Hai tháng sau
Vì không thể từ chối yêu cầu của Nam Cung Diệp Thần nên Thẩm Ngạn đành
phải bất đắc dĩ nhận lời. Mà thật ra việc bị thương mất trí nhớ của A
Ngưng nếu Nam Cung Diệp Thần có thể chữa trị được thì không phải hắn vẫn còn cơ hội sao?
Chỉ có điều, hắn đã cho người sắp xếp chỗ ở rồi
mà tên kia nghe cũng không thèm nghe đã chạy đến bên cạnh phòng của Tống Ngưng ở làm cho hắn phải nghiến răng nghiến lợi mà chấp nhận.
Trong hoa viên
“Tiểu Ngưng Nhi, nàng thấy Thẩm Ngạn thế nào?”
“Sao ngươi lại hỏi như vậy? Không lẽ ngươi…”
Tống Ngưng kéo dài âm điệu làm Nam Cung Diệp Thần tóc gáy cùng lông tơ đều dựng đứng lên, cảm giác bất an ập đến. Run giọng hỏi:
“Ta thế nào?” bưng ly trà lên nhấp một ngụm để bình tĩnh lại
“Không lẽ…ngươi cũng thích hắn sao?”
Câu hỏi của Tống Ngưng làm cho ngụm trà Nam Cung Diệp Thần vừa uống chưa
kịp nuốt đã phun ngược trở ra. Hắn đen mặt nhìn nữ tử trước mặt, nữ nhân này nghĩ gì thế? Hắn đường đường là một nam nhân sao có thể thích nam
nhân lại còn là tên mặt than kia. Hễ thấy hắn lại gần Tiểu Ngưng Nhi thì mặt đã đen hơn đáy nồi rồi, nếu đổi lại người thích là Tiểu Ngưng Nhi
thì có thể a.
Mà Tiểu Ngưng Nhi nói “cũng”, không lẽ nàng cũng thích Thẩm Ngạn sao?
“Tiểu Ngưng Nhi, nàng…thích hắn sao?” Nam Cung Diệp Thần cố đè nén vị chua lại
“Không, người thích hắn là Liễu Thê Thê và đại ca ta a” (NB: -_-|||)
Nghe câu trả lời của nàng, Nam Cung Diệp Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà Tiểu Ngưng Nhi không có thích tên mặt than kia nếu không hạnh phúc cả
đời hắn xem như xong rồi. Sau đó, liếc mắt nhìn về phía cửa hoa viên.
Hừ.
Trong khi Nam Cung Diệp Thần đang cao hứng thì Thẩm Ngạn đứng ở cửa hoa viên khi nghe câu trả lời của Tống Ngưng thì tâm hắn đều tan
nát. Hắn muốn đi dạo hoa viên để gặp A Ngưng. Nghe câu hỏi của Nam Cung
Diệp Thần, hắn cũng hồi hộp, chờ đợi, hắn cũng mong nàng nói “có” nhưng… câu trả lời của nàng đã thành công đánh tan ảo mộng của hắn, đánh hắn
từ thiên đàng xuống mười tám tầng địa ngục.
Lúc nàng ôn nhu hỏi
han, chăm sóc hắn, hắn đã từng có ảo tưởng rằng nàng cũng có chút thích
hắn, nhưng thì ra là không phải, nàng chỉ áy náy khi làm hắn bị thương
thôi.
“Nếu không thích hắn tại sao nàng lại chăm sóc hắn như vậy, còn nhất quyết phải chữa khỏi cho hắn.”
“Tại ta làm hắn bị thương thôi”
Tuy biết trước được, nhưng chính tai nghe thấy thì lại là một chuyện khác. Khó khăn lắm mới ổn định cảm xúc nhưng câu nói của Tống Ngưng lại lần
nữa đánh hắn trọng thương.
“Ta với hắn chỉ là nhất thời thôi, vốn chẳng có tình cảm, sau thời gian nữa hắn đưa hưu thư cho ta thì ta và
hắn sẽ không còn quan hệ gì nữa, ngươi không biết đâu, lúc đầu…”
Câu nói “không còn quan hệ nào” vang bên tai làm cho sắc mặt hắn càng trắng bệch hơn, lảo đảo lùi về sau ba bước, thân thể lung lay sắp ngã, nhưng
lý trí nói cho hắn biết, hắn không thể nào ngã xuống, nếu nàng phát hiện hắn nghe lén thì nàng sẽ càng chán ghét hắn hơn thôi. Loạng choạng đi
về phía thư phòng, bước chân không vững dường như có thể ngã bất cứ lúc
nào.
Chưa bao giờ Thẩm Ngạn thấy đoạn đường từ hoa viên đến thư
phòng lại xa như vậy. Đi vào thư phòng, quanh thân toát ra sự ưu thương
nồng đậm.
‘Thì ra nàng chưa bao giờ thích ta, là ta tự mình đa tình mà thôi ha…ha…’
Thẫn thờ nhìn vò rượu trước mặt, nhớ lại đoạn đối thoại của Tống Ngưng và
Nam Cung Diệp Thần, tâm càng đau thêm. Điên cuồng uống rượu, nhưng càng
uống, tâm lại càng đau hơn, đến khi ý thức mơ hồ gục xuống bàn mới thôi.
