" Chi nhi, muội không sao chứ? Tên họ Lãnh chết tiệt kia có làm gì muội không? "
Hàn Nguyệt Chi hiện tại vẫn đang thẫn thờ vì chuyện vừa nãy. Hàn Khiết Nam thấy thế càng thêm lo lắng, hắn nắm lấy vai nàng.
" Chi nhi, muội mau trả lời cho huynh, tên khốn kia có làm gì muội không? Chi nhi, mau trả lời huynh đi, Chi nhi!!!!! "
" Hửm......? Ca ca, huynh vừa nói gì vậy? "
" Huynh hỏi muội rốt cuộc tên khốn họ Lãnh kia có làm gì muội không. Nãy
giờ muội không nghe huynh nói sao? Có phải tên kia đã làm gì muội !?
Huynh phải đi liều mạng với hắn!!! "
" Ca ca khoan đã, huynh hiểu lầm rồi ". Hàn Nguyệt Chi vội vàng nắm lấy tay Hàn Khiết Nam ngăn hắn lại.
" Hiểu lầm? Nhất định à đã có chuyện xảy ra, nếu không vì sao khi trở về
muội lại thẫn thờ như vậy. Chi nhi, muội mau nói tất cả mọi chuyện vừa
xảy ra đi "
Đến đây, nàng kéo Hàn Khiết Nam ra bàn ngồi, rót cho
hắn một ly trà, sau đó ngập ngừng kể lại mọi chuyện cho hắn. Càng về
sau, khuôn mặt của nàng ngày càng đỏ lên. Sau khi nghe đến câu " từ nay
trở đi muội sẽ ở chung với ta " thì Hàn Khiết Nam hoàn toàn không thể
giữ được bình tĩnh nữa.
" Vậy muội đã trả lời như thế nào? "
" Muội.... muội..... đã đồng ý "
Nói đến đây, khuôn mặt Hàn Nguyệt Chi đỏ bừng, nàng cuối mặt xuống nhằm che dấu nhưng cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của Hàn Khiết Nam.
" Cái gì? Muội đồng ý? Vì sao muội lại đồng ý? Hắn dựa vào điều gì mà
muốn muội ở chung với hắn. Dù cho muội có đồng ý trong một tháng sẽ thử
tiếp nhận nhưng không có nghĩa là phải ở chung với hắn. Không được, ta
nhất định phải đi nói rõ với hắn "
" Ca ca, huynh bình tĩnh lại, nghe muội nói hết đã "
" Tuy muội nói đồng ý nhưng không có nghĩa là sẽ ở chung phòng với sư
huynh. Huynh ấy nói muốn muội ở chung, thứ nhất để tiện giải độc, thứ
hai huynh ấy cũng muốn cùng muội tiếp xúc nhiều hơn. Cả hai sẽ phân
phòng mà ngủ nên huynh không cần phải lo "
" Dù cho là phân phòng nhưng huynh cũng không an tâm. Chi nhi, muội mau đi nói với hắn, huynh
sẽ chuyển qua đó, còn muội hãy ở lại căn phòng này "
Hàn Nguyệt
Chi không trả lời hắn mà chỉ cuối đầu đứng đó. Hàn Khiết Nam cũng nhận
ra cái khó của nàng, nhưng hắn không thể chấp nhận được. Tuy cả hai đều
tách phòng mà ở nhưng cô nam quả nữ ở chung, ai có thể biết trước được
tên khốn kia nổi thú tính khi nào chứ.
" Ca ca, huynh nghĩ muội có thể được ai đó thương yêu không? ". Một lúc sau, Hàn Nguyệt Chi lên tiếng hỏi Hàn Khiết Nam.
" Chi nhi, muội đang nói gì vậy? Đương nhiên là sẽ có người yêu thương, chăm sóc muội "
" Muội không nghĩ sẽ có bất kì ai có thể thương yêu muội, nhất là sau khi họ biết được muội vốn đã.... ... "
" Muội không hề bị xâm phạm!!!!! Chi nhi, huynh biết muội luôn dằn vặt vì chuyện của mẫu thân, nhưng nếu muội cứ ngộ nhận những chuyện sai sự
thật như vậy, phụ thân biết được lại càng đau lòng, cả huynh cũng vậy "
" Vì thế, muội hãy thử lạc quan lên, hãy thử tiếp nhận tình cảm của người khác xem. Đương nhiên là loại trừ tên khốn khiếp họ Lãnh kia, cũng như
tên Bạch Thiên Chính thích "Tử Nguyệt" của muội nữa, còn có.... ... "
Nghe Hàn Khiết Nam liệt kê những người nên tránh xa, Hàn Nguyệt Chi chỉ cảm
thấy thoải mái và vui vẻ. Quả thật, nếu như nàng có thể buông bỏ quá khứ và làm lại từ đầu, cuộc sống của nàng sẽ thoải mái hơn. Nhưng nàng lại
được di truyền tính ương bướng của mẫu thân mình Dạ Vân, quá trình khiến nàng thay đổi lại càng khó khăn hơn.
