“Nhuế Diệp, lâu rồi không gặp.” Đại Lục nhìn người đàn ông vẫn tuấn tú, ấn tượng ban đầu cô yêu anh chính là vẻ ngoài lịch sự, đẹp trai này của anh.
Thời đại học, rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, thế nhưng anh lại không để ý tới ai, nếu không phải cô và anh cùng đến từ Đài Loan, có lẽ anh cũng không thèm để ý tới cô, đặc biệt anh đồng ý để cô sống trong nhà mình mấy ngày cô không kìm lòng được mà suy nghĩ bậy bạ, có phải anh có ý với cô, mà sáng sớm hôm đó anh hôn cô làm cô càng khẳng định.
Nhưng sự khẳng định này lập tức dao động khi anh nhìn Ninh Hinh Nhi, ánh mắt anh nhìn Ninh Hinh Nhi rất dịu dàng, khác hoàn toàn khi nhìn người khác, giống như Ninh Hinh Nhi là duy nhất của anh.
“Ừ, anh cho rằng em đi rồi.” Nhuế Diệp nhìn ngoài cửa sổ, từ từ uống cà phê, khi anh nhận được điện thoại của cô, anh rất kinh ngạc, không ngờ cô đến tìm anh.
Khi đó Ninh Hinh Nhi không rõ sống chết ra sao, anh suy nghĩ nhiều đến chuyện khác, một lòng chỉ nghĩ tới Ninh Hinh Nhi, sau đó chú nói với anh, Đại Lục đi rồi, anh cũng không nghĩ tại sao đột nhiên cô bỏ đi, dám uy hiếp anh nhưng lại bỏ dở giữa chừng, không thừa lúc Ninh Hinh Nhi không có đó mà ra tay, lại nói cô không phải cô gái xấu, chỉ quá ngốc.
“Em vốn đi rồi, nhưng em cảm thấy nợ anh một lời xin lỗi.” Đại Lục cúi thấp đầu.
“Thôi.” Nhuế Diệp không để ý, khi đó không phải lỗi của cô, lỗi lớn nhất là của anh, nếu như anh hiểu rõ tình cảm của Ninh Hinh Nhi, dám chấp nhận tình cảm của cô ấy, bọn họ cũng không luẩn quẩn như vậy, mà Đại Lục còn bị liên luỵ, nói thật là tại anh, “Đại Lục, anh vẫn coi em là bạn.”
Nghe vậy, Đại Lục vội vàng ngẩng đầu lên, “Bây giờ còn sao?”
Đầu tiên nhìn cô một cái, “Đại Lục, em không phải thật sự thích anh chứ?” Nhuế Diệp hỏi ngược lại.
“Em…….” Cô cười khổ, “Cũng không phải không thích, em rất thích anh, nhưng không thích đến mức không có anh thì không được.”
Dù sao cũng không tiếp xúc với anh nhiều, chỉ nói chuyện vài lần, anh cho cô cảm giác tốt nhất, so với những bạn trai cũ của cô thì giỏi hơn, mà cô mới nghĩ muốn thân cận để hiểu rõ anh hơn.
Cho nên sau khi biết chuyện giữa anh và Ninh Hinh Nhi, mới uy hiếp anh, nhưng cô chỉ nói ngoài miệng thôi, không làm thật, vì cô không phải người hèn hạ như vậy.
Khi anh đồng ý, cô cũng hơi mất mát, không vui vẻ như dự tính, anh rất thích Ninh Hinh Nhi, yếu đến mức chính anh vui hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Ninh Hinh Nhi vui vẻ là được rồi.
Lúc cô chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề giữa ba người họ thì Ninh Hinh Nhi mất tích, nhìn Nhuế Diệp bị thương nằm trên giường, cô đột nhiên phát hiện hành động của mình thật buồn cười.
Nhuế Diệp cười nhạt, “Đại Lục, em không cần xin lỗi.”
Đại Lục thở dài một hơi, rốt cuộc cô có thể yên tâm, ít nhất anh không có ý trách cô.