Hà Phong Viện
Nghe tì nữ thân cận thông báo tình hình của Thẩm Ngạn, từ lúc đi hoa viên
trở về thì luôn nhốt mình trong thư phòng uống rượu. Liễu Thê Thê nhíu
mày thật sâu. Tuy không biết có chuyện gì nhưng ‘nàng’ cảm thấy chuyện
này nhất định có liên quan đến Tống Ngưng. Mắt Liễu Thê Thê lóe lên tia
tàn nhẫn, bàn tay trong tay áo cũng nắm chặt lại.
--- ------ -------*--- ------ ------ -----
Hắc dạ phong cao
Đêm nay là một đêm âm u, mây đen che kín mặt trăng, gió lạnh rít gào thổi
qua những tán lá tạo thành những âm thanh “xào xạt…”, đập vào cửa sổ
đang mở nghe “kẽo kẹt”, càng nhìn càng cảm thấy bất an.
Tống
Ngưng một thân trung y màu trắng bước ra từ phòng tắm, tóc dài buông xõa trên vai phối với màu trắng của trung y thì càng thêm chói mắt. Lúc
nàng định lên giường ngủ thì trên nóc nhà đồng loạt có hắc y nhân mang
khăn bịt mặt tiến vào.
Gặp tình trạng này nếu là nữ nhân khuê
phòng thì đã sớm la hét thất thanh kêu cứu mạng rồi nhưng người này là
Tống Ngưng – nữ tướng quân Lê quốc, tình trạng gì chưa gặp qua. Nàng
không hoảng sợ, chỉ nhanh chóng lấy thanh kiếm treo trên đầu giường
xuống, mắt lạnh nhìn đám hắc y nhân. Thấy bọn chúng mãi không xông lên,
nàng lạnh giọng hỏi:
“Các ngươi là ai?” Nàng khẳng định đám hắc y nhân này là đến giết nàng, nhưng tại sao lại không ra tay? Nghi hoặc
thì nghi hoặc nhưng nàng cũng không bỏ phòng bị, tay vẫn nắm chặt thanh
kiếm, mắt nhìn đám hắc y nhân.
“Ngươi là Tống Ngưng?” Một tên trông như đứng đầu của bọn chúng lạnh lùng mở miệng hỏi.
“Phải. Các ngươi là người của ai?”
Tên thủ lĩnh không trả lời nàng mà chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục quan
sát nàng. Nhưng nhìn thế nào cũng không giống như là họ đang đợi gì đó
chứ không phải nàng.
Chợt một mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi làm nàng nhíu mày rồi cũng hiểu ra, thì ra bọn chúng cho người đốt mê
hương, đợi mê hương phát tác thì nhất tề xông lên giết nàng. Hừ… bọn
chúng cũng quá xem thường nàng rồi.
Tống Ngưng bế khí phòng ngừa
mê hương phát tác nhưng nàng kinh ngạc phát hiện công lực đã giảm ba
phần. Nhưng mê hương này thật kì lạ, nàng không cảm hoa mắt, choáng
váng mà ngược lại thân thể càng ngày càng nóng. ‘Chết tiệt, đó không
phải mê hương mà là xuân dược. Phải nhanh chóng giải quyết đám người này để trị liệu mới được.’
Nghĩ vậy, Tống Ngưng nhanh chóng rút kiếm xông thẳng vào đám người hắc y nhân.
Chiêu chiêu sắc bén, sát khí lan tràn. Đám hắc y nhân bị hành động bất ngờ
của Tống Ngưng làm cho sững sờ tại chỗ, không kịp phản ứng nên một lượng lớn bị dính chiêu của Tống Ngưng làm cho mất mạng. Đến khi bọn chúng
hoàn hồn thì đã mất gần nữa số người. Tên thủ lĩnh thấy vậy, sát khí bốc lên, quát to với đám người còn lại:
“Giết nàng”
Đám hắc y nhân theo tiếng quát điên cuồng xông về phía Tống Ngưng. Nhưng thế chủ
động đã bị Tống Ngưng nắm lấy nên cho dù có phản kháng thì chúng cũng
chết không nghi ngờ.
Trong lúc Tống Ngưng đối phó với đám hắc y
nhân thì tên thủ lĩnh đã lợi dụng thời cơ đến sau lưng nàng đâm một kiếm về phía hậu tâm* của nàng. Một kiếm này mang theo lực lượng cực lớn và
sát khí tuyệt đối. Tống Ngưng bị sát khí làm cho giật mình quay lại
nhưng thanh kiếm gần như vậy, muốn tránh cũng không được. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo chưởng lực cường đại từ sau lưng Tống Ngưng
quét qua tóc mai của nàng, đánh thẳng vào ngực tên hắc y nhân.
--- ------ ---
*Hậu tâm:phía sau lưng, phía trước là tim.