Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 25: Chương 25: Kế Hoạch




Lâm viên ngoại và Điền lão đầu đã tới, Cố Tam lập tức thu lại khí thế kiêu ngạo bá đạo vừa rồi, quy quy củ củ đứng phía sau Điền lão đầu, sau đó theo ông xuất phủ, chỉ là trước khi đi, nhịn không được liếc mắt nhìn Lỗ Lỗ một cái.

Ra phủ, khóe miệng hắn liền cong lên.

Điền lão đầu tự nhiên liền nhìn ra hắn khác thường, không khỏi một trận bồn chồn. Thời gian gần đây, cháu ngoại lúc nào cũng như nhà chết cha chết mẹ, mặt mày nhăn nhó, làm trong nhà lão đến con chó mực cũng không dám lại gần hắn, thế nào đi một chuyến Lâm phủ, hắn liền khởi sắc?

“Tam nhi, con cười cái gì vậy?”

Cố Tam cười đến rỡ ràng. Cười gì? Cười tức phụ không đi mất, cười buổi tối ngày kia lại có thể ôm tức phụ!

Tuy nói tối mười bốn ôm về chỉ là một con mèo, nhưng dù thế nào cũng phải đưa nàng trở về vào sáng ngày mười sáu, như vậy hắn có thời gian nửa đêm có thể ôm mèo ngốc ngủ. Nửa đêm đó… Không được, hắn phải về tìm tập sách nghiên cứu một chút, lần này nói gì cũng phải xử xong nàng, mèo ngốc quá câu người, một ngày không ăn xuống bụng, trong lòng hắn sẽ sống không yên ổn.

Chỉ là, làm thế nào mới có thể lấy nàng đem về nhà, tính lâu dài trở về sau, hắn còn phải lập kế hoạch cho tốt.

“Ông ngoại, tháng này sau ngày mười lăm, ông dạy con xử lý vườn trái cây đi, con nghĩ muốn làm quản sự.” Cố Tam trầm mặc một lát rồi nói. Quản sự tiền tiêu hằng tháng là năm lượng hai, đủ hắn nuôi sống mèo ngốc, đến lúc đó dưới chân núi xây một cái viện lớn, lại mua hai tiểu nha đầu hầu hạ nàng.

Điền lão đầu vừa mừng vừa sợ, lão đã chờ mong những lời này đã nhiều năm, lập tức liền gật đầu tán thưởng, “Xem ra phải chờ lão gia mở miệng con mới bằng lòng làm à. Vậy con cần phải học cho tốt, tháng sau lão gia sẽ mang đại tiểu thư đến vườn trái cây, con theo ta cùng chiêu đãi người. Đến lúc đó, con ở bên cạnh trả lời cho tốt, lão gia nhất định sẽ hỏi con.”

Cố Tam nghe xong rất cao hứng, “Đại tiểu thư cũng tới sao?” Nàng đến, vậy hắn khẳng định phải chuẩn bị nghênh tiếp tốt nàng.

Lần này Điền lão đầu rốt cuộc nghe ra ý vị, lão dừng bước lại, xoay người nhìn kỹ Cố Tam, nhíu mày hỏi: “Tam nhi, con không phải coi trọng đại tiểu thư chứ?” Càng nghĩ, trừ ở Lâm phủ nhìn thấy một vị quốc sắc thiên hương đại tiểu thư, không còn có chuyện gì đáng giá để hắn cao hứng.

Cố Tam cũng không giấu giếm lão, chỉ cần hắn cưới mèo ngốc, ông ngoại sớm muộn gì cũng phải biết, hiện tại nói ra, không chừng ông ngoại còn có thể giúp đỡ trước mặt Lâm viên ngoại nói giúp hắn, bèn nói: “Đúng vậy, ông ngoại, ông coi con có cơ hội không?” Luận gia thế, hắn không được, luận nhân phẩm tướng mạo, Cố Tam tự nhận không thua ai, hơn nữa hắn biết Lâm viên ngoại là người không coi trọng tiền tài.

“Cơ hội cái rắm!” Điền lão đầu trừng mắt mắng, “Ta khuyên con sớm dập tắt tâm tư không nên có kia đi! Đại tiểu thư có thân phận gì, con có thân phận gì? Thô tay ngốc chân, làm việc không có nửa điểm cân nhắc, con có thể chiếu cố tốt người yếu ớt như đại tiểu thư sao? Hơn nữa, lão gia hôm nay đã đề cập qua với ta, người muốn kén rể cho đại tiểu thư, giao phó ta để ý người thành thật để chọn đó!”

