"Anh hai!" Mạnh
Giai rống một tíêng với người đầu bên kia điện thoại.
Một ngừơi con trai buồn
ngủ bị dọa sợ đến mức tỉnh táo lại mà đưa điện thoại di động dời đi một chút.
"Giai Giai à, sao thế?" Hơn nửa đêm mà vượt biển gọi điện thoại rống
anh.
"Ai cho phép anh an
bài đối tượng cho em?"
"Anh không có."
Những người bị cô dọa sợ đến mức chạy trốn, anh nào dám làm như vậy, nếu không
thì có lẽ cô ấy cũng sẽ không nhận người anh trai như anh đây, ngay cả ba mà cô
ấy còn không nhận.
"Hoắc Thanh Lam
không phải là do anh tìm đến ?"
Trong nháy mắt đầu óc của
Lý Tế Hoa liền rõ ràng, nắm chặc điện thoại di động từ trên giường ngồi dậy.
"Hoắc Thanh Lam đến Đài Loan rồi?"
"Anh ta vừa mới bắt
chẹt em một ly cà phê, trời mới biết đựơc là em vốn không biết anh ta, nhưng
anh ta lại nói là bạn của anh, em lại không thể xem như không biết." Cô
cảm giác mình là kẻ coi tiền như rác, mặc dù sau đó tiền cà phê không phải là
cô trả, nhưng cô vẫn cảm thấy oan ức.
"Khỉ thật, nói lại
dám đánh chủ ý lên em, tên khốn kiếp này." Lý Tế Hoa tức giận mà nói tục.
Mạnh Giai bị cơn giận của
anh trai làm cho mê hoặc, cẩn thận mở miệng, "Nhân phẩm của anh ta rất kém
sao?"
"Con ngựa đực này,
đừng để cho anh gặp phải, anh sẽ bóp chết nó." Anh hung ác mà mở miệng
mắng to.
"Dùng nhiều sức
đó." Trong lòng cô không có chút đồng tình nào mà còn ủng hộ.
"Giai Giai, không
cần để ý đến nó, nó đến cửa thì đuổi đi cũng không sao, đừng để ý đến quan hệ
bạn bè của anh và nó. . . . . ." Anh hai nhà họ Lý tức giận không ít.
"Anh ơi, anh tiếp
tục ngủ đi, bye bye." Mạnh tiểu thỏ quyết đoán kết thúc cuộc trò chuyện,
thần thanh khí sảng mà tiếp tục bước đi.
Hô, chỉ cần không phải là
đối tượng do anh hai an bài thì tốt rồi, dù sao cô cũng không muốn quan tâm tới
tên kia, vừa nhìn thì biết không phải là người lương thiện, ánh mắt nhìn cô
chằm chằm còn kinh khủng hơn học trưởng.
Mục đích quá rõ rồi, rõ
ràng đến mức làm cô rợn cả tóc gáy.
Thấy tiệm nước giải khát
ở ven đường, cô cảm thấy khát nước, đi qua mua ly Hồng Trà ướp lạnh, mới hút
một hơi, cơn lạnh còn chưa đi vào trong dạ dày, thì một chiếc xe quen thuộc
đang ngừng lại ở bên cạnh.
Cửa sổ xe hạ xuống, người
ngồi chỗ tài xế ngoắc ngoắc tay với cô."Lên xe."
Mạnh Giai không muốn chú
ý đến anh ta, nhưng ánh mắt liếc về chiếc xe màu đen phía sau thì lập tức quyết
định lên xe đang đi tới.
Nếu chọn giữa hai ngừơi
là học trưởng và Hoắc Thanh Lam, thì cô khẳng định sẽ chọn học trưởng, dù sao
mọi người cũng đã quá quen thuộc rồi.
"Sợ nóng mà lúc này
còn ra cửa?" Giọng nói của Giang Dĩ Thành hàm chứa trách cứ.
"Vốn là muốn giải
sầu, kết quả còn phiền hơn." Nhắc tới việc này, thì cô tức giận.
"Muốn đi đâu?"
Cô chống cằm nhìn về phía
trước, nửa ngày cũng không lên tiếng. Trên thực tế, thì cô cũng không biết đi
đâu.
