Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 24: Chương 24: Lớn Mật




Lỗ Lỗ còn nhớ Cố Tam không?

Nàng đương nhiên nhớ kỹ, cho dù bị người nhiều lần lăn qua lăn lại trên thân, cắn cắn, liền cùng cũng bị ăn như nhau, nàng cũng sẽ nhớ mãi người kia.

Huống chi, cố tam bình sinh cao ráo tráng kiện, cực kỳ giống giống đực mèo tộc, Lỗ Lõ đầu tiên thấy hắn còn tưởng hắn là đồng tộc mà đối đãi, là đồng bọn của nàng.

Kỳ thực, Lỗ Lỗ không chỉ nhớ kỹ, nàng còn không muốn trách Cố Tam mấy lần, dù lần đó hắn lấy thịt trêu đùa nàng, lại lấy gậy đâm đâm nàng, Cố Tam đối với nàng vẫn không tệ. Lúc hắn nhẹ nhàng vuốt đuôi nàng, Lỗ Lỗ cảm thấy rất thoải mái. Hắn ôm nàng lúc dạy nàng nói chuyện, ánh mắt ôn nhu, dưới ánh trăng, đặc biệt coi được. Nếu như không phải hắn nhiều lần muốn thử đâm phía dưới của nàng, làm nàng đau, còn muốn nàng làm tức phụ của hắn, Lỗ Lỗ đại khái cũng sẽ không đi.

Hiện tại, hắn đứng trước mặt nàng, mĩm cười nhìn nàng. Ánh mắt có điểm kỳ quái, nhưng không có ác ý.

Sau thời gian ngắn mờ mịt, Lỗ Lỗ liền mĩm cười với hắn, “Cố Tam, sao ngươi lại ở nhà của chúng ta vậy?”

Nàng vừa nói như vậy, cả ba người kia mặt đều hiện lên vẽ kinh ngạc.

Cố Tam rõ ràng khiếp sợ.

Lúc trước khi Lỗ Lỗ biến mất, hắn trong núi tìm mấy ngày, sau xuống núi liền nghe ông ngoại nói Lâm viên ngoại trong nhà xảy ra chuyện, còn trong họa được phúc tìm được đại tiểu thư, vừa nghe nói đến đại tiểu thư kia bị mèo nuôi lớn chỉ biết kêu meo meo, hắn liền sinh lòng hoài nghi. Không thể nào, thời gian quá trùng hợp, ngày Lâm viên ngoại tìm được tiểu thư, chính là ngay sau ngày mèo ngốc biến mất. Thật đáng nghi, Cố Tam liền bắt đầu suy nghĩ cách để đến Lâm phủ xác nhận, hắn đi sớm về khuya, dưới ánh mặt trời chói chang, đi lang thang ngoài phủ Lâm gia nửa tháng, cũng không một lần nhìn thấy Lâm đại tiểu thư ra cửa, nên về nhà nghĩ biện pháp khác. Vừa khéo, hôm qua lên núi săn được một con tuần lộc, cho hắn cơ hội vào phủ.

Biết Lâm đại tiểu thư muốn tới xem tuần lộc, ăn cơm xong hắn liền lấy cớ trông nom vết thương của tuần lộc mà chạy tới hoa viên, dựa vào phía sau cây đứng chờ nàng. Lúc bên kia truyền tới tiếng bước chân, tâm hắn cũng nhảy bang bang, đột nhiên rất khẩn trương.

Hắn sợ lỡ như Lâm đại tiểu thư không phải mèo ngốc thì làm sao bây giờ? Đó là một yêu mèo nha, muốn chạy đi đâu thì chạy, trời đất bao la, hắn còn có thể tìm được nàng nữa hay không?

Như vậy sao được? Nàng đã ôm lấy tim hắn.

