Tống Ngôn thích yên tĩnh, Lâm viên ngoại liền an bài cho hắn một viện
yên tĩnh, trừ sáng sớm có mộttiểu gia nhân đến quét tước đình viện,
thường bên này rất ít người đi lại.
Sau khi Lỗ Lỗ chạy đi, Thường Ngộ cùng anh Đào đuổi theo nàng, chạy qua tiền viện, đến chỗ rẽ vào con đường nhỏ u tịch thông đến Tống Ngôn viện, Thường Ngộ để anh Đào chờ ở
đây, hắn một mình đuổi theo. anh Đào lặng lẽ, rất thức thời núp
ở một gốc cây liễu, nhìn xa xa mặt hồ sững sờ.
Nàng biết, Thường
Ngộ căn bản là không muốn ngăn đại tiểu thư, bởi vì hắn ra khỏi chính
viện liền cố ý chạy chậm lại, nếu không phải như vậy, bọn họ đã sớm bắt
kịp nàng, còn để nàng giống như đang chơi đùa chạy tới bên này sao?
Ở đây yên tĩnh không người, Thường Ngộ chắc là muốn lén cùng đại tiểu thư trò chuyện đi?
Nghĩ tới đây, anh Đào có chút áy náy, vô luận là Cố Tam hay là Thường Ngộ,
bọn họ đối với đại tiểu thư đều quá mức thân cận, nàng thân là nha hoàn
của Lâm gia, liền không nên gạt lão gia. Thế nhưng nói rasẽ có hậu quả
gì? Trước đây nàng vì sợ Thường Ngộ, giúp hắn len léng thân thiết với
đại tiểu thư nhiều lần, bây giờ nói ra, nếu Thường Ngộ cắn ngược, nàng
cũng không có kết cục tốt. Chuyện của Cố Tam thìlại không thể nói ra vì
liên lụy đến khuê dự của đại tiểu thư, anh Đào không hi vọng đại tiểu
thư bị thương tổn. Trong sạch chính là tính mạng của nữ nhân, mặc dù là
lão gia, nếu biết đại tiểu thư…, thái độ đối với đại tiểu thư chỉ sợ
là sẽ thay đổi.
anh Đào khổ sở thay cho đại tiểu thư.
Quên đi, Thường Ngộ cùng Cố Tam đã đạt thành hiệp nghị rồi, nàng cứ tiếp tục duy trì yên lặng đi. Tương lai rốt cuộc thế nào, không phải một tiểu nha
hoàn như nàng có thể khống chế, nhưng mặc kệ đại tiểu thư chiêu ai ở rể, nàng cùng Điềm Hạnh đều là nha hoàn thiết thân của đại tiểu thư lão
nhân gia, chỉ cần các nàng không phạm sai lầm lớn, theo tính cách của
đại tiểu thư, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi hai nàng.
Lại nói, đại
tiểu thư là người đơn thuần không hiểu chuyện, Thường Ngộ đối tốt với
đại tiểu thư, cũngkhông thừa cơ mà bắt nạt đại tiểu thư,
thấy rõ hắn không có ác ý lừa nàng ấy. Mà hắn là người bên cạnh lão gia, được coi trọng, Ngô quản gia cũng khách khí với hắn ba phần, tất cả hạ
nhân trong phủ đều nhận định Thường Ngộ là người có khả năng và đắc lực
mà lão gia để lại cho đại tiểu thư, vậy nàngkhông có lý do gì
vì một người ở rể còn chưa biết mặt mà đắc tội với hắn.
Nghĩ thông suốt, anh Đào thở phào một cái, quay đầu nhìn phía trước.
Chỗ đó đã không còn thấy bóng dáng hai người.
Thường Ngộ bắt kịp Lỗ Lỗ ngay trước cửa nguyệt của Tống Ngôn viện, “Đại tiểu
thư, Tống tiên sinh cùng Bùi thiếu gia đang nói chuyện, người không thể
vào.”
