Hành lý thu dọn xong, cô và anh ngồi trên máy bay chuẩn bị cho chuyến hưởng tuần trăng mật. Cô tựa đầu vào cửa sổ, hai tay ôm bụng nén cơn mắc ói do say máy bay. Anh vẫn như vậy, không hề phản ứng gì nhắm kín mắt mà ngủ.
Sau khi xuống sân bay, anh đưa cô về khách sạn rồi biến mất. Cô đi dạo một vòng quanh nơi cô ở. Cô đã nhìn thấy một đôi nam nữ tình tứ với nhau. Họ ôm ấp nhau trao cho nhau nụ hôn nồng cháy. Cô dụi mắt không tin đó là sự thật, cặp đôi đó là chồng cô và người phụ nữ bên cạnh là Linh Chi.
Đúng rồi. Không phải anh muốn đi với cô mà là vì nơi này có Linh Chi. Cô ấy cũng ở đây. Cô bất lực lùi lại, nhắm hai mắt mình để nước mắt tuôn rơi. Cô vội chạy về phòng, cô khóc nhiều hơn trước.
Sáng hôm sau, cô một mình đến rừng mận. Cô từ khách sạn đi xe về hướng Cáp treo, đi thẳng men theo con đường nhỏ rồi lại đi thêm 100m nữa. Cuối cùng cũng đã đến nơi.
Xen lẫn giữa màu xanh xanh của núi rừng, là màu hoa mận trắng ngần tinh khiết. Những cánh hoa mận mỏng manh tạo thành những chùm hoa tầng tầng lớp lớp trắng xóa cứ thế mà vươn lên phủ khắp cả ngọn đồi. Rừng mận có phần hoang dại, đỏng đảnh hơn thường vì nó nằm cheo leo giữa lưng chừng núi.
Cô lặng lẽ đi một lúc phát hiện ra phía trước có một bóng dáng quen thuộc. Tấm lưng ấy là của Gia Minh. Cô vội vàng chạy tới nhưng Linh Chi đã xuất hiện ngay bên cạnh anh. Cô đành lùi lại nấp sau một cây mận gần đó. Hai người họ nắm tay tình tứ đi ngang qua cô. Không biết là sương hay là nước mắt đang vươn vấn trên má cô. Cô lấy tay lau mặt rồi lặng lẽ đi tiếp.
Đến tối vẫn chưa thấy cô trở về, Gia Minh có phần hơi lo lắng. Anh gọi điện liên tục nhưng cô không bắt máy nhưng vẫn không đi tìm cô.
Cô vừa về đến đã bị anh kéo tay vào phòng:“ Cô đi đâu vậy? Sao tôi gọi cô không nghe máy? Có biết tôi gọi cô bao nhiêu cuộc rồi không?”
Cô nghênh mặt lên:“ Anh lo cho tôi sao? Tại sao không đi tìm tôi. “
Anh liền hất tay cô ra:“ Không hề.”
Cô cười vu vơ rồi nói:“ Đúng rồi. Làm sao anh đi tìm tôi khi anh đang vui vẻ với một người phụ nữ khác chứ.”
Cô vẫn hy vọng anh sẽ thay đổi nên mới cố tình về trễ như vậy. Nhưng đúng là anh không hề yêu cô nên mới không đi tìm cô. Là cô ngốc thật. Tự cho mình hy vọng rồi lại thất vọng.
Cô mệt mỏi vào phòng tắm. Đến lúc ra đã thấy anh nằm trên giường xoay lưng lại với cô. Cô đến bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống. Cái cô nhìn thấy chỉ là tấm lưng của anh, đến cả chăn anh cũng nắm lấy. Cả đêm vì lạnh mà cô co rúc người lại nhưng người bên cạnh vẫn không hề quan tâm. Trong lòng anh chỉ có mình Linh Chi mà thôi.
- ----
Chuyến du lịch cũng kết thúc, cô về trước. Anh và Linh Chi theo sau. Khi anh định kéo vali cho cô thì cô thẳng thừng từ chối.
Về đến nhà.
- Mẹ à, con sẽ chuyển sang căn nhà mới. Ở bên đấy con tiện đi lại làm việc hơn. Còn vợ con cứ để cô ấy ở đây chăm sóc cho mẹ đi.
- Không được. Mẹ ở đây có nhiều người lo rồi. Con không thể ở một mình bên đó được. Hồi đó, con chưa có vợ thì còn được chứ bây giờ thì không.
- Con lớn rồi, con tự chăm sóc bản thân mình được.
- Mẹ nhất định không cho con đi một mình đâu. Có đi thì dẫn vợ con theo.
- -----
Thế là hai người chuyển sang căn nhà ở ngoại ô. Căn nhà được thiết kế theo phong cách châu Âu, phong màu trắng với mái tôn màu xanh. Chiếc xe vừa chạy qua cánh cổng lớn, cánh cổng tự động đóng lại, anh giúp cô mang hết đồ đạc vào nhà.
- Cả căn nhà này tùy ý cô sử dụng. Còn về tiền bạc, cô không cần lo. Tiền sẽ chuyển vào tài khoản cô đều đặn và cô cũng có toàn quyền sử dụng nó.