Trước khi gặp nàng, hắn còn muốn làm bảo tiêu, có người làm mai cho hắn, Cố Tam đều cự tuyệt, ngại nữ nhân phiền phức trói buộc. Thỉnh thoảng khi có dục vọng, hắn cũng đều dùng tay tự mình giải quyết. Đương nhiên, lúc xúc động Cố Tam cũng có nghĩ đến nữ nhân, nhưng chỉ là tưởng tượng mà thôi, hắn cho tới bây giờ không muốn cưới vợ, cũng không muốn đi lan viên tìm thứ vạn người khinh.

Thẳng đến khi gặp được mèo ngốc, hắn cuối cùng cũng thưởng tới tư vị nữ nhân. Cảm xúc tốt đẹp mềm mại trắng mịn, căn bản vô pháp tưởng tượng ra tiếng thở câu hồn, phong tình mị nhãn, còn có áp chặt phía sau người nàng khiến kìm lòng không đậu mà cọ qua cọ lại, ma sát muốn nóng, ngay cả hai chân nàng cũng thả ra thật khoan khoái, lúc mình tự làm đều không thể so sánh được.

Sau đó, Cố Tam khẩu vị liền bị dưỡng hư, giống như tên khất cái được ăn sơ hào hải vị, liền chướng mắt cái bánh bao trưng bày ở quán ven đường. Mỗi lần xuống núi, đi ngang qua từng cô nương dù mặc thô y hoặc vải mịn, hắn đều nhớ tới cảnh mèo ngốc ngồi trông ngực hắn. Mắt nàng quyến rũ, khuôn mặt kiều diễm, môi hồng hào, nàng dưới tay hắn thân thể xinh đẹp run rẫy hùa theo hắn, còn có đuôi mèo trắng muốt lúc ẩn lúc hiện, đều làm cho những nữ nhân khác trở thành dung tục.

Hắn được nàng, chỉ cần nàng, tìm không được cũng không sao, tìm được, hắn nhất định bảo vệ nàng, không bao giờ để nàng chuồn mất nữa!

Tiếng bước chân ngày càng gần, Cố Tam xoay người, không ai nhìn thấy lúc hắn ghé mắt nhìn sang, thấp thỏm khẩn trương đến mức nắm tay thành quyền. Nếu tìm lộn người, hắn sẽ thật sự tuyệt vọng, nàng là một yêu mèo a, đi ở tùy ý, hắn đi nơi nào mới tìm được?

May là, Lâm đại tiểu thư vừa đi tới, thực sự là nàng!

Mặc áo xanh quần trắng, trâm ngọc điệp cài tóc, dịu dàng mỉm cười, thoạt nhìn như những tiểu thư khuê các thực sự. Nhưng mà hắn vừa tới, nàng liền sợ đến kêu lên tiếng, không phải mèo ngốc của hắn còn là ai?

Tiếc là nàng không đến một mình, phía sau còn dắt theo hai gia hỏa chướng mắt.

“Cố Tam, ngươi sao lại ở đây?”

Thường Ngộ lấy lại tinh thần, nhanh chóng chặn trước người Lỗ Lỗ, híp con ngươi phòng bị lẫn tìm tòi nghiên cứu.

Cố Tam thẳng thắn cười cười, nói: “Ta đến coi thương thế của tuần lộc, không biết lão gia định khi nào mới làm thịt nó? Nếu giữ đến mùa đông, vậy ta phải căn dặn tốt hạ nhân trong phủ, phải chăm sóc nó cẩn thận.” Nói xong ánh mắt rơi trên người Lỗ Lỗ, nhìn nàng chuẩn bị giải thích quan hệ hai người thế nào. Hắn vốn định lấy thân phận nàng để uy hiếp nàng rời Lâm phủ, không nghĩ đến nàng lại thẳng thắn chào hỏi hắn không cần che đậy, nàng thật sự là khờ, hay là có tính toán gì khác?

