hoảng hốt. Nhưng cô đã nhanh chóng ôm Yousuke vào lòng... thật chặt... tay vỗ nhẹ vào tấm lưng:
– Bình tĩnh... bình tĩnh nào... Yousuke... bình tĩnh... – Rồi cô buông ra, xoay người rót một cốc nước khoáng – Uống đi này!
Yousuke đỡ lấy, giơ lên uống ừng ực, vài giọt nước chảy ra xuống cằm, xuống cổ rồi thấm ướt vạt áo. Khi toàn bộ nước trong cốc đều cạn sạch, Yousuke đặt nó xuống lòng bàn tay Mea, đưa tay áo lên lau miệng.
Mea tiếp tục giữ bầu không khí im lặng, cho đến khi Yousuke lấy lại được lý trí.
Khi thấy tâm trạng Yousuke đã được tĩnh tâm, Mea xoay mặt lại gần, giọng thủ thỉ:
– Kể tớ nghe...
Ánh mắt Yousuke đảo qua nhìn Mea trong giây lát, rồi đảo lại, nhìn xa xăm vào một điểm nào đó trong không trung, miệng bắt đầu câu chuyện:
– Hôm qua... Sau khi viếng mộ Hanako và chia tay cậu, tớ đã đến biển để thư giãn tinh thần. Rồi...
Cứ thế, Yousuke cứ tiếp tục kể, một cách vô thức. Ánh mắt anh lờ đờ, đồng tử nằm yên một chỗ, lâu không chớp. Hai tay chống cằm, lưng cong xuống, hướng người về phía trước, hai khuỷu tay đặt trên hai đầu gối.
Và Mea vẫn im lặng dõi theo câu chuyện. Tai cô tiếp thu hết những gì anh nói, còn ánh mắt cứ tiếp tục tập trung ở đôi mắt đẹp hút hồn của Yousuke, rồi chợt giật mình khi nghe đến câu phán đoán:
– Tớ thấy cô ấy tỏ ra xa cách với tớ, như một người khác... có thể... cô ấy đã mất trí nhớ...
Ngừng ánh nhìn triền miên ở Yousuke, Mea nhanh chóng xoay mặt ra chỗ khác. Ánh mắt nheo lại đầy nghi ngờ, môi mím chặt, khẽ lẩm bẩm:
– Không lẽ...người cá...?
Nhưng câu nói đó đã lọt vào tai Yousuke:
– Sao? Người cá? – Anh hỏi với một vẻ mặt đầy tò mò.
– A! Không có gì đâu! Cậu đừng bận tâm! – Mea quay đầu lại, lắc đầu chối lia lịa, rồi nhanh chóng gói hộp bento còn dở lại, má lấm tấm mồ hôi – Tớ có chút việc với cô chủ nhiệm, cậu ăn một mình nhé!
Mea xách lấy cái túi, đứng dậy phủi bụi ở váy rồi bỏ đi.
Một mình Yousuke còn bơ vơ, thầm nghĩ trong đầu:
“Cái cậu Mea này! Chừng này tuổi rồi mà còn tin có nàng tiên cá!”
Nhưng rồi nhìn theo cái bóng nhỏ trên sân trường của cô, anh phì cười:
“Nhưng cũng nhờ cậu mà tớ đã phần nào nguôi đi mớ cảm xúc hỗn độn này! Cảm ơn nhiều lắm, Mea!”
Yousuke tiếp tục cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cho vào miệng:
– Ngon quá!
̣
Hết chương 2.