"Sẽ không, mình sẽ bảo vệ bạn." Long Tịch Bảo đắc ý nói, trước kia cô ấy không dám nói nhưng bây giờ cô ấy chính là nữ vương.
"Vậy mình liền ở đây, mọi người không thể nói chỗ ở của mình cho anh ấy biết." Viên Cổn Cổn nức nở nói
"Không thành vấn đề, yên tâm đi, mình đứng về phía bạn." Long Tịch Bảo cười khẽ sờ sờ đầu cô, thật đáng yêu mà, giống như con chó nhỏ bị người ta khi dễ, thật sự là rất đáng yêu, Hắc ác ma à Hắc ác ma, thật sự là anh gặp được vận cứt chó, cưới một người vợ đáng yêu như vậy.
Viên Cổn Cổn khóc thút thít đến cái mũi nhỏ hồng hồng, vươn móng vuốt nhỏ tròn tròn xoa xoa nước mắt, meo meo nói "Bảo Bảo, mình đói bụng..."
Suýt chút thì Long Tịch Bảo té xỉu, cô nhóc tròn tròn vừa mới đau lòng khóc chết đi sống lại, bây giờ lại mở to mắt to sáng ngời rũ rượi nước mắt đáng thương tội nghiệp nói cô đói bụng? Thật sự trong sáng ngây ngô mà.
"Đi thôi, mình gọi dì Lý nấu cho bạn ăn, đừng khóc mà."
"Ừ." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, vui vẻ đi theo phía sau Long Tịch Bảo, dường như người vô cùng đau lòng lúc nảy không hề có quan hệ gì với cô, vô cùng vui vẻ đi ăn đồ ngon...
Song bào thai về nhà, thấy chính là hai cô gái nhỏ 'bảo bối' như nhau, ríu rít nói không ngừng, toàn bộ nội dung thảo luận đều là cái 'xấu' về bọn họ và bạn tốt của bọn họ.
"Mình nói bạn nghe, anh Bác không nói lý lẽ, vừa bá đạo vừa hung dữ, anh Hiên bình thường là bộ dáng lịch sự nho nhã, thật ra là người hai mặt, bạn xem, suýt chút nửa thì anh ấy bóp chết mình." Long Tịch Bảo nói đến nước miếng bắn tung tóe, kể lể khuyết điểm của song bào thai, cuối cùng còn kéo cổ áo xuống, trên cần cổ cô ấy là dấu tay và vết bầm tím
Viên Cổn Cổn ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt đáng yêu, phát ra tiếng hô "Bọn họ rất quá đáng, sao lại tàn nhẫn như vậy.".
"Đúng vậy đúng vậy, bạn xem, bạn hạnh phúc hơn minh rất nhiều đấy." Long Tịch Bảo ủy khuất gật gật đầu.
"Nào có, bạn có biết vì sao mông của mình vểnh như vậy không? Đều là bị anh ấy đánh, thật ra là sưng chứ không phải vểnh, bạn cũng không biết anh ấy đánh người có bao nhiêu tàn nhẫn đâu, cao bạc hà tiêu sưng cũng mua một rương, bạn không biết anh ấy có bao nhiêu bạo lực, còn có, . anh ấy tức giận liền không ngừng muốn yêu, không tra tấn mình đến choáng váng tuyệt đối không bỏ qua, bạn xem, đây là chứng cớ." Viên Cổn Cổn là vẻ mặt mình là cô gái bị ngược đãi, cũng kéo cổ áo của mình xuống, lộ ra một mảng lớn toàn dấu hôn...
Ồ... (Biểu đạt đồng tình) Hắc ác ma này là tên tinh trùng lên não, sẽ không phải là chính mình muốn yêu nên gây phiền phức cho Cổn Cổn chứ? Rất tà ác đấy!
Song bào thai đau đầu nhìn vẻ mặt cùng cảnh ngộ của hai cô gái, không biết nói cái gì cho phải, sao Triệt có thể thả bảo bối tâm can của anh đến đây vậy?
"Bảo Bảo, bọn anh đã về." Long tịch hiên mở miệng nói.
"Ồ, sao sớm vậy?" Rốt cuộc Long Tịch Bảo cũng phát hiện hai người giữ cửa.
"Em đối với bọn anh đúng là có ý kiến không nhỏ." Long Tịch Bác cười lạnh nói.
