Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 138: Q.2 - Chương 138: Em nói lý được không?




Song bào thai không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì cô, đây không phải là muốn chết sao.

"Lớn tiếng một chút! Lặp lại lần nữa." Hắc Viêm Triệt rống lớn.

Viên Cổn Cổn sợ tới mức nước mắt tuôn loạn, trong lòng vừa sợ hãi vừa ủy khuất, nhưng lại không dám nói tiếp nữa.

"Em khóc cái gì, tới đây!" Lại là một tiếng rống từ miệng Hắc Viêm Triệt phun ra.

"Hu hu...Bảo Bảo." Con nhóc nào đó sợ hãi nắm lấy quần áo Long Tịch Bảo, meo meo gọi.

"Đừng sợ, Cổn Cổn!" Long Tịch Bảo nhẹ giọng an ủi.

"Long Tịch Bảo!" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hét tên người nào đó, trong đó chứa đầy hàm ý uy hiếp.

"Cái kia... Ngoại tình là anh không đúng, anh còn hung dữ như vậy, đây là không đúng... Trước kia cô giáo ở nhà trẻ không dạy anh sao? Làm việc sai phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, nếu không..." Đầu tiên là Long Tịch Bảo lớn tiếng, nhưng sau đó dưới ánh mắt sắc bén của Hắc Viêm Triệt thì chậm rãi nhỏ giọng, cuối cùng dần dần mất tiếng...

Long Tịch Hiên nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, chỉ thấy con ngươi màu tím nhạt của anh đã bắt đầu đậm lên, biết đây là điềm báo anh bùng nổ, vội vàng chạy đến bên cạnh Long Tịch Bảo ôm lấy cô ấy rời xa 'chiến trường', không để cô ấy nói lung tung nửa.

Long Tịch Bảo sợ hãi trốn vào trong lòng Long Tịch Hiên, không thể không thừa nhận, bộ dáng Hắc ác ma tức giận lên thật sự rất đáng sợ, mắt đổi màu cũng không nói, đáng sợ nhất chính là 'sát khí' phát ra từ người anh...Dòng máu của anh đủ để giết người trong vô hình, anh là sinh vật vừa tàn bạo vừa nguy hiểm.

Thiếu Long Tịch Bảo 'che chở', Viên Cổn Cổn càng là sợ hãi lùi về sau, anh sắp tức giận...

"Viên Cổn Cổn, anh cho em một cơ hội nửa, tới đây." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói, mắt tím chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô nhóc tròn quả cầu nhỏ ở trên giường, cô lại dám nói với anh hai chữ ly hôn, cô lại dám...

Quả cầu nhỏ trên giường bị dọa đến nước mắt tuôn rơi, trong lòng cực kỳ ủy khuất, rõ ràng là anh phản bội cô, anh còn hùng hồn như vậy, bá đạo như vậy, đừng tưởng rằng chỉ có anh cáu kỉnh, em cũng có!.

"Em...Em không qua... Em không muốn trở về với anh, anh đi tìm... Đi tìm cô gái kia đi, em...Em muốn ly hôn, em phải về nhà tìm cha mẹ, hu hu..."

Nghe vậy, kiên nhẫn của Hắc Viêm Triệt vốn là không còn sót bao nhiêu đã tuyên bố dùng hết, lúc đầu anh còn muốn giải thích là cô hiểu lầm, bây giờ anh không muốn, để cô hiểu lầm cũng tốt, ở chung lâu như vậy cô lại không hiểu anh chút nào, còn dễ dàng nói muốn ly hôn, xem anh làm thế nào để trừng phạt cô, lạnh lùng đi qua, bắt lấy thân thể đang giãy dụa không ngừng của cô, ngón tay thon dài nắm cằm của cô, để cô không thể không ngẩng mặt nhìn anh.

"Viên Cổn Cổn, em nghĩ em là ai? Thứ cho anh nhắc nhở em, em là sủng vật cha em cho anh, là nữ giúp việc của riêng anh, là thư ký riêng của anh, em có tư cách nói ly hôn với anh? Cho dù hôm nay anh ôm một cô gái làm tình ở trước mặt em, em cũng phải ngoan ngoãn trở về phòng chờ anh, làm anh tức giận, anh có biết sẽ có kết cục gì không, còn cần anh nhắc nhở em sao?"

Viên Cổn Cổn ngây ngẩn nhìn anh, còn chưa có đáp lời, Long Tịch Bảo liền không nhịn được thét lên "Anh Triệt, anh quá đáng quá rồi, sao anh có thể nói như vậy, Cổn Cổn là vợ của anh, chính anh ngoại tình mà không nhận sai thì thôi, còn nói như vậy!"

