Bây giờ khắp giang hồ mọi người đang chú tâm chuẩn bị cho Đại hội võ lâm diễn ra ở núi Trung
Sơn một tháng sau. Vì 10 năm mới tổ chức một lần nên ai cũng mong đợi,
không biết sẽ có những nhân tài nào sẽ xuất hiện. Đại hội võ lầm không
cấm người Hoàng gia nên năm nay Kim Vương Lâm Vũ Hạo, Tề Vương Trần
Thiên Vũ cũng sẽ tham dự. Huynh muội Bạch gia cùng Hàn Khiết Nam cũng
đến, cho nên người trong giang hồ đều rất hy vọng vào kỳ Đại hội võ lâm
này.
Tại Kiểm Vân sơn trang lúc này, tưởng chừng như tất cả đều
đã yên giấc, nhưng có một người không thể ngủ được. Mới lúc nãy, Hàn
Nguyệt Chi lại mơ thấy ác mộng, nàng liền giật mình tỉnh giấc. Biết rằng không thể ngủ tiếp, nàng nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh đêm. Đang dần chìm
vào cảm xúc của mình bỗng trước mặt nàng xuất hiện một lão nhân.
"Nguyệt nhi, đêm đã khuya sao con còn thức? Lại gặp ác mộng sao?".
" Sư phụ, tại sao người lại xuất hiện ở đây vào giờ này? ". Hàn Nguyệt
Chi lúc đầu sững người, sau đó liền mở lời hỏi thăm lão nhân.
" Đồ đệ yêu quý của ta, con có biết một tháng sau là gì không? "
Chẳng biết từ lúc nào, lão nhân đã yên tọa ngồi trong phòng, cứ như nơi đây
là phòng của lão. Hàn Nguyệt Chi đã quen với cách hành xử của sư phụ
mình, nên cũng không mấy ngạc nhiên.
" Một tháng sau... hưm, là
Đại hội võ lâm. Sư phụ, mọi khi người không quan tâm đến việc trong
giang hồ, sao giờ người lại hứng thú với lần Đại hội này? "
" Ta có việc phải giải quyết ở đó, cho nên Nguyệt nhi, con mau chuẩn bị hành trang đi, theo vi sư đến Đại hội lần này "
" Sư phụ, con có thể không đi được không? ".
" Vi sư biết con không muốn đi, nhưng lần này ta cần con ở đó để trợ giúp cho ta. Tên tiểu tử kia cũng tham dự nhưng hắn không thể đi chung. Dù
sao khi thi đấu ở Đại hội võ lâm cũng không tránh khỏi thương tích, có
con ở đó ít nhiều cũng có thể trợ giúp cho hắn "
Lúc này Hàn
Nguyệt Chi đang rất phân vân. Bây giờ nàng không muốn liên quan đến
chuyện giang hồ, chỉ muốn sống yên ổn nửa đời còn lại ở Kiểm Vân sơn
trang. Nhưng lời sư phụ nói lại khiến nàng thay đổi suy nghĩ. Yên lặng
một hồi, lúc này nàng mới mở lời.
" Được, con đi với người, nhưng chỉ đến khi việc của sư phụ được giải quyết, dù sao con cũng hơi lo cho ca ca”"
" Aiz, ta vốn có thể tự giải quyết, nhưng đề phòng vẫn hơn không, vì thế
ta mới cần con. Đúng rồi, Nguyệt nhi, con vẫn còn sử dụng thuốc đó sao.
Con nên biết thuốc đó dùng lâu cũng gây hại cho cơ thể, về sau khả năng
có thai cũng kém hơn"
Hàn Nguyệt Chi không trả lời ngay, mắt nàng vô thức nhìn ra ngoài sân. Nàng cứ im lặng, ngẩn người, lão nhân gia
đang tính lái sang vấn đề khác, thì nàng đã mở lời.
" Nó vẫn cứ ám ảnh con hết đêm này đến đêm khác, từ lâu
thuốc đã bị phụ thân và ca ca đã ném bỏ nó rồi. Đúng là thuốc có thể
giúp con ngủ được nhưng giấc ngủ đó lại kéo dài đến 3 ngày. Con mơ thấy
cả gia đình mình đang hạnh phúc bên nhau như lúc trước khi dùng thuốc.
Sư phụ, con đã từng muốn chìm trong giấc ngủ đó mãi mãi "
" Hồ
đồ, Nguyệt nhi, ta biết nỗi khổ của con nhưng nếu con cứ suy nghĩ ngu
ngốc như vậy thì người thân của con sẽ rất thương tâm. Con có từng suy
nghĩ đến cảm giác của họ hay không? ". Vừa mới nghe xong lời của Hàn
Nguyệt Chi, lão nhân tức giận đập bàn đứng lên mắng nàng.
Hàn
Nguyệt Chi nghe xong lời đó không nói gì, vẫn tiếp tục ngắm nhìn cảnh
đêm ngoài cửa sổ. Lão nhân cũng hiểu tính cách của nàng nên đành thở dài ngồi xuống.
“ Nguyệt nhi, con mau thu dọn hành trang đi, chúng
ta sẽ xuất phát vào tối nay. Về phần phụ thân và ca ca con, ta đã để
trong phòng họ một phong thư rồi. Giờ con chỉ cần đi với ta thôi”
Ngoài Kiểm Vân sơn trang, hai nhân ảnh từ từ biến mất trong màn đêm. Cùng lúc đó, một bóng đen sau khi nhìn hai nhân ảnh đã đi mất, liền li khai khỏi nơi ẩn nấp.
Sáng hôm sau, khi mọi người vừa mới thức dậy, hai tiếng la dường như là cùng lúc được vọng ra từ Kiểm Vân sơn trang.
" Lão Dược Vương chết tiệt "
Bọn hạ nhân ở Kiểm Vân sơn trang phải nói là đã quá quen thuộc với chuyện
này. Dược Vương mỗi lần đến là mỗi lần đưa tiểu thư đi, không phải là
buổi sáng mà chính là vào đêm khuya mới khiến cho trang chủ cùng thiếu
gia mỗi lần nhìn bức thư Dược Vương để lại mà hỏa khí lại không tự chủ
được bùng cháy.
Cả Hàn Minh và Hàn Khiết đều cùng lúc chạy đến
phòng của Hàn Nguyệt Chi. Khi đến nơi, họ thấy trên bán có một phong
thư. Không cần suy nghĩ, Hàn Minh cùng Hàn Khiết Nam ngay lập tức mở
phong thư ra xem, và nội dung càng khiến cho lửa giận của cả hai ngày
càng tăng cao.
" Ta biết các ngươi đã xem thư ta gửi nhưng ta vẫn muốn nói lại. Tạm thời ta cần Nguyệt nhi giúp ta ở lần Đại hội võ lâm
này nên đành "mượn" con bé vài tháng. Biết các ngươi sẽ không cho phép
nên ta đành một lần nữa "mượn" Nguyệt nhi vào đêm khuya. Tiểu tử kia
cũng sẽ tham dự nên cho đến lúc đó các ngươi cứ an tâm mà giao Nguyệt
nhi cho ta "
" Lão nhân chết tiệt ". Cả hai người đồng thanh la lên.