Thường Ngộ nhíu mày, nghi ngờ hỏi Lỗ Lỗ: “Đại tiểu thư, người biết Cố Tam sao?” Nếu là biết, đại tiểu thư khi trước ở trên núi, như vậy chỉ có thể là gặp Cố Tam trên núi. Thâm sơn rừng già, cô nam quả nữ, đại tiểu thư dung mạo bật này, tính tình lại như vậy, Cố Tam sẽ không… Hắn không muốn nghĩ tiếp nữa.

Lỗ Lỗ hoàn toàn không ý thức được bầu không khí có chút ly kỳ, nàng tò mò nhìn Cố Tam, vừa hoang mang vì sao hắn ở trong nhà, vừa thờ ơ đáp: “Biết a, ta trong núi thấy qua hắn, ta muốn ăn thịt của hắn, hắn không cho, con đem ta ném trên mặt đất, về sau ta…”

“Khụ khụ, đại tiểu thư chớ trách, Cố Tam là người thô sơ sơn dã, nếu như sớm biết thân phận của người, nói cái gì cũng sẽ không luyến tiếc hai cục thịt kia.” Cố Tam trừng Lỗ Lỗ một cái cảnh cáo. Mèo ngốc này, quả nhiên là ngốc, cái gì gọi là ném trên mặt đất? Nếu để cho người khác biết nàng lúc đó là hình dạng mèo, còn không đem nàng lên dàn lửa mà thiêu chết sao?

“Thường quản sự, đại tiểu thư nói chuyện không rõ ràng lắm, ngươi đừng hiểu lầm. Kỳ thực ta cũng chỉ là thấy qua đại tiểu thư có một lần, ngày đó đại tiểu thư đụng vào ta lúc ta đang ăn thịt nướng, muốn giành thịt cùng ta, ta thấy nàng toàn thân bẩn thiểu tưởng là con khỉ, liền đẩy nàng một cái, xoay người rời đi. Bất quá đại tiểu thư cũng không có bị hại gì, nàng len lén theo dõi ta, thừa dịp ta không có trong nhà, trộm đi xiêm y của ta… Ha ha, sớm biết có hôm nay, này đó nói cái gì ta cũng không dám đường đột đại tiểu thư, kính xin Thường quản sự ngàn vạn lần đừng nói cho lão gia.”

Thường Ngộ rất không tin lời hắn nói, nhìn về phía Lỗ Lỗ như muốn tìm chứng cứ.

Lỗ Lỗ nháy mắt hoang mang, Cố Tam nói nhanh quá, rất nhiều chỗ nàng nghe không hiểu.

Lúc nàng muốn mở miện hỏi, Cố Tam lại hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, Thường Ngộ cũng đồng thời nói với Cố Tam: “Đại tiểu thư không hiểu chuyện, gây phiền toái cho ngươi. Ngươi yên tâm, việc này ta tuyệt sẽ không đề cập với lão gia, cũng xin ngươi đừng nói chuyện này ra, đại tiểu thư nàng…”

Cố Tam cười cắt ngang hắn: “Ta hiểu ta hiểu, Thường quản sự yên tâm, chỉ là, ta có chuyện muốn nói riêng với đại tiểu thư, không biết Thường quản sự có thể cho phép hay không?”

Thường Ngộ trực tiếp cự tuyệt: “Việc này không ổn…”

Cố Tam trên mặt đang sang sảng cười trong nháy mắt chuyển thành phai nhạt xuống, hắn không rõ ý nhìn về phía Thường Ngộ, Thường Ngộ cũng không tránh né chút nào nhìn lại hắn.

Lỗ Lỗ thấy hai người bọn họ giương mắt nhìn nhau không ai nói lời nào, liền quay đầu nhìn tuần lộc. Anh Đào đứng xa xa một bên, rất là lo lắng.

“Cố Tam, ngươi nói nó bị thương ở đâu sao ta không thấy?” Đợi một lát, phía sau vẫn không có động tĩnh gì, Lỗ Lỗ không nhịn được hỏi.

