–
Ha...na...ko...? – Môi Yousuke run run, mấp máy. Anh không dám chớp mắt,
vì sợ cô ấy sẽ biến mất khỏi tay anh một lần nữa.
– Hanako? – Cô gái lặp
lại, rồi hỏi với một nét mặt không mấy bận tâm – Hanako là tên của
cô gái này sao?
Yousuke
khựng lại, anh vẫn run run bước lên theo nhịp chân. Tay anh từ từ giơ
lên, chạm nhẹ vào má cô ấy, giọng nói ngắt quãng:
– Đúng là cậu
rồi...Hanako...Đúng là...cậu đã trở về với tớ rồi...
Rồi Yousuke lao tới, kéo đầu cô
sà vào lòng anh, vòng tay qua vai ôm cô thật chặt, không muốn buông.
– Hanako...Tớ đã chờ cậu...suốt
một năm qua...Cảm ơn cậu...vì đã về với tớ...
Anh nấc lên, nước mắt tuôn ra như
suối. Giọng nói của anh bị ngắt quãng, cổ họng nghẹn cứng lại.
Nhưng cô ta chỉ cau mày khó
chịu.