"Vậy đến công ty
đi." Giang Dĩ Thành thay cô quyết định.
Mạnh Giai nghiêng đầu
nhìn anh, giật giật môi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Hơn 10' sau, hai người đi
vào toà nhà công ty Xương Đạt.
Lần thứ ba tới nơi này,
Mạnh Giai đã rất quen thuộc, ngoại trừ trên đường đi ánh mắt của mọi ngừơi đối
với cô vô cùng thân thiện làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh (vừa mừng lại
vừa lo), thì nơi này không có gì khó chịu.
Cô tất nhiên không biết,
vì tâm tình của người nào đó gần đây rất tốt, nên khiến cho không khí làm việc
cả Xương Đạt cũng nhẹ nhõm không ít, ở trong mắt nhân viên Xương Đạt, cô chính
là công thần, đương nhiên ánh mắt phải cảm kích và thân thiện.
Giang Dĩ Thành muốn cho
cô đến phòng làm việc của mình .
Nhưng, Mạnh Giai nghĩ đến
gần đây tần số động dục của anh hơi cao, vì vậy quyết cự tuyệt đề nghị này,
kiên trì đến chỗ bàn của Trần thư ký cùng anh ấy nghiên cứu ít đồ.
Trần thư ký rất hoan
nghênh, vì thế to gan xem như không thấy mắt lạnh của lãnh đạo, anh ấy cảm thấy
lấy lòng tổng giám đốc phu nhân tương lai quan trọng hơn lấy lòng Tổng giám
đốc.
Dựa theo quan sát của anh
ấy, tổng giám đốc phu nhân tương lai chính là tử huyệt của tổng giám đốc.
"Trần thư ký."
"Mạnh tiểu thư có gì
xin nói, tôi nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn." Chính là Tổng
giám đốc có bao nhiêu chuyện tình đào hoa, anh cũng nhất định bẩm báo chi tiết.
[1] tri vô bất ngôn, ngôn
vô bất tẫn: nguyên văn: biết thì sẽ nói, nhất định không giấu diếm
Mạnh Giai đem cái ghế dời
đến bên cạnh Trần thư ký, giọng nói cũng giảm thấp xuống một chút, mang theo
mấy phần lén lút mà hỏi: "Hà tiểu thư đó với Tổng giám đốc của các anh là
quan hệ như thế nào?" Sao lại coi cô như kẻ thù vậy, rõ ràng nhìn thấy học
trưởng đối với cô ta rất khách sáo xa cách mà.
"Nghe nói hai nhà là
thế giao, từ nhỏ đã biết nhau."
Cô gật đầu một cái hiểu
rõ.
"Bọn họ có hôn
ước?" Đám cưới công ty là bình thường , nếu như đây là sự thật, thì cô
cũng sẽ không quá kinh ngạc, mặc dù trái tim có chút không thoải mái.
"Không có."
Trần thư ký trả lời như đinh chém sắt.
Mạnh Giai suy nghĩ, trước
tiên liếc về phía phòng làm việc của Giang Dĩ Thành một cái, sau đó lại đi đến
trước mặt Trần thư ký, thanh âm ép thấp hơn một chút. "Bọn họ có phải từng
có một chân hay không?" Nếu không sao Hà tiểu thư đó lại nhìn cô không vừa
mắt?
Gần đây quen làm người
báo tin rồi, nên Trần thư ký cũng liếc mắt về phòng làm việc của lãnh đạo
trước, rồi mới trả lời, "Dựa theo quan sát của tôi, hẳn là không có."
Nếu không thì Hà tiểu thư đã sớm được voi đòi tiên .
"Anh ấy có phụ nữ
khác không?" Sợ anh chàng không hiểu ý của mình, cô định nói rõ hơn một
chút."Chính là bạn trên giường."
Bởi vì đến bây giờ cũng
không hiểu học trưởng thích cô ở điểm nào, cho nên cô cũng không nhịn được mà
phỏng đoán, có lẽ bốn năm cô rời khỏi Đài Loan, thì học trưởng đã sớm học xấu, anh
ấy cũng lây dính những thói hư tật xấu của các công tử hoa tâm nhà giàu có.
