Ánh mắt Nhuế Diệp tối sầm nhìn cô lo lắng,
không muốn trêu cô nữa, muốn giải quyết từng chuyện một, nhưng hiện tại
thì sao, cô nên làm anh thoả mãn.
“A….” Anh rất quá đáng, biết cô không thích anh như vậy rồi, thế nhưng anh lại….
“Ưm…… Nhẹ, nhẹ thôi……..”
Anh cười khẽ, nói bên tai cô: “Anh thích như vậy.”
“Anh đáng ghét! Chỉ biết bắt nạt em! Em… Không phải em cố ý lừa an hem chưa
hồi phục trí nhớ, tại trước kia anh rất xấu, chỉ biết đẩy em đi, cũng
bắt nạt em, nên bây giờ em bắt nạt lại, lại……” Cô đột nhiên im lặng, hai mắt hoảng sợ nhìn anh, “Anh…… Anh…….”
Cô tự gieo hoạ rồi!
“Anh vẫn nghe.” Nhuế Diệp gật đầu.
“Vậy……..” Mặt Ninh Hinh Nhi biến sắc.
“Anh rất giận.” Anh nói thẳng, anh rất lo lắng cho cô, thậm chí sợ sau khi
cô hồi phục trí nhớ sẽ đối xử lạnh nhạt với anh, anh không hề nghĩ cô sẽ “giả vờ sống tiếp”, cho nên anh vẫn không nghĩ cô trả thù tàn nhẫn như
vậy.
Nghe anh nói, cô rất lo lắng, anh rất giận, nhưng anh hiểu
rõ cho dù mình giận vì bị cô lừa gạt nhưng vừa nghĩ tới tại mình lãnh
khốc vô tình mới làm cô sợ như hiện tại, anh cũng không có bất kỳ lý do
gì trách cứ cô.
Chuyện anh làm không tốt hơn chuyện bây giờ cô
làm, ngược lại, cô chỉ giấu một phần sự thật thôi, còn anh giấu cả tình
cảm của mình đi, không hề để tâm đến tình cảm của cô.
“Anh…..”
Thấy cô sợ không nói được câu nào, làm anh buồn cười không dứt, “Muốn anh không giận nữa?”
“Vâng.” Ninh Hinh Nhi gật mạnh.
“Có thể.”
“Không giận thật chứ?” Rốt cuộc cũng nói được, cô lập tức hỏi rõ: “Có thật không? Có thật không?”
“Có thể không giận nữa, nhưng……..”
“Nhưng cái gì?” Cô lấy dũng khí hỏi.
“Nhưng…..” Mắt anh dừng trên người cô, “Em phải vĩnh viễn yêu anh.” Anh chỉ có thỉnh cầu nhỏ bé này thôi.
Ninh Hinh Nhi nhìn anh một lúc, “Anh……. đang nói đùa à?” Người đàn ông nói không cần cô, bây giờ lại nói anh muốn cô?
“Không phải!” Thấy cô không tin, Nhuế Diệp lập tức phủ quyết lời cô.
“Vậy anh làm sao vậy? Bị ngốc à?’ Ninh Hinh Nhi vẫn không tin những lời mình nghe thấy, có phải cô vừa nghe lầm không?
Trong lòng vang lên tiếng nói, không phải! Ninh Hinh Nhi, mày không nghe
nhầm, anh ấy nói yêu mày, là thật, đợi chờ năm năm, đợi đến khi anh ấy
trở về, yêu mười năm, đợi đến khi anh ấy xin mày yêu anh ấy.
“Hinh Nhi, anh yêu em!” Nếu như năng lượng của tình yêu có thể giúp cô không
lo lắng và sợ hãi nữa, anh không ngại mình nói yêu với cô.
Anh nói thật rồi, anh muốn, anh muốn cô yêu anh, muốn cô, anh không phải không muốn cô!
“Anh yêu em?” Cô vẫn cảm thấy không phải thật, có phải cô đang nằm mơ không?
“Là thật, Hinh Nhi, anh yêu em.” Ánh mắt anh rất chân thành.
Ninh Hinh Nhi nhìn thẳng anh, đột nhiên ôm lấy anh rồi nói: “Không được, không được rời khỏi em nữa!”
Ba, mẹ nói muốn đến vườn bách thú cùng cô, kết quả không về nữa; Nhuế Diệp
nói anh sẽ ở cùng cô, kết quả anh đi trước, cô sẽ chờ, chờ đến khi anh
nghĩ rằng anh không quay lại nữa, rốt cuộc anh đã nhớ đường về, anh về
rồi…….
Nhuế Diệp ôm chặt thân thể nhỏ bé của cô vào lòng, không
hề có tà niệm, cho dù vừa rồi muốn cô đến điên, nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải có lòng của cô.
“A Diệp, đừng rời khỏi em, anh đồng ý đi, nếu không em sẽ không buông, biết chưa!” Cô gái nhỏ lập tức biến
thành ác bá, ra lệnh cho anh.