Cố Tam thần người ngẩn ngơ, “Kén rể? Hiện tại đang chiêu mộ sao?”

“Không, đại tiểu thư mới mười ba tuổi, nhìn ý tứ lão gia, là muốn cho đại tiểu thư trước học vài năm đã, đoán chừng sau vài năm lại chính thức trù bị việc này, hiện chỉ là dự bị chọn người mà thôi.” Đang nói, Điền lão đầu như có suy nghĩ điều gì, hé mắt trừng hắn: “Dù thế nào, con cũng không tính đi ở rể đó chứ? Việc này rất khó, mẹ con dưới lòng đất biết được, sẽ bị con làm cho tức mà sống lại!”

Mèo ngốc mười ba tuổi? Cố Tam lập tức nhớ tới cặp ngực đẩy đà của Lỗ Lỗ, nữ tử mười ba tuổi làm gì có cặp ngực như vậy nha?

Bất quá, kén rể tự hồ vẫn có thể xem là một phương pháp gọn gàng. Cố Tam nghiêm túc nghĩ ngợi, nói: “Ông ngoại, con thật sự muốn đi ở rể. Cha không coi con là nhi tử, con cũng không cần tốn kém phiền đến lão. Đừng, ông đừng nóng giận a, nếu như thật mẹ con giận mà sống lại, con còn cao hứng hơn nữa!”

“Ta đánh chết ngươi cái thằng nhóc này, nói năng kiểu gì thế hả! Con đứng lại đó cho ta, đừng có chạy!” Điền lão đầu cởi hài ném hắn.

Cố Tam đã sớm chạy ra xa, chỉ còn lại giọng nói sang sảng vang vọng trước mặt Điền lão đầu, “Ông ngoại kiềm chế chút đi, con về trước!”

Lâm phủ.

Lỗ Lỗ hôm nay không có tâm tình ngủ trưa, nàng nằm trên giường lật qua lật lại, lòng thầm nghĩ không ra vì sao đuôi mọc dài ra, bọn họ sẽ giết nàng.

Điềm Hạnh ngồi trên ghế đẩu cạnh giường, thêu cho nàng cái yếm, vốn tưởng rằng Lỗ Lỗ lật hai cái là ngủ, liền không quấy rầy nàng, lúc này không thể không buông đồ thêu xuống, cầm lấy cái quạt tròn bên cạnh quạt mát cho nàng, “Đại tiểu thư, người nóng quá ngủ không được sao?” Gian phòng này rộng lớn sáng sủa, màng cửa sổ bằng lụa mỏng đều mở rộng ra, không đến nỗi nóng a.

“Meo…” Lỗ Lỗ ảo não kêu lên một tiếng, nằm bò trên gối đầu hỏi nàng: “Điềm Hạnh, vì sao ngươi không có đuôi?”

Điềm Hạnh buồn cười, đại tiểu thư hỏi qua nhiều lần vấn đề này, trong lòng vẫn nghĩ mình là mèo sao. “Đại tiểu thư, bởi vì ta là người nha, người sao có thể mọc đuôi?”

Lỗ Lỗ mím mím môi, nháy mắt nói: “Nếu như ngươi đột nhiên mọc một cái đuôi dài thì làm sao bây giờ? Ừ, đuôi mèo màu trắng nha, lông xù, loại đuôi rất đẹp mắt đó…”

Chắc là đại tiểu thư được mèo trắng nuôi lớn đi?

Điềm Hạnh trong lòng mặc niệm, trên miệng lại nói: “Thật có đuôi dài, lão gia nhất định sẽ coi ta là yêu quái mà đưa đến nha môn, đúng, nha môn chính là nơi đánh người xấu đó, yêu quái chính là đồ xấu chuyên ăn thịt người hại người đó. Sau đó tri huyện đại nhân sẽ cho nha môn dán bên ngoài một trang giấy, báo cho dân trong trấn biết có yêu quái, sau đó đem ta buộc trên cây gỗ thiêu cháy, còn nhắc nhở dân trấn cẩn thận, lại đề phòng yêu quái chạy đến trấn khác tác quái.”