Hơi thở của Lỗ Lỗ có chút bất ổn, thở gấp hỏi hắn: “Vì sao không được a?”
trên đường nàng chỉ đi dưới bóng cây, trên người ra mồ hôi cũng không nhiều, nhưng hai má vẫn là nỗi lên hai luồng đỏ ửng, giờ nàng ngửa đầu nhìn Thường
Ngộ, liền đem khuôn mặt kiều mị như đóa hải đường hiện ra hoàn toàn
trước mặt Thường Ngộ. Hai người kề quá gần, Thường Ngộ yên lặng nhìn
nàng, nhất thời quên trả lời, tầm mắt hắn theo đôi mắt thuần khiết mỹ lệ của nàng một đường đi xuống phía dưới, rơi vào trên chiếc cổ trắng
muốt. Bởi vì chiều cao chênh lệch, nàng đứng một tư thế biếng nhác, ngực nàng phập phồng, hắn thậm chí nhìn được hai mảnh êm dịu bên cạnh…
Thường Ngộ nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra tình cảnh lúc Cố Tam dắt nàng
từ sau cây bước ra.không có bức ép, không có dụ dỗ, nàng cam tâm tình
nguyện để Cố Tam nắm tay, dùng loại ánh mắt ỷ lại mà hắn từng thấy để
nhìn Cố Tam, thân thiết tự nhiên.
“Đại tiểu thư, thật người cùng Cố Tam ở qua một buổi tối sao?” hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi lên.
Sao lại nhắc tới Cố Tam?
Lỗ Lỗ vừa định trả lời, đột nhiên nhớ ra Cố Tam căn dặn, liền lắc đầu nói: “không nói cho ngươi, hắnkhông cho ta nói chuyện của hắn với người
khác”
Người khác…
Thường Ngộ cười khổ, đáy mắt chậm rãi
phát ra tia lửa giận hừng hực, bị hắn nén xuống. hắn kéo Lỗ Lỗ đến bên
cạnh bóng cây thúy trúc, yên lặng hỏi: “Đại tiểu thư, chúng
ta không nói việc của hắn, vậy ngườinói cho ta biết, đêm đó người tại
sao lại muốn ở cùng hắn, là hắn ép buộc kéo người đi sao?” Có lẽ là
nàng đang chơi đùa trong núi, bị Cố Tam tình cờ bắt gặp, mạnh mẽ muốn
nàng?
“không phải đâu, là ta trèo lên trên cây tìm hắn. Trời tối, ta sợ ở trong núi còn có con thú lợi hại hơn ta, nên chạy theo hắn làm
bạn.” Lỗ Lỗ có chút do dự nói, không biết như vậy có tính là không đề
cập đến Cố Tam?
“hắn dựng phòng ở trên cây sao?”
“Ừm, là
nhà gỗ rất nhỏ, bất quá ngủ bên trong rất lạnh, quay đầu là có thể thấy
được mặt trăng, đúng rồi, hắn còn dạy ta nói chuyện nữa.”
cô nam
quả nữ ở chung một phòng, Thường Ngộ nắm chặt nắm tay, sau đó mang theo
tia hi vọng hỏi: “Vậy hắn có ép buộc người hay không?”
“Ép buộc là cái gì?” Lỗ Lỗ hoang mang nháy mắt.
“Chính là, cởi xiêm y của người…”
“Ta đâu có mặc xiêm y, bất quá hắn hôn ta một hồi rồi hắn tự cởi xiêm y, sau đó…”
“Đừng nói nữa!” Thường Ngộ không nén nỗi nữa mà đầy ngập lửa giận, một quyền đánh lên
bức tường thấp bên cạnh, Cố Tam kia đúng là cầm thú, hắn tại sao lại có
thể!
Lỗ Lỗ hoảng sợ, nàng sợ người khác giận, lập tức trong mắt
liền ứa lệ, “Ta không nói, ngươi đừng nóng giận!” Nàng thích nhìn bộ
dáng Thường Ngộ hí mắt cười, chứ không muốn xem hắn nhíu mày xị mặt như
vậy, so với tiên sinh quả thật còn đáng sợ hơn.
