Buổi tối 8 giờ, Hắc Viêm Triệt mặt thối từ công ty về nhà, thật sự là đủ, rõ ràng là cô cố tình gây sự vì sao anh còn phải lo lắng có phải cô còn trốn ở trong phòng khóc hay không, có phải giận dỗi không ăn cái gì hay không...Thật sự là anh không có thuốc nào cứu được rồi.
Quản gia Bạch thấy bóng dáng Hắc Viêm Triệt lập tức cung kính khom người "Thiếu gia, hôm nay Minh thiếu gia dẫn theo phu nhân ngài ấy đến thăm ngài."
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm "Người đâu?"
"Đã đi rồi."
Hắc Viêm Triệt nhíu mày có dự cảm không tốt. .
"Còn nửa... Chính là Cổn Cổn có thể đã nhìn thấy bọn họ thân thiết ở phòng khách, khóc chạy đi, tôi nghĩ có lẽ là con bé đã hiểu lầm, tôi đã phái người đi tìm khắp nơi rồi." Quản gia Bạch máy móc nói, cẩn thận quan sát nét mặt thay đổi của người nào đó.
"Tìm được chưa?" Hắc Viêm Triệt cuộn tay thành nắm đấm, nhàn nhạt hỏi.
"Còn chưa, tôi nghĩ có phải con bé đã về nhà mẹ đẻ rồi không, nhưng tôi lại không dám quấy rầy Viên lão gia, sợ bọn họ lo lắng."
"Cô gái ngu ngốc kia chạy đi lúc nào?" Hắc Viêm Triệt đè nén nóng nảy sắp bùng nổ, lạnh giọng hỏi.
"Khoảng hơn 10 giờ sáng." Quản gia Bạch nghĩ nghĩ, trả lời.
"Đáng chết..." Hắc Viêm Triệt mắng một tiếng, đạp cửa mà đi.
Quản gia Bạch nhìn bóng lưng của anh lộ ra một chút cười gian, biết lo lắng sao, còn xem ngài mỗi ngày có bày ra mặt thối nửa không.
Bên trong xe, một tay Hắc Viêm Triệt cầm tay lái một tay cầm điện thoại gọi số Viên Tịnh Lưu, sau vài tiếng chuông, truyền đến tiếng nói lành lạnh đặc biệt của Viên Tịnh Lưu..
"Alo?"
"Cha vợ, con gái 'đáng yêu' của cha có ở chỗ cha không?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi.
"Không có, thế nào? Con bé lại làm cái gì?"
"Không có gì, chỉ là không thấy nữa." Hắc Viêm Triệt nhìn đường phố ngoài cửa sổ xe, nghiến răng nghiến lợi nói.
"À, rời nhà trốn đi phải không? Nhớ được tìm được thì dạy dỗ tốt một chút." Viên Tịnh Lưu nhẹ nhàng nói, không có một chút dáng vẻ khẩn trương.
"Yên tâm, nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt, cha vợ ngủ ngon." Hắc Viêm Triệt cúp điện thoại, bắt đầu hơi nôn nóng. Vòng vo vài vòng trên đường phố vắng, bấm dãy số của Long Tịch Bác.
"Bác, cơm nắm nhà mình không thấy nữa, có chạy đến nhà các cậu không?"
"Ách... Nên nói như thế nào đây..." Trong điện thoại truyền đến tiếng ấp úng của Long Tịch Bác.
"Được rồi, đã hiểu, bây giờ mình tới ." Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo là cơn tức giận ập tới, con bé ú đáng chết can đảm, xem anh làm sao để trừng phạt em.
"Cái kia... Tâm can cậu nói cậu ngoại tình hả ?" Long Tịch Bác hỏi ra nghi ngờ trong lòng..
"Cậu nói có thể không? Là Minh, còn có vợ của nó Tô Anh Lạc." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.
"Minh? Không phải cậu ấy ở LasVegas sao? Trở về khi nào?"
"Hôm nay vừa đến, đáng chết." Hắc Viêm triệt táo bạo nói, gây chuyện rồi bỏ chạy, quả nhiên giống như lúc còn nhỏ.