“Meo… Nếu như yêu quái không làm chuyện gì xấu thì sao, cũng muốn thiêu cháy sao?” Lỗ Lỗ rất ủy khuất, nàng mặc dù là mèo, nhưng nàng không phải yêu quái nha, nàng chỉ ăn thịt, không có ăn người, chưa từng làm chuyện xấu.

Điềm Hạnh rất tự nhiên nói tiếp: “Có yêu quái không làm chuyện xấu sao?” Thấy Lỗ Lỗ sắc mặt có cái gì đó không đúng, nàng mềm giọng trấn an nói: “Đại tiểu thư yên tâm, người đâu phải yêu quái, người và chúng ta như nhau, đều là người. Mèo cũng không phải là yêu quái, có người còn chuyên môn nuôi dưỡng mèo làm thú cưng, chỉ có người mà có đuôi dài, đó mới là yêu quái.”

“Ta không phải yêu quái!” Lỗ Lỗ giận, bỗng nhiên ngồi dậy, trừng mắt Điềm Hạnh nói.

Điềm Hạnh hoảng sợ, đại tiểu thư chưa từng phát giận với các nàng! Nàng chưa kịp quỳ xuống nhận lỗi, liền thấy trên mặt Lỗ Lỗ hai giọt nước mắt chảy xuống, rất đáng thương. Điềm Hạnh lập tức đau lòng, tính tình đại tiểu thư như vậy, chỉ có thể coi nàng như đứa bé mà đối đãi, vội lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Lỗ Lỗ, “Đại tiểu thư đừng khóc, người không phải yêu quái, ai dám nói người là yêu quái, ta trước nhất xé nát miệng hắn!”

Lỗ Lỗ hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn nàng, nghĩ thầm Cố Tam nói quả nhiên là đúng. Nàng nhìn nhìn ra cửa sổ, quyết định đến lúc đó liền đi tìm Cố Tam.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Anh Đào rất nhanh liền tiến vào, cười nói: “Đại tiểu thư, Thẩm cô cô tới, lão gia bảo người đi đằng trước bái kiến tiên sinh.”

“Là tiên sinh dạy ta quy củ sao?” Lâm viên ngoại vẫn luôn nhắc tới hai tiên sinh, Lỗ Lỗ biết nam tiên sinh họ Tống, còn Thẩm cô cô nhất định là nữ tiên sinh.

Thấy Anh Đào gật đầu, Lỗ Lỗ liền quay đầu nằm xuống, “Không đi, ta không muốn học quy củ.” Điềm Hạnh đã giải thích qua quy củ với nàng, Lỗ Lỗ không cần học nữa, nàng có thể bước đi, có thể ăn cơm, có thể cười, may vá cái gì có Anh Đào và Điềm Hạnh giúp, trong nhà còn có hai tú nương chuyên môn may y phục cho nàng, nàng căn bản không cần học. Ngay cả đọc sách viết chữ, nếu như không phải là tiên sinh cho ăn cá khô ngon, nàng cũng không học.

Lỗ Lỗ quay người qua, Anh Đào không nhìn thấy nàng cuộn mình hờn giận, bất đắc dĩ cùng Điềm Hạnh liếc mắt nhìn nhau tiến lên phía trước nói: “Đại tiểu thư, lão gia nói, người nếu ngoan ngoãn nghe lời, buổi tối sẽ đem con tuần lộc làm thịt cho người ăn.”

“Thật không?”

“Thật! Lão gia mới từ chỗ Bùi thiếu gia trở về, nghe nói cần dùng nửa con tuần lộc để làm tiệc. Vốn lão gia đang rầu vì đầu bếp trong phủ chưa từng làm thịt tuần lộc, sợ lãng phí lung tung, Bùi thiếu gia liền cười nói để cho Tống tiên sinh làm đầu bếp. Lão gia lo lắng điều này vũ nhục Tống tiên sinh, Bùi thiếu gia liền theo đến, hiện đang ở chỗ Tống tiên sinh uống trà.”

Lỗ Lỗ đã biết chuẩn xác hai tin tức, tin tốt là buổi tối có thể ăn được thịt tuần lộc do tiên sinh làm, tin xấu là thịt tuần lộc thiếu đi một nửa!

“Còn một nửa con tuần lộc đâu?” Nàng nhẹ đưa ánh mắt ngồi dậy.