"Em chính là có ý kiến, như thế nào? Chính mình không tốt còn không cho người ta nói, đàn ông các anh không có một người nào tốt." Long Tịch Bảo meo meo nói, dám dùng giọng điệu này nói với cô ấy, không rõ tình huống, cũng không nhìn xem bây giờ ai là lão đại!.
Viên Cổn Cổn trợn to mắt tròn, vẻ mặt sùng bái nhìn Long Tịch Bảo khí phách oai phong hùng dũng, Bảo Bảo thật là lợi hại.
"Em!" Long Tịch Bác oán hận trừng mắt nhìn cô ấy, có khí mà không thể phát ra.
Long Tịch Hiên thở dài, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, đi qua đưa bánh ngọt và kem lạnh trong tay cho Long Tịch Bảo, nhẹ nhàng nói "Được rồi, mau ăn đi, bọn anh mua hai phần, vừa đúng em và Cổn Cổn một người một phần."
Long Tịch Bảo thấy ăn vội vàng sáng mắt, chụt một tiếng hôn một cái lên mặt Long Tịch Hiên, sau đó kích động lôi kéo Viên Cổn Cổn ngồi dậy ăn.
Long Tịch Bác nói với chính mình đừng nóng giận, đừng nóng giận, tình hình này một ngày nào đó sẽ qua đi! Sau đó đi qua bế cô ấy lên trên đùi, lau kem lạnh dính ngoài miệng cho cô ấy. Nhìn nhìn mắt của Viên Cổn Cổn hồng hồng, nhàn nhạt hỏi "Sao hôm nay Triệt có thể để một mình em ra ngoài?"
Viên Cổn Cổn cau cái mũi nhỏ, vẻ mặt khó chịu nói "Anh ấy bận thân thiết với người đẹp, không đếm xỉa tới em, hơn nữa là em rời nhà trốn đi, không cần phải báo cho anh ấy biết?"
"Thân thiết với người đẹp?" Long Tịch Bác ngạc nhiên nói
"Rời nhà trốn đi? !" Long Tịch Biên hơi ngạc nhiên.
"Dạ." Viên Cổn Cổn ủy khuất gật gật đầu.
"Cổn Cổn muốn ở nhà chúng ta, buổi tối cùng ngủ với em, không cho các anh mật báo với anh Triệt, nếu không..." Long Tịch Bảo vừa ăn kem vừa nheo mắt đẹp uy hiếp song bào thai.
"Bảo Bảo, Cổn Cổn ở đây không phải là không được, nhưng nên báo với Triệt một tiếng, bằng không cậu ấy sẽ gấp đến điên." Long Tịch Hiên không đồng ý nói.
"Đúng vậy, một ngày cậu ấy không có thấy vợ mình thì sẽ nổi điên!" Long Tịch Bác lên tiếng ủng hộ.
"Mới là lạ, bây giờ trong ngực anh ấy là người đẹp sẽ không nhớ tới em." Viên Cổn Cổn nhớ đi nhớ lại lại muốn rơi nước mắt.
"Em mặc kệ! Chính là không cho nói với anh ấy! Nếu các anh nói cho anh ấy biết em sẽ không để ý các anh!" Long Tịch Bảo vội vàng lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng Viên Cổn Cổn, không cho cô có cơ hội khóc, sau đó quay đầu lại nhìn song bào thai, ánh mắt này chính là, . các anh dám để cho bạn ấy khóc xem, em nháo chết các anh!
Song bào thai liếc nhau không biết nên nói cái gì, đây là vợ người ta, là tâm can của người ta, bọn họ làm như vậy không tốt lắm đâu, hơn nữa bọn họ cũng là vì tốt cho Cổn Cổn, dựa theo tính cách của Triệt, nếu bị chính anh tìm được thì cô sẽ thảm hại hơn...
Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, nhai nuốt bánh ngọt Long Tịch Bảo đút cho cô.
"Cổn Cổn ngoan, không khóc, chúng ta không để ý đến đám đàn ông xấu xa đó, chúng ta trở về phòng." Long Tịch Bảo nhảy xuống khỏi đùi Long Tịch Bác nắm tay Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp trở về phòng, bỏ lại hai 'người đàn ông xấu xa' buồn bực nhìn bóng lưng các cô, phiền phức rồi...