“Muốn ở lại bao lâu?” Dù sao cũng là bạn bè, nên quan tâm lẫn nhau.
“Sao vậy/ Muốn dẫn em về nhà?” Đại Lục cười chế nhạo.
Nhuế Diệp lên tiếng, “Em muốn cũng được, nhưng phải được bà xã anh đồng ý.” Nếu không có lẽ anh sẽ ngủ ở phòng khách, một mình thật khó ngủ.
“Ha ha…. Nô lệ của vợ!” Cô cười nói, trong lòng cô rất hâm mộ.
Hai người nói chuyện vui vẻ, đúng lúc Ninh Hinh Nhi đi vào quán mua cà phê lúc trưa, Ninh Hinh Nhi mở lớn hai mắt, chắc chắn mình không nhìn lầm.
Nhuế Diệp nói muốn gặp một người bạn, sẽ về nhanh thôi, bạn? Là bạn gái thì có! Trong nhà có một người vợ, bên ngoài có một người bạn gái!
Anh nói anh muốn cưới cô, cô đồng ý, vì khi đó cô tin anh là một người tốt, một người chồng tốt.
Anh đã chứng minh cô đúng, anh đúng là một người đàn ông tốt, sẽ chăm sóc cô cả đời, lúc cô mất trí nhớ hay sau khi khôi phục trí nhớ, cô đều cho là vậy, anh biết cô yêu anh, mà anh cũng yêu cô.
Nhưng nhìn một nam một nữ ngồi trong quán cà phê, cô cảm thấy mình như trở lại buổi sáng hôm đó, thấy một nam một nữ trên giường không thể tách rời, mà cô là người thừa.
Ban đầu ông trời cho cô một cơ hội, sau khi gặp hảo hoạn, cô lại ngây thơ không cảm ơn trời cao đã sắp xếp, tin vào trực giác của mình, tin tưởng anh.
Cô cho rằng đây là khởi đầu mới, cho dù cô khôi phục trí nhớ, cô cũng không muốn quay lại, vì cô ghét cảm giác chờ đợi, chờ đợi trong thời gian dài dằng dặc.
Cô tình nguyện tin rốt cuộc anh bắt đầu yêu cô rồi, mặc kệ có tâm trạng gì, ít nhất mấy tháng này, anh không phải giả vờ đối xử tốt với cô, là anh thật lòng, là một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ!
Nước mắt chảy ra, cô lau đi, lau rất lâu nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy, “Đáng ghét!”
Ngẩng đầu nhìn, trời xanh mây trắng, mà giờ phút này nước mắt của cô trở nên buồn cười, cô lại sai lầm lần nữa, cô cho là tất cả, tất cả ý muốn của cô đều đúng, có lẽ trước khi hoả hoạn, anh rất muốn đính hôn với Đại Lục, kết hôn với người đàn ông đó, cô sai lầm rồi!
Nhưng………. Thật sự mình nhầm sao? Cô không dám tin những gì mình đang thấy, sau lòng cô vẫn còn hoài nghi.
Nhuế Diệp đáng chết! Trong cơn giận dữ Ninh Hinh Nhi lau nước mắt, trở về công ty.
Lúc này, Nhuế Diệp như cảm thấy gì nên quay đầu lại, nhìn đường phố, không thấy người quen.
“Sao thế?” Đại Lục phát hiện anh không yên lòng.
“Không có gì, anh phải về công ty đây.” Anh nói với Ninh Hinh Nhi sẽ về nhanh.
“Ừ, bye bye.” Đại Lục ưu nhã vẫy tay.
Nhuế Diệp gật đầu, đi tính tiền, thuận tiện mua vài món ngọt cô thích về.
“Hinh Nhi, em sao vậy?” Vừa về công ty, thư ký Văn đã báo hình như Ninh Hinh Nhi không khoẻ, vội vàng vào phòng, thấy cô gái ngồi trên ghế salon, hai tay ôm chân, mắt nhìn xa xăm.