Vẻ mặt của Trần thư ký
trong nháy mắt đã nhăn nhó, ánh mắt cực kỳ đồng tình nhìn về phía của phòng làm
việc của lãnh đạo. Tổng giám đốc phu nhân tương lai rốt cuộc đang suy nghĩ gì
vậy? Đáng thương cho Tổng giám đốc đã một lòng say mê.
"Ông chủ vẫn giữ
mình trong sạch."
Không ngờ, nghi vấn ngay
sau đó của Mạnh Giai lại khiến cho Trần thư ký luôn bình tĩnh đã sụp đổ.
"Không phải anh ấy
thích đàn ông chứ? Anh xem, ngay cả thư ký anh ấy cũng tìm đàn ông." Lúc
nói những lời này, thì ngay cả chính cô cũng nói không được. Học trưởng đối với
cô háo sắc như vậy, chỗ nào giống Gay chứ, trừ phi anh ấy là lưỡng tính.
"Mạnh tiểu thư
——" Trần thư ký có chút không tin, thậm chí mang theo chút khủng hoảng
nhìn cô. "Cô nghĩ quá nhiều rồi."
Cô có vẻ đắc ý mà nói:
"Không phải, căn cứ vào thống kê, trên đời tuyệt đối người yêu khác phái
chỉ chiếm có năm mươi phần trăm, có thể thấy được đồng tính luyến ái và lưỡng
tính chiếm tỷ lệ không thấp, cho nên tôi hoài nghi là hợp lý." (haha, bó
tay chị luôn đó)
Trần thư ký không nhịn
được mà lặng lẽ lau mồ hôi. Cô gái mà tổng giám đốc coi trọng quả nhiên không
phải người thường, bây giờ thật sự nên đồng tình với tổng giám đốc.
"Mạnh Giai, có nghi
vấn gì thì đến phòng làm việc , anh tự mình giải đáp cho em."
Điện thoại trên bàn đột
nhiên truyền ra giọng nói khiến cho Mạnh Giai giống như bị kim châm đến mức
nhảy lên vậy, vẻ mặt oán hận nhìn Trần thư ký đang lau mồ hôi.
"Mạnh tiểu thư, tôi
cũng không có biện pháp." Anh ấy thành khẩn lại mang theo áy náy nhìn cô.
Cô đấu tranh mà nhìn điện
thoại, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mở miệng, "Học trưởng, đột nhiên em
nhớ tới trong nhà còn có việc, em đi về trước đây."
"Hử?" Một âm
tiết đơn này tràn đầy nguy hiểm, khiến cho hai người ở bên bàn không hẹn mà
cùng lui về phía sau một bước, sau đó liếc mắt nhìn lẫn nhau.
"Mạnh tiểu thư, cô
nên vào đi." Trần thư ký có lương tâm mà đề nghị.
Cuối cùng, Mạnh Giai vẫn
là thấy chết không sờn mà đi vào phòng làm việc của Giang Dĩ Thành.
Nói cho cùng, cô cũng hơi
sợ học trưởng phát điên .
Không khí ở trong phòng
làm việc rất đè nén, còn lạnh như băng nữa.
Mạnh Giai theo bản năng
cảm thấy chắc là do máy điều hoà mở quá mạnh, cô liếc mắt về phía học trưởng ở
sau bàn làm việc. Cũng không dám nói, vì anh đã là một máy lạnh đang hoạt
động.
"Học. . . . . . học
trưởng. . . . . ." Đối mặt với áp lực quá lớn, giọng nói của cô cũng không
nhịn được mà hơi run.
"Tính hướng của anh
có vấn đề?" Anh lạnh lùng quét qua.
Cô lập tức kiên quyết lắc
đầu, "Không có, tuyệt đối không có, anh chỉ còn kém Bá Vương ngạnh thượng
cung với em thôi, tính hướng sao lại có vấn đề."
Lời vừa ra khỏi miệng,
không khí bỗng biến đổi, từ lạnh như băng đổi thành mập mờ, lúng túng cùng với
hồi hộp.
