Khi xe lái đến dưới lầu
chỗ ở của anh, lúc Mạnh Giai xuống xe chân còn hơi run, tay nắm chặc ở trên
khung xe, không nhịn được mà nguyền rủa tổ tông mười tám đời của người nào đó.
Giang Dĩ Thành đương
nhiên biết hôm nay mình quá vong tình rồi, vì chột dạ mà chuyển mắt đi, sau đó
đi tới đỡ cô, giúp cô đóng cửa xe lại.
"Anh ôm em đi
lên."
Mạnh Giai cũng không nói
gì. Bây giờ tình thế đã như vậy, nếu mà cậy mạnh, thì chịu tội vẫn là mình.
"Giang Dĩ Thành,
" cô vùi ở trong ngực anh, nghiến răng, rốt cục cũng vẫn không nhịn được
mà mắng, "Anh là tên khốn kiếp!"
Anh chỉ cười một tiếng,
vững vàng mà ôm cô từ trong thang máy đi ra ngoài, đến trước cửa nhà mình, nhìn
cô lấy chìa khóa từ trên người anh mở cửa ra, sau đó ôm cô vào nhà.
Anh thả cô lên trên ghế sa
lon, cô gục xuống không muốn cử động nữa .
Giang Dĩ Thành nhấn số
điện thoại, kêu bên ngoài đưa đồ ăn đến, sau đó an vị bên ghế sa lon, cẩn thận
xoa bóp eo giúp cô.
Mạnh Giai không thoải
mái, mà bụng lại đói đến mức kêu cô lỗ, tính khí cũng hơi nóng nảy , dùng sức
đẩy tay của anh ra, giận dỗi nói: "Cút ngay, đừng đụng vào em."
Anh thấy cô thình lình
nổi giận mà sửng sốt, sau đó than nhẹ một tiếng, yên lặng ngồi qua một bên.
Tiểu bạch thỏ phát điên
thì hãy cho cô ấy có thời gian bình phục lại .
Trong phòng lại yên lặng,
hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng đồng hồ treo trên tường vang tích
tắc.
Tiếng chuông cửa phá vỡ
yên tĩnh trong phòng.
Giang Dĩ Thành đi ra
ngoài xách thức ăn bên ngoài đưa đến, sau đó đi vào đặt lên trên bàn trà.
Hôm nay nói cho cùng là
do anh quá mức, có lúc dáng vẻ của đàn ông bày ra thấp một chút cũng không có
gì, huống chi đối tượng là tiểu bạch thỏ nhà anh, thấp nữa cũng không sao.
Vốn là Mạnh Giai đã hơi
buồn ngủ nhưng nghe được mùi thơm của thức ăn, mơ mơ màng màng mà ngẩng lên đầu
mở mắt, bụng cũng rất phối hợp mà phát ra tiếng cô lỗ.
Giang Dĩ Thành nhịn cười
không được, "Xem ra là đói bụng lắm rồi." Khó trách tính khí kém như
vậy.
Mạnh Giai chống người
ngồi dậy, cũng không để ý đến hình tượng, nắm đũa lên rồi khởi động, bởi vì ăn
quá nhanh nên bị nghẹn, anh vội vàng rót ly nước đưa tới.
"Hôm nay nhất định
là ngày hung của em, mọi chuyện đều không thuận." Cô không nhịn được mà
lầu bầu.
Giang Dĩ Thành nhẹ nhàng
tiếp một câu, "Chuyện giường khá tốt."
"Phốc!" Mạnh
Giai mới vừa uống vào trong miệng một ngụm súp đã phun ra ngoài, ho đến mức
nước mắt cũng chảy xuống, quả thật không biết nên lấy vẻ mặt gì để đối mặt
người đàn ông này.