“Hinh Nhi, anh mau đồ ngọt cho em này.” Anh cẩn thận để bên cạnh cô, nhìn gương mặt mờ mịt của cô, “Hinh Nhi?”
“A Diệp, anh về rồi.” Ninh Hinh Nhi nhìn anh.
“Đúng, anh về rồi, đói bụng không? Anh mau đồ ngọt về.” Nhuế Diệp nhẹ nhàng hỏi cô.
“Không đói, A Diệp……..” Mắt cô hơi đỏ, ngay cả giọng nói cũng hơi run: “Em…… Trong đầu em mới hiện lên một hình ảnh. Thật đáng sợ……..”
“Hình ảnh gì?” Gạt đồ ngọt sang một bên, Nhuế Diệp ôm cô ngồi lên đùi, vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng nói nhẹ nhàng như dỗ trẻ con.
“Em thấy anh trần truồng nằm trên giường hôn một người phụ nữ khác.”
Tay đang vỗ lưng dừng lại chút, rồi lại tiếp tục, “Hinh Nhi…….”
“Là thật sao?” Ninh Hinh Nhi cầm lấy tay anh, kích động hỏi, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tim đập chậm lại, Nhuế Diệp há miệng, cố gắng hô hấp, hít sâu nhiều lần, anh nhìn cô, “Đó là chuyện xảy ra trước lúc em mất trí nhớ.”
Nước mắt cô rơi nhiều hơn, anh đẩy thẳng cô xuống vực, “Vậy…….. Vậy……”
“Không đâu, trừ nụ hôn kia, không có gì cả, Hinh Nhi, anh…….” Anh hơi ảo não, không có thời gian hỏi cô muốn gì, hiện tại chỉ muốn giải thích rõ.
“Anh tưởng cô ấy là em!” Nhuế Diệp hối hận không kịp, thật luống cuống, phải nói rõ chuyện này, “Anh không có ai cả, em là người phụ nữ duy nhất của anh.”
Người phụ nữ duy nhất? Gương mặt ủ rũ bỗng nhiên kinh ngạc, “Anh là xử nam?” Ninh Hinh Nhi quên đau lòng, quên khổ sở, đều bị lời nói của anh làm mông lung.
Sắc mặt Nhuế Diệp trầm xuống, “Đừng nói to như thế!”
Ninh Hinh Nhi ngẩn người, sau đó cười to, “Thì ra anh……….” Khó trách sau khi anh ăn một chút, như nổi điên ôm lấy cô, giống như chưa từng chạm qua người phụ nữ nào, thì ra……..
Đáng ghét, thì ra giữa anh và Đại Lục không có chuyện gì, làm cô giống như người vợ hay ghen, thì ra cô lãng phí nước mắt mình vô ích rồi.
Thật vất vả mới nghĩ ra cách như vậy, nghĩ cách để anh nói thật, hành hạ anh một lúc, lại bị đáp án của anh làm hả giận.
“Không được cười!” Mặt Nhuế Diệp đen như Diêm Vương, nhưng cô không để ý, vẫn tiếp tục cười to, anh định hôn cô, không để cô cười tiếp.
Anh lập tức hôn cô, cho lưỡi vào miệng cô, tiếng nước miếng chảy ra vang lên trong phòng làm việc, anh ăn tuỷ trong xương mới biết nó rất ngon, quấn lấy lưỡi cô, giống như muốn trừng phạt cô vừa rồi bất lịch sự.
“Đợi chút……….” Không ngừng đẩy anh ra, Ninh Hinh Nhi cố gắng hô hấp, “Đừng, chúng ta đang ở văn phòng.” Nếu bị người khác nhìn thấy, rất mất thể diện đó, cô không muốn!
Nhìn cô một lát, Nhuế Diệp mới từ từ mở miệng: “Làm sao em biết?”
“Hả?” Cô không hiểu.