Còn ở phòng khác, Lãnh giáo chủ chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy, môi hắn lại nở một nụ
cười nhẹ.
Ảnh Hồn vốn dĩ ban đầu còn ngạc
nhiên, nhưng dần về sau hắn cũng đã quen rồi, nên hắn chỉ cố gắng làm
ngơ. Nhưng những kẻ khác lại không thể thích ứng ngay được, khi nhìn
thấy giáo chủ của bọn họ cười thì tất cả đều đồng loạt hóa đá.
Không phải là chuyện lạ gì nhưng giáo chủ bọn họ cười là một chuyện rất khác
thường. Ngoại trừ những nụ cười thỏa mãn khi hành hạ người khác, thì đây là nụ cười xuất phát từ tấm lòng chân thật.
Cảm nhận được ánh
mắt "khác thường” từ đám thuộc hạ, Lãnh giáo chủ nhẹ nhàng nâng tầm mắt
lên. Hành động này tuy nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho mọi người sợ hãi. Tất cả không hẹn đều đồng loạt tìm cớ thoát ra khỏi phòng.
" Ảnh Hồn, chuyện ta vừa phân phó đã đến đâu rồi?? "
" Bẩm giáo chủ, thuộc hạ đã gọi người đến sửa chữa, trước tối nay là có thể hoàn thiện "
" Tốt, mau đi chuẩn bị dược liệu, sau đó ngươi có thể lui "
" Thuộc hạ đã rõ "
Sau khi Ảnh Hồn đi khỏi, Lãnh giáo chủ lại tiếp tục nghĩ đến Hàn Nguyệt
Chi. Lúc nãy sau khi hắn nói nàng sẽ ở cùng hắn từ lúc này.
... ...... ...... ...
" Muội không đồng ý "
" Tiểu Chi, nàng nghe ta nói hết đã. Ta muốn nàng ở chung với ta trong
cùng một viện, nàng cũng thuận tiện trong việc giải độc cho ta. Nàng
đừng lo, ta không phải loại người như vậy, nếu ta dám làm hì nàng thì ta nguyện ý bị trời đánh, ngũ mã phanh thây, bị độc dược hành hạ đến chết, bị ...... "
Hắn chưa kịp nói hết đã bị Hàn Nguyệt Chi dùng tay che miệng lại.
" Huynh..... huynh đừng nói nữa, muội đồng ý. Nhưng muốn ca ca cùng ở chung viện với chúng ta "
" Tại đây chỉ con hai phòng trống, như vậy đi, Hàn Khiết Nam sẽ ở tại
viện ngay bên cạnh, như vậy nàng sẽ có thể dễ dàng qua lại "
Suy nghĩ một lúc sau, Hàn Nguyệt Chi liền thỏa thuận.
" Tại sao nàng lại che đi khuôn mặt của mình? "
" Muội không muốn có thêm bất kì phiền phức nào, dù xấu hay đẹp, có lẽ che nó đi là điều tốt nhất "
" Ta lại không nghĩ như vậy, chẳng phải nàng đang đứng trước mặt ta với khuôn mặt thật đó sao? "
Lúc này Hàn Nguyệt Chi mới cảm nhận được mặt nạ trên mặt đã bị tháo ra từ
lúc nào. Nàng vội vàng quay mặt đi nhưng làm sao có thể thoát khỏi móng
vuốt của ai kia.
" Tiểu Chi, trước mặt ta nàng không cần phải che dấu bất cứ thứ gì. Ta muốn nàng là chính nàng trước mặt ta, và chỉ một
mình ta thôi "
Trước khi nàng rời đi, Lãnh giáo chủ vẫn tranh thủ nắm lay tay nàng lưu luyến không buông. Hàn Nguyệt Chi vẫn cố lấy tay
ra nhưng không thể chống lại sức lực của ai kia.
Nhìn thấy vẻ
quẫn bách cùng xấu hổ trên mặt nàng, hắn liền không khách khí nở một nụ
cười thỏa mãn. Thấy vậy Hàn Nguyệt Chi liền dứt khoát tay rời khỏi. Dáng vẻ lúc này của nàng thật giống như một hài tử bị bắt nạt, hắn không
liền cười thành tiếng.
' Tiểu Chi, cho dù nàng cố gắng trốn tránh như thế nào, nàng cũng sẽ mở lòng với ta thôi '. Hắn thầm nhủ trong lòng.
" Tiểu Chi, đừng trốn tránh nữa, nàng hãy dũng cảm đối đầu với nó một lần xem. Ngày nàng chấp nhận tình cảm của ra, cũng là ngày ta sẽ tiết lộ
thân phận cùng khuôn mặt của mình. Vì thế, nàng hãy nhanh chóng đồng ý
tình cảm của ta, được không? "
Hắn đứng đó nhìn về phía Hàn
Nguyệt Chi đã đi, nói lên những lời mà hắn không dám nói trước mặt nàng. Quả thật,vị giáo chủ lãnh khốc này đã lún sâu vào bể tình rồi.