Điềm Hạnh đi chuẩn bị xiêm y gặp khách cho nàng, Anh Đào giải thích: “Nửa con kia lão gia chuẩn bị đưa đến Đường phủ, Đường gia lão thái thái đại thọ bảy mươi, bàn tiệc chắc cần nhiều món ăn đặc sản thôn quê, lão thái thái khẳng định cao hứng.”

Lỗ Lỗ vừa tùy Điềm Hạnh mặc quần áo cho, vừa chu mỏ nói: “Không có thịt tuần lộc ăn, bà ấy liền không cao hứng sao? Đó là đồ của nhà chúng ta, là Cố Tam đưa cho ta mà!”

“Cố Tam?” Điềm Hạnh chấn động một trận, nghi nghờ nhìn về phía Anh Đào.

Anh Đào luống cuống vội trấn định xuống, thần sắc tự nhiên nói: “Chính là cái người săn bắn được con tuần lộc đó.”

Điềm Hạnh ừ nhẹ, không đem chuyện này để trong lòng, cười nhìn Lỗ Lỗ nói: “Đại tiểu thư, lão gia bây giờ biếu đồ cho Đường gia, này sau Đường gia cũng sẽ biếu lại cho chúng ta, cái này kêu là đạo lý đối nhân xử thế, người chịu khó học cùng Thẩm cô cô, tiên sinh cũng sẽ dạy cho người.” Vừa nói, vừa khom lưng mang hài cho Lỗ Lỗ, đỡ nàng xuống đất. Rửa mặt chải đầu, ba người đi đến tiền viện.

Đi tới cửa, liền nghe thấy một giọng nói xa lạ: “Lão gia, ta đã biết ý người, chỉ là dạy quy củ này, tình huống của đại tiểu thư đặc biệt, một mực dùng mềm dỗ nàng thì không được, phải nghiêm khắc một chút mới có thể sửa đổi được những thói quen không tốt, tin người là người thấu đáo, cho nên ta mới đến. Người yên tâm đi, đại tiểu thư cứ giao cho ta, ta đảm bảo không quá một tháng, đại tiểu thư có thể đi ra ngoài dự tiệc, chỉ cần nàng không nói lời nào, người ngoài tuyệt đối không đoán được qua bộ dáng của nàng. Đương nhiên, người đau lòng nữ nhi, không đành lòng nàng bị khổ, ta đây đều biết, người không cần lo lắng, ta cũng đã dạy rất nhiều tiểu thư bướng bỉnh trên thị trấn, đều có chừng mực.”

Là nữ tiên sinh sao? Lỗ Lỗ tò mò đi vào.

Hai nha hoàn đều vì lo cho đại tiểu thư nhà mình mà toát mồ hôi một phen, chỉ cần nghe giọng nói kia có vẻ không tốt, liền biết tính tình Thẩm cô cô không tốt đẹp gì. Sau khi vào phòng, Điềm Hạnh ngoan ngoãn cúi đầu, Anh Đào lại nhìn lướt qua phu nhân ngồi phía bên phải lão gia.

Người nọ tuổi gần bốn mươi, khuôn mặt bình thường, chỉ có chút gầy, làm cho mặt bà thêm phần nghiêm nghị, tươi cười hiền hòa ẩn vào bên trong. Không hổ là nữ tiên sinh mời từ trên thị trấn, cái giá phải trả quả nhiên khá lớn, sau khi đại tiểu thư vào cửa, bà tiếp tục ngồi một hồi mới đứng dậy, từ trên xuống dưới một phen quan sát đại tiểu thư, trong mắt liên tiếp thoáng qua kinh diễm, nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu. Anh Đào bĩu môi, cúi đầu.

Thẩm cô cô từng bước nhỏ đi đến bên Lỗ Lỗ, trong mắt bà, nàng hoàn toàn không giống với hình ảnh cô thôn nữ trong tưởng tượng.

Trước mắt thấy, đó là cặp chân nhỏ đang bị quần lụa trắng lung linh che khuất, bởi vì biết Lỗ Lỗ không có bó chân, Thẩm cô cô mới kinh ngạc. Chân nhỏ như vậy, chỉ lớn hơn cái bọc lược một chút, mang giày rất đẹp, cởi tất mà nắm trong tay liền chọc người trìu mến. Lại nhìn nàng thêm một chút, quần trắng phối với tiểu sam tím nhạt, hành động nhiều vẻ tha thướt, so với cử chỉ ổn trọng của các đại gia tiểu thư còn muốn linh động hơn ba phần, khuôn mặt lại không có vẻ tương đồng với như di nương của các quan lớn trên kinh.