Cố Tam liếc mắt nhìn nàng một cái, nhếch miệng cười, nhấc chân vòng qua Thường Ngộ, thoáng cái liền cầm tay Lỗ Lỗ, “Lỗ Lỗ, đi, ta có lời muốn nói với nàng.”

“Thường Ngộ giận tái mặt, tiến lên kéo Lỗ Lỗ lại.

Cố Tam hơi nghiêng người, liền đem Lỗ Lỗ che sau lưng, ánh mắt hắn lạnh lùng vừa nhìn vừa tính toán động thủ của Thường Ngộ, cười nhẹ, thấp giọng uy hiếp nói: “Thường quản sự, ngươi nếu như thật quan tâm đến khuê dự của tiểu thư ngươi, liền để cho ta thực hiện, bằng không ta sẽ không ngại cho người khác biết, trước đêm nàng gặp được lão gia, ta cùng nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Hắn không ngốc, nên tự nhiên cũng nhìn ra được Thường Ngộ một lòng bảo vệ Lỗ Lỗ, nhưng hắn cũng muốn cho Thường Ngộ biết, dù hắn hiện không có cách nào mang Lỗ Lỗ đi, thì Lỗ Lỗ cũng là người của Cố Tam hắn.

Lời nói kêu ngạo đắt ý uy hiếp rơi vào trong tai, Thường Ngộ giống như bị sét đánh, trong nháy mắt mặt không còn chút máu. Cố Tam đều biết tên nàng, như vậy buổi tối hôm đó, rốt cuộc là hắn đã làm gì đại tiểu thư?

Thường Ngộ cứng ngắc qua người, nhìn về phía Lỗ Lỗ, Lỗ Lỗ lại đang dùng sức giãy khỏi tay Cố Tam, nũng nịu nói: “Ngươi buông ta ra, đau!”

Cố Tam liếc Thường Ngộ một cái, giảm khí lực, mềm giọng khuyên dụ nàng: “Hết đau chưa? Đi, chúng ta qua bên kia, ta có mấy lời muốn nói với nàng.”

Lỗ Lỗ bị hắn kéo tay bắt theo, bất đắc dĩ đi phía sau, đầu nàng trước sau vẫn quay nhìn con tuần lộc đang nhàn nhã nằm, đến khi đi tới phía sau một gốc hòe khác, Cố Tam mới kéo nhẹ đầu nàng qua, nàng mới chu mỏ oán giận nói: “Nói cái gì vậy? Nói bên kia không được sao, ta còn muốn xem tuần lộc tiếp.”

“Không được! Cố Tam bỗng nhiên đem nàng ép sát thân cây, cúi đầu hôn xuống.

Bên kia, Anh Đào muốn đuổi theo, lại bị Thường Ngộ ngăn cản. Nàng cảm thấy bất an, chiếc khăn trong tay nàng bị vò nát không còn hình dáng, “Hắn vậy là vô lễ, chúng ta thật không đi cứu đại tiểu thưa sao?”

Thường Ngộ ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm thân cây hòe to hơn người ôm, giọng nói ảm đạm vô lực: “Không cần, đây là Lâm phủ, hắn không dám khi dễ đại tiểu thư. Bất quá, chuyện này, ngươi giữ ở trong lòng, không được nói với bất kỳ ai, Điềm Hạnh cũng không được mà lão gia cũng không, biết chưa?” Sau khi nói xong, ánh mắt hắn bắt đầu trở nên hung tàn.

Anh Đào cảm thấy rùng mình một cái, cúi đầu xác nhận, “Ta nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không nói với người ngoài.”

Thường Ngộ ừ, hướng đến khúc quanh nháy mắt: “Ngươi qua bên kia canh giữ đi, thấy có người muốn qua đây, lập tức trở về cho ta biết.”

Anh Đào đi qua đó.

Thường Ngộ nhìn thân cây kia không chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu qua nó.