Thường Ngộ căn
bản không nghe thấy tiếng Lỗ Lỗ khóc nức nở. hắn đứng trước tường, ngực
như bị tảng đá lớn đè nặng khó chịu, bế tắc khó có thể hô hấp. hắn xem
đại tiểu thư hồn nhiên như hài tử, nâng niu đại tiểu thư trong lòng bàn
tay, lại sớm bị gã Cố Tam lỗ mãng kia lãng phí, hôm nay còn tìm tới cửa! Cố Tam muốn làm cái gì? Còn muốn bắt nạt đại tiểu thư nữa sao? Gã còn
dám đến, hắn tìm người đánh cho tàn phế chân gã! Nếu là gã còn
dám nói nửa câu tổn hại khuê dự đại tiểu thư, hắn sẽ làm cho gãmột đời
đều không thể lên tiếng!
“Thường Ngộ, ta không đi tìm tiên sinh,
ta nghe lời ngươi, ngươi đừng nóng giận.” Lỗ Lỗ nhẹ nhàng lôi kéo tay
áo hắn, cẩn thận từng li từng tí nói.
Nhìn tay nàng, thân hình
Thường Ngộ hơi cứng, hắn cho tới bây giờ cũng không muốn nàng sẽ làm
động tác này đối với mình. Lấy lại tinh thần, hắn cuống quít tránh
nàng nói: “Đại tiểu thư, ta không giận, chúng ta trở về đi.” Đại tiểu
thư cái gì cũng không hiểu, nàng vô tội, hắn không nên trước mặt nàng
điên cuồng,không nên dọa sợ nàng. Chuyện cho tới bây giờ, hắn hi vọng
đại tiểu thư một đời đều hồ đồ như vậy, tránh cho ngày sau khỏi khổ sở.
Lỗ Lỗ không tin, nàng lôi tay áo Thường Ngộ, trong mắt còn khóc cầu:
“Ngươi thật không tức giận? Vậy ngươi cười một cái cho ta xem!” Nàng dựa vào sát quá, Thường Ngộ tim đập rối loạn một chút, vừa nỗ lực kéo tay
áo trở về, vừa miễn cưỡng xả một chút khóe miệng. Cười,hắn còn có tâm
tình cười sao?
Lỗ Lỗ không hài lòng nhìn hắn cười chiếu lệ, kiên trì không buông tay, “không phải như vậy, muốn loại cười nheo mắt lại á!”
Thường Ngộ đành ép buộc mình tự nghĩ một chút chuyện hài lòng, sau đó liền nhớ ra ngày đó Lỗ Lỗ ngồi xổm bên hồ nhìn cá trông bộ dáng khả
ái, thật tình bật cười.
Lỗ Lỗ lập tức không còn sợ hãi khẩn
trương nữa, cũng nhìn hắn cười cười, xoay người liền hướng cửa đira.
Thường Ngộ hết giận, hay là nàng giờ đi tìm tiên sinh.
“Đại tiểu
thư, người không thể đi, Tống tiên sinh…” Thường Ngộ đuổi theo, vượt qua cửa nguyệt, vừa định ngăn cản Lỗ Lỗ, không nghĩ Lỗ Lỗ lại dừng lại.
Thường Ngộ trong lòng vui vẻ, cho rằng đại tiểu thưsẽ không đi,
lại không ngờ sau khóm thúy trúc lại xuất hiện hai bóng người, nam tử
mặc trang phục trắng ôn nhuận như ngọc, nam tử mặc trang phục xám ánh
mắt như sao lạnh, còn không phải Bùi Sách cùng Tống Ngôn sao?
“Các ngươi làm gì ở đây vậy?” Tống Ngôn nhìn thấy Lỗ Lỗ liền nhíu mày, lại
nhìn thấy Thường Ngộ phía sau nàng, sắc mặt liền khó coi. Lỗ Lỗ thử thăm dò đi tới trước mặt hắn, lấy lòng nhìn hắn: “Tiên sinh, ngươi muốn làm
thịt tuần cho ta ăn phải không? Ta muốn xem ngươi làm, được không?”