Dùng sức hất tay anh đang
duỗi tới vỗ lưng, cô cố gắng ngừng lại ho khan, nặng nề đặt đũa trong tay
xuống, nhìn thức ăn bị phun bẩn, hơi nhếch môi, cuối cùng thật sự là không nhịn
được mà ngẩng đầu mắng anh: "Đừng có quá đáng như vậy, dầu gì em cũng lăn
trên giường với anh lâu như vậy, không thể để cho em ăn bữa cơm thật ngon
sao?"
Lần này đổi lại là Giang
Dĩ Thành ho khan. Tiểu bạch thỏ nhà anh vĩnh viễn đều ở thời điểm người ta
không nghĩ tới , mà nói ra câu kinh người.
"Không ăn nữa, em đi
ngủ." Mạnh Giai đỡ hông của mình đứng lên, mới một bước chân đã cảm thấy
giữa hai chân đau nhức đến mức khó chịu, thiếu chút nữa là ngã về ghế sa lon.
Nhìn cô từng bước một di
chuyển vào phòng khách, Giang Dĩ Thành đau lòng không thôi, vừa ho khan vừa
đứng dậy, đi qua chặn eo ôm lấy cô, đi vào phòng ngủ.
"Em ngủ phòng khách
là đựơc rồi."
"Bây giờ còn ngủ
phòng khách hả." Anh nói như là chuyện đương nhiên.
Mạnh Giai ngậm miệng lại.
Vận động quá độ nên Mạnh
Giai kêu ai ai nằm ở trên giường ba ngày, trong thời gian này, tổ tông nhà họ
Giang bị thăm hỏi vô số lần.
Mà Giang Dĩ Thành người
khởi xướng tạo thành mọi chuyện cũng bị cô đuổi chạy qua phòng khách ngủ, ý chí
kiên định cự tuyệt anh đặt một bước chân vào phòng ngủ.
Vào ngày thứ tư, thì cuối
cùng Mạnh Giai cũng bò dậy vận động ở trong phòng một chút, cuối cùng thân thể
cũng không còn đau nhức giống như bị xe tải lớn nghiền qua nữa.
Vui vẻ mà tắm rửa sạch
sẻ, cô đeo túi của mình rồi nghênh ngang rời đi.
Bây giờ nhà của học
trưởng chính là hang sói, cô ngu mới có thể tiếp tục dưới hang này.
Cô cũng không cho lái xe
đến trước cửa, mà là đến chỗ cách mấy trăm mét thì dừng lại, gió chạng vạng lộ
ra một tia lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy thích tản bộ.
"Mạnh tiểu
thư."
Thình lình nghe thấy có
người gọi, hơn nữa giọng nói cũng không xa lạ lắm, trong lòng Mạnh Giai lập tức
kinh sợ.
Từ từ giương mắt nhìn
sang, thì thấy Hoắc Thanh Lam mặc tây trang, ôm một bó hoa hồng to đứng ở cửa
nhà mình mỉm cười nhìn cô.
Chạng vạng, gió nhẹ,
vương tử anh tuấn đang cầm một bó hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, đứng ở cửa
nhà nữ nhân vật chính, ánh mắt say mê.
Đây là hình ảnh xa xỉ
xinh đẹp cở nào, bất kỳ một cô gái nào cũng ước mơ trong tình yêu của mình cũng
sẽ có một màn này.
Nhưng Mạnh Giai chỉ nhẹ
nhàng nhíu mày, lễ phép và lạnh nhạt hỏi: "Hoắc tiên sinh tìm tôi có việc
sao?"
"Thích hoa này
không?"
Nhìn bó hoa hồng đỏ lớn ở
trước mắt, vẻ mặt Mạnh Giai không thay đổi, cũng không đưa tay nhận. "Tôi
không thích hoa cỏ."
"Mạnh tiểu thư cứ
không nể mặt như vậy sao?"
"Thật sự không
thích." Cô kiên trì.
"Lần trước Mạnh tiểu
thư mời tôi một ly cà phê, tối nay tôi bánh ít đi, bánh quy lại, kính xin Mạnh
tiểu thư nể mặt tôi cùng nhau ăn bữa cơm."
