Thẩm Ngạn sau khi
tỉnh lại theo thói quen bước về viện của Tống Ngưng. Mỗi đêm hắn đều lén điểm huyệt ngủ của nàng rồi ôm nàng ngủ. Cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc
trong trong mới làm hắn cảm thấy nàng ở bên hắn, nhận được phần nào an
ủi. Nhưng mà tối nay sao nàng lại thức khuya như vậy. Cảm giác thật bất
an. Thẩm Ngạn đến gần phòng Tống Ngưng thì phát hiện có hắc y nhân đang
đánh lén nàng. Thẩm Ngạn cảm thấy thật may mắn, may mắn hắn đến kịp nếu
không có phải hay không hắn và nàng lại một lần nữa âm dương cách biệt?
Hắc y nhân bị chưởng phong của Thẩm Ngạn làm cho thất khiếu chảy máu mà
chết. Thấy thủ lĩnh chết bọn hắc y nhân còn lại vội tìm cách trốn chạy.
Bọn chúng không đấu lại cao thủ như vậy đâu. Thẩm Ngạn cũng không thèm
quan tâm bọn họ, việc quan trọng bây giờ là phải xem A Ngưng có bị
thương không, còn bọn chúng thì điều tra sau cũng không muộn.
“A Ngưng, nàng không sao chứ?”
“Ta… không … sao…” Nàng chưa kịp nói hết lời thì đã chìm vào bóng đêm. Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng gọi của Thẩm Ngạn.
------ phân cách tuyến ------
Phòng của Tống Ngưng
Tống Ngưng ngất xỉu, Thẩm Ngạn vội bế nàng vào trong phòng, nhẹ nhàng
đặt nàng lên giường. Hắn tìm khắp nơi nhưng lại không thấy tên thần y
chết bầm kia đâu. Lúc trước không phải ‘hắn’ đều bám theo A Ngưng sao,
dù cho hắn muốn gỡ thế nào cũng không ra, nhưng đến khi cần thì hắn lại
không xuất hiên. Thật làm hắn tức chết mà.
Không được rồi, cơ thể của A Ngưng càng lúc càng nóng, nếu cứ thế này chỉ sợ…
“A Ngưng, xin lỗi nàng”