“Được.” Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Hinh Nhi không muốn khóc, cô vốn nên cười, nhưng mắt lại đỏ lên, lòng
cũng ấm hơn, cánh tay nhỏ bé của cô quàng qua cổ anh, thì thầm bên tai
anh: “A Diệp, yêu em, có được không?”
Anh nhíu mày, quả nhiên cô
gái này rất giỏi thay đổi tình huống, anh vốn định hưởng thụ cảm giác
ngọt ngào yên tĩnh này một lúc, cô lại làm nổi lên cuộc chiến nam nữ.
“Được.” Làm sao anh có thể ngu ngốc bỏ qua yêu cầu chủ động của cô chứ.
………..
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Ninh Hinh Nhi đỡ lấy bụng bầu bốn tháng,
cẩn thẩn mở ví kiểu nam ra, bên trong có thể tín dụng, tiền mặt và một
bức hình cô nhìn mãi không chán.
Trong hình có một thiếu niên đẹp trai, một thiếu nữ đáng yêu, hai người đứng cạnh nhau, ánh đèn dịu nhẹ
làm ánh mắt người thiếu niên nhìn cô rất dịu dàng, thiếu nữ cười ngượng
ngùng, mặt không giấu nổi vui sướng.
Đó là hôm sinh nhật mười lăm tuổi của cô, chú đã chụp cho họ, hôm sau Nhuế Diệp liền ra nước ngoài,
mà cô tức giận nên bị bệnh mấy ngày, sau lại muốn tìm nhưng không thấy,
cô khóc rất lâu, cuối cùng chỉ có thể quên đi.
Chú nói không để
ý, cho nên ông cũng không biết, mà những bức ảnh cô chụp cùng Nhuế Diệp
đã bị cháy, nên mỗi lần nhìn bức ảnh này làm cô rất vui mừng.
Thì ra từ lúc cô còn nhỏ người ta đã “muốn” cô, còn cố ý giả bộ lạnh lùng, giả bộ vô tình.
“Đồ ngốc!” Cô cúi đầu cười mắng, sau lưng có bóng đen nhẹ nhàng bước tới,
nhìn thấy cô làm chuyện tốt, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật sự bí mật không thể giấu được, vẫn bị cô phát hiện, “Xem gì vậy?”
Ninh Hinh Nhi có tật giật mình, không kịp nhét ảnh vào ví, chỉ có thể ngoan
ngoãn thú nhận, “Người ta chỉ không cẩn thận thấy thôi mà.” Sau đó mỗi
ngày cô đều xem một chút.
“Thật sao? Vậy trả lời cho anh được không?” Nhuế Diệp cũng không giận, thân sĩ vươn tay.
Không muốn trả ảnh lại cho anh, Ninh Hinh Nhi thật sự không muốn trả, tấm
hình này là chứng cứ chứng minh anh thích cô rất lâu rồi.
“A Diệp, chúng ta thương lượng được không?” Ninh Hinh Nhi đỡ lấy bụng, ân cần cầm lấy máy sấy trên tay anh.
Nhuế Diệp cũng không khách khí mà ngồi lên giường, để cô sấy tóc cho mình,
nói chuyện với cô, trong lòng anh đã có tính toán rồi, chỉ là cố tỏ vẻ
hỏi cô.
“Chuyện gì?”
“Thật ra, có thể cho người ta đến cửa hàng chụp ảnh…….” Cô nghĩ, thay vì mỗi ngày len lén xem ảnh để vui vẻ,
không bằng sao thành hai ảnh, như vậy rất tốt mà, vừa nói vừa bật máy
sấy, sấy khô tóc anh.
“Không được.” Anh không nói hai lời liền cự tuyệt, không hề suy nghĩ.
“Tại sao?”
“Không vì sao cả.” Anh chỉ hơi tức thôi.
“Mặc kệ, em muốn.” Tất cả những việc tuỳ hứng của Ninh Hinh Nhi anh đều
chiều theo, như vậy dĩ nhiên hậu quả anh phải gánh chịu. “Anh không cho, mỗi ngày em sẽ làm phiền anh, còn phải cùng đứa bé trong bụng phản
kháng anh.”
Quả nhiên Ninh Hinh Nhi sẽ nói vậy, Nhuế Diệp thở dài, “Được rồi.”
“Em biết anh tốt nhất mà.” Nói xong liền hôn mạnh lên mặt anh.
“Bà xã, hôn nhầm chỗ rồi.” Anh chỉ chỉ môi mình.
Được rồi, được rồi, dù sao không phải chưa từng hôn, Ninh Hinh Nhi hôn nhẹ
lên môi anh, thế nhưng anh thấy chưa đủ, “xâm nhập” mạnh hơn, “trả lễ”
cho cô.
Nhuế Diệp nhẹ nhàng ôm lấy bà bầu xinh đẹp, từ nay về sau, anh sẽ không buông tay nữa.
Anh yêu cô, trời cao cho anh quyền yêu cô, mà anh coi đó là thứ quý trọng nhất của mình.
--- Hết ---