Hôn lên mặt cô mấy cái, “Làm sao đột nhiên em nhớ ra?” Anh mới bị nước mắt của cô làm luống cuống, nhưng không có nghĩa anh là đồ ngốc, làm sao cô vô duyên vô cớ đột nhiên nhớ ra chuyện này?
“Là…….” Cô nuốt nước miếng, ánh mắt anh sắc bén làm người ta sợ hãi, khó trách mỗi lần đi họp tất cả nhân viên bị anh doạ đến sợ xanh mặt.
“Hả?” Anh chờ đáp án của cô.
“Em thấy anh cùng một cô gái trong quán cà phê……..” Cô nói đứt quãng, chỉ sợ anh phát hiện ra điều gì.
“Cô ấy là Đại Lục, bạn anh.” Ánh mắt anh chuyên chú như chim ưng, xem xét xem cô có nói dối không.
“À.” Cô đáp một tiếng, vội vàng cúi đầu, “em….. sau này em sẽ không như vậy.”
Rất khả nghi, ánh mắt cô, vẻ mặt rất kỳ quái, Nhuế Diệp đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh muốn chủ nhật mời cô ấy đến nhà chúng ta ăn cơm.”
“Sao? A a, bạn bè đó, cần làm vậy.” Cái rắm! Bây giờ cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhuế Diệp buông cô ra, từ từ đứng lên, đi tới bàn làm việc, đè xuống nút điện thoại.
“Thư ký Lâm, buổi chiều không được để ai quấy rầy tôi.”
“Dạ, tổng giám đốc.”
“Sao……. Sao vậy?” Ninh Hinh Nhi sợ đến mức lưỡi cứng lại: “Xảy ra chuyện gì à?’ Cô cố gắng bình tĩnh.
“Không có gì.” Anh nói như vậy, “Anh chỉ muốn bắt một con chuột nhỏ nói dối.” Anh cười lười biếng, nụ cười rất lạnh, làm Ninh Hinh Nhi đông lạnh rồi.
Con chuột gì chứ? Ninh Hinh Nhi cắn lưỡi, thức thời nói: “Vậy em không quấy rầy anh, em đi toilet.” Nói xong, xoay người muốn chạy ra ngoài, cô cảm thấy hình như anh biết gì rồi, mà cô chính là con chuột nhỏ anh nói!
“Hinh Nhi.” Giọng nói và bóng dáng anh ở ngay sau cô, cánh tay ôm chặt lấy cô, “Em phải ở lại giúp anh.”
“Em…. Em sợ chuột!” Cô sợ hãi kêu, giãy giụa muốn đẩy anh ra.
“Đừng sợ, là một con chuột rất đáng yêu.” Anh nói bên tai cô, tà ác cắn tai cô.
“A! A Diệp, đừng…… đừng mà……..” Tại sao anh đột nhiên ngang ngược như vậy, cô không quen.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc có một căn phòng nhỏ, lúc này có hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau trong tối, tay người đàn ông nắm chặt lấy mắt cá chân người phụ nữ, hôn từ dưới lên, hôn liên tục, thật giống ăn đồ ngọt.
Cô gái vô lực bị anh bắt ép trên giường, bắp chân hơi nhột, Ninh Hinh Nhi biết lần này mình chết chắc, chắc chắn anh rất tức giận, nếu không sẽ không dùng khăn tắm buộc cô ở đầu giường, anh không phải người dễ bị kích động như vậy.
“A Diệp, em sai rồi, anh đừng tức giận có được không?’ Cô cầu xin tha thứ, bữa ăn chính còn chưa bắt đầu, chỉ là món phụ thôi mà cô sắp bị anh hù chết rồi.
Nhuế Diệp dừng lại, hôn lên bụng cô, rồi dừng lại trước bộ ngực trắng như tuyết của cô, rốt cuộc cũng nhìn cô, hời hợt nói: “Em sai chỗ nào?”