Trong lòng Mạnh Giai thở
dài, trên mặt hơi mỉm cười, nói: "Không đúng dịp rồi, tối nay tôi đã có
hẹn rồi, hơn nữa tiền cà phê lần trước là học trưởng của tôi trả." Anh có
thể cân nhắc đi mời anh ấy.
"Mạnh tiểu thư hình
như không thích tôi lắm."
Cô quyết định tốc chiến
tốc thắng, "Anh trai tôi nói, anh đến cửa, thì tôi trực tiếp đuổi anh đi
ra."
Khóe miệng Hoắc Thanh Lam
nhất thời co quắp một lúc, anh ta không ngờ cô lại thành thật như vậy, càng
không ngờ tới đây là ý của bạn tốt.
"Xin lỗi, mặc dù anh
là bạn của anh trai tôi, bây giờ cũng không có giao tình gì với anh, hơn nữa
anh trai tôi cũng đã nói như vậy, thì tôi càng không muốn có quan hệ gì với
anh."
Cô cự tuyệt trực tiếp lại
rõ ràng.
Từ trước đến nay Hoắc
Thanh Lam chưa từng bị thất bại, cho tới nay anh ở trong đám phụ nữ đều thuận
lợi, mặc kệ là hướng về phía người của anh hay là hướng về phía bối cảnh của
anh, cho nên đây là lần đầu tiên bị người không chút khách khí mà cự tuyệt ngay
mặt như vậy, thậm chí ngay cả che giấu cô ấy cũng lười.
"Tôi sẽ nói với anh
trai cô rõ ràng." Bạn tốt nhiều năm đến thời khắc mấu chốt lại cản anh.
"Ừ." Các người
có thể từ từ mà nói.
"Ngày mai tôi rời
khỏi đây, như vậy Mạnh tiểu thư có thể sắp xếp ăn bữa tối với tôi không?"
"Không." Làm
người ta không nghĩ tới là, cô không chút do dự mà cự tuyệt.
Hoắc Thanh Lam kinh ngạc
nhìn cô.
Mạnh Giai mặt không đổi
sắc mà nhìn anh, rất bình tĩnh móc ra chìa khóa, nói: "Phiền nhường một
chút, tôi muốn mở cửa."
Anh theo bản năng tránh
ra.
Cô mở cửa, đi vào, sau đó
một tiếng ầm đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Hoắc Thanh Lam
nhìn hoa hồng trong tay mình, đột nhiên cảm thấy rất châm chọc lại buồn cười.
Nhìn cửa đóng một chút,
suy nghĩ một chút về vẻ mặt thâm trầm bình tĩnh kia của Mạnh Giai, lại nghĩ lại
tới ở chỗ bạn tốt thấy trong DV một khuôn mặt tươi cười đáng yêu làm cho người
ta muốn cắn một cái, anh nhất thời có loại ham muốn lập tức bay trở về Mỹ đánh
Lý Tế Hoa một trận thật đau.
Anh thật vất vả mới quyết
định theo đuổi một cô gái, sau đó kết hôn sinh con, kết quả người bạn tốt nhất
lại ngáng chân anh, rõ ràng lần trước thái độ của cô cũng không tệ lắm .
Dùng sức nắm chặt bó hoa
trong tay, Hoắc Thanh Lam tái nhợt mà lưu luyến đi về phía xe của mình, anh
quyết định không đi Hongkong mà trực tiếp trở về Mỹ.
Không đem người nội bộ xử
lý tốt thì không đựơc, kế hoạch theo đuổi vợ này của anh căn bản không có biện
pháp tiến hành.
Lâm vào cảm xúc của mình
nên anh không có chú ý, mình lái xe đi qua sát bên xe màu xám tro của Giang Dĩ
Thành, nhưng Giang Dĩ Thành lại thấy rất rõ ràng, chân mày không khỏi cau chặt
lại.