Cô đặt tấm ảnh cưới lên đầu giường rồi hỏi anh:“ Điều kiện là gì?”
“ Cô nên nhắm mắt cho qua chuyện của tôi và Linh Chi. Có lẽ sau này cô ấy sẽ đến đây thường xuyên.”
Cô ậm ừ “ Được rồi.”
Biết không thể thay đổi được lòng anh nữa nên cô đành buông tay chấp nhận với việc chung chồng với Linh Chi. Nhưng thật nực cười cho cô, cô có chồng nhưng đó chỉ lá trên giấy tờ còn tâm hồn lẫn thân xác anh đều thuộc về Linh Chi.
- -----
Ngày nào cũng vậy, 3 bữa cô đều dốc toàn lực nấu ăn cho anh. Nhưng cả tháng trời anh chỉ ăn được cùng cô không đến ba lần. Có đêm anh về đã say khướt, miệng không ngừng kêu tên Linh Chi. Cô đành ngậm ngùi im lặng mặc cho lòng đang tan nát.
Anh chưa hề xem cô là vợ mình nhưng cô luôn giữ bổn phận của một người vợ.
- ----
Hôm nay, anh thật quá đáng. Anh dẫn Linh Chi về nhà mình. Cô ta liên tục lên mặt với Hạ Uyên. Bữa cơm là do Hạ Uyên nấu nên cô ta không ngừng chê bai. Cô ta gắp miếng thịt lên rồi bỏ xuống:
- Cái này mà cho người ăn à. Thật là nhà quê.
Hạ Uyên cố nhịn nhục im lặng rồi cô ta nũng nhịu với Gia Minh: “ Anh bảo chúng ta về nhà ăn cơm. Mà anh thấy không, cô ta nấu mấy cái này là cho ai ăn chứ. Em biết nhà hàng này ngon lắm. Chúng ta đi ăn đi anh. Đi đi anh.”
Gia Minh nựng cằm Linh Chi dỗ dành:“ Được rồi. Chúng ta đi thôi.”
Thế là hai người đứng dậy bước đi. Hạ Uyên buông bát xuống ấm ức nuốt nước mắt vào lòng.
Tối đến họ vẫn chưa tha cho cô, anh dẫn cô ta về nhà. Hạ Uyên đang xếp đồ cho anh thì anh nói:
- Đêm nay Linh Chi sẽ ngủ ở đây. Cô ra sofa ngủ đi.
- Anh... anh đừng quá đáng như vậy.
- Tôi như vậy thì sao? Cô không chịu được thì về nhà mẹ cô đi.
Anh biết cô vì gia đình mình sẽ không dám cãi lại anh. Cô lần nữa bất lực đem chăn ra ngoài sofa ngủ. Khi đi ra Linh Chi nhìn cô với khuôn mặt kênh kiệu.
- Tôi nói rồi chồng cô là của tôi.
- -----
Sang hôm sau, Linh Chi đã đi từ sớm.
- Cô sau này đừng ngủ chung giường với tôi nữa. Cô ấy không thích chúng ta ngủ chung.
- Tôi cũng không muốn ngủ trên chiếc giường dơ bẩn này nữa.
Anh liền bước tới bóp cằm cô, cô đau đến nghẹt thở.
- Cô nên biết điều một chút. Tôi đã cho cô tất cả, tiền bạc, địa vị lẫn danh dự cho nên cô đừng dùng thái độ đó mà nói với tôi.
Sau đó liền buông tay ra, cô liên tục xoa cằm vì quá đau.
Đúng vậy, anh đã cho cô tất cả. Thẻ tín dụng của cô lúc nào cũng rủng rỉnh tiền, có thể nói số tiền cô có một tháng cô xài cả năm cũng không hết. Cô là vợ giám đốc một công ty hàng đầu nên không ngừng có người đến nhà nịnh nọt cô. Cô thật sự chán ghét họ nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ tươi cười. Họ tôn trọng anh nên đối với cô cũng kính nể vài phần. Còn về phía gia đình, anh luôn làm tròn nghĩa vụ của một người con rể nên ba mẹ cô rất thương anh. Bên ngoài nhìn vào ai nấy đều rất ngưỡng mộ cô nhưng ít ai biết cô đã chịu đau khổ như thế nào. Cô ăn cơm chan nước mắt hàng ngày. Sự cô đơn, đau đớn dần biến cô trở nên cam chịu hơn.
- ---
Cô liền dọn sang phòng đọc sách của anh mà ngủ. Cô mải miết ở trong nhà, tự tay trồng những cây hoa mà cô thích. Những bụi dành dành cô trồng ngày càng lớn nhưng vẫn chưa chịu ra hoa. Đôi lúc thả hồn vào các tác phẩm mình vẽ ra.
Một hôm, Gia Minh vào phòng tìm sách thấy cô ngủ trên sofa nhưng tay vẫn cằm chặt lấy cây cọ. Không hiểu sao trong lòng anh có chút xao xuyến liền lấy chăn đắp cho cô. Khuôn mặt cô căng như dây đàn khiến anh bồi hồi. Tim anh có chút đau đớn nhưng vẫn không biết vì sao như vậy.