Phía sau cây, Cố Tam đem để Lỗ Lỗ trên cây khô, đang vịn mặt nàng hung hăng hôn. Hắn dùng sức hút, ngậm cánh môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi dò đi vào bắt lấy lưỡi nàng dây dưa, tham lam đòi lấy mật ngọt của nàng, giống như là muốn đem một tháng thiếu thốn này đòi lại cho đủ. Lỗ Lỗ bị hắn bá đạo ấn giữ chặt tay, chân cũng bị đè nặng, căn bản không có cách nào thoát ra, chỉ có thể phản ứng theo khiêu khích của hắn.

Dần dần, động tác của hắn ôn nhu xuống, một cơn ngứa quen thuộc theo đầu lưỡi hai người đụng nhau mà lan tỏa đến toàn thân, nàng mất khí lực, tựa hồ như dựa toàn thân vào đôi bàn tay to chẳng biết chuyển từ lúc nào đang vịn chặt eo nàng, toàn thân nàng mới không tuột xuống dưới. Lỗ Lỗ kìm lòng không được ôm lấy hắn, dính sát vào người hắn, mặt so với lúc mới uống xong canh cá còn nóng hơn.

Thế nhưng, lúc nàng đang cảm thấy lâng lâng, Cố Tam lui ra, nàng mở mắt ra, nghe hắn thở hồng hộc nói, “Không thể hôn tiếp, hôn nữa sẽ mọc đuôi.”. Nhìn thì như nói với nàng, nhưng lại tựa như lẩm bẩm cho mình hắn.

Lỗ Lỗ hô hấp cũng dồn dập, vừa nhìn hắn vừa nuốt nước miếng, “Mọc đuôi thì không thể hôn sao?” Được hắn hôn rất thoải mái, nàng còn muốn hôn thêm một chút.

Cố Tam rất vui mừng, chỉ cảm thấy phiền muộn đọng lại rất lâu trong ngực đều tan. Hắn tự dựa mình vào cây, sau đó kéo nàng đem ôm vào lòng, đảm bảo không ai có thể nhìn thấy tình hình này, mới vuốt ve cánh môi hồng nộn của nàng, khàn khàn giọng hỏi: “Mèo ngốc, hôn chưa đủ sao?” Nhìn nàng đan khép hờ đôi mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẻ mở mị hoặc, hắn thật muốn đem nàng lăn vào bụi hoa bên cạnh.

Lỗ Lỗ dựa vào bờ vai rộng rắn chắc của hắn, ngửa đầu nhìn hắn, liếm liếm môi, ngóng trông hắn lại đến hôn nàng.

Cố Tam cổ họng lăn lên xuống, ôm chặt nàng, hôn hôn mặt nàng, mới nói: “Nàng đi theo ta đi, chúng ta đi lên núi ở, sau này mỗi ngày ta đều lại hôn nàng.” Nàng hiện là Lâm đại tiểu thư, hắn chỉ là người trong coi đất rừng săn bắn cho Lâm viên ngoại, Lâm viên ngoại tuyệt đối sẽ không đem nàng gả cho mình, ngay cả tự mang nàng đi, hắn cũng không xác định nàng có nguyện ý hay không. Nếu nàng nguyện ý, hắn sẽ nghĩ được sách lượt vẹn toàn để đến đón nàng, nếu nàng không muốn, hắn phải trù tính tốt hơn.

“Ta không đi, ta muốn ở cùng cha ta.” Lỗ Lỗ không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói. Thấy Cố Tam hình như không chuẩn bị hôn tiếp, nàng có chút thất vọng cúi đầu tay trái siết chặt cánh tay hắn, tay phải trượt đến khố gian của hắn, sờ sờ vật cứng cách hai tầng y sam, yêu kiều nói: “Ngươi lại muốn lấy nó đâm ta sao? Vậy sau này ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.” Bị hắn hôn, rất thoải mái, bị hắn đâm, quá đau. Giữ ban ngày ban mặt, nhìn tận mắt tay thon dài đang sờ soạng chỗ phồng lên của hắn, lại nghe lời lẽ vô tư mà sôi trào dục vọng của nàng, chỗ đó của Cố Tam lập tức trướng đau, hắn thoải mái thiếu chút nữa ngửa đầu ra hừ một tiếng. Dục hỏa khó nhịn, hắn lập tức chuyển sự chú ý qua nàng, hít mấy hơi rồi nói: “Nàng hiện giờ đã nói được rồi a!”