Cô sai rồi, cô không nên không nói với anh, cô đã khôi phục trí nhớ, còn nghĩ cách chỉnh anh, nhưng cô không thể nói mà, lưỡng lự một lát: “Em….. Em không nên hiểu lầm anh và Đại Lục……”
“Còn gì nữa không?” Tay anh vuốt ve trên đùi cô, ngón tay thon dài lướt qua đùi cô làm cô hơi ngứa, cô hơi động đậy.
“Không…. Không nên lừa anh, kinh nguyệt của em đến.” Rõ ràng kinh nguyệt còn chưa đến, vì trả thù anh nói dối, xúc động nhất thời, kết quả này mình tự gánh lấy mà.
“A, anh cảm thấy rất kỳ lạ, hôm qua còn chưa hết, nhưng hôm nay ở chỗ này…..” Tay anh lập tức chạm vào giữa hai chân cô, đưa một ngón tay vào, quẹt một cái, rồi rút ra, “Không có gì nha, rất sạch sẽ.”
Anh nói rất bình thản, nhưng hành động của anh làm chỗ kín của cô hơi ngứa, “Đúng…… Em xin lỗi.” Tuỳ hứng lâu như vậy, hiện tại nói xin lỗi có giảm bớt tội cho cô không?
“Không còn sao? Không còn lỗi gì à?”
Cô muốn nói lớn, cô không sai, nhưng thực tế quả thật cô có lỗi, không dám nhìn anh, nhìn qua một bên, hỏi nhỏ: “Nếu còn, anh sẽ làm gì?”
“Ừm, vậy phải xem tình huống, nếu nghiêm trọng thì anh cần phải suy nghĩ cẩn thận.” Cô cố ý giả bộ nghiêm túc, bắt nạt cô ngây thơ.
“Nếu….” Cô muốn lấy ví dụ, nhưng không nghĩ ra.
“Nếu còn nghiêm trọng hơn chuyện này?” Nhuế Diệp tốt bụng giúp cô, “Còn nghiêm trọng hơn chuyện em lừa anh kinh nguyệt tới?”
“Vâng.”
“Ừm, vấn đề này thật khó trả lời, anh không túng dục em, nhưng luôn giải đáp vấn đề, em làm vợ không chịu, anh……..” Nhuế Diệp cố ý dừng lại.
“Anh…… Anh muốn tìm người phụ nữ khác?” Cô lập tức trợn mắt giận dữ nhìn anh.
Biết cô ghen, anh lắc đầu một cái, “Em xem, em cấm dục anh lâu như vậy, anh đương nhiên phải giải quyết.”
Giải quyết thì giải quyết, dù sao cô không cảm thấy mình thiệt, vì làm chuyện đó cùng anh rất thoải mái.
Nhìn thấy cô yên tâm, Nhuế Diệp có ý xấu, “Nếu như chuyện còn nghiêm trọng hơn…. Thật ra anh cho rằng chuyện này đã rất nghiêm trọng rồi.”
Bị lời chưa nói xong của anh doạ sợ, “Vậy…….. Vậy……..”
“Chuyện đó, em nói xem là chuyện gì, anh mới có thể kết luận.” Nhuế Diệp giảo hoạt không cho cô đường sống, ngược lại lúc lỏng lúc chặt, làm lòng cô không yên.
“Em…. Em……” Bị anh doạ nên không dám trả lời, Ninh Hinh Nhi đâu dám nói, anh đã tức giận trói cô lại, nếu như còn giận hơn, không phải anh sẽ cầm roi, rồi nhỏ nến để chơi cô chứ?
“Chẳng lẽ em còn gạt anh chuyện gì sao?” Nhuế Diệp giả vờ kinh ngạc nhìn cô, thật ra nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, anh đã đoán ra cô đang giấu chuyện gì.
Nhưng mà anh chờ cô nhận sai, còn anh thì sẽ trừng phạt một chút, để cho cô biết một số chuyện không nên lừa anh, hại anh lo lắng và sợ hãi lâu như vậy, cũng nên cho cô trải qua cảm giác này chút.
Cô không dám nói, “Không có….. không có.”