Tại Bạch gia, Bạch Thiên Chính với khuôn mặt tức giận vừa bước vào cửa thì
Bạch Vân Nhu không biết từ đâu tức giận nhảy ra mắng chửi hắn.
"
Ca ca, tại sao huynh lại từ hôn? Nếu huynh không thích con tiện nhân đó
thì cứ thú vào cửa, muội sẽ giúp huynh trị ả. Huynh từ hôn rồi thì muội
làm sao có cơ hội tiếp cận Khiết Nam ca ca đây. Giờ huynh từ hôn huynh
ấy sẽ càng xa lánh muội, cơ hội để muội có hôn ước của huynh ấy càng
khó. Rốt cuộc huynh có nghĩ đến hôn sự của muội không hả? "
Bạch Vân Nhu vừa nói vừa đập bề tất cả bình hoa quanh đó, hiện giờ đại sảnh chả khác gì một chỗ phế tích.
Bạch Thiên Chính trong lòng đang cảm thấy không vui giờ lại nghe lời này càng làm cho tính khí của hắn bạo phát.
" Im miệng, nào có muội muội dám trách cứ ca ca, có vẻ như ta đã quá
nuông chiều muội rồi. Người đâu, mau đưa tiểu thư về phòng, không có
lệnh của ta thì không được bước ra khỏi phòng nửa bước "
Nói rồi
Bạch Thiên Chính phất tay áo đi thẳng đến thư phòng, để lại Bạch Vân Nhu đứng đó với khuôn mặt trắng bệch. Nàng làm sao có thể quên được rằng ca ca là người tính khí bất thường, vẻ đẹp phong nhã kí chỉ là để lừa dối
người khác.
Nhưng nàng thật sự rất tức giận, ca ca từ hôn thì mối quan hệ giữa hai nhà sẽ xấu đi, nàng sẽ không còn cơ hội tiếp cận Khiết Nam ca ca, nàng còn phải đánh bại con tiện nhân đã cướp Khiết Nam ca
ca. Bạch Vân Nhu càng nghĩ càng tức, bọn hạ nhân xung quanh tuy rất sợ
nàng, nhưng nếu không nghe theo lời thiếu gia thì càng thảm hơn. Vì thế
Tôn quản gia vốn đã đứng đó từ lúc đầu tiến lên nói.
" Tiểu thư, người hãy mau quay trở về tẩm phòng đi. Thiếu
gia đã hạ lệnh cho chúng nô tài, nếu như người không tuân theo e rằng …. ".
Tôn quản gia mới nói được một chút thì đã Bạch Vân Nhu nhìn
lão bằng ánh mắt như nói nếu như lão dám nói tiếp thì chuẩn bị về chầu
tổ tiên. Bọn hạ nhân đứng đó mồ hôi trên người đều đã toát ra gần hết,
chân tay đều run lẩy bẩy. Bạch Vân Nhu liếc nhìn bọn hạ nhân một hồi,
nàng quay lưng cất bước quay về tẩm phòng, nàng cũng không dại dột đến
mức đắc tội với ca ca.
Bạch Thiên Chính sau khi quay về thư phòng, liền thuận tay quét tất cả những gì trên bàn xuống đất.
" Hàn Nguyệt Chi, cô nghĩ mình tài giỏi lắm sao, dám uy hiếp Bạch Thiên
Chính ta. Một nữ nhân không giữ được tấm thân mà còn lên tiếng biện
minh, thật đúng là một ả tiện nhân "
Hắn vừa chửi rủa vừa nhìn
vào lá thư đang cầm trên tay. Sau khi nhận được lời ưng thuận, Bạch
Thiên Chính mang theo vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui mừng vì
vừa trút bỏ cục ung nhọt bước ra Kiểm Vân sơn trang. Nhưng khi vừa bước
ra khỏi cửa liền thấy Hàn Nguyệt Chi đang đứng đó. Lúc hắn đang ngây
người thì Vân nhi tiến đến nói.
" Bạch công tử, tiểu thư mời người qua phía bên kia để nói một vài điều ".
Bạch Thiên Chính nghe xong lời đó liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu và tiến lại chỗ Hàn Nguyệt Chi đang đứng. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng lẽ cô
ta muốn nuốt lời đã định hay là muốn nối lại hôn ước, đang muốn mở lời
thì nàng đã lên tiếng trước.
" Bạch công
tử, ta chỉ muốn nói công tử một câu. Một trong những lý do công tử muốn
từ hôn với ta là vì nghi ngờ ta không còn là xử nữ, vậy ta cũng xin nói
thẳng, đó chỉ là tin đồn. Công tử muốn từ hôn ta không oán không trách,
nhưng lời công tử nói lúc này đã sỉ nhục danh dự của ta. Mong rằng đây
là lần đầu cũng như lần cuối ta nghe công tử những lời như vậy, tiểu nữ
xin cáo từ "
Hàn Nguyệt Chi đột nhiên thay đổi cách xưng hô khiến Bạch Thiên Chính ngỡ ngàng, ngạc nhiên hơn chính là cách nói của nàng.
Trong trí nhớ của hắn, Hàn Nguyệt Chi là người rất giữ quy củ, luôn tìm
cách để lấy làm hắn vui, đôi lúc cũng lộ ra bản tính trẻ con. Còn người
đứng trước mặt hắn bây giờ, là một người lạnh nhạt, lời nói lạnh nhạt và đã không còn là người luôn đi theo muốn gọi hắn một tiếng Thiên Chính
ca ca.
Bạch Thiên Chính đang muốn ngăn nàng lại nhưng Hàn Nguyệt
Chi lại cố tình đi lướt qua hắn, như thể hắn đang vô hình ngay trước
mắt. Điều đó làm cho tính khí của hắn bộc phát. Chẳng những lôi hắn đến
để nói những điều hắn chẳng quan tâm, mà còn cố tình làm lơ hắn. Chuyện
thất thân chẳng qua chỉ là cái cớ để hắn hủy hôn, bản thân Bạch Thiên
Chính cũng không quan tâm việc nàng còn là xử nữ hay không.
Hắn
lại không thể ở ngoài mà bộc lộ tính khí của mình, nên đã cố găng nhẫn
nhịn cho đến khi về đến nhà. Bạch Vân Nhu lại là người vô tình làm cho
lửa giận cho hắn lên đến cực điểm. Sau khi đã đập gần hết đồ trong thư
phòng, có một hắc y nhân nhảy vào.
" Thiếu chủ, chủ nhân một tháng nữa là sẽ xuất quan. Sau đó người sẽ đến đây nói với thiếu chủ về Hắc thần công "
" Tại sao sư phụ không gửi thư đến mà phải gặp trực tiếp? Ta vốn đã luyện sắp thành rồi, chỉ còn 1 tầng cuối cùng "
" Chuyện đó, chủ nhân nói đó là chuyện quan trọng, thành hay bại là nhờ
vào chuyện này, nếu người không nghe thì hậu quả tự biết "
Sắc
mặt Bạch Thiên Chính liền trở nên hoang mang, cả người hắn như đông cứng lại, vẻ mặt như muốn nói tuyệt đối không thể thất bại. Hắn càng im lặng càng khiến cho tên hắc y nhân cảm thấy lo sợ.
" Ngươi nói với sư phụ một tháng sau là Đại hội võ lâm, ta không thể
không đi, nói người hãy đến núi Trung Sơn gặp ta ". Bạch Thiên Chính mở
lời cắt đứt sự im lặng đáng sợ kia.
“ Thuộc hạ đã rõ “.Nói rồi hắn y nhân rời đi.