Sau một trận trầm mặc quỷ
dị, Giang Dĩ Thành không nhịn được mà cười nhẹ, vì lời nói vừa thốt ra của cô.
Mạnh Giai che tim của
mình miệng thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười này của anh, áp lực chợt giảm nhẹ.
"Tới đây."
Cô do dự một lúc, rồi từ
từ bước qua.
Giang Dĩ Thành đưa tay,
hơi dùng sức một chút đã kéo người lên trên bắp đùi của mình, sau đó cũng không
thèm để ý tới mà hôn lên.
Nụ hôn này so với lần
trước ở nhà của anh còn cuồng bạo, kích tình hơn, giống như là muốn đem cô nuốt
vào bụng.
Theo động tác càng lúc
càng vội vàng của anh, chẳng biết lúc nào cả người Mạnh Giai đã bị đẩy ngã lên
trên bàn làm việc rộng rãi, áo bị trêu chọc phải mở cao, lộ ra bụng và eo thon
trắng nõn, mà tay của Giang Dĩ Thành đã dò vào trong áo lót, xoa nắn đẫy đà của
cô, khiến cho cô kháng cự và giãy giụa, còn có không thể khống chế mà thở dốc
rên rỉ.
Cô cố gắng đá anh để ngăn
cản mất khống chế của anh, lại bị anh chế trụ dễ dàng.
Nhìn cô đang giãy dụa ở
trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích tình mà ửng hồng, ngọn lửa trong mắt Giang
Dĩ Thành càng lúc càng cháy mạnh, hô hấp cũng thấy nặng nhọc hơn.
Anh thở gấp nói:
"Mạnh Giai, nếu như tính đàn ông của anh bị em giải thích là tính hướng có
vấn đề, nhưng cũng đã để cho em có không gian trốn tránh, thì anh không ngại
đổi trình tự một chút."
Nói xong không để ý cô đang
giãy giụa mà ôm ngang lấy cô, đá văng cửa phòng nghỉ ngơi ra, sau đó ném cô lên
giường, rồi cả người đè lên, một tay đem hai tay của cô cố định ở trên đỉnh
đầu, nửa người dưới áp chế chân đá loạn xạ của cô, ở trong sự giãy giụa của cô,
mà rút quần áo lẫn nhau đi, trong mắt Mạnh Giai lóe lên sợ hãi.
"Học trưởng. . . . .
." Lần này anh ấy thật sự muốn hạ miệng sao?
Trán của Giang Dĩ Thành
thấm đầy mồ hôi mịn, nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói hơi khàn khàn còn
mang theo đè nén thật sâu. "Tiểu Giai. . . . . ."
Nếu như cô thật sự không
muốn, thì anh sẽ dừng tay , chỉ là anh rốt cuộc nên làm gì với cô đây? Sự xuất
hiện của Hoắc Thanh Lam làm cho anh có ý thức nguy cơ, khó giải thích nhất
chính là thái độ của cô, anh không biết nếu tiếp tục như vậy nữa, thì anh có
thể bị cô ép đến điên khùng hay không.
Trong lòng Mạnh Giai thở
dài, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng một cái chớp mắt
tiếp theo, hạ thể bị xé nứt đến mức đau đớn làm cho cô không nhịn được mà lên
tiếng thét chói tai, hối hận tại sao mình lại không nhẫn tâm, cho dù tên dã thú
này nghẹn cái gì đó thì cũng là do anh ấy tự tìm, cô làm chi lại thành tế phẩm
cho anh ấy.
"Chịu đựng một
chút." Giang Dĩ Thành bị cô kẹp chặt mà cả đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn dáng
vẻ đau đớn của cô, không dám nóng nảy đi vào.
"Anh khốn nạn. . . .
. ." Cô đau đến mức giọng nói không ngừng run rẩy, nước mắt liền chảy ra,
càng chảy càng nhiều, ngọ ngoạy muốn đẩy anh ra, thoát khỏi loại đau đớn làm
cho người ta hít thở không thông.
Giang Dĩ Thành khẽ cắn
răng, eo dùng hết sức mà xỏ xuyên qua, rốt cuộc cũng nghe thấy cô phát ra một
tiếng khóc kêu, sau đó thân thể cứng đờ.