Lái xe đến ngoài cửa lớn
của nhà họ Mạnh, anh xuống xe, móc chìa khóa ra mở cửa đi vào.
Nghe tiếng, Mạnh Giai
đang rót ly nước đá uống đã đi tới cửa ngoài sân nhìn, sau đó kinh ngạc mà trợn
to mắt.
"Sao anh tiến vào
đựơc?" Rõ ràng cô đã đóng cửa .
Giang Dĩ Thành lắc lư
chìa khóa trên tay, nói như chuyện đương nhiên: "Mở cửa đi vào."
"Anh làm thêm cái
chìa khoá lúc nào?"
"Lúc em ngủ."
Anh cũng không có ý giấu giếm.
Mạnh Giai nhất thời nổi
dóa.
Anh lướt qua cô đi vào
nhà, như không có việc gì mà hỏi câu, "Mới vừa rồi Hoắc Thanh Lam
tới?"
"Ừ."
"Nói cái gì?"
"Nói mời em ăn cơm,
còn cầm một bó hoa hồng to." Nói xong, cô không nhịn đựơc mà bĩu môi.
"Em có vẻ thích cây
xương rồng và cẩm chứơng." Giang Dĩ Thành tự nhiên rót ly nước đá uống,
vừa uống vừa nói.
Mạnh Giai lập tức trừng
anh, "Anh đang cười nhạo em hả?"
"Không dám."
Nhưng nụ cười trong mắt anh cũng không chút che dấu. Sở dĩ Mạnh tiểu thỏ thích
nhất cây xương rồng, nguyên nhân rất đơn giản, đó là thực vật duy nhất cô nuôi
sẽ không chết.
"Anh đến nhà em làm
gì?" Cô không thân thiện mà nhìn anh.
"Ngủ, ăn cơm."
"Anh thật vô
lại."
"Quá khen."
"Nhà em không hoan
nghênh anh." Cô chỉ chỉ ra phía cửa, ý bảo anh có thể biến.
"Chỗ anh rất hoan
nghênh em, cùng nhau trở về đi."
"Nằm mơ đi." Cô
không nhịn được lại nổi giận.
Giang Dĩ Thành không muốn
cãi nhau, nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác tây trang xuống ném qua một bên, rất
lười biếng mà nằm vật xuống ghế sa lon, hai tay tựa vào sau ót, nhìn vẻ mặt
tiểu bạch thỏ bỉu môi tức giận nói: "Lúc này cũng không còn sớm, nấu cơm
đi, anh đã đói bụng."
"Anh xem em là người
ở miễn phí hả?" Cô dùng sức thả cái ly trong tay lên trên khay trà.
Anh thoải mái nhắm mắt
lại, nói: "Hôm nào chuyển công ty qua tên em thì thế nào?"
"Anh cẩn thận buổi
tối bị Giang lão thái gia báo mộng."
Xương Đạt là ông nội anh
sáng lập, mặc dù ba anh là chủ tịch, nhưng chỉ là trên danh nghĩa nên đã sớm
mặc kệ mọi chuyện, trên căn bản cổ phần đều ở dứơi tên anh.
"Vì cháu trai, ông
nội anh sẽ tha thứ cho anh."
". . . . . ."
Sắc mặt của Mạnh Giai thay đổi mấy lần, cuối cùng hơi cắn răng, xoay người đến
phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Cùng một người quá quen
thuộc, có lúc cũng không phải là chuyện tốt, học trưởng vô lại với cô, quả thật
thuận buồm xuôi gió đến mức làm cho người ta giận sôi.
Cô không nhịn được mà đem
dao phay băm lên trên thớt gỗ.
Nghe động tĩnh ở phòng
bếp, Giang Dĩ Thành nhắm mắt dưỡng thần ở trên ghế sa lon chỉ nhếch khóe miệng,
dần dần ngủ thiếp đi.