Lỗ Lỗ hạnh phúc nói: “Ừ, ta còn biết viết chữ, tiên sinh dạy ta.” Lập tức lại chu mỏ đẩy hắn: “Không cho ngươi đâm ta, đau!”

“Không đâm không đâm, không để nàng đau.” Cố Tam từ ý chí sắc đá muốn hung hăng chiếm nàng chuyển thành mềm dịu, hắn đã sớm quên phẫn nộ ngày đó đã có ý niệm gặp nàng lập liền cưỡng bức. Hắn yên lặng nhìn Lỗ Lỗ, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, giọng khàn khàn nói: “Mèo ngốc, thật không đi theo ta sao? Lâm viên ngoại không phải cha ngươi nha!”

Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, ánh mắt không động nói: “Ta biết ông không phải cha ta, nhưng ông là lão Miêu, ông cho ta gọi ông là cha. Ta không đi, ở đây tốt lắm, bọn họ đều nghe lời ông, cho ta ăn uống, cái gì cũng không dám hiếp đáp. A, cá khô tiên sinh ăn đặc biệt ngon, hắn còn nói…”

“Ta biết.” Cố Tam ngắt lời nàng, không cho nàng nói thêm gì nữa, thời gian cấp bách, nào có rãnh nói lời vô ích? Hắn dùng lực nắm chặt vai nàng, nghiêm túc căn dặn nàng: “Lỗ Lỗ, không đi cũng được, nhưng nàng phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần trước mặt bất luận kẻ nào cũng đừng biến thành mèo, cũng không thể để lộ ra đuôi mèo, hiểu không? Nàng không giống chúng ta, nếu nàng bị người khác biết biến thành mèo, bọn họ sẽ giết nàng.”

Ánh mắt hắn quá nghiêm túc, Lỗ Lỗ hơi run một chút, không hiểu hỏi: “Bởi vì ta có đuôi mà bọn họ liền muốn giết ta sao?” Nàng nhớ lại cái chết của Thu Thu. Đúng vậy, cái giống đực kia chính là mò trúng đuôi Thu Thu mới thay đổi sắc mặt. Còn có lão tộc trưởng, có phải cũng vì vậy mà ông mới không còn đuôi và tai mèo, còn nhiều lần dặn nàng không được tự nói mình là mèo?

Cố Tam gật đầu, nàng quá ngốc, nói nhiều nàng nghe càng không hiểu.

Thấy hắn khẳng định, Lỗ Lỗ sợ đến muốn khóc, sốt ruột nói: “Nhưng ta không quản được mình đâu, khi trăng tròn, liền sẽ biến thành mèo. Còn ngươi mỗi lần hôn ta, ta liền sẽ mọc đuôi nha, nó không nghe ta nói đâu! Meo, đuôi ta không dễ nhìn sao, vì sao bọn họ đều không thích?” Nàng vẫn không hiểu rõ.

Cố Tam âu yếm trấn an nàng, mày nhíu sâu lại, “Trăng tròn biến thành mèo? Vậy nàng làm thế nào biến trở lại?” Ngày đó gặp nàng hình như là mười lăm, nửa đêm lúc nàng biến thành người, hắn còn cho rằng nàng chính là yêu tinh trong truyền thuyết, có thể tùy ý biến hóa, chẳng lẽ không đúng vậy sao?