Tống Ngôn không để ý đến nàng, nhì về phía Thường Ngộ dò hỏi.
Thường Ngộ cúi đầu giải thích: “Tống tiên sinh, đại tiểu thư nghe nói tiệc tối nay do người làm đầu bếp, liền không thể chờ đợi được chạy tới, ta tới
để thỉnh nàng trở lại. Đại tiểu thư không hiểu chuyện, kính xin
người không nên trách cứ.”
Tống Ngôn liếc mắt nhìn Bùi
sách một cái đầy trách cứ. Nếu không phải Bùi Sách bên cạnh sọc dưa(*),
Lâm viên ngoại làm sao có thể nghĩ đến hắn?
(*) nguyên văn là
‘hạt trộn đều’ không hiểu rõ thành ngữ này, nên tạm dịch thành ‘sọc
dưa’, ý nói người vô duyên, đâm chọc vào chuyện người khác, làm chuyện
vô ích...
Bùi Sách nhàn nhạt cười. Quân tử xa nhà bếp,
nhưng không xuống bếp cũng chưa chắc là quân tử, thích tự mình nấu nướng cũng chưa chắc là tiểu nhân, cho tới bây giờ, biểu hiện bề ngoài sao có thể so với phẩm hạnh bên trong. Tống Ngôn thích tự tay nấu ăn, khó có
được thịt tuần lộc hi hữu này, dù cho mìnhkhông nói ra, hắn cũng sẽ ngứa tâm, chỉ e đến lúc đó lại không có mặt mũi nói thẳng với Lâm viên
ngoại, chờ đầu bếp làm thịt tuần lộc xong gia nhân đưa đến
cho hắn ăn, hắn lại gào lên là phung phí của trời ấy chứ.
Đương
nhiên, hắn đến “Thỉnh” Tống Ngôn xuất thủ, cũng là có tâm
tư. không thể không nói, Tống Ngôn trù nghệ kỹ càng, hắn thật lâu
rồi không được thưởng qua.
Tống Ngôn làm sao đoán không ra được tâm tư Bùi Sách? Nhưng hắn thích nấu ăn, không có nghĩa là thích bị người khác vây xem.
“Ngươi viết xong bảng mẫu chữ chưa?” Ánh mắt hắn lành lạnh nhìn Lỗ Lỗ, thanh âm yên lặng lại mang theo uy nghiêm.
“Meo…” Bảng chữ mẫu? Lỗ Lỗ sớm quên bỏ ra sau đầu, đáng tiếc gọi xong, nàng
mới phát hiện Tống Ngôn giơ tay lên. Chẳng cần trong tay hắn có gậy
trúc, Lỗ Lỗ cũng sợ muốn chết, cuống quít chạy đến phía sau Thường Ngộ,
nắm chặt xiêm y Thường Ngộ, vươn đầu ra xin tha: “Tiên sinh ta biết sai
rồi, lần sau không dám kêu nữa, ta định tối nay mới làm bài tập, ngươi
để ta xem xem ngươi đi?”
Mặc dù cả ba nam nhân đều hiểu nàng
chính là nói không có ý tứ, nhưng giờ khắc này, ba người ánh mắt đều
thay đổi. Thường Ngộ là vì động tác thân thiết của Lỗ Lỗ mà tim đập, Bùi Sách là vì tiếng mèo kêu quen thuộc mà tâm sinh hoang mang, Tống
Ngôn thì lại là đang phẩn nộ càng thêm lúng túng, cái gì gọi là
xem hắn? một cô nương chưa chồng nói ra những lời này, còn ra thể thống
gì?
“Lập tức trở lại, bằng không ngày mai không có thưởng cho!”
“Tiên sinh..” Lỗ Lỗ đáng thương cầu khẩn nói.
Tống Ngôn nhìn chằm chằm Lỗ Lỗ, trong mắt hàn ý không giảm, tràn đầy uy hiếp.