Anh chôn ở trong thân thể
của cô, trìu mến mà hôn miệng của cô, tay cũng không có nhàn rỗi mà vuốt ve nụ
hoa trước ngực cô, cho đến khi thân thể của cô không còn căng chặc như vậy nữa
thì mới bắt đầu chuyển động, đem dục vọng đè nén đã lâu của mình buông thả. . .
. . .
Ánh sáng của phòng nghỉ
ngơi từ từ tối lại, giọng của Mạnh Giai do là lúc đầu nên kêu đau, rơi vào kích
tình thì sôi trào mà thở gấp rên rĩ, đến lúc này đã trở nên hơi khàn khàn, nước
mắt dính bên khóe mắt, đôi môi cũng bị hôn sưng lên, vốn là thân thể trắng nõn
lại đầy ‘ dâu tay ’, là người nào đó đang chứng minh tình yêu.
Cuối cùng dùng sức kéo ra
đút vào mấy cái, Giang Dĩ Thành thở hào hển mà áp lên trên người của cô, đưa
tay vẹt tóc dài ướt đầy mồ hôi ra bên mặt cô, hàm chứa cưng chìu mà khẽ cười
một tiếng. "Mệt chết rồi nhỉ."
Cô nghiêng đầu sang chỗ
khác, không để ý đến anh.
Giang Dĩ Thành cười siết
chặc người của cô, cũng không miễn cưỡng cô mở miệng. Lúc này, theo tính tình
của tiểu bạch thỏ thì khẳng định sẽ ầm ĩ. Nhưng trên thực tế, đối với sự ngầm
cho phép của cô, anh lại thụ sủng nhược kinh .
Trong lòng của Mạnh Giai
rất loạn, phát sinh chuyện như vậy cô cũng không biết nên làm gì. Cô vẫn hi
vọng duy trì quan hệ như ban đầu với học trưởng, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy
anh ấy nhịn đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra, gân xanh nổi lên, cuối cùng cô cũng
không đành lòng, rõ ràng là vì cô thích người này, nếu không ai lại nguyện ý
dưới tình huống này, mà giao lần đầu tiên của mình ra.
"Tiểu Giai."
"Ừ."
"Anh không phải nhất
thời kích động."
Mạnh Giai trầm mặc, sau
đó phát ra một tiếng thở dài thật thấp. "Em biết, anh có âm mưu từ
lâu." Hôm nay hồi tưởng lại chuyện cũ, thì rất rõ ràng.
Giang Dĩ Thành ôm chặc
cô, hôn lên mái tóc dài của cô mấy cái.
"Em muốn đi tắm
rửa." Cô giãy giụa đứng dậy, lúc này mới cảm thấy thật sự đau đớn, hai
chân suy yếu gần như vô lực mà chống đỡ cô xuống đất.
"Anh ôm em đi, vừa
đúng lúc anh cũng muốn tắm." Anh không cho cô cự tuyệt mà ôm vào phòng
tắm.
Hai người lặng lẽ tắm rửa
xong, rồi mặc quần áo vào, chỉ là quét qua bừa bộn trên giường lớn ở bên trong
phòng nghỉ ngơi thì vẻ mặt đều khác nhau.
"Cái ga giừơng đó
lấy về đi." Do dự rồi cô thấp giọng nói.
Giang Dĩ Thành cười gật
đầu, biết cô xấu hổ, nên tiến lên xé ga giừong rồi tiện tay cuốn lại, cầm cái
túi rồi nói đi.
Mạnh Giai trầm mặc theo
sát anh ra khỏi phòng làm việc, vào thang máy, xuống lầu, lên xe, sau đó mệt
mỏi dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Giang Dĩ Thành cầm lấy
tấm chăn mỏng ở chỗ ngồi phía sau đắp lên cho cô. Kể từ khi cô về nước, anh đều
thả vài thứ đồ lên xe để cô có thể dùng đến.
Cô chỉ mở mắt ra nhìn anh
một lúc, rồi nhắm mắt lại. Cô mệt chết đi đựơc, hơn nữa còn có chút chuyện cũng
cần suy nghĩ cẩn thận một chút.