Lỗ Lỗ vẻ mặt đau khổ, đưa một ngón tay về phía hắn, “Liền có một ngày là mèo, theo… Từ đêm này đến đêm sau, xong liền biến trở thành người.”

Quả vậy!

Cố Tam đưa mắt nhìn về phía mặt đất, yên lặng tính toán trong lòng một chút. Mười lăm, không, buổi tối mười bốn, cũng chính là ngày kia, nửa đêm nàng liền sẽ biến thành mèo? Nếu nha hoàn vào phòng nhìn thấy một con mèo trắng “Đại tiêu thư” đang ngủ trong chăn, con mèo này lại ngốc hồ đồ không chịu đi, chờ đến khi nàng biến trở về nhất định sẽ bị người phát hiện.

Bị phát hiện, nàng liền không sống nổi.

Cố Tam biến sắc, cúi đầu nhìn ánh mắt nàng: “Lỗ Lỗ, nàng nhớ kỹ, ngày kia, ngày kia… Quên đi, chính là… lúc nửa đêm là thời gian nàng biến thành mèo, ngàn vạn lần đừng có lười biếng mà đi ngủ, nàng phải len lén chạy đến cửa chính của phủ, ta ở bên ngoài chờ nàng. Nàng yên tâm, chờ khi nàng biến thành người, ta lại đem nàng trả lại, như vậy bọn họ sẽ không nhìn thấy nàng biến thân, nàng cũng sẽ tiếp tục ở với cha nàng.” Bất qua mọi người trong Lâm gia sẽ sốt ruột một ngày vì nàng biến mất.

Lỗ Lỗ vừa định gật đầu, xa xa đột nhiên truyền đến giọng Thường Ngộ tận lực hạ thấp, “Cố Tam, mấy người lão gia đang tới, ngươi mau thả đại tiểu thư ra!”

“Meo…” Lỗ Lỗ khẩn trương nắm lấy tay áo Cố Tam, vừa rồi nói quá mau, nàng vẫn chưa rõ vì sao bọn họ sẽ giết nàng.

Cố Tam đau lòng ôm chặt nàng, dán vào tai nàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ bên ngoài chờ nàng. Hai ngày này nàng vẫn là người giống như trước là được rồi, chỉ cần không bị nhìn thấy thân mèo, nàng sẽ vô sự. Còn có, đừng cho nam nhân ở gần ngươi, ôm ngươi hôn ngươi, cẩn thận đuôi mọc ra.” Nói xong cũng không dám chậm trễ, dắt tay nàng đi ra ngoài.

Lỗ Lỗ mờ mịt theo sát hắn, “Cha ta cũng không được sao?”

Cố Tam cước bộ chấn động một trận: “Ông hôn nàng?”

“Không có, chính là sờ đầu ta.” Lỗ Lỗ ngửa đầu nói, Cố Tam quá cao, nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Cố Tam thở phào nhẹ nhõm, lưu luyến cầm tay nhỏ bé của nàng, “Sờ đầu không có việc gì. Được rồi, tiếp đến cứ làm bộ không biết ta, cũng đừng kể cho bọn họ chuyện ta dặn, Thường Ngộ, nha hoàn và cả cha nàng nữa, đều không được nói, hiểu không?”

Lỗ Lỗ gật đầu lia lịa, nhìn chằm chằm Cố Tam đang thối lui ra xa, thần sắc rất là ỷ lại.

Nàng lại không biết, khi bọn họ đi ra, ánh mắt Thường Ngộ liền rơi xuống trên người nàng, đem nhất cử nhất động của nàng, mỗi một biểu tình biến hóa, đều để vào trong mắt, sau đó, hóa thành cay đắng nồng đậm, ẩn trong đáy mắt. Người tính không bằng trời tính, dù cho hắn tự xưng là thông mình, có thể bảo vệ cho tương lại của nàng, nhưng còn quá khứ của nàng? Thời gian nàng ở bên ngoài, rốt cuộc đã trải qua điều gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.