“Vậy ta trở lại là được rồi, không cho ngươi không thưởng cho ta!” Lỗ
Lỗ không dám cưỡng cầu nữa, nhưng nàng rất không cao hứng, liền chu
miệng lên thở phì phì nhìn Tống Ngôn nói to, sau đó quay đầu bước đi.
Thường Ngộ lần nữa lại hướng Tống Ngôn bồi tội, duy trì khoảng cách mười bước chân phía sau Lỗ Lỗ cùng đi.
Tống Ngôn nhìn theo bóng lưng
Lỗ Lỗ, yên lặng nắm chặt tay. không gặp chẳng bao lâu, nàng tính tình
ngày càng tăng trưởng, lá gan cũng lớn a! Có phải sáng sớm này hắn đối
với nàng quá tốt, nàng học được gió chiều nào theo chiều ấy, được đằng
chân lân đằng đầu?
Đối với Bùi Sách, đây là lần đầu tiên nhìn
thấy Tống Ngôn đối đãi với Lỗ Lỗ, cười hỏi: “Lúc nàng học mèo kêu,
ngươi thật sự đã đánh nàng sao?”
Tống Ngôn lập tức nhớ tới tình
cảnh lúc Lỗ Lỗ tựa trên cánh cửa khóc cầu, trên mặt nóng lên, nhấc
chânđi về phía trước, “Vì sao không đánh? không đánh nàng liền không nhớ được giáo huấn, ta đây cũng là vì muốn tốt cho nàng.”
Bùi Sách chậm rãi đuổi kịp, rất lâu sau mới nói thật nhỏ nhẹ như lông: “Có phúc mà không biết hưởng…”
“Ngươi vừa nói cái gì?” Tống Ngôn không nghe rõ, quay đầu lại nhìn hắn.
Bùi Sách nhẹ nhàng cười, “Ta nói đêm nay có lộc ăn.”
Tống Ngôn hừ một tiếng, lại cũng lười nói chuyện với hắn.
Bên kia Lỗ Lỗ thở phì phì dẫn anh Đào trở lại trong hậu viện, Điềm Hạnh sớm đem giấy bút đã chuẩn bị xong, “Đại tiểu thư, hôm nay bài tập còn chưa
viết, người mau viết đi, một hồi lão gia mở tiệc chiêu đãi Bùi thiếu gia và Tống tiên sinh, thế nào cũng gọi người qua đó, đến lúc đó chắc
chắn sẽ rất khuya mới về.” Thẩm cô cô tới, đại tiểu thư ngày mai bắt đầu học quy củ, lão gia vì trấn an đại tiểu thư, đêm nay nhất định mọi
chuyện sẽ chìu theo đại tiểu thư.
“không viết! Ta không đi học!” Lỗ Lỗ ngồi trên giường, một cước đá rơi giày.
anh Đào cười nhặt giày lại, khom lưng mang vào cho nàng, “Đại tiểu thư giận
mà nói vậy, chẳng lẽ ngườikhông muốn ăn cá khô của Tống tiên sinh?”
“Nhưng hắn không cho ta xem hắn nấu ăn!”
“Đó là bởi vì người chưa làm xong bài tập đó.” anh Đào thuận miệng khuyên
nhủ, chỉ mong đại tiểu thư ngoan ngoãn viết chữ, bằng không ngày mai
chọc giận Tống tiên sinh, nàng cầu tình cũng không tốt màkhông cầu
cũng không tốt, thế khó xử. Hơn nữa lúc Tống tiên sinh giận rất nghiêm
túc, đừng nói đến khả năng kém chịu đòn của đại tiểu thư, ngay cả nàng
cũng sợ đến run rẩy.
Lỗ Lỗ lại hiểu thành ý tứ khác, hưng phấn nói: “Ý ngươi là, nếu ta viết xong bài tập, tiên sinh sẽ cho ta xem?”
“Này…” anh Đào ngây ngẩn cả người, nghĩ phủ nhận, chống lại ánh mắt ngập tràn ý chí
chiến đấu của Lỗ Lỗ, nàng sợ nàng phủ nhận, tính tình đại tiểu thư sau
đó lại đùa giỡn, đành phải kiên trì gật gật đầu.