– Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi
khỏi người ta! –
Giọng cô ta hậm hực và khó chịu.
Hơi
giật mình, Yousuke buông ra, đứng đối diện với cô, nhìn chằm chằm vào
đôi mắt đen láy nhưng lạnh lùng vô cảm ấy:
–
Cậu sao thế Hanako? Có chuyện gì với cậu sao? – Giọng Yousuke ngập
tràn sự lo lắng.
Nhưng
cô ta không trả lời.
Và,
với một sự ngạc nhiên, không tin vào mắt mình, Yousuke hỏi:
–
Hanako...Chẳng lẽ...Chẳng lẽ cậu bị mất trí nhớ rồi hay sao?
Cô
ta tiếp tục im lặng.
Bằng
một sự thất vọng đến đau khổ, Yousuke nheo mắt lại, khiến cho trên
lớp màng của anh xuất hiện những hạt nước trong veo. Anh phả hơi bằng
miệng, tay đưa lên che mũi và cằm.
–
Không thể nào...Hanako...Trong khi tớ vẫn còn nhớ như in những kỉ niệm
giữa hai chúng ta...nhớ khuôn mặt cậu, nhớ hình dáng cậu, nhớ giọng
nói cậu thì cậu lại phũ phàng quên hết mọi thứ về tớ hay sao? Thật
tàn nhẫn...
Yousuke
quay mặt đi, cố giấu vẻ mặt đau khổ ấy và cô ta thì giơ tay lên ôm
trán, than vãn:
–
Trời ạ! Ta đã chọn phải một cái thể xác phiền phức! Thấy ngoại
hình vốn đẹp nên ta mới chọn, chứ có ngờ là gặp phải thân nhân của
cô ta đâu! – Cô ta khẽ lẩm bẩm.
Nghe
thấy những lời nói đó, Yousuke có thấy hơi khó chịu. Anh quay phắt
lại:
–
Này!
Nhưng
cô ta không còn ở đó. Một chút dấu vết cũng không.
Bên
bãi biển vắng người, chỉ có một mình Yousuke đứng đơn độc, cô quạnh.
Anh
mở to mắt, mím chặt môi, tay nắm lại thành nắm đấm, gân guốc nổi
lên, lòng cố kìm chặt những cảm xúc khó hiểu.
Hanako...một
lần nữa...đã biến mất khỏi vòng tay anh...
...
Một
ngọn gió nhẹ thổi thoáng qua, vi vu cuốn theo vài hạt cát và những
chiếc lá khô nằm rải rác xung quanh.
Hết chương 1.