Hắc Viêm Triệt buông cằm Viên Cổn Cổn ra, bế cô vào trong ngực, quay đầu lạnh lùng nhìn Long Tịch Bảo căm phẫm "Cô ấy là người của tôi, tôi muốn đối với cô ấy như thế nào là tự do của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô, cô lại chủ động tìm tới cửa rồi."

Long Tịch Bảo trừng lớn mắt đẹp mê người, nói không ra lời, cô ấy rất khẳng định anh yêu Cổn Cổn rất sâu đậm, cô ấy cũng không tin anh sẽ làm chuyện có lỗi với Cổn Cổn, nhưng vì sao anh phải nói lời nói làm người ta tổn thương như vậy...

Viên Cổn Cổn đau lòng ủy khuất rơi nước mắt, phát ra tiếng hu hu nỉ non, làm cho người ta nghe qua rất không đành lòng.

Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, nhìn quả cầu nhỏ đáng thương tội nghiệp trong lòng, lạnh giọng nói "Không cho khóc, em khóc thêm nửa xem."

Viên Cổn Cổn mím môi, không dám khóc thành tiếng nửa, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, mắt to tròn ai oán nhìn anh.

Hắc Viêm triệt hừ lạnh một tiếng, ôm lấy cô liền chuẩn bị đi ra ngoài, Viên Cổn Cổn vừa nghĩ đến kết cục sau khi về nhà, vội vàng khóc nức nở thét lên "Bảo Bảo... Hu hu...Bảo Bảo cứu mình."

Long Tịch Bảo nghe vậy, không an phận giãy dụa trong lòng Long Tịch Hiên, muốn đi 'mở rộng chính nghĩa', tiếc rằng Long Tịch Hiên ôm cô ấy rất chặt, cô ấy làm sao cũng không thoát được.

"Ai cũng không cứu em được, Viên Cổn Cổn em chết chắc rồi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, cứ như vậy mà ôm Viên Cổn Cổn giãy dụa không ngừng đi khỏi tầm mắt Long Tịch Bảo.

"Anh buông em ra, buông em ra!" Long Tịch Bảo sốt ruột tức giận thét lên.

"Bảo Bảo, đừng đi, đây là chuyện nhà Triệt." Long Tịch Hiên dịu dàng nói.

"Anh ấy sẽ khi dễ Cổn Cổn." Long Tịch Bảo quát.

"Cậu ấy 'khi dễ' cô ấy, cũng bởi vì cậu ấy yêu cô ấy, Cổn Cổn sẽ không có gì, Triệt sẽ không thật sự làm gì cô ấy đâu." Long Tịch Hiên ôm cô ấy ngồi ở trên giường, an ủi.

"Đàn ông thối các người chỉ dùng danh nghĩa 'yêu' này để làm chuyện tổn thương đến chúng tôi, các anh tổn thương em là vì yêu, bây giờ anh ta tổn thương Cổn Cổn lại là vì yêu, đi yêu của các người đi, yêu yêu yêu cái rắm!" Long Tịch Bảo kích động tránh ra khỏi ôm ấp của Long Tịch Hiên, vừa nói vừa phát tiết vỗ giường lớn, tức giận đến không nhẹ.

"Long Tịch Bảo, tốt nhất là em nên có chừng mực cho anh, còn không dứt phải không?" Long Tịch Bác nhíu nhíu đầu mày không vui nói.

"Em liền không có chừng mực, liền không dứt đấy, như thế nào!" Long Tịch Bảo nâng cằm xinh đẹp lên, khiêu khích nhìn anh ta.

"Em nói lý được không, Cổn Cổn là bảo bối của Triệt, chúng ta có thể làm sao? Cho dù thế nào cũng không thể không để cậu ấy đưa cô ấy đi?" Long Tịch Bác hít một hơi thật sâu 'kiên nhẫn' muốn cô thông suốt.

"Các anh là hai người tiếp tay kẻ xấu, vẽ đường cho hươu chạy, các anh cưỡng éo đưa con dê con Cổn Cổn đáng yêu vào trong tay con báo Hắc Viêm Triệt đáng chết, em chán ghét các anh, chán ghét các anh, chán ghét đàn ông các anh ích kỷ lại tự lợi, chán ghét các anh bá đạo lại nóng nảy, chán ghét chán ghét chán ghét các anh." Long Tịch Bảo vừa nói vừa hung hang vỗ lên giường lớn, hận không thể đánh giường tan tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.