Thấy rõ tướng mạo Lỗ Lỗ, Thẩm cô cô hầu như chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: Lâm viên ngoại tìm về không phải là nữ nhi bị mèo hoang nuôi lớn, mà là lão Miêu trăm năm trong núi hóa thành yêu tinh đi? Bằng không thế nào trời sinh một bộ trêu chọc nam nhân mị thái như vậy?

Huệ nương, qua đây bái kiến Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh là cha cố ý lên thị trấn mời tới, sau này con phải theo người học quy củ, hiểu không?” Lâm viên ngoại yêu thương mà đem Lỗ Lỗ lại sát bên người, cười dặn dò.

Lỗ Lỗ ôm cánh tay Lâm viên ngoại, sợ hãi kêu một tiếng “Thẩm cô cô.” Nữ nhân này nhìn có điểm hung dữ nha.

Thẩm cô cô chân mày lập tức nhíu lại, quỳ gối hành lễ, “Đại tiểu thư, ngồi có tướng ngồi, đứng có tướng đứng, người cũng không thể dựa vào trên người lão gia.”

“Meo…” Lỗ Lỗ ngửa đầu nhìn Lâm viên ngoại kêu lên một tiếng, “Cha, không thể dựa vào cha sao?”

Lâm viên ngoại lúng túng cười, nhìn Thẩm cô cô nói: “Ngươi vừa từ thị trấn qua đây, đi đường xe ngựa mệt nhọc, hôm nay không cần vội vàng dạy nàng, hay là trước nghỉ ngơi cho tốt một chút đi. Điềm Hạnh, phòng Thẩm tiên sinh thu dọn ổn thỏa chưa?”

“Bẩm lão gia, đều đã thu dọn xong.”

Lâm viên ngoại gật đầu, “Ừ, vậy ngươi mang Thẩm tiên sinh qua đó đi. Thẩm tiên sinh, có cần cái gì, cứ sai khiến nha đầu kia là được.” Thẩm cô cô chân mày nhíu nhíu, cuối cùng cũng không nói gì thêm, tạ ơn Lâm viên ngoại, theo Điềm Hạnh đi ra. Ngày mai dạy thì ngày mai dạy, bà cũng không tin, Lâm viên ngoại sẽ vẫn quen cách của đại tiểu thư, bà đã tới, thì không thể đập vỡ danh tiếng của chính mình.

Đợi bà đi một hồi, Lỗ Lỗ liền làm nũng nói: “Cha, con không thích tiên sinh này, không cho bà dạy không được sao? Có Tống tiên sinh cũng đủ rồi!” Lâm viên ngoại sờ sờ đầu nàng, dằn lòng đẩy nàng ra, lời nói thấm thía dặn dò: “Huệ nương ngoan, điều Tống tiên sinh có thể dạy, Thẩm tiên sinh không thể dạy, nhưng điều mà Thẩm tiên sinh có thể dạy, Tống tiên sinh cũng không cách nào dạy con được. Con học cho tốt đi, tranh thủ học nhanh một chút, như vậy cũng không cần bà dạy lâu.”

Đó chính là còn phải học nha, Lỗ Lỗ không vui chu miệng lên.

“Ha ha, Huệ nương còn có thể tức giận với cha sao! Đừng tức giận, đừng tức giận, đêm nay chúng ta ăn thịt tuần lộc, Tống tiên sinh tự mình xuống làm bếp!”

“Meo! Tiên sinh làm ăn ngon lắm! Cha, con muốn xem Tống tiên sinh nấu ăn có được không?” Lỗ Lỗ hưng phấn hỏi.

Lâm viên ngoại lập tức lắc đầu, “Không được đâu, Tống tiên sinh chắc chắn không muốn.”

“Con đi hỏi hắn một chút!” Lỗ Lỗ hiện không sợ Tống Ngôn, nói xong cũng nhanh chân chạy ra ngoài. Nàng biết Tống Ngôn đang ở đâu nha. Lâm viên ngoại vội vàng phân phó Thường Ngộ: “Đi, ngươi đi nhìn đại tiểu thư, đừng để cho nàng náo loạn!”

Thường Ngộ đang một mực cúi đầu yên lặn rốt cuộc nghe lời dặn, vội chạy đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.