Long Tịch Bác cười khẽ một tiếng, rốt cục hiểu rõ ngoại tình trong miệng Viên Cổn Cổn là xảy ra chuyện gì.
"Mình cúp, coi chừng ngôi sao tai họa đó giúp mình, mình lập tức tới ngay." Hắc Viêm Triệt oán hận nói.
"Ừ, đừng tàn nhẫn quá."
"Cậu yên tâm, mình tuyệt đối sẽ không quá! tàn! nhẫn!" Giọng nói dịu dàng của Hắc Viêm Triệt truyền đến từ trong điện thoại, làm Long Tịch Bác không khỏi run một cái đã cúp điện thoại, đã bắt đầu đồng tình với người được gửi gắm nào đó.
Buổi tối 9 giờ, Long Tịch Bảo đang cùng 'đồng minh' chia xẻ đồ sưu tầm của mình...
"Cổn Cổn, bạn xem, đều là hình trai đẹp."
"Đúng đấy, rất đẹp trai" Ánh mắt Viên Cổn Cổn sáng như tuyết nhìn truyện tranh trong tay Long Tịch Bảo.
"Nam sinh tóc ngắn là công, nam sinh tóc dài là thụ, không tệ." Long Tịch Bảo vừa lòng gật đầu.
"Công? Thụ?" Viên Cổn Cổn không hiểu nhìn Long Tịch Bảo.
"Giống như bạn và Hắc ác ma yêu yêu vậy, anh ấy là công, bạn là thụ, anh ấy có thể tùy tiện khi dễ bạn, nhưng bạn lại không dám phản kháng." Long Tịch Bảo kiên nhẫn dạy.
Viên Cổn Cổn mơ hồ, cái hiểu cái không gật gật đầu.
"Không hiểu cũng không sao, xem nhiều một chút sẽ biết, đây đều là đồ mình sưu tầm, bạn từ từ xem, xem xong chúng ta có thể thảo luận rồi." . Long Tịch Bảo hưng phấn nói, tuyệt quá, mẹ Vũ không ở đây cũng không có người để cô ấy chia xẻ, bây giờ tốt lắm, nhặt được 'đồng minh' đáng yêu như thế, thật sự là quá sung sướng.
Viên Cổn Cổn một quyển tiểu thuyết và một quyển truyện tranh, hết sức chuyên chú bắt đầu 'nghiên cứu'.
Đột nhiên, cửa 'rầm' một tiếng mở ra , hai cô gái nhỏ sợ tới mức ôm nhau khẩn trương nhìn người tới.
Hắc Viêm Triệt phẫn nộ nhìn cô gái nhỏ trên giường, người nào đó sợ tới mức vội vàng tránh ở sau lưng Long Tịch Bảo, không dám lộ mặt.
Long Tịch Bảo nhìn thấy người tới là Hắc Viêm Triệt, mắt đẹp lập tức hung tợn 'bắn' đến song bào thai ở sau lưng Hắc Viêm Triệt , ý tứ rất rõ ràng, các anh rất tốt, em cũng không cần để ý các anh nửa.
Song bào thai 'rất vô tội' lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ không có bán đứng cô ấy.
"Viên Cổn Cổn, em lăn ra cho anh! Ra! đây!" Hắc Viêm Triệt lớn tiếng quát.
Con nhóc nào đó bị kêu đến tên run lẩy bẩy, trong lòng có chuẩn bị, bây giờ là Triệt nóng nảy, cũng tốt, so với Triệt lạnh lùng thì tốt hơn, nghĩ đến anh ôm một cô gái khác, liền can đảm nhỏ giọng nói
"Em...Em không ra, em...Em muốn ly hôn với anh."
Hắc Viêm Triệt ngẩn người, híp híp mắt lạnh giọng hỏi "Em muốn cùng anh cái gì? Lặp lại lần nữa?"
"Ly...Ly....Ly hôn...với anh...." Người nào đó nhỏ